Chương 14: "Quá xá đỉnh luôn Harry!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua cái lần mà Cedric nổi giận kia, dãy bàn ăn Hufflepuff đã kiềm chế hơn về lời nói của mình. Điều này khiến Harry vô cùng hài lòng trong bữa trưa ngày hôm sau. Cậu thoải mái tận hưởng bữa trưa của mình, không có tâm trạng lo lắng như đời trước, những con rồng đối với một Thần sáng đầy kinh nghiệm như Harry không thành vấn đề.

Cô McGonagall rất nhanh liền tới gọi cậu đi với vẻ mặt đầy lo lắng, cô cũng như mọi người thôi, một học sinh năm tư đối đầu với thứ nguy hiểm như vậy, ai mà bình tĩnh được cơ chứ. Dãy bàn Gryffindor reo hò lên cổ vũ cho Harry, cam đoan bọn họ sẽ hô tên cậu to nhất có thể, lấn át toàn bộ các quán quân khác rồi mới để cậu rời đi theo chủ nhiệm. Trước khi đi, Harry đã làm một vài dấu hiệu mà chỉ có cậu cùng Alice hiểu được - việc cô bé lại tới Đại Sảnh Đường dùng bữa đã khiến Slytherin bất ngờ một lúc, những lời châm chọc Harry từ nhà rắn ít đi hẳn.

"Bây giờ thì, bình tĩnh nhé Harry. Hãy nhớ là con có những pháp sư tài năng luôn túc trực và sẽ không có chuyện gì xảy ra, con chỉ cần cố gắng hết sức là được."

Cô McGonagall đặt tay lên vai Harry, an ủi cậu mặc dù cậu nghĩ là mình không cần.

"Con ổn thưa giáo sư."

Rồi cậu bước vào trong căn lều đã được dựng lên, nơi ông Bagman và các quán quân khác đang có mặt. Cedric cố gắng nở nụ cười trấn an cậu khi thấy Harry bước vào, nếu như anh không hồi hộp tới mức đi qua đi lại, mặt thì xanh lét, hai tay nắm chặt đang vò nát cái áo trên người anh.

Ông Ludo Bagman giải thích luật chơi cho bốn người. Phần rút thăm không có gì quá mới mẻ, Fleur là con Xanh xứ Wales, Krum là con Rồng Lửa Trung Hoa, Cedric là con Mõm Cụt Thụy Điển còn Harry là con Đuôi Gai Hungary. Ông Bagman lo cho cậu phải biết khi thấy mô hình con Rồng hung dữ nhất lại rơi vào tay người "nhỏ tuổi và thiếu kinh nghiệm nhất" trong đám quán quân. Harry từ chối nói chuyện với ông khi nhận được lời mời, lấy lý do mình cần yên tĩnh để chuẩn bị tinh thần thật tốt.

"Anh bình tĩnh lại chút đi Diggory, chúng ta đã luyện tập bùa Mê cả tuần trời trước đó rồi!"

Cậu không thể chịu nổi khi mà Cedric lại một lần nữa trông xanh lè xanh lét hơn bao giờ hết. Trong một trận chiến yếu tố tâm lý quá quan trọng, sau sự bênh vực của anh tối qua thì Harry thật lòng muốn anh vượt qua bài thi này một cách an toàn và hoàn hảo. Gương mặt ấy mà bị tổn thất chút nào vì vài vết bỏng thì chắc chắn các cô nàng sẽ đau lòng chết mất.

"Sao em trông như chẳng lo lắng gì hết vậy."

Cedric hít thở thật sâu để bình ổn trái tim đang đập loạn của mình.

"Ừ thì anh biết đấy, hàng trăm tên Giám Ngục đã làm em rơi xuống từ độ cao hàng chục thước năm ngoái. Em tin là chả có thứ gì có thể khiến em sợ hãi được nữa, ngoại trừ bài tập của thầy Snape."

Harry nhún vai. Thái độ bất cần đời nhưng tràn đầy tự tin ấy khiến Cedric bật cười, cả Fleur và Krum cũng không còn quá căng thẳng nữa khi mà tiếng cười của anh phá vỡ bầu không khí khẩn trương này.

"Diggory."

Có người gọi Cedric, anh gật đầu cảm ơn lời chúc của Harry rồi đi ra ngoài. Tiếng reo hò bùng nổ, tên của anh được hô đồng thanh cùng từng lời bình luận của ông Ludo Bagman dội vào trong tai Harry. Ít nhất thì qua lời khen: "Quả là một nước đi sáng suốt!" của ông Bagman, cậu biết anh không sử dụng lại cách biến cục đá thành con chó đánh lạc hướng như trước nữa.

Khi Krum hoàn tất bài thi của anh ta, Harry nhanh chóng đứng dậy chờ trước cửa lều. Cho tới khi tiếng còi vang lên, cậu bước ra trong sự reo hò của Gryffindor. Anh em sinh đôi nhà Weasley phát cho mỗi người trong nhà một cái loa, tiếng cổ vũ từ nhà sư tử lấn át hoàn toàn những tiếng la ó của Slytherin.

Con Đuôi Gai Hungary đứng ở cuối bãi, cuộn mình che chở cho đám trứng của nó, cổ họng nó gầm gừ, hai mắt trừng Harry như thể cậu mà dám cử động một chút thôi là nó sẽ lao lên xé xác cậu liền.

"Baubillious!"

Harry giơ đũa phép của mình lên, hàng loạt tia sét khổng lồ xuất hiện vây quanh con Đuôi Gai. Cả giáo viên lẫn học sinh trên khán đài đều sửng sốt. Bùa Sét, cái thứ bùa tấn công này phải đến năm bảy bọn họ mới được học, và cũng chỉ được sử dụng nhiều bởi các Thần sáng mà thôi. Các học sinh năm bảy thậm chí còn không thể tạo ra quá ba tia sét tách rời nhau, chứ đừng nói là hàng chục tia như thế này.

"Nhìn kìa! Một bùa Sét thật hoàn hảo làm sao!"

Ông Bagman gào rú đầy phấn khích, đám sư tử cũng nhanh chóng hò la rầm trời, theo sau là Ravenclaw, Hufflepuff, và cả Beauxbatons, Dumstrang nữa.

"Stupefy!"

"Incarcifors!"

Khiến con Đuôi Gai hành động chậm đi, Harry lại tung ra thêm một bùa Choáng và bùa Trói cao cấp, khiến thân hình nó đổ rạp trên nền đất. Cậu nhàn nhã lấy đi quả trứng bằng vàng lẫn trong đám trứng rồng thật trong sự hoan hô của mọi người, còn nhân lúc không ai chú ý lấy đi một mảnh vảy rồng nhỏ rồi lại dùng bùa Trị Thương cấp cao cho con Đuôi Gai. Vảy rồng nguyên chiếc, một món dược liệu không hề rẻ dành cho đứa con gái đam mê điều chế độc dược của Harry, nếu mua ở ngoài có khi lên tới cả trăm galleons.

"Quý vị hãy nhìn kìa! Nhà quán quân trẻ tuổi nhất của chúng ta đã lấy được quả trứng vàng nhanh nhất! Điều này đảm bảo phần thắng cho cậu Potter!"

Harry gần như không có vết thương nào quá lớn, nhưng để cho chân thật thì cậu vẫn tạo cho mình một vài vết thương trông hơi ghê một chút, làm bằng chứng cho sự quá sức khi sử dụng bùa Sét và bùa Trói cao cấp. Lúc máu cậu từ trong cánh tay thấm ướt ra lớp áo và nhỏ xuống đất, cô McGonagall hoảng hốt bắt lấy vai cậu:

"Con cần gặp Poppy ngay Harry! Bây giờ thì chắc là bà ấy băng bó xong cho Diggory rồi!"

Cedric nhờ vào bùa Mê, thêm cả bùa Tăng Cường, nhanh chóng mê hoặc con Mõm Cụt Thủy Điển khiến nó trở nên lơ mơ. Anh chỉ bị xây xát nhẹ vì phút cuối bùa chú của anh hết tác dụng và con Rồng quay lại tấn công anh, chứ không có bị bỏng nguyên một bên mặt đẹp trai hết sảy của anh như lần trước. Bà Pomfrey băng bó cho anh xong đã chuẩn bị sẵn các loại băng gạc, độc dược cho Harry - vật thu hút rắc rối hình người - Potter. Bà cứ gầm gừ trong cổ họng, trách cứ từ vị bộ trưởng vô dụng Fudge đến cụ Dumbledore vì dám để cho sinh vật nguy hiểm như Rồng vào trong trường.

"Thiệt tình! Năm đầu tiên là Quỷ Khổng Lồ, năm ngoái là Giám Ngục, năm nay là Rồng, năm sau bọn họ còn tính thả con gì vào cái trường này nữa! Ma Cà Rồng chắc!"

Bà rửa vết thương của Harry bằng một loại độc dược gì đó và chỉ cần một bùa Episkey sơ cấp là đủ để miệng vết thương khép lại hoàn toàn.

"Quá xá đỉnh luôn Harry!" Ron theo Hermione đi vào lều trị thương của cậu, "Bồ là người lấy được quả trứng nhanh nhất! Còn không đến năm phút!"

"Tim mình suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực khi thấy những con Rồng! Merlin ơi sao họ có thể để bồ đối đầu với thứ phải to gấp trăm lần bồ như thế chứ!"

Hermione ôm mặt, che đi những vết móng tay trên má cô nàng do quá sợ hãi mà bấm vào.

"Ít nhất thì điểm của bồ sẽ cao hơn nhỏ Delacour và Krum. Delacour chắc là định làm cho con Rồng ngủ, nhưng mà hơi thở đầy lửa của nó đốt cháy cả tóc và váy áo cô nàng. Mà Krum, ôi Merlin, ảnh đáng ra sẽ được điểm cao nếu như không làm vỡ những quả trứng thật! Ảnh bị trừ một khoản điểm rất là lớn... Còn Diggory... Thôi được rồi, mình thừa nhận anh ta không đến nỗi nào, cái bùa Mê đó cũng đỉnh đấy chứ..."

Miệng Ron nói lia lịa khi Harry cùng Hermione theo cậu chàng rời khỏi lều chữa trị, chuẩn bị nhận lấy điểm của cậu. Quý bà Maxime cho cậu một con chín, bà khen ngợi khả năng bùa chú của cậu hết sức. Ông Bartemius Crouch và cụ Dumbledore cũng cho Harry một con chín, còn ông Ludo Bagman thì cho cậu một điểm mười khiến cả khán đài reo hò mãnh liệt, Ron thì nhảy cẫng lên choàng vai cậu. Chỉ còn Igor Karkaroff, Harry chắc mẩm ổng sẽ lại cho một con bốn như đời trước, lão già này bất công chả khác gì thầy Snape. Nhưng có vẻ khả năng bùa chú của Harry đã quá rõ ràng, ổng miễn cưỡng cho cậu một con bảy.

"Ổng bị làm sao ấy!" Ron tức tối, "Ổng cho Krum những mười điểm đấy, trong khi anh ta làm vỡ đến phân nửa trứng thật!"

Bảy điểm này đã vượt quá kỳ vọng của Harry rồi, cậu không thể yêu cầu một số điểm cao hơn nữa được. Mà quan trọng hơn, sự ủng hộ của Ron, của Hermione, của tất cả mọi người xứng đáng lên tới hàng trăm điểm, như vậy là quá đủ. Harry trở lại lều của các quán quân cùng với Ron theo lời nhắn của Charlie Weasley - người mà Tam Giác Vàng Gryffindor vừa mới gặp.

"Tuyệt, Harry!" Cedric cười toe toét khi anh bước vào sau cùng với Fleur và Krum, "Quá xuất sắc! Đáng ra môn Bùa chú của em phải được đặc cách cho ba con O thay vì một con như bình thường!"

"Anh cũng rất tuyệt!"

Không những không làm gương mặt đẹp trai đó bị thương, mà còn hoàn thành bài thi với số điểm gần như tuyệt đối. Anh được bốn con chín và một con tám, bằng điểm với Harry và giờ hai người đang cùng xếp hạng nhất. Ông Ludo Bagman dặn dò bốn người về vòng thi thứ hai diễn ra vào ngày hai tư tháng hai và gợi ý nằm trong quả trứng vàng.

Khi Harry đi về cùng với Ron, theo sau họ còn có cả Cedric, quan hệ hai người không quá tệ và giờ là lúc hàn gắn lại tình bạn giữa Hufflepuff và Gryffindor. Có thứ gì tuyệt vời hơn để thắt chặt mối quan hệ đã rạn nứt ngoài việc hai quán quân cùng đứng hạng nhất bắt tay với nhau cơ chứ! Tâm trạng của Harry tốt đến nỗi khi mụ Rita Skeeter nhảy ra chặn đường muốn phỏng vấn cậu và Cedric, cậu đã không ngần ngại tiết lộ bí mật của mụ:

"Tôi nghĩ là Bộ sẽ không muốn thấy một đơn tố cáo nào về Người Hóa Thú phi pháp đâu, cô Skeeter!"

Mụ xanh lè mặt chuồn đi, trong khi Ron mở to hai mắt như muốn lọt luôn cả tròng mắt của cậu chàng ra ngoài:

"Bồ nói con mụ đó là Người Hóa Thú ý hả?"

"Ôi Merlin, anh nghĩ là anh nên báo lại cho ba anh. Em biết mà, ổng làm việc trong Cục Kiểm soát Sinh vật Huyền bí, có chút móc nối với bên Quản lý."

Cedric đưa ra đề nghị, còn Ron thì ủng hộ vô đối. Cậu chàng cũng nhớ lại ba mình - Arthur Weasley cũng làm trong Bộ, có thể ông sẽ làm được gì đó, và mụ phóng viên này thì cần trả giá cho những gì mụ đã viết bậy viết bạ về bạn của cậu chàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net