Chương 31: Ác mộng và giấc mơ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cedric và Harry có thể coi là một cặp đôi tiêu chuẩn cho tình yêu platonic. Hai tháng xác định quan hệ, bọn họ luôn dừng lại ở những cái ôm, cái hôn nhẹ và nắm tay lén lút, giống như vô số cặp đôi tình đầu bình thường. Bởi vậy mà quan hệ của hai người ngoại trừ Alice ra thì không một ai biết cả. Mọi người chỉ cho rằng Cedric thân thiết với giáo sư là bởi anh đã giúp đỡ cậu rất nhiều trong cuộc thi. Hơn nữa, cậu chàng là một học sinh xuất sắc, theo chân một giáo sư để học hỏi thêm chẳng có gì là lạ cả.

Nhưng cũng vì vậy, đám ưng nhỏ vẫn chưa tắt hi vọng, chúng nó hừng hực khí thế muốn tác hợp Cho với Cedric, mặc dù cô bé luôn miệng bảo họ đừng làm điều tốn công. Là một người theo chủ nghĩa lãng mạn, Cho có thể nhìn ra được bong bóng màu hồng bao quanh Cedric từ sau đêm vũ hội Giáng Sinh. Cô bé công nhận Alice là người xuất sắc, xinh đẹp và thông minh, còn rất tự lập, điểm yếu duy nhất là không thể dùng được phép thuật mà thôi. Nếu người mình thầm thương hẹn hò với một người hoàn hảo như vậy thì Cho hoàn toàn không có ý kiến gì hết.

À, đúng là cô bé tưởng lầm Cedric đang hẹn hò với Alice đấy.

Lần thứ tư bị ai đó "quan sát" với ánh mắt rực lửa trong ngày, Alice cuối cùng cũng không chịu nổi mà cuốn gói chuồn khỏi Đại Sảnh Đường ngay lập tức.

"Rốt cuộc là con chim ưng nào cứ muốn làm thịt con thế?" Cô nàng khoa trương ôm ngực, "Con có giật bồ cướp chồng ai đâu?"

"Nay lễ tình nhân mà, có khi ai đó chờ đợi chocolate của con thì sao?" Harry bông đùa một câu rồi nghiêm mặt lại ngay lập tức, "Con có nhắm trúng ai thì phải nói cho cha biết trước. Phải cao to, đẹp trai, học giỏi, tài năng, tốt bụng, dịu dàng, chung thủy, biết nhường nhịn con, có chí vươn lên, gia cảnh phải đủ để nuôi con cả đời,... Còn gì nữa nhỉ?"

"Sao cha không nói là tìm một Cedric Diggory khác luôn đi?"

Nó trợn trắng mắt, vì ngay sau đó anh đã phán một câu "ừ ha" xanh rờn. Chiếu theo tiêu chuẩn "người yêu hoàn hảo" được cha lấy nguyên mẫu hot boy vài chục năm mới có một này của Hogwarts, Alice hoài nghi có khi nó sẽ ế đến suốt đời vì không tìm được ai vừa mắt cha mất.

Cuối cùng thì Cho không đợi được cảnh cặp đôi mình tác hợp hết mình tặng chocolate cho nhau, một là bởi Alice lại tiếp tục vùi đầu vào học trong phòng cha mình, hai là bởi huynh trưởng Cedric mất tăm mất tích nguyên ngày mất rồi. Có điều cô bé vẫn chưa hết hi vọng, người ta không tặng ngoài sáng thì tặng lén lút tặng trong tối được mà!

Còn về phần nhân vật chính còn lại trong câu chuyện ảo tưởng của Cho, một lời khó nói hết. Lần đầu tiên trong suốt mười bảy năm thanh xuân Cedric biết yêu đương, mà người ta hay nói lũ yêu nhau thường sẽ bị ngu đi, thế nên theo như lẽ thường, huynh trưởng thông minh của Hufflepuff cũng bị ngu đi.

Bởi vì ký túc xá Hufflepuff nằm ngay cạnh nhà bếp, thế nên Cedric quyết tâm hừng hực, học theo các cô nàng thiếu nữ muốn tự tay làm chocolate tặng cho giáo sư thân yêu của mình. Rõ ràng đám gia tinh trong phòng bếp đã khóc thét cầu xin Cedric, cam đoan chocolate của cậu là ngon nhất cái trường này rồi, nhưng cậu vẫn không vừa ý chút nào, làm đi làm lại. Kết quả là hôm đó gia tinh trong nhà bếp bị ngộ độc chocolate mới khiến cho Cedric cầm thành phẩm đi tặng cho giáo sư nhà mình.

.

"Nếu cha bị bệnh thì nghỉ đi cho con nhờ!"

Alice quắc mắt nhìn cha nó thất thần dùng bữa sáng. Là một sinh viên ưu tú ngành y, cô nàng dễ dàng nhìn ra cha nó trông chẳng khỏe khoắn một chút nào. Quầng thâm mắt của Harry đậm đến mức dùng độc dược cũng không thể che giấu được nữa. Thiếu ngủ trầm trọng hàng tháng trời đã bào mòn phần lớn sức lực của anh.

"Chỉ là mất ngủ thôi." Anh lắc đầu, mày hơi nhíu lại vì choáng váng đột ngột ập đến, "Gặp chút ác mộng, cha nghĩ có lẽ mình không hợp với nước Anh."

"Bà Maxime chẳng bắt ép được nhân viên của mình làm việc nếu cha bị bệnh đâu."

Nó lẩm bẩm, lấy thêm đồ ăn dinh dưỡng vào đĩa cha mình, thẳng tay gạt toàn bộ đồ chiên rán đi. Nếu như không phải Harry cứ khăng khăng muốn dùng độc dược theo cách "phù thủy" nhất có thể, nó thề đống thuốc yên vị trong vali của mình sẽ đổi địa điểm sang yên vị trong bụng người cha thân yêu.

"Ừm, sau vụ này cha sẽ xin nghỉ một thời gian. Cedric cần người giúp ôn tập cho năm cuối, với lại cha nghĩ cả nhà nên có một chuyến du lịch gắn kết tình cảm, cha sẽ gọi ông Charlus của con về."

Harry gật gù dùng bữa, không dám bày tỏ sự bất mãn với bữa sáng đầy rau trước mặt.

"Cha có thể nói thẳng ra là cha muốn giới thiệu người yêu cho ông nội. Mặc dù xuống tay với một thằng nhóc nhỏ hơn mình bốn chục tuổi thì cũng ghê tởm đấy, nhưng con nghĩ ông nội sẽ ủng hộ cha thôi."

"Có những điều chúng ta chỉ nên nghĩ trong lòng thôi cục cưng à. Với lại, cha chỉ hơn Cedric ba mươi chín tuổi thôi, ba - mươi - chín."

Con gia tinh xuất hiện đem đồ uống cho hai người cố gắng cúi đầu thật sâu, tỏ vẻ mình không nhìn thấy cái gì hết, cũng không nghe thấy cái gì hết.

Thời điểm vòng thi thứ hai của cúp Tam Phép Thuật diễn ra là lúc toàn trường náo nhiệt lên hẳn. Thế nên ngoại trừ cậu người yêu bé nhỏ và đứa con gái không đáng yêu chút nào của mình, rất hiếm ai để ý đến tình trạng sức khỏe của Harry. Bà Maxime chỉ hỏi thăm một vài câu thể hiện sự quan tâm với nhân viên, còn phần lớn thời gian đều dành cho việc giúp đỡ quán quân trường mình vượt qua bài thi.

Ngày 14 tháng 2, toàn trường tập trung tại Hồ Đen. Alice lon ton chạy đến bên hàng người Hufflepuff đứng, vì trong số bốn nhà thì đây là nhà hữu hảo với cô bé nhất, đám Ưng chỉ chực chờ xé xác nó ra thôi.

"Chị thấy giáo sư đâu không?"

Cedric cúi người hỏi nhỏ.

"Cậu là người yêu bé bỏng yêu quý nhất trần đời của cha còn không biết thì phận làm đứa con ghẻ như tôi nào biết được?"

Nó nhún vai. Cái lũ yêu nhau chết tiệt, muốn được người yêu cổ vũ thì nói thẳng ra đi, bày đặt úp úp mở mở.

"Chị có thành kiến gì với em à!"

Cedric thề, mỗi lần nói chuyện với "con gái tương lai" này cậu đều phải nói câu này. Alice dường như rất thích cách châm chọc danh phận của cậu với giáo sư, mặc dù cậu cũng thích cái cụm từ đó thật.

"Nào dám đâu, học sinh trường cậu dữ thấy bà cố nội." Nó xua tay chỉ về phía đám con gái đang dùng ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm mình, rồi lại đổi sang vẻ mặt thảo mai vô bờ bến khi thấy Cedric cũng nhìn sang, "Lo mà thi cho tốt đi, "cha" ạ. Không dành được hạng nhất thì đừng hòng làm người cha thứ hai của tôi."

Cedric chần chừ bên bờ hồ mãi vẫn không thấy người yêu mình đâu, cam chịu bước về vạch thi đấu. Cả ba tuyển thủ nhảy xuống Hồ Đen, sau đó tản ra ngay lập tức. Cậu bơi một đường rất thuận lợi, các sinh vật trong hồ đều tránh đường, thậm chí người cá còn "tốt bụng" dẫn đường khiến đầu Cedric đầy dấu hỏi chấm. Từ bao giờ thử thách cho một quán quân lại dễ dàng đến thế?

Đến khi bơi tới đích, Cedric cuối cùng cũng hiểu được lý do tại sao con đường thi đấu của mình thông thuận đến vậy. Giáo sư Darryl nhàm chán ngồi lên một tảng đá, đùa nghịch với xúc tua của con mực khổng lồ, thi thoảng lại quay sang "cười đùa" với đám người cá, tiện tay cướp luôn cây đinh ba của chúng nó xoay chơi.

"Em đến muộn hơn thầy nghĩ một chút, nhưng không sao, vẫn đứng đầu."

Harry vẫy tay cười tủm tỉm với " người yêu bé bỏng yêu quý nhất trần đời" của mình.

"Thầy là thứ trân quý nhất của em, đúng không ạ?"

Cedric tháo đống dây buộc chân giáo sư nhà mình ra. Có vẻ là do đợi chán quá nên thầy chả thèm để ý đến chúng nó.

"Ừ, em phải thấy được vẻ mặt đám giáo viên nhà em khi đi tìm thầy, đặc sắc lắm. À, ông hiệu trưởng ủng hộ lắm nha."

"Dạ dạ."

Cedric cười khổ, cậu có cảm giác các giáo sư sẽ gọi mình lên uống trà đàm đạo dài dài đây. Nhưng mà không sao, cậu sẽ cố chiến đấu để được ở bên thầy Darryl một cách quang minh chính đại!

"Giờ thì lên thôi."

Harry nắm tay cậu chàng bơi lên, còn không quên vẫy tay chào hỏi lũ sinh vật dưới hồ. Cedric có cảm giác như mình đột nhiên hiểu được tiếng người cá, ánh mắt chúng nó nhìn cậu như muốn đội ơn vì đã rước đi một tai họa vậy.

Y như dự đoán, "vật trân quý nhất" của Cedric Diggory như một quả bom nguyên tử dội xuống toàn thể học sinh trong ngoài Hogwarts. Hình ảnh những cô nàng lẩm bẩm tự lừa dối bản thân xuất hiện khắp trường, trong khi những kẻ thủ phạm thì lại được thảnh thơi.

Chỉ trong một tuần, số lần Cedric và Harry được gọi lên uống trà đã vượt quá khả năng đếm bằng tay, nhưng lần nào các giáo sư cũng phải ôm một cục tức vào lòng nhìn hai người họ anh anh em em trở về. Cedric đã quyết định ngay sau khi vòng thi thứ ba kết thúc sẽ cùng giáo sư nhà mình đi đăng ký kết hôn, còn vô cùng tự hào khoe ra với mọi người khiến ai cũng câm nín.

Alice cũng được gửi thư mời gọi lên nhiều lần để lôi kéo "đứa con chồng" này về phe "chính nghĩa", nhưng không ai tóm được nó cả, vì Harry đã đưa cô bé trở về trường để hoàn thành các bài kiểm tra bắt buộc phải có mặt rồi. 

Thật ra thì người duy nhất cần lo lắng là cha mẹ của Cedric, có điều hai người đã bắt đầu làm công tác tư tưởng cho ông Amos từ khi quyết định quen nhau rồi, thế nên bây giờ ông quyết định sống chết mặc bây.

Chuyện công khai cũng không khó như hai người tưởng tượng. Suy cho cùng thì Darryl Chroahureaus là một phù thủy quyền năng ít ai muốn chọc tới, còn Cedric Diggory thì được cả nhà Hufflepuff bảo kê, dù bọn họ vẫn chưa chấp nhận được sự thật thì bảo vệ người nhà vẫn được đặt lên hàng đầu.

.

Harry đã cố chạy trốn. Mỗi ngày đều cố chạy trốn khỏi tòa lâu đài vẻ ngoài tráng lệ nhưng bên trong lại mục ruỗng ấy. Nhưng lần nào cũng thế, chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi là Harry có thể chạm được đến tự do, rồi gã lại nắm lấy cổ chân em tựa xiềng xích vĩnh viễn.

Gã thích chơi trò đuổi bắt, thích nhìn thấy Harry Potter giãy dụa trong tuyệt vọng. Gã cảm thấy em như thế có sức sống hơn một con búp bê im lặng ở cạnh mình nhiều. Bởi thế nên trò đuổi bắt của gã chưa bao giờ kết thúc cả.

Harry vẫn nhớ, vào cái ngày mình thoát khỏi lâu đài đó, tiếng gã vẫn văng vẳng bên tai em, chỉ một mình em nghe thấy:

"Chúng ta mở rộng phạm vi đuổi bắt một chút chứ nhỉ?"

.

Những chuyện bất ổn dần xảy ra nhiều hơn sau vòng thi thứ hai. Đám sinh vật trong Rừng Cấm thường xuyên chạy ra ngoài tấn công lũ trẻ, thế nên cụ Dumbledore buộc phải tạm dừng tất cả lớp học Chăm sóc Sinh Vật Huyền Bí, cũng đặt lệnh cấm tất cả học sinh không được phép bén mảng tới bìa rừng.

Thế nhưng vừa mới giải quyết xong vấn đề ở Rừng Cấm thì lại xuất hiện một vấn đề mới - lũ tù nhân của Azkaban vượt ngục tập thể. Một số nhân chứng ghi nhận chúng xuất hiện tại làng Hogsmeade, toàn bộ chuyến đi chơi cuối tuần bị hủy bỏ. Lão Bộ trưởng Cornelius Fudge khăng khăng muốn phái Giám Ngục tới canh giữ Hogwarts, cả ba vị hiệu trưởng đã phải tranh chấp dai dẳng với lão gần hai tuần trời mới có được kết quả tốt nhất có thể: Giám Ngục sẽ chỉ được phép canh gác ở khoảng cách ít nhất một dặm tính từ cổng Hogwarts, không được phép tới gần hơn.

Hogwarts tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ từ xưa đến nay chưa từng có.

Harry có cảm giác việc này không chỉ đơn giản như vậy. Có quá nhiều sự trùng hợp xảy ra cùng một lúc, và anh chắc chắn kẻ đứng sau không khó đoán. Thế nhưng thật sự rất kỳ lạ, gã đã biến mất mười bốn năm kể từ trận đại chiến cuối cùng với nhà Potter. Không có bất cứ dấu vết nào cho thấy hai bên còn sống sót hết. Voldemort không trông giống như một kẻ sẽ ở ẩn suốt từng ấy năm.

Để đảm bảo an toàn, anh đưa Alice trở lại Pháp trong căn nhà nhỏ được ếm bùa bảo vệ cổ xưa của họ. Anh cũng đưa cho Cedric rất nhiều bùa hộ mệnh được anh lấy ra từ trong kho tích lũy của nhà Potter.

"Chỉ để phòng ngừa thôi."

Harry trấn an cậu người yêu, cũng là trấn an bản thân. Cedric không thể chạy trốn cùng anh, linh hồn cậu đã được Chiếc Cốc Lửa đánh dấu và chỉ khi cuộc thi kết thúc, hoặc chết trong cuộc thi thì mới ngừng bị theo dõi. Harry không thể bỏ mặc cậu đối đầu với nguy hiểm một mình, vì vậy anh cũng không thể rời đi.

"Em mong là thầy sẽ nói thật. Dù chuyện gì xảy ra em cũng sẽ cùng thầy đối mặt."

Cedric nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của anh áp lên má mình, dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn giáo sư của mình.

Cuối cùng thì Harry vẫn không dám nói sự thật. Anh không muốn Cedric biết chuyện đã xảy ra, ít nhất thì không phải bây giờ, anh muốn chôn vùi nó vĩnh viễn.

.

Thời tiết giữa tháng năm của Anh vẫn còn chút lạnh, cộng thêm với áp lực khủng bố từ lũ Giám Ngục (dù chúng cách Hogwarts cả dặm) và những lệnh cấm, không học sinh nào muốn bước ra khỏi phạm vi tòa lâu đài một bước cả. 

Harry là giáo sư cũng không ngoại lệ. Ngoại trừ hoạt động thường nhật là viết thư cho Alice (bọn họ không thể gọi điện thoại được vì ở Hogwarts thì làm gì có sóng, muốn gọi phải tới khu dân cư Muggle cơ), Harry không làm gì cả ngày trời. Tác dụng của việc có một cậu người yêu xuất sắc là chẳng cần phải phí sức làm bất cứ cái gì cả, anh để cậu người yêu của mình chấm bài tập của mấy đứa năm nhất, năm hai anh dạy thay cho giáo sư Moody. À, phải nói đến việc này một chút, Cedric đã chính thức "chuyển hộ khẩu" từ ký túc xá Hufflepuff sang phòng của Harry rồi, mọi người đều biết nhưng không dám có ý kiến gì cả.

"Không phải làm gì thật tuyệt."

Harry lăn lộn trên giường.

"Nếu thầy muốn lười thì có thể xin nghỉ dạy mà." Cedric vươn tay sờ những món đồ nhỏ bé nhưng chứa đầy phép thuật trên người mình, "Em đoán là thầy đã rất giàu có rồi."

"Đúng là tiền của nhà thầy tiêu thêm mấy đời nữa cũng không hết, nhưng thầy thích dạy lũ trẻ." Harry chống cằm nhìn cậu người yêu đang cặm cụi giúp mình chấm bài, "Với lại phải đi dạy thì thầy mới gặp được em chứ."

"Còn hơn một tháng nữa thôi là vòng thi cuối cùng, sau khi đi đăng ký rồi thì thầy có thể xin nghỉ, em nuôi thầy."

"Ồ?"

"Bên Bộ đã gửi thư mời cho em từ trước, họ mong em sẽ làm việc trong Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế."

"Vậy là tương lai của thầy sẽ nương nhờ ngài Bộ trưởng Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế đây sao?"

"Bộ trưởng thì không chắc, nhưng em sẽ cố hết sức."

Cả hai cùng híp mắt cười.

"Vậy thì đến ngày 24, thầy có một bất ngờ nhỏ cho em."

Thấy Cedric định gặng hỏi, Harry nhanh chóng chặn miệng cậu trai lại bằng một cái hôn nhẹ.

"Đừng hỏi, bất ngờ là bất ngờ."

Ngày 24 tháng 6 đã định là một ngày náo nhiệt.

Vài ngày gần đây Harry không còn nhận được thư hồi âm của Alice nữa, điều này khiến anh khá lo. Mặc dù cô nàng đã nói là mình cần chuẩn bị cho công tác thực tập tại một bệnh viện lớn và đã gửi lời chúc đến Cedric, nhưng bận đến mức không có thời giờ thì vẫn đáng lo. Sinh viên Y biết chăm sóc cho người khác thật đấy, chỉ là chưa chắc đã chăm sóc được cho bản thân.

"Sau hôm nay chúng ta sẽ đi tìm chị ấy, thầy đừng lo quá." Cedric hôn lên mu bàn tay anh để trấn an, "Em cũng muốn xem xem nước Pháp thế nào, cha mẹ em đã đồng ý cho em đi Pháp vào kỳ nghỉ hè năm nay rồi."

"Ừm, chúng ta sẽ đi ăn mừng chiến thắng của quán quân Tam Pháp Thuật." Harry kéo vai cậu trai xuống, đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ, "Cố lên, thầy tin tưởng em."

"Khụ."

Amos Diggory ho hai cái, nhắc nhở đôi chim ri rằng đây là nơi công cộng. Trong ba vị quán quân, chỉ có một mình Cedric là có người yêu chúc mừng, điều này khiến chỗ bọn họ đứng đặc biệt bắt mắt.

"Yên tâm đi ba, con biết chừng mực."

Cedric vỗ ngực với ba mình.

Các quán quân sẽ tiến vào trong một mê cung được dựng lên bởi pháp thuật của ba vị hiệu trưởng, đảm bảo họ sẽ không nhận được bất cứ sự trợ giúp nào từ những người bên ngoài. Bên trong mê cung có những sinh vật huyền bí cản chân họ, nhưng ban tổ chức cam đoan sẽ không để ai bỏ mạng oan uổng, mỗi người đều được phát cho một cái pháo hiệu tuyên bố bỏ quyền thi đấu nếu như gặp phải rắc rối lớn không thể tự giải quyết.

Dựa theo thứ tự xếp hạng từ những vòng thi trước, Cedric là người đầu tiên tiến vào mê cung. Con đường cậu đi nhanh chóng biến mất sau những lùm cây, báo hiệu vị quán quân này đã bắt đầu thử thách.

Harry ngồi trên khán đài, hồi hộp nhìn vào khoảng không. Người bên ngoài không biết được bên trong có chuyện gì xảy ra, anh cảm thấy đây là một sự thiếu sót lớn trong khâu tổ chức. Từ lúc Cedric bước vào mê cung, cảm giác không ổn của anh dần xuất hiện, trận chiến này sẽ không dễ dàng như thế.

Đúng lúc này, một con cú bay tới đậu lên vai Harry, đồng thời pháo hiệu bỏ cuộc đầu tiên cũng xuất hiện, là từ Durmstrang. Harry vươn tay nhận lấy thứ con cú đem tới cho mình, là những lọn tóc trắng đỏ xen lẫn, có mùi tanh, giống như mùi máu. Anh nhíu mày, cái này giống như là...

"Không ổn! Viktor Krum bị hóa đá rồi!"

Người phụ trách tới ứng biến cho quán quân Durmstrang hớt hải thông báo. Tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy, bà Maxime là người đầu tiên lên tiếng khiển trách:

"Hóa đá? Trong số các sinh vật huyền bí được thã vào không có con nào có thể hóa đá sinh vựt sống! Và tôi chắc chắn là Fleur không biết câu thần chú nào làm đựt điều này!"

"Tôi cũng có thể đảm bảo Cedric không biết câu thần chú hóa đá nào." Harry tối sầm mặt đối chất với cụ Dumbledore, "Có một sinh vật không xác định đang ở trong đó mà đám học sinh không thể nào đối phó nổi. Thầy Dumbledore, tôi đề nghị dừng cuộc thi lại vì sự an toàn của bọn họ."

"Tôi đồng ý với giáo sư Chroahureaus."

Bà Maxime nhanh chóng tiếp lời.

Gia đình của các quán quân cũng mồm năm miệng mười đồng tình, yêu cầu ban tổ chức nhanh chóng dỡ hàng rào mê cung xuống, không một ai muốn đẩy con mình vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc cả.

"Thôi được rồi, nếu như các vị nhất quyết..."

"Không thể được!" Người cắt ngang lời cụ Dumbledore là lão Bộ trưởng Cornelius Fudge, "Đây là một cuộc thi cao quý! Các người không thể nào vì thấy nó nguy hiểm mà muốn dừng là dừng được!"

"Câm miệng đi lão già!"

Harry quát. Anh vung tay, Fudge bị khóa lưỡi ngay lập tức, không thể nói ra một từ hoàn chỉnh nào nữa.

"Bọn trẻ ở trong mà có mệnh hệ gì thì ông cứ chờ tôi kiện ông ra Tòa án Tối cao đi, đồ ngu xuẩn."

Ánh mắt anh lạnh lẽo khiến Fudge e ngại lùi ra sau, đám chó săn của lão cũng không dám manh động, sợ chọc vị ôn thần này không vui. Cảm giác anh mang lại giống như vị không thể nói tên kia vậy, khiến bọ họ sợ hãi đến tận xương tủy. Harry quay lại đối diện với Dumbledore, thu lại vẻ tàn ác khi nãy như thể nó chưa từng xuất hiện:

"Ngài hiệu trưởng."

"Tôi rất mừng vì anh quan tâm đến bọn nhỏ, anh Chroahureaus."

Cụ Dumbledore đứng ngang hàng với bà Maxime và Igor Kakaroff, giơ cây đũa phép của mình lên. Từng dòng chảy phép thuật tuôn ra từ đầu đũa, những bụi cây cũng dần biến mất. Nhưng bọn họ không vui mừng được bao lâu, mê cung không biến mất, nó chỉ thu hẹp lại phạm vi ở một mức độ nhất định rồi dừng lại ngay lập tức.

"Ông Igor!"

Bà Maxime rít lên với lão hiệu trưởng trường Durmstrang, Igor Kakaroff đã hạ đũa phép xuống từ bao giờ. Mê cung được xây dựng nên bởi phép thuật của cả ba, họ không thể triệt tiêu nó khi một người đột nhiên không muốn gỡ bỏ.

"Ông có ý gì đây, ông Igor?"

Cụ Dumbledore nheo mắt lại.

"Ồ, các người biết đấy, tôi không thể trái lệnh ngài."

Dứt lời, đầu đũa phép của Igor bắn ra một tia sáng màu xanh, uốn lượn trên bầu trời rồi dần biến thành hình một cái đầu lâu và con rắn, sáng rực cả một bầu trời.

"Là Dấu Hiệu Hắc Ám! Chúa Tể Hắc Ám!"

Rất nhanh toàn sân trở nên hỗn loạn. Đám phù thủy mặc áo choàng đen cưỡi chổi bay lòng vòng trên bầu trời, bắn ra những lời nguyền kinh khủng. Chúng cười ré lên thỏa mãn trong tiếng la hét của những người bên dưới. 

Harry để chiến trường bên này lại cho hai vị hiệu trưởng, còn mình thì nhanh chân chạy vào trong mê cung. Trên người Cedric có pháp bảo của nhà Potter, giúp anh cảm ứng được vị trí hiện tại của cậu. Nhưng mối liên kết ngày một yếu dần, có nghĩa là pháp bảo đang tiêu hao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net