Chương 5: "Xin lỗi em nhé, chuyện của Cadwallader."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí hôm đó của tụi nó là đi thu thập thức ăn cho Sâu Khổng Lồ, cần phải tách ra làm và nó là thời cơ thật hoàn hảo để Harry tìm Alice. Không biết cô bé đã dùng cách nào, chỉ qua một buổi chiều đã lấy được quyền đi vào bìa Rừng Cấm trong thời gian giới nghiêm từ thầy Dumbledore. Phải biết tuy Harry quý thầy thật nhưng không thể phủ nhận thầy có tâm phòng bị rất lớn với Slytherin, một Slytherin mà muốn giành được sự thiên vị của thầy khó như lên trời.

"Harry, Sâu Khổng Lồ không thể tiêu hóa lá cây tầm."

Alice nhanh tay vỗ một cái lên mu bàn tay đang vươn tới bụi cây tầm.

"Ồ, không phải lúc con học năm hai Neville từng bảo cậu ấy phải nuôi cây tầm làm thức ăn thu hút Sâu Khổng Lồ hả? Hay anh nhớ sai..."

"Chính xác là anh nhớ sai. Thầy Longbottom nuôi cây tầm vì năm đó vườn ngô đồng của bác Hagrid bị Sâu Khổng Lồ phá hoại, thầy ấy cần lá cây tầm để thu hút thiên địch của chúng - những con Quạ Mỏ Đen. Mùi lá cây tầm vô cùng hấp dẫn sinh vật dòng quạ..."

Hai đứa vì tránh tầm mắt của Gryffindor (và Ravenclaw học chung tiết), tách ra đi khá xa. Phần lớn học sinh đều tập trung trong bán kính chừng một trăm mét quanh căn chòi của Hagrid. Harry thật sự cảm thấy tốt hơn hẳn khi trò chuyện với Alice, cô bé không những thông minh như Hermione, hiểu cậu như Ron, mà còn biết rất rõ cái gì cần nói và cái gì không. Harry không bao giờ phải diễn trước mặt nó, diễn ra cái bộ mặt đần không chịu được của Harry - Potter - năm - tư.

"Phải rồi." Harry đột nhiên nhớ ra, "Từ sáng tới giờ bị chuyện kéo về quá khứ làm anh quên mất. Nếu như bây giờ chúng ta đã ở đây rồi, có phải ta nên lột mặt Moody giả ra hay không? Chỉ với một bùa giải giới cướp lấy đũa phép của lão, và một ít chân dược mà con có thể điều chế được."

"Vậy thì cái này phải hỏi anh trước, Harry." Alice lập tức lắc đầu, "Anh có muốn tiêu diệt Voldemort tận gốc không? Trước khi lão kịp hại bất cứ ai."

"Tất nhiên là có. Và anh nghĩ chỉ cần tại vòng cuối... Ồ..."

Harry đang nói, và cậu chợt nhận ra ý Alice muốn nói trong cái ánh mắt "thấy chưa, con bảo rồi" của cô bé. Nếu như bây giờ bọn họ lột mặt Barty Crouch con thì sẽ không có ai sắp xếp chiếc khóa cảng tại vòng cuối, Voldemort có thể không hồi sinh ngay lập tức nhưng vẫn tồn tại như âm hồn bất tán. Lão thất bại lần này thì sẽ còn bày trò lần khác, để càng lâu càng rắc rối.

Trước kia làm thần sáng cũng không ít lần Harry hành động tay nhanh hơn não, dù rằng Hermione, đồng đội trong Cục Thần Sáng và cả Alice đã nhắc nhở nhiều lần. Phép thuật mạnh mẽ và địa vị cao cả của Harry thừa sức bù lại lỗ hổng thiếu sót kế hoạch kỹ càng. Mà giờ thì không giống thế, sức mạnh thì vẫn thế còn địa vị của Harry trong giới phù thủy cùng lắm chỉ là Cậu Bé Sống Sót, chưa thật sự cống hiến thứ gì to lớn (chuyện Hòn Đá Phù Thủy và con Tử Xà chỉ giới hạn ở mức một số giáo viên và học sinh biết, không thể tính là lập công).

"Tạm thời cứ để lão Barty tự do đã. Anh và con sẽ cần một kế hoạch cụ thể để tất cả mọi chuyện anh đã trải qua trong năm thứ tư sẽ xảy ra nhưng không làm hại đến ai. Vòng ba anh cần đến chỗ cái khóa cảng nhanh nhất có thể, không lôi kéo thêm đàn anh Diggory, trong khi con ở lại phải tìm cách gợi ý cho giáo sư Snape về sự đáng nghi của Alastor giả. Không ai là sự lựa chọn hoàn hảo hơn Snape, ổng đa nghi thấy mồ."

"Còn những chiếc Trường Sinh Linh Giá... Năm nay chúng ta đều có thể đi đến Hogsmeade, anh và con sẽ chia nhau ra đi tìm chúng." Harry bắt đầu liệt kê lại những nơi cậu đã tìm thấy những chiếc Trường Sinh Linh Giá của Voldemort trong năm thứ bảy, "Anh sẽ tìm cách lẻn xuống Phòng Chứa Bí Mật để lấy răng nanh có độc của Tử Xà, và con thì phải tìm cách sử dụng và khống chế bùa Lửa Quỷ."

"Fiendfyre? Ôi Merlin, đến thần sáng hay phù thủy hắc ám lâu năm cũng khó mà khống chế được nó, Harry!"

Alice thốt lên khi nghe thấy cái tên của bùa Lửa Quỷ phát ra từ miệng Harry.

"Nhưng anh khống chế được nó mà Alice, còn con thì là một phần của anh đấy..."

Harry Potter là một trong số ít phù thủy có khả năng khống chế được Lửa Quỷ. Hiểu biết của cậu về nghệ thuật và phép thuật hắc ám có thể khiến phù thủy hắc ám chính hiệu phải hổ thẹn. Có lẽ là bởi Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là môn mà Harry giỏi nhất, luôn có thể tự tin được O (nếu người dạy không phải tên Severus Snape), cậu đã học rất sâu về lĩnh vực này sau khi rời khỏi Hogwarts. Harry thừa nhận bản thân là một người cha nhưng lại thua con gái mình về vốn hiểu biết phổ thông và độc dược, nhưng dám cá là Alice không bao giờ bằng được cậu khi nói đến lĩnh vực hắc ám.

"Anh đang đòi hỏi quá nhiều từ một đứa trẻ bốn tuổi rưỡi đó Harry!"

Alice trợn trắng mắt.

"Con quên cộng thêm một nghìn tuổi của cây Blue Blood rồi Alice."

Còn Harry thì giơ hai tay lên tỏ ra vô tội vô cùng.

Thời gian của tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí ngày hôm đó hai người dành hết để lên kế hoạch sơ bộ cho cuộc chiến chống lại Voldemort. May mắn là có Alice ở bên cạnh, cô bé mầm non tương lai của giới độc dược cũng có vốn hiểu biết vô cùng phong phú về Thảo dược học, Harry an toàn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tìm kiếm thức ăn cho Sâu Khổng Lồ. Bác Hagrid không biết cậu được chỉ điểm, lúc tổng kết nhìn thấy Harry bày ra một loạt các loại thực vật ưa thích của Sâu Khổng Lồ mà đến cả Hermione cũng không thể đầy đủ như thế, bác đã vui mừng khôn xiết cộng thêm cho Gryffindor hai mươi điểm. Số điểm cậu làm mất đã nhanh chóng kiếm lại được nhờ bác gác cổng thân thiện.

Lúc này đã sắp hết tiết, Alice không cần phải tránh đi nữa, nó thoải mái đứng dựa vào căn chòi của bác Hagrid nhìn bác gác cổng khổng lồ cùng đám sư tử nhỏ và ưng nhỏ. Bị một Slytherin nhìn chằm chằm là một chuyện Gryffindor khó mà chịu nổi, da gà da vịt cứ nổi hết cả lên. Nhưng mà không ai thắc mắc gì chuyện nó ở đây hết. Việc Harry Potter và Alice Evans bị cấm túc cùng nhau vì xô xát với đàn anh năm trên đã lan ra khắp trường, đến các học sinh Beauxbatons và Dumstrang cũng biết. Bây giờ nó xuất hiện ở đây thì cũng là do nó cần đợi Harry để cùng đi cấm túc, ai cũng nghĩ vậy hết.

"Mình vẫn không tin được!" Ron nhìn qua nhìn lại giữa thằng bạn đang chiến tranh lạnh với mình và cô gái ung dung đứng cạnh cái chòi của bác Hagrid, nói nhỏ với Hermione, "Nó là một Slytherin, sao có thể ra mặt nói giúp học sinh nhà Gryffindor chứ."

"Có thể là do cổ mới chuyển tới, chưa quen với nếp sống của Slytherin."

Hermione lắc đầu không chắc chắn lắm, nói.

Phải tới trưa nay cô bé mới biết Alice đã nói đỡ cho Harry, cảm giác tội lỗi vì những lời mình đã nói với Harry về Alice khiến Hermione day dứt không thôi. Rồi Hermione lại nghĩ, một người học giỏi - trừ thằng Malfoy - thì có lẽ không hẳn người xấu, dù gì thì học hành cần đầu óc và giao tiếp ứng xử cũng cần đầu óc. Nhưng mà Slytherin thì vẫn rất đáng ghét, Hermione không có cách nào tiếp nhận nhanh chóng được!

"Bồ vậy mà lại bênh Slytherin."

Mặt Ron lúc này trông sốc dữ lắm.

Chiến tranh lạnh vẫn chưa kết thúc, Harry chỉ chào tạm biệt Hermione rồi chạy đi cùng Alice tới phòng truyền thống. Rõ ràng năm nào cũng có người bị phạt, ngày nào thầy Filch cũng nghía qua và đám gia tinh vẫn dọn dẹp, vậy mà căn phòng đó chưa bao giờ sạch sẽ được quá lâu. Nghĩ đến việc phải lau đống cúp phủ đầy bụi, quét sạch mạng nhện giăng tứ tung, cả hai Potter đều cảm thấy tay chân rụng rời.

"Potter!" Tiếng gọi truyền từ đằng sau tới, "Potter, em rảnh không."

Là Cedric Diggory, vị huynh trưởng đẹp trai dịu dàng của Hufflepuff, nguyên nhân sâu xa khiến hai đứa nó bị cấm túc.

"Kìa, gọi anh kìa Potter."

Alice đá nhẹ chân Harry một cái, chạy lên cầu thang cách cậu một khoảng xa, cho Cedric không gian riêng để nói chuyện.

"Có chuyện gì sao đàn anh Diggory?"

Harry hỏi với cái giọng bình thản hết sức làm Cedric ngạc nhiên. Ấn tượng của anh về Cậu Bé Vàng Gryffindor - qua những lần Slytherin gây sự trước - là một người thù khá dai. Dù gì anh cũng phải góp một phần nguyên nhân Cadwallader kiếm chuyện với Harry, Cedric cứ tưởng cậu sẽ chẳng dễ chịu gì khi giao tiếp với anh. Là do anh đặc biệt hay Harry chỉ thù dai với Slytherin thôi nhỉ?

"Chuyện này..." Cedric hơi ngập ngừng, "Xin lỗi em nhé, chuyện của Cadwallader."

"Không có gì đâu, anh ta đâu có làm gì được em. Nếu chỉ vì chuyện này thì phiền phức huynh trưởng quá rồi."

"Dù sao thì cũng tại anh mà ra cả, và gửi lời xin lỗi đến cô bé Slytherin kia giúp anh nữa. Chĩa đũa phép vào một cô bé phù thủy sinh nhỏ tuổi hơn mình là điều nhục nhã nhất đối với bất kỳ phù thủy nào, không chỉ riêng Hufflepuff. Cadwallader và bạn bè của cậu ta sẽ phải trả giá cho hành động ngu ngốc đó, anh xin thề với danh dự của một huynh trưởng."

Cedric nghiêm túc đọc ra lời thề, chứng tỏ anh không phải chỉ xin cho có là xong. Harry cảm thán trong lòng, vương tử Hufflepuff đúng là vương tử Hufflepuff, trong trường thật sự có rất ít người công bằng với học sinh thuộc Slytherin, mà anh là một trong số ít đó.

"Cảm ơn Cedric, tuy rằng em thì không cần nhưng em tin Alice sẽ rất vui nếu như nghe được tin này." Harry cười, "Đừng hiểu lầm ý em nhé, em không phải nói con bé thù dai đâu, nhưng thật sự là Slytherin đã chịu rất nhiều sự kỳ thị và bất công. Được quán quân Hogwarts tôn trọng như vậy sẽ an ủi con bé rất nhiều, một học sinh chuyển tới giữa chừng luôn có tâm lý lo sợ mà."

Cedric ngẩn người ra. Anh đã nghĩ, thái độ của Harry Potter, Cậu Bé Vàng của Gryffindor, đáng lẽ ra phải là căm ghét Slytherin đến tận xương tủy. Đây là nơi xuất thân của vô số phù thủy hắc ám, là nơi xuất thân của Chúa Tể Hắc Ám khiến người người run sợ, là nguyên nhân cho mọi bi kịch trong cuộc đời cậu bắt đầu. Nhưng trái ngược lại, đúng là Harry có xung đột với Slytherin, có điều hình như chưa bao giờ cậu làm người bắt đầu cuộc chiến. Và bây giờ Harry đang bảo vệ cho một Slytherin, bởi vì Slytherin đó đã giúp cậu trừng trị những kẻ động đến gia đình mình, Harry lấy ơn báo ơn.

Bản thân anh, mặc dù vẫn luôn được ngợi ca bằng những từ ngữ như tốt bụng, cũng sẽ có phần hơi kiêng kị phù thủy sinh của Slytherin. Lần này vốn dĩ do Hufflepuff sai trước, ấn tượng của anh đối với cô bé kia còn là một học sinh mới chuyển từ Beauxbatons tới mà không phải là học sinh thuộc Slytherin, thế nên Cedric mới cư xử công bằng, suy nghĩ chu đáo như vậy. Đem ra so với Potter, đột nhiên anh có thể hiểu phần nào tại sao cậu lại là một quán quân của Hogwarts dù chưa đủ tuổi, tư tưởng và trái tim của Harry còn lớn hơn cả tiền bối năm bảy.

"So với anh thì anh nghĩ suy nghĩ chu đáo của em mới là thứ khiến cô bé vui." Cedric muốn đưa tay lên xoa đầu đứa trẻ ngoan ngoãn này, và anh đã phải đấu tranh tư tưởng thật lâu rồi mới quyết định hành động, để cho những lọn tóc mềm mại của cậu xuyên qua kẽ tay mình, "Cuối tuần này năm tư đi Hogsmeade nhỉ. Anh có thể mời các em một cốc bia bơ được không? Ý anh là cả cô bé bên Slytherin kia nữa, xin lỗi thì cũng phải làm cho tới nơi tới chốn mà. Sau đó anh và em có thể nói chuyện, anh tin là mình có thể giúp đỡ em chuẩn bị một chút cho cuộc thi."

Harry suy nghĩ, cuối tuần này bọn họ sẽ đi Hogsmeade thật, nhưng thời gian quá gấp nên chưa thể chuẩn bị được thứ gì có thể phá hủy được Trường Sinh Linh Giá. Cậu thuần thục bùa Lửa Quỷ rồi còn Alice thì không, và bọn họ chưa lấy được răng nanh Tử Xà hay thanh gươm Gryffindor. Tuy rằng còn tới bốn cái Trường Sinh Linh Giá cần giải quyết - lúc này Nagini còn chưa trở thành một phần trong số đó - bọn họ sẽ chỉ phải chia ra hai chuyến đi nếu như Alice đã thành thục bùa Lửa Quỷ.

Như vậy, nhân lúc còn thời gian, Harry muốn cho con gái mình đi chơi cho khuây khỏa một chút. Lúc trước vì công việc bận rộn, cậu không có nhiều thời gian dành cho nó, mà Alice cũng không khóc nháo như trẻ con nhà khác, chỉ làm một cô bé ngoan ngoãn chăm học, kỳ nghỉ mà không có Harry thì sẽ nhốt mình trong thư viện nhà Potter và nhà Black. Đáng lẽ ra năm nay nếu như bọn họ vẫn còn ở lại dòng thời gian cũ, Alice vừa mới lên năm ba chuẩn bị đi Hogsmeade rồi. Đột nhiên bị kéo về đây, đúng thật là cô bé chưa từng được chơi đúng nghĩa bao giờ.

"Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh Diggory. Em sẽ báo lại với Alice, giờ thì bọn em phải đi cấm túc đây..."

"Vẫn là cái phòng truyền thống đó hả? Sao bao nhiêu lượt học sinh ra vào mà lúc nào cũng có thể lôi ra một góc bẩn bụi nào đó để dọn dẹp thế?"

"Anh hỏi đúng cái em đang muốn hỏi rồi đó..."

Hai người nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt đối phương.

_____***_____


*tung bông* Huynh trưởng chính thức debut, có thoại rồi ♪┌|∵|┘♪


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net