Chương 36: Cậu ấy có bạn trai rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
muốn gỡ mặt nạ màu đen trên mặt xuống để thể hiện, chén rượu trên tay đột nhiên bị người lấy đi.

Anh ta ngửa đầu nhìn lại, thấy được một Alpha tóc vàng mắt xanh.

Hải Kim lấy ly rượu của Omega đeo mặt nạ ra, mỉm cười uống cạn một hơi, nói: "Cậu ta không có bạn gái."

"Nhưng có bạn trai."

Hải Kim nhướng mày nhìn Omega trước mắt, giơ tay ra hiệu lung tung: "Cao hơn cậu, so với cậu...... còn hung dữ hơn cậu nhiều."

"Quan trọng nhất là, còn đẹp hơn cậu."

Trong lòng Hải Kim, Tần Đồ quả thật đẹp trai hơn rất nhiều Omega.

Omega mặt nạ nghe được Hải Kim nói "Cậu ấy có bạn trai", ngọn lửa kiêu ngạo thoáng chốc tắt hơn phân nửa.

Anh ta có chút xin lỗi nhìn Sở Nghiêu: "Xin lỗi, tôi không biết cậu đã có bạn đời, là tôi đường đột phạm sai lầm, xin cậu đừng so đo, thay tôi nói tiếng xin lỗi với bạn trai cậu."

Mí mắt Sở Nghiêu giật giật.

Cậu chấp nhận người bạn trai không tồn tại mà Hải Kim ném tới, gật đầu với Omega đeo mặt nạ và nói, "Không sao đâu."

"Hazz, thật đáng tiếc, tôi liếc mắt một cái liền nhìn trúng cậu." Omega mặt nạ lầu bầu nói.

Hải Kim có chút chột dạ, nhìn phản ứng của Sở Nghiêu, thấy hắn không có biểu tình gì, mới thở phào nhẹ nhõm nói tiếp: "Không bằng để tôi cùng các vị Omega đáng yêu uống rượu, thế nào?"

"Tôi độc thân mà." Hải Kim cười híp mắt.

Mấy Omega khác nhìn chằm chằm Hải Kim nửa ngày, tất cả đều gật đầu.

Nếu bên cạnh vị Alpha tóc đen lạnh lùng này đã có chủ, vậy bọn họ không thể xuống tay.

Vị Alpha tóc vàng mắt xanh này nhìn cũng rất tốt, mấy Omega đều tương đối hài lòng.

Đối tượng uống rượu đương nhiên là phải đẹp trai mới có thể nâng cốc sảng khoái.

Nhìn một khuôn mặt đẹp khiến ngón tay người ta giật giật.

Hải Kim chỉ chỉ Sở Nghiêu phương hướng Diêu Văn Phỉ biến mất, nói: "Diêu Văn Phỉ đi sàn nhảy, Sở Nghiêu cậu hẳn là tìm không thấy hắn, không bằng cậu ngồi ở quầy bar một lúc đi?"

"Chắc là qua 2 giờ nữa là có thể trở về."

Sở Nghiêu cụp mắt, gật đầu, xoay người đi về phía quầy bar.

Hải Kim nhìn theo bóng lưng hắn.

Lúc hắn vào quán bar còn mặc chiếc áo len màu đen, quần âu tôn lên đôi chân dài thẳng tắp thon dài của hắn, cả người thoạt nhìn có vẻ lười biếng mà lạnh lùng.

Chẳng trách Omega lại thích hắn như vậy.

Hơn nữa, còn có Alpha thích.

Ví dụ như Alpha với mái tóc vàng nhạt.

Nếu không phải Tần Đồ, Hải Kim bây giờ còn ngồi trước quầy bar xem náo nhiệt.

Dù sao trong mắt anh, bị đông đảo Omega vây quanh cũng không phải là chuyện phiền toái gì, loại chuyện này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, có thể tới thêm vài lần càng tốt.

Anh rất hâm mộ.

Nhưng ai đó không nghĩ như vậy.

Hải Kim nghĩ tới 10i phút trước, Tần Đồ nói chuyện với anh.

— 4781: Đừng chụp ảnh.

— Hải: Sao, cậu bị kích thích à? [Đắc ý]

— 4781: Đang làm việc.

— Hải: Chuyện gì vậy?

— 4781: Đi qua giúp Sở Nghiêu đỡ rượu.

—Hải: Đậu má, sao cậu biết bây giờ đang có người rót rượu cho Sở Nghiêu.

—4781: Đoán

—Hải: Vậy sao cậu biết Sở Nghiêu sẽ không uống.

—Hải: Lỡ như người ta thích uống rượu của Omega thì sao?

—4781: Không thích

—Hải: Tại sao cậu lại biết?

—4781: Cậu nói nhảm rất nhiều.

—Hải: Trời ạ, nhờ người khác bằng thái độ này của cậu sao?

—4781: Một chiếc phi hạm X90, thời gian xem xét 3 phút.

—Hải: Vl vl, tôi đi! Không cần suy nghĩ, không cần 3 phút! Tôi sẽ chặn rượu lại ngay!

Phi hạm X90 anh thèm nhỏ dãi đã lâu, nhưng bởi vì cách mạng máy móc nên trên thế giới sớm đã không còn, chỉ có Tần Đồ biết chế tạo.

Nhưng phần lớn thời gian Tần Đồ đều lười chế tạo.

Mồi nhử này thật hấp dẫn.

Hải Kim vui đến phát điên.

Cho nên anh lập tức xuất hiện ở đây, thay Sở Nghiêu nhận chén rượu đào hoa kia.

Cũng không biết số đào hoa này có thể chuyển tới trên người anh hay không.

Hazz, A sinh khó khăn. 

Hải Kim nâng ly rượu lên, một hơi uống cạn.

Sở Nghiêu ngồi trước quầy bar, vừa mới ngồi xuống 2 phút, người pha chế đã đưa lên một ly rượu đủ mọi màu sắc.

Cảnh tượng này nếu để cho Hải Kim và Diêu Văn Phỉ nhìn thấy lại phải lải nhải hai câu, bởi vì bọn họ vừa rồi ngồi ở chỗ này gần 1 giờ cũng không thu được một ly rượu.

Sở Nghiêu ngước mắt nhìn anh ta, người pha chế rượu cũng là một Alpha.

"Không cần." Sở Nghiêu đẩy rượu về, mím môi nói: "Cảm ơn."

"Đến một mình sao?" Bartender cũng không xấu hổ, cười hỏi.

"Không phải." Sở Nghiêu không nhiều lời.

"Không quen uống rượu này?" Người pha chế rượu lại hỏi.

"Không uống rượu." Sở Nghiêu nói.

"Trông cậu không giống lắm." Người pha chế rượu cười cong mắt.

Sở Nghiêu không nói chuyện.

Hắn có uống rượu, nhưng không thường xuyên, bây giờ hắn không muốn uống.

Cho nên hắn dứt khoát nói không uống rượu, tránh giải thích nhiều hơn, phiền toái.

"Vậy tôi trực tiếp đi vào vấn đề chính," người pha chế rượu nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, nhìn ánh mắt Sở Nghiêu, "Xin hỏi cậu có bạn đời chưa?"

Sở Nghiêu im lặng hai giây, nhìn anh ta nói: "Anh là Alpha."

Câu trần thuật.

"Ừ." Người pha chế gật đầu, "Nhưng điều này không ảnh hưởng."

"Cậu có bạn đời chưa?" Anh ta hỏi lại lần nữa.

Sở Nghiêu không hiểu sao lại nghĩ tới bạn trai vừa rồi Hải Kim nói, ánh mắt khẽ động, không nói gì.

Không nói có, cũng không nói không có.

"Vậy thì là không có. " Người pha chế rượu lại uống một ngụm rượu, cười nói.

"Có hứng thú với Alpha không?" Anh ta hỏi tiếp.

Sở Nghiêu vẫn không nói gì, im lặng là vàng.

Không nói có, cũng không nói không có.

Đối với người xa lạ, loại vấn đề riêng tư này, hắn có muốn nói hay không đều do chính hắn quyết định.

Người pha chế rượu hưng phấn, nhìn hắn đầy hứng thú, nói: "Cậu thật sự rất hợp khẩu vị của tôi, về mọi mặt."

"Nếu như cậu không có bạn đời, cho phép tôi công khai theo đuổi cậu."

Người pha chế rượu nói chuyện hào hoa phong nhã, làm cho người ta không có cảm giác chán ghét.

Đây là thành quả của sự nghiệp lâu năm của anh ta.

"Cậu không cần trả lời." Người pha chế vươn ngón tay ấn xuống ly thủy tinh, "Theo đuổi cậu là chuyện của tôi."

"Cậu chỉ cần đồng ý với sự theo đuổi của tôi là được rồi."

"Anh rất thẳng thắng." Sở Nghiêu nhướng mi nói.

"Ừ, những người quen biết tôi đều nói như vậy." Người pha chế gật đầu.

"Tôi không thích thẳng thắn." Sở Nghiêu nói.

"Cậu thích nói vòng vo?" Người pha chế có chút kinh ngạc.

Sở Nghiêu: "......'

Nói vòng vo là có ý gì? Lý do từ chối này chẳng qua là hắn thuận miệng nói qua loa mà thôi.

"Tôi cũng không thích thấp hơn tôi." Sở Nghiêu nói tiếp.

Người pha chế: "Tôi cũng chỉ thấp hơn cậu một chút mà thôi."

Anh dù sao cũng là một Alpha, cũng rất cao.

"Đối xử với mọi người nhất định phải nghiêm khắc." Sở Nghiêu mặt không chút thay đổi nói.

Người pha chế: "......"

"Vậy... Cậu tìm Omega cao 1m8 ở đâu vậy?" Người pha chế nghi ngờ hỏi.

Sở Nghiêu im lặng.

"Những yêu cầu này, cẩn thận nghĩ lại, không phải cậu thích Alpha chứ?" Người pha chế nhìn Sở Nghiêu.

Sở Nghiêu: "......"

"Vậy chúng ta cũng giống nhau." Người pha chế nói, "Tôi cũng thích Alpha."

"Không phải rất xứng đôi sao?"

Sở Nghiêu: "Tôi không nói tôi thích Alpha."

Nhưng ngươi......

"Nghiêu ca!"

Hai âm thanh đồng thời vang lên, Diêu Văn Phỉ lớn giọng đánh bại người pha chế rượu, hấp dẫn sự chú ý của Sở Nghiêu.

Sở Nghiêu quay đầu lại, thấy Diêu Văn Phỉ, trên mặt trên cổ của Diêu Văn Phỉ đều là dấu son môi.

"Mày đi đâu vậy?" Sở Nghiêu hỏi.

"KK, Nghiêu ca không hiểu." Diêu Văn Phỉ không nói tỉ mỉ, hỏi ngược lại: "Sao mày lại đến đây?"

Không đợi Sở Nghiêu trả lời, hắn thấy người pha chế đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

"Anh nhìn tôi làm gì?" Diêu Văn Phỉ hỏi anh ta.

Người pha chế: "Tôi không nhìn cậu."

"À, vậy anh đang nhìn Nghiêu ca." Diêu Văn Phỉ gật đầu, lại híp mắt nói: "Vậy anh nhìn Nghiêu ca của tôi làm gì, muốn đánh nhau sao?"

Sở Nghiêu: "......"

Người pha chế: "......"

"Tôi muốn theo đuổi cậu ấy." Người pha chế nói, "Không phải muốn đánh nhau."

"Không có khả năng!" Diêu Văn Phỉ xua tay giống như đang nghe được một câu nói đùa, "Người anh em này của tôi, thẳng, chỉ thích Omega, anh không có cơ hội."

"Sao cậu biết cậu ấy chỉ thích Omega?" Người pha chế hỏi.

"Nói nhảm." Diêu Văn Phỉ trợn trắng mắt, "Tôi, một Alpha anh tuấn đẹp trai ở bên cạnh cậu ấy nhiều năm như vậy, nếu cậu ấy thích Alpha, vậy đối tượng rung động đầu tiên không phải là tôi sao?"

Người pha chế: "..." Tư duy tương đối lợi hại.

Sở Nghiêu nghe không nổi nữa, có chút bất đắc dĩ kéo cổ áo Diêu Văn Phỉ về phía sau, tránh dấu son môi trên quần áo, kéo hắn về phía cửa chính khách sạn.

"Này này này, Nghiêu ca, mày làm gì vậy, tao còn chưa chơi đủ." Diêu Văn Phỉ đẩy cánh tay Sở Nghiêu, ra sức kéo về.

Sống chết không muốn trở về.

"Đi cùng mày hai tiếng rồi." Sở Nghiêu cúi đầu nhìn thông tấn khí, giương mắt nói: "Đủ rồi."

"Không đủ" Diêu Văn Phỉ lầu bầu, "Chơi thêm một lát nữa đi, Nghiêu ca, tao nói mày nghe, lát nữa có một vũ hội đeo mặt nạ, đặc biệt thú vị, tham gia vũ hội xong rồi hẵng đi."

"Đi ngay bây giờ." Sở Nghiêu mặt không chút thay đổi.

"Không mà, không mà, Nghiêu ca... " Diêu Văn Phỉ hai tay ôm lấy eo Sở Nghiêu, bắt đầu nũng nịu, "Chỉ lần này thôi, sau này không tới nữa, được không, được không."

Sở Nghiêu: "......"

Đm, phục rồi.

Hắn cau mày kéo tay Diêu Văn Phỉ ôm eo hắn ra, nói: "Chỉ lần này thôi."

"Được!" Diêu Văn Phỉ điên cuồng gật đầu, "Chỉ lần này thôi."

Sở Nghiêu lạnh lùng quay lại.

Diêu Văn Phỉ thoải mái nhàn nhã đi theo sau Sở Nghiêu, vui vẻ trên mặt không giấu được, hắn là chắc ăn tính tình ăn mềm không ăn cứng của Sở Nghiêu.

Một lấy một chuẩn.

Vũ hội mặt nạ sẽ bắt đầu trong 5 phút nữa.

Vũ hội như tên, toàn bộ người trong quán bar đều sẽ đeo mặt nạ mình chọn, tùy ý tìm được đối tượng mình nhìn trúng nhảy một điệu.

Nhảy gì cũng không quan trọng.

Những khuôn mặt dưới mặt nạ đều không thể nhìn thấy.

Con người luôn có cảm giác chờ mong đối với những thứ thần bí, cho nên vũ hội đeo mặt nạ này đặc biệt được hoan nghênh ở quán bar vào lúc 0 giờ, gần như trở thành chiêu bài, nổi tiếng gần xa.

"Nghiêu ca, đi thôi, đi chọn mặt nạ." Diêu Văn Phỉ lôi Hải Kim bị bao vây trong đống Omega ra, thương lượng nói.

"Mày giúp tao lấy đại một cái là được." Sở Nghiêu nói.

Hải Kim cũng khoát tay: "Lấy giúp tôi một cái."

"Hai người các ngươi!" Diêu Văn Phỉ tức giận chậc một tiếng, "Đợi lát nữa phải dựa vào mặt nạ hấp dẫn người, các ngươi lại không coi trọng mặt tiền của mình như thế."

Hắn nói xong thì lấy tốc độ trăm mét chạy nước rút, lao tới chỗ phân phát mặt nạ.

Xem ra hắn đối với mặt tiền của mình coi trọng vô cùng.

Ba phút sau, hắn mang theo một cái chồng mặt nạ lớn trở lại.

Sở Nghiêu nhìn anh: "Sao mày lại lấy nhiều như vậy?"

Diêu Văn Phỉ lén lút đáp: "Các ngươi chọn nhanh lên, chọn xong tôi trả lại."

Sở Nghiêu nhìn hắn một cái, im lặng lấy một cái mặt nạ từ trong đống mặt nạ này ra.

Hắn lấy đại một cái.

Đó là một mặt nạ quỷ đỏ sậm.

Hải Kim lấy một chiếc mặt nạ nửa mặt màu đen, chỉ che nửa mặt trên, để lộ miệng và cằm.

Diêu Văn Phỉ tinh tế chọn đủ màu sắc, dùng lời của hắn mà nói, phức tạp nhất chính là chói mắt nhất.

......

Một lúc sau, âm nhạc thư giãn vang lên, vũ hội mặt nạ mà mọi người chờ mong đã lâu mở màn.

Trong quán bar lớn như vậy, chứa đựng nhiều người, tất cả mọi người đeo đủ loại mặt nạ, ăn mặc tinh xảo, tận sức triển lãm bộ dáng đẹp nhất của mình vào lúc nửa đêm.

Diêu Văn Phỉ từ một khắc âm nhạc vang lên thì không thấy bóng dáng, trà trộn vào trong đám người.

Sau khi chào Sở Nghiêu, Hải Kim bước vào đám đông để tìm chiếc mặt nạ mà anh ngưỡng mộ, nhảy một điệu để vượt qua đêm nay.

Sở Nghiêu đứng ở bên ngoài đám người, hắn đeo mặt nạ ác ma màu đỏ sậm, im lặng nhìn đám người hưng phấn, không hợp với bầu không khí huyên náo trong quán bar.

Đến giờ chọn rồi.

Kéo dài 5 phút.

Trong vòng năm phút này, mọi người bình thường đều sẽ chọn được bạn nhảy tạm thời của mình.

Người không được chọn sẽ bị loại, không có tư cách tham gia vũ hội mặt nạ này.

Ánh sáng đã tắt.

Những ánh đèn màu sắc rực rỡ, màu xanh, màu trắng trong nháy mắt này đều biến thành màu hồng đào mờ ảo quyến rũ.

Tất cả mọi người đang di chuyển, tìm kiếm bạn nhảy mình thích.

Sở Nghiêu vẫn đang lui về phía sau.

Hắn vốn dĩ không có ý định tham gia cái vũ hội mặt nạ này, hắn đang chờ bị loại.

Từng người đeo mặt nạ tiến lên mời, Sở Nghiêu chỉ lắc đầu.

Im lặng từ chối mọi cám dỗ.

Năm phút nữa thôi.

Có vài người còn chưa tìm được bạn nhảy, tất cả mọi người đều muốn tham gia vũ hội này, vì thế một hai người đều nóng nảy. Cũng không quan tâm mặt nạ này có phải là mặt nạ mình thích hay không, bắt được nhìn hơi thuận mắt một chút liền kéo vào sàn nhảy trung tâm.

Diêu Văn Phỉ và Hải Kim đã sớm tìm được bạn nhảy của mình, sau khi bận rộn xong mới nhớ tới tìm kiếm Sở Nghiêu, lại chậm chạp không tìm được người đeo mặt nạ ác ma màu đỏ sậm kia.

Phải thôi.

Còn vài chục giây nữa là hết hạn để chọn bạn nhảy.

Một cậu bé nhỏ nhắn xinh xắn, đeo mặt nạ Bách Hoa xuyên qua đám đông, vội vàng đi lên phía trước giữ chặt tay Sở Nghiêu, ngẩng mặt lên hỏi: "Tiên sinh, ngài có thể hợp tác với tôi không?"

Trong vòng năm phút Sở Nghiêu đã cự tuyệt gần 20 người.

Đây có lẽ là người cuối cùng, dù sao cũng không có thời gian.

Cậu bé có chút vội vàng và chờ đợi ngửa đầu nhìn Sở Nghiêu, từ góc độ của cậu, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt màu nâu nhạt lạnh lùng mà Sở Nghiêu lộ ra.

Trên mặt nạ ác ma khắc hoa văn và những luồng ánh sáng màu đỏ sậm, thoạt nhìn có loại cảm giác tà ác khiến tim người ta đập nhanh.

Nhưng sự tà ác này phối hợp với sự lãnh đạm của Sở Nghiêu, thế mà hòa hợp vô cùng tài tình, giống như Satan từ địa ngục trở về.

Khuôn mặt của Sở Nghiêu dưới mặt nạ không có biểu tình gì, hắn cụp mắt nhìn bàn tay bị cậu bé giữ chặt, đang muốn thu hồi cự tuyệt, thì nghe được một giọng nói lười biếng.

Đến từ bên cạnh hắn.

"Không được rồi, vị tiên sinh này là bạn nhảy của tôi."

Sở Nghiêu ngẩn ra, giương mắt nhìn lại.

Hắn nhìn thấy Tần Đồ đeo mặt nạ thiên sứ màu vàng, không nhìn thấy mặt.

Nhưng hắn biết, đây chính là Tần Đồ.

Mặt nạ thiên sứ màu vàng của anh là một mặt nạ nửa mặt, dòng chảy màu vàng tinh xảo chậm rãi lưu động trên đó, thoạt nhìn tao nhã quý phái.

Đôi môi lộ ra dưới mặt nạ của Tần Đồ nhẹ nhàng cong lên thành một nụ cười không chút để ý, quai hàm đẹp mắt lưu loát hiện rõ dưới ánh đèn màu hồng đào.

Anh nhẹ nhàng lấy tay cậu bé nắm lấy cổ tay Sở Nghiêu, trở tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Sở Nghiêu.

Cúi đầu ở bên tai Sở Nghiêu cười khẽ nói một câu.

"Thiếu tá, cậu thật là không làm cho người ta bớt lo."

_____________________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Tần Đồ: Thiếu tá, có tôi ở đây, không phiền. Không ai dám đưa rượu.

Hải Kim: Mời Sở Nghiêu, cậu nói chuyện vận đào hoa một chút, tôi sẽ giảm tiền đánh giá tốt cho cậu, thân thân~

Diêu Kiều Kiều: Lầu trên, đầu tiên anh phải có khuôn mặt của Nghiêu ca.

Sở Nghiêu: (mặt không chút thay đổi) Toàn bộ câm miệng. 

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tui trong thời gian 2020-08-2013

Cảm ơn thiên thần nhỏ đã ném mìn: 1 cành;

Cảm ơn thiên thần nhỏ của dịch dinh dưỡng tưới tiêu: 469608582 chai; Ta thích học tập a a a a, U Nhiên 1 bình.

Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net