Chương 12: "Vậy... làm hòa nhé?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xong rồi!"

Mất chừng một tiếng sau Alice mới xem xong và nhớ kỹ được đường đi dẫn đến nơi mũ miện Ravenclaw được cất giấu. Lúc này Harry cũng sắp làm xong bài luận. Cô bé đá chân cậu một cái, nhỏ giọng:

"Giờ thì mời ngài Cứu Thế Chủ vĩ đại quay trở về Gryffindor giải thích cho bạn bè của ngài. Con miễn cưỡng cho phép anh cầm theo bài luận của con về, tiết sau nhớ mang đi cho con là được rồi."

"... Con dùng anh xong là vứt đi luôn vậy đó hả?"

Harry làm ra bộ dáng không thể tin được. Cậu ở đây vốn là để canh chừng cho Alice có thể xem Gương Hồi Ức, thứ bảo bối này yêu cầu người xem phải thật tập trung thì hình ảnh mới hiện lên. Nãy giờ cậu đã âm thầm ếm bùa ba Ravenclaw có ý tới gần góc nhỏ của bọn họ để tránh làm phiền nó.

"Đúng rồi!" Nó gật đầu như một điều hiển nhiên, "Anh mau về cho con, bịa chuyện giải thích xong thì lên giường đắp chăn ngủ! Đừng tưởng con không biết tối qua có ai đó thức đêm nên trên người toàn mùi thuốc tỉnh táo con điều chế!"

"Rõ thưa ngài, xin bớt giận."

Harry vội vàng thu hết giấy da, bút lông lại cho vào trong túi, giơ hai tay biểu thị đầu hàng. Trên đời này Harry Potter chỉ sợ hai người con gái duy nhất, một là Hermione và hai là con gái mình (đồng thời cô bé cũng là học trò cưng của nữ vương sư tử khi mà hè nào Hermione cũng đến dạy bùa chú cho nó). Thậm chí, Alice từ khi được Hermione giao cho nhiệm vụ để ý sinh hoạt của cậu, nó càng ngày càng giống cô nàng, trở thành thế hệ sư tử cái dữ dằn mới.

May mà nó chỉ như thế trước mặt người nhà, bằng không chắc chắn không ai thèm rước nó. À không, Harry đột nhiên nghĩ, muốn rước con gái nhà Potter về đâu có dễ vậy. Đúng hơn phải là không một ai có khả năng rước được Alice về mới đúng, không - một - thằng - nhãi - nào được phép cướp con gái cậu đi.

Hai người một trước một sau rời khỏi thư viện, Áo choàng Tàng hình cậu đưa cho cô bé phòng trường hợp bất trắc nào đó. Harry không cần nó, ít nhất bây giờ thì điều cần ưu tiên là nguyên dàn sư tử đang hóng chuyện chờ ở tháp Gryffindor kia. Ngay khi bước vào phòng sinh hoạt chung, tất cả mọi người đều dừng hành động của họ lại, tất - cả - mọi - người, và quay lại nhìn chằm chằm Harry.

"Úi chà chà!"

Anh em sinh đôi nhà Weasley phản ứng lại đầu tiên, chạy vòng quanh Harry.

"Cậu Bé Vàng của chúng ta..."

Fred huých nhẹ vai cậu.

"Đi hẹn hò về rồi đấy ư?"

George tiếp lời anh trai mình, cũng cho cậu một cái nháy mắt tinh nghịch.

"Ôi thôi nào, đừng có nói vậy nữa, bằng không ngày này năm sau các anh sẽ được kỉ niệm tử nhật đầu tiên của em mất."

Harry rùng mình, hôm nay nếu như không giải thích cho rõ, đám sư tử này sẽ đi rao tin khắp nơi. Không một thứ gì trên đời này có thể ngăn được cái tính thích tám chuyện của con người, cho dù có là Voldemort tái thế đi chăng nữa. Con gái cậu đã không ít lần muốn cầm sách đập cho cậu mấy cái bởi vì tần suất bị soi mói đột nhiên nhiều lên chỉ vì người ta tò mò về quan hệ của hai người. Xin thề là Harry chỉ cần để cho đám sư tử hé một tiếng với người ngoài câu chuyện hoang đường bọn họ đang hẹn hò mà thôi, cho dù có phải vào Azkaban thì Alice cũng muốn Avada cậu cho bằng được

"Anh không thể không nói Harry." Lee Jordan lắc đầu nguầy nguậy, "Dạo này em đi với con bé Slytherin đó quá nhiều! Chẳng lẽ em không sợ nó dụ em đến nơi nào đó để thằng Malfoy tấn công em sao!"

"Anh Lee, con bé đang bị Slytherin cô lập rồi." Harry thở dài, bỏ túi của mình xuống rồi ngồi phịch xuống cái ghế bành mềm mại, "Bọn em chỉ là bạn đơn thuần thôi. Alice là một học sinh chuyển trường và chỉ muốn tìm bạn, mọi người không thể yêu cầu cô bé phải hiểu rõ tình hình nước Anh được. Một Slytherin đáng ghét đâu thể giúp em kiếm điểm cho nhà được."

"Harry, chỉ có năm điểm trong tiết Độc dược thôi, mà đấy còn là vì bồ bắt cặp với nhỏ đó!" Hermione nhíu mày, "Nhỏ muốn lấy lòng chủ nhiệm nhà mình thì phải làm cho tốt, bồ chỉ là hưởng ké thôi!"

"Đâu phải chỉ mỗi tiết Độc dược đâu..."

Cậu định kể ra cả những tiết Biến hình hay Thảo dược học, nhưng lúc này cái túi của Harry hơi nghiêng một chút và bài luận của Alice rơi ra, kèm theo một góc sách tham khảo cũng lộ ra. Khi cậu cúi xuống nhặt lại, cái tên ghi trên tấm da dê lập tức rơi vào mắt Ginny, khiến cô bé thảng thốt.

"Trời ơi Harry! Đừng nói với em là anh bị nhỏ đó mê hoặc nhé? Anh có chắc là mình không viết gì vào một cuốn sách hay tờ giấy lạ nào có tên người khác không?"

Hiển nhiên là Ginny còn quá ám ảnh với sự kiện Phòng Chứa Bí Mật hồi hai năm trước. Cô bé nhạy cảm với những gì viết lên được mà có in tên của người khác, chuyện Harry dạo gần đây hành động rất lạ càng khiến Ginny lo lắng hơn. Harry những ngày bình thường nào có kiếm nhiều điểm cho nhà như vậy, đây đã là năm thứ ba cô bé học cùng cậu và sự thật thì điểm cậu làm trừ còn nhiều hơn điểm cậu kiếm về trong những trận Quidditch nhiều.

"Không đâu Ginny..."

"Thôi đủ rồi, bồ không được qua lại với con quỷ Slytherin đó nữa!"

Ron lầm lì ở một bên nãy giờ không chịu được nữa, cậu chàng hùng hổ cắt ngang lời cậu nói rồi ra lệnh, mà mọi người ủng hộ cái "lệnh" này vô cùng. Để cho Cứu Thế Chủ tiếp tục tiếp xúc với Slytherin, ai mà để yên được cơ chứ. Kể cả Hufflepuff hay Ravenclaw cũng không có quan hệ tốt với một Slytherin như vậy, đừng nói đến Gryffindor.

"Mình rất vui vì bồ chịu nói chuyện lại với mình, Ron à." Harry vui vẻ gật đầu với Ron, cậu chàng cũng đã tưởng Harry sẽ đồng ý với yêu cầu này cho tới khi nghe cậu nói tiếp, "Nhưng mà mình e là yêu cầu của bồ khó quá, ít nhất là mình sẽ còn phải gặp lại Alice để trả bài luận và sách tham khảo mình mượn của cô bé."

"Bồ có Hermione ở đây, việc quái gì cứ phải đâm đầu vào con rắn độc kia cơ chứ!"

Ron đẩy tay Hermione, để cô nàng ra dấu sẽ cho Harry mượn bài tập nếu cậu chịu tách khỏi Alice.

"Mình lùi một bước, bồ cũng lùi một bước." Chưa bao giờ Harry phải thở dài nhiều như thế này, thành kiến của bọn họ với Slytherin vẫn còn quá sâu, không thể thay đổi trong ngày nay ngày mai được, "Mình hạn chế đi cùng Alice, mọi người hạn chế nói xấu cô bé. Mình coi cô bé là bạn, giống như bồ với Hermione vậy, lúc mình chỉ có một mình vì là quán quân Hogwarts thì Alice đã giúp mình rất nhiều. Bồ phải tin tưởng mắt nhìn người của mình chứ, mình đã từ chối làm bạn với thằng Malfoy ngay khi cái tính nết khó ưa của nó lộ ra mà."

Ron cau mày lẩm bẩm gì đó nghe không rõ, có điều Harry biết đây là dấu hiệu cho thấy cậu chàng thỏa hiệp. Học sinh Gryffindor thì đang cân nhắc lời cậu mới nói, nhất là những năm trên. Quan hệ giữa Gryffindor và Slytherin xấu vô cùng được biểu hiện qua Potter và Malfoy, Harry ghét cái thằng quỷ tóc bạch kim kia như vậy đúng là không thể đột nhiên thân với người Slytherin mà không có lý do. Ít nhất thì bạn bè Gryffindor lựa chọn sẽ không quá xấu xa, nhà sư tử nhất trí cho rằng như vậy.

Hơn nữa, bọn họ cảm thấy chột dạ vì những gì cậu đã nói. Đúng thật là do phần lớn học sinh Gryffindor quay lưng lại với Harry khi tên cậu được Chiếc Cốc Lửa xướng lên. Chỉ có một số rất ít như anh em sinh đôi nhà Weasley hoặc Colin và Dennis Creevey vẫn đối xử với Harry như trước. Một vài người khác năm học không thể khiến Harry bớt tổn thương hay cô đơn. Những cái huy hiệu "Potter Thúi Hoắc" vẫn chình ình ở đấy mà không ai có động thái gì cả, à, trừ hai anh em nhà Creevey đã cố phù phép chúng biến thành "Ủng hộ Harry Potter" nhưng thất bại. Như một điều tất yếu, khi bị quay lưng lại thì Harry cần tìm những người bạn mới, và con rắn cái Slytherin kia lại vừa vặn đáp đúng thời điểm này. Xét trên phương diện nào đó thì, chính tay Gryffindor đã giúp Cậu Bé Vàng qua lại với một Slytherin.

"Vậy... làm hòa nhé?"

Harry nhìn Ron, hai mắt cố biểu đạt sự tủi thân vì lâu nay bị lạnh nhạt và phải làm bạn với một Slytherin, khiến cho cậu chàng cảm thấy như mọi tội lỗi trên đời này đều do mình gây ra vậy. Draco Malfoy của tương lai đã phát biểu khi gia tộc Malfoy được tha tội, rằng đôi mắt của Cứu Thế Chủ đủ để cảm hóa những tay sai Tử Thần Thực Tử yếu lòng, mà gia đình hắn không may lại nằm trong số đó. Đôi mắt xanh lục của cậu vốn dĩ đã rất thu hút, trải qua sự rèn luyện của thời gian cùng kinh nghiệm phải biết diễn khi đi làm nhiệm vụ ở gần nơi Muggle sinh sống càng khiến nó có hồn hơn.

"Làm hoà làm hoà làm hoà!" Ron không chịu đựng được quá lâu trước ánh mắt ấy, vội giơ tay đầu hàng, "Bồ nói gì mình cũng nghe hết, đúng không?"

Hai chữ cuối cậu chàng hướng tất cả mọi người trong phòng sinh hoạt chung hỏi, ai cũng giật bắn mình lên gật đầu như giã tỏi. Bây giờ là lúc bọn họ cần phải đoàn kết làm chỗ dựa cho Harry, khí thế của người ủng hộ quán quân Gryffindor không thể thua quán quân Hufflepuff kia được!

"À thì... Để cho chắc thôi..." Lavender Brown giơ tay như phát biểu ý kiến, "Bồ có chắc là bồ không bị nhỏ đó... ừm... bỏ bùa không?"

"Ôi Brown à, mình thà cưới Cedric Diggory còn hơn là thành đôi với con bé, làm ơn đừng hỏi câu nào tương tự vậy nữa."

Trong giọng nói của Harry khi nói câu này mang theo sự khẩn cầu tha thiết mong mọi người đừng có ghép đôi mình với đứa con gái cậu mất bốn mươi chín ngày nuôi dưỡng thành hình nữa.

Như ước nguyện của cậu, bữa tối ngày hôm đó những lời rì rầm bàn tán không có chút gì liên quan đến mối quan hệ giữa cậu và Alice nữa. Nó đã biến thành "Cậu Bé Sống Sót Harry Potter đơn phương thầm mến huynh trưởng nhà Hufflepuff Cedric Diggory".

Thế quái nào mà những lời đồn này có thể được truyền đi với tốc độ ánh sáng như vậy? Và thế quái nào lại có nhiều phiên bản biến tấu về lời nói của cậu như vậy?

Lavender Brown, cho mình hỏi mình nói mình tha thiết muốn trở thành bạn đời của đàn anh Diggory lúc nào thế?

Parvati Patil, tại sao mình cảm nắng đàn anh Diggory từ hồi năm nhất mà mình chẳng biết thế?

Hannah Abbott, thế quái nào mình chỉ vô tình bị cuốn vào cuộc thi chết tiệt này mà qua lời của bồ lại thành mình vì có thời gian ở chung với đàn anh nên mới bỏ tên vào thế?

Ồ, Susan Bones, bồ có trí tưởng tượng thật tuyệt vời với câu chuyện mình trúng tiếng sét ái tình với đàn anh Diggory trong trận Quidditch mà mình đã phải đối đầu với một đám Giám Ngục.

À không, các Ravenclaw mới thật uyên bác làm sao, bọn họ còn cho rằng những biểu hiện cảm nắng Cho hồi đầu năm của Harry là vì cậu không muốn cô nàng có cơ hội thành đôi với Cedric cậu thầm mến.

Còn dãy bàn Slytherin, Harry không thể tập trung nghe thấy cái gì ngoại trừ tiếng cười khúc khích sặc mùi chế nhạo của Alice. Cô bé từ đầu năm đến giờ không hề có một bữa tối nào tại Đại Sảnh Đường, vậy mà hôm nay lại đặc biệt tới đây dùng bữa chỉ để cười vào mặt cha nó như thế này đây. Con gái à, nói thật nhé, bây giờ con trông không khác gì thằng Malfoy mà con ghét đâu.

"Có ai đó có thể giải thích cho mình chuyện quái gì đang xảy ra được hay không!"

Harry bực bội nhìn đám bạn của mình.

"Ừ thì..." Hermione nhún vai, "Bồ biết đấy, đôi khi lời nói truyền đi chỉ có chút xíu sai lệch thôi và..."

Cô nàng nhướn mày tỏ ý cậu nên tự hiểu. Nhưng không, Harry Potter luôn bị thầy Snape chế giễu là đầu đầy cỏ lác không hiểu, cậu không muốn hiểu.

"Mình thậm chí còn không nói bất cứ cái gì về quan hệ giữa mình và Diggory!"

"Đâu có, bồ nói xạo quá Harry!"

Lavender phản đối ngay lập tức.

"Em đã nói là em thà cưới Diggory còn hơn thành đôi với Evans còn gì!"

Katie Bell nhanh chóng nhắc lại lời Harry đã nói cho hội chị em của mình mổ xẻ.

"Em thân với nhỏ đó như vậy, đi đâu cũng dính lấy nhau mà còn không muốn thành đôi, chứng tỏ em đang chờ đợi cậu chàng Diggory rồi còn gì."

Alicia Spinnet không làm cho bạn mình thất vọng, suy đoán lời nói một đằng ý nghĩa một nẻo của cô nàng đưa ra được ủng hộ hết sức. Angelina Johnson bám vai cô mà cười ha hả, không quên trêu chọc Harry:

"Ôi chị hiểu mà Harry. Cái anh chàng Diggory đó đúng là hình mẫu hoàn hảo! Chị mà là em thì chị cũng đổ ngay tắp lự thôi!"

Harry - đang yên đang lành đột nhiên biến thành người đồng tính - Potter: "..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net