Chương 36: Cậu ấy có bạn trai rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hắn nói xong câu này, người đối diện hồi lâu không có phản ứng.

Trong thông tấn khí chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, bức bách, nhẹ nhàng chậm rãi, giống như đang lo lắng sẽ đánh thức đêm tối, quấy nhiễu sao trời.

"Cúp máy."

Cuối cùng, Sở Nghiêu phá vỡ sự im lặng khó chịu, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trong tinh hạm chỉ còn lại một mình hắn, không hiểu sao có chút cô đơn không thể giải thích được.

"Chờ một chút."

Giọng Tần Đồ có chút khàn khàn.

"Tôi còn chưa chào hỏi cậu."

"Chào buổi sáng, Thiếu tá."

"Không đúng, hẳn là ngủ ngon?"

Tần Đồ chậm rãi cười nói xong ba câu, chờ Sở Nghiêu trả lời.

Sở Nghiêu quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, tinh hạm dừng lại ở bãi tàu ngầm của quán bar lớn nhất, phồn hoa nhất Dương Tử Tinh.

Hiện tại đã là rạng sáng (1), trong đêm tối, trong chiến trường tối đến thâm trầm.

(1) từ 0h đến 5h

Diêu Văn Phỉ và Hải Kim vừa xuống tinh hạm liền đi vào bên trong quán bar, lúc này chắc hẳn đã thành công mở ra cuộc sống về đêm ồn ào mà không ngủ của bọn họ.

Quán bar nơi đó ngược lại giống như một thành phố không bao giờ ngủ.

"Sao không nói lời nào?" Tần Đồ cười hỏi.

Sở Nghiêu thu hồi tầm mắt khỏi cửa sổ tinh hạm, nhỏ giọng trả lời một câu: "Ừ, ngủ ngon."

Tần Đồ lại không nói gì.

Đầu kia của thông tấn khí vô cùng yên tĩnh, như thể hai người chỉ đang lắng nghe tiếng thở của đối phương.

Sở Nghiêu vốn định hỏi chuyện hôm nay Hải Kim nói về của hồi môn, nhưng hắn suy nghĩ một chút, vẫn là quên đi.

Quan hệ của bọn họ còn không đến mức hắn đi hỏi những chuyện riêng tư này.

"Thiếu tá, cậu không còn gì muốn nói sao?" Tần Đồ hỏi.

"Không có." Sở Nghiêu phủ định.

Tần Đồ ở bên kia thông tấn khí khẽ cười một tiếng, sau một lúc lâu, phun ra một câu mang theo ý cười "Vậy được rồi".

Sở Nghiêu nhìn chằm chằm thông tấn khí, đang muốn ấn nút tắt máy, cửa sổ trong suốt của tinh hạm bên cạnh lại đột nhiên bị người ta đập mạnh, kèm theo tiếng gào thét không đúng lúc của người nào đó ——

"Nghiêu ca, mày ở bên trong làm gì vậy, bọn tao ở bên ngoài sân chờ mày hơi lâu rồi, mau ra ngoài, quán bar lúc này chính là thời điểm náo nhiệt nhất."

"Nhanh lên, nhanh lên! Cuộc sống về đêm của tôi, thèm chết tôi rồi."

Sở Nghiêu: "......"

Diêu Văn Phỉ đang dùng sức đập cửa sổ thì bắt gặp ánh mắt của Sở Nghiêu liếc tới.

Nhiệt tình dâng cao trong nháy mắt bị dọa không còn một nửa, tay đẩy cửa sổ của hắn thoáng chốc cứng đờ, sững sờ nhìn Sở Nghiêu, chột dạ hỏi: "Nghiêu ca, tao...... quấy rầy mày nói chuyện điện thoại sao?"

Sở Nghiêu vẫn nhìn hắn, không lên tiếng.

Tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt đã đủ nói rõ tất cả.

Diêu Văn Phỉ sắp khóc: "Là ai vậy? Thượng tướng Sở gọi điện tới sao?"

"Không phải."

Sở Nghiêu rốt cuộc cũng thu lại ánh mắt đáng sợ từ trên người Diêu Văn Phỉ xuống.

Ngay lúc này Hải Kim kịp thời xuất hiện, im lặng lôi cánh tay Diêu Văn Phỉ, kéo người anh em Diêu Kiều Kiều cao 1m9 của anh rời khỏi hiện trường vụ án.

Tránh được thảm họa đẫm máu.

Tâm tư Sở Nghiêu theo Diêu Văn Phỉ rời đi một lần nữa trở lại chuyện vừa rồi.

Hắn tiếp tục chuẩn bị tắt thông tấn khí.

"Thiếu tá."

"Cậu có cuộc sống về đêm sau lưng tôi sao?"

Sở Nghiêu: "?"

Tần Đồ dường như ỷ vào đang cách xa ngàn dặm, dù sao đánh cũng không đánh được, mắng một tiếng đối với anh mà nói cũng chỉ là gãi ngứa, phá lệ trở nên lớn mật hơn.

"Quán bar nào?" anh hỏi lại.

Sở Nghiêu: "Không biết."

"Không biết mà cậu vẫn đi hả?" Tần Đồ cười nói, "Bị người ta lừa thì phải làm sao bây giờ."

"Anh chỉ lớn hơn tôi năm tuổi, không phải lớn hơn tôi mười lăm tuổi." Sở Nghiêu nói.

"Làm sao vậy?" Tần Đồ cười hỏi.

"Anh không cần giả bộ già dặn như vậy, tôi cũng không phải trẻ con, lừa không được." Sở Nghiêu nói tiếp.

"......"  Tần Đồ bật cười nói: "Tôi không phải giả bộ già dặn, mà vốn là như vậy."

"Trong tình huống đó, vốn dĩ cũng dễ bị người ta lừa."

Đối diện đột nhiên vang lên tiếng bật lửa, thậm chí Sở Nghiêu còn cảm giác được, hắn có thể nghe thấy tiếng Tần Đồ chậm rãi nhã khói.

"Anh biết rất rõ." Sở Nghiêu cụp mắt nhìn thông tấn khí, nói: "Anh thường xuyên đi?"

Không nghe được giọng điệu gì.

"Vậy cũng không phải." Tần Đồ tựa hồ hít nhẹ một hơi thuốc, trong giọng nói tràn ngập cảm giác mờ ảo như khói, "Chỉ là tôi kiến thức rộng rãi mà thôi."

"......"

Yên lặng hai giây.

Tần Đồ Tài không nhanh không chậm nói: "Thiếu tá, chú ý an toàn, không nên uống rượu người khác đưa, không nên để người không rõ lai lịch tới gần."

Sở Nghiêu mím môi, dường như cảm thấy khó hiểu với hành vi đi bar cẩn thận này, một lúc lâu mới mở miệng: "Phiền phức."

Ai ngờ Tần Đồ cũng không phản bác hắn, chỉ mỉm cười nói: "Ừ, quả thật phiền phức. Không bằng cậu chờ tôi trở về, tôi dẫn cậu đi."

"Có tôi ở đây, sẽ không phiền."

Giọng nói của anh uể oải, giống như chỉ thuận miệng nói, không để ý. Lại giống như là chà xát nghiền nát cảm xúc nào đó vào trong lời nói, làm cho người ta khó có thể phát hiện.

Tần Đồ nói xong câu đó liền im lặng, anh giống như lại hút một hơi thuốc.

Anh không đợi Sở Nghiêu trả lời.

Vì không nghe được câu trả lời.

"Vậy thôi, cúp máy." Tần Đồ cười cười, "Tạm biệt."

"Nếu như vẫn phiền thì sao?"

Câu này và câu "Tạm biệt" kia đồng thời nói ra khỏi miệng, bởi hai người khác nhau.

Tần Đồ sửng sốt một chút.

Điều này có nghĩa là gì, nếu không hiểu sai, anh có cơ hội cùng thiếu tá vào quán bar?

Mặc dù cũng không phải là một cơ hội tốt.

"Cậu nói cái gì?" Tần Đồ hỏi.

"Nếu có anh ở đây, vẫn phiền." Sở Nghiêu nói, "Anh giải quyết thế nào."

"Sao có thể chứ." Tần Đồ cười nói.

Thời gian hai người nói chuyện đã phá kỷ lục, lên tới 8 phút.

Sở Nghiêu liếc nhìn thông tấn khí.

"Lần này cúp thật rồi." Sở Nghiêu nói.

"Ừ, được." Tần Đồ cười cười.

Sau khi Sở Nghiêu cúp máy, điều chỉnh tốt thông tấn khí đeo trên cổ tay, tay chống cửa tinh hạm, khom lưng ra khỏi tinh hạm.

......

Tần Đồ một tay cất kỹ thông tấn khí, một tay cầm súng vi hạt đặt lên trán người đang quỳ trước mặt.

"Vừa rồi nói đến đâu?" Tần Đồ miễn cưỡng ngước mắt, đổi tay cầm súng, nói: "Tiếp tục."

Tội phạm truy nã: "......"

Giết người thì cũng phải có đồ ăn nhẹ chứ, nào có chuyện giết một nửa còn tạm dừng đi nghe điện thoại?!

"Tao sẽ không khai ra tổ chức sau lưng tao." Người đàn ông râu quai nón hung ác ngẩng đầu, nhe răng trợn mắt nói: "Muốn giết muốn róc thịt tùy mày."

"Ừ, biết rồi." Tần Đồ gật đầu không sao cả, "Sau lưng các ngươi là một tổ chức."

Không phải cá nhân.

"Nói tiếp." Tần Đồ cổ vũ nhìn gã một cái.

Người đàn ông râu quai nón: "......"

Nói nhiều dẫn đến sai lầm.

"Muốn giết thì làm nhanh đi, con mẹ nó đừng có nói nhảm!" Ánh mắt người đàn ông hiện lên vẻ hung dữ.Vẻ mặt hung ác dữ tợn.

"Việc trộm khóa gien," Tần Đồ không chút biểu tình cúi đầu nhìn gã, "Ngươi bị uy hiếp gì?"

"Phi!" Tay người đàn ông bị trói ở sau lưng, hai chân bị bẻ gãy quỳ trên mặt đất, gã nhổ nước miếng, nói: "Không ai có thể uy hiếp được tao."

"Tao đã sớm không muốn ở lại cái căn cứ số 0 này."

"Trộm mấy cái khóa, nửa đời sau được an nhàn, loại công việc tốt này ai mà không vội vàng đi lên."

"Mày cho rằng bọn mày rất cao quý sao, hahahaha con mẹ nó, chẳng phải đều là cái thứ đê tiện sao."

"Việc này đều tự tao làm, thành công thì tao hưởng, không thành công thì tao bị giết, tao cũng đã đoán được trước khi tao làm điều đó."

"Ai cũng không cao quý hơn ai, mày cũng đừng ở chỗ này thương hại tao, phi!"

Người đàn ông càng nói càng tức giận, râu mép quanh miệng đều dính đầy nước bọt khi gã nói chuyện bị văng ra ngoài, phảng phất như gã đối với số 0 căn cứ oán hận chất chứa đã lâu, việc phạm tội cấp một chỉ còn là vấn đề thời gian.

Tần Đồ đứng trước mặt gã, vẻ mặt bình thản, cũng không biết có nghe lọt lời trút giận của gã hay không.

Một lát sau, Tần Đồ chậm rãi dời khẩu súng vi hạt lên, đặt lên trán người đàn ông râu quai nón.

Anh liếc mắt nhìn huân chương khắc ở bên phải người đàn ông, trong làn da hơi hiện ra dấu vết.

Đó là vinh dự mà căn cứ số 0 dành cho người đàn ông này.

Cán bộ điều hành cấp 1.

Có thể liều đến mức này, lấy được huân chương này, nói rõ gã cũng từng có tình cảm thực sự với căn cứ số 0.

"Đáng tiếc."

Tần Đồ rũ mắt nhìn gã, bóp còi.

Súng vi hạt đã im lặng, toàn bộ con hẻm nhỏ chỉ còn lại tiếng người đàn ông ngã xuống đất.

Mặt trời lúc này rốt cục cũng chậm rãi bò qua đường chân trời, chiếu ánh sáng vàng óng ấm áp vào Lam Thành.

Tần Đồ thu súng lại, không nhìn người đàn ông ngã xuống đất nữa.

Liên Bang sẽ cử người đến xử lý.

Anh chỉ phụ trách chấp hành nhiệm vụ giết người mà thôi.

Lúc đi ra khỏi ngõ, gió cuốn theo ánh sáng mà đến, ánh sáng cam ấm áp trải trên sợi tóc màu vàng nhạt của Tần Đồ, anh nắm lấy vạt áo khoác màu đen và sải bước từ sâu trong hẻm nhỏ đi tới, toàn thân đều bị mạ một tầng ánh sáng vàng nhợt nhạt.

Giống như một vị thần đang đi về phía ánh sáng.

Tần Đồ sửa sang lại vạt áo, tay chạm vào cổ bên phải.

Nơi đó không có huân chương khắc vào trong da như người đàn ông râu quai nón.

Cán bộ điều hành đỉnh cấp của số 0 căn cứ có thể đếm được trên đầu ngón tay, may mắn còn sống chỉ có hai người, William và Tần Đồ.

Sự hiện diện của họ chính là huy chương.

......

Quán bar Dương Tử Tinh 0 giờ.

2 giờ 34 phút sáng.

"Nghiêu ca, mày lại đây! Đứng xa như vậy làm gì."

Diêu Văn Phỉ ngồi đối diện quầy bar, chạm cốc với Hải Kim, phút chốc như nhớ ra điều gì đó, quay đầu hô to với Sở Nghiêu.

Sở Nghiêu ngồi ở nơi ít người nhất trong quán bar, cả sofa cũng chỉ có một mình hắn.

Trước mặt hắn có 7 8 chai rượu vương vãi trên bàn, cái này cũng không phải là hắn uống, mà là chiến lợi phẩm của anh bạn Alpha thất tình đối diện.

Sở Nghiêu dựa lưng vào sofa, duỗi đôi chân dài nhàn nhã, khuỷu tay cong lại chống cằm. Không có biểu tình gì nhìn người đàn ông mua say đối diện.

Nơi này không có nhiều ánh sáng, bản thân quán bar màu sắc ánh sáng gì đều có, cách đó không xa đám người nhảy nhót, âm nhạc đinh tai nhức óc. Nửa khuôn mặt Sở Nghiêu ẩn trong bóng tối, chỉ còn lại sống mũi cao thẳng và đôi môi khẽ mím.

Tiếng la hét của Diêu Văn Phỉ xuyên qua tầng tầng đám người đến góc tối nơi Sở Nghiêu đang ở.

Hắn quay đầu, đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng với Diêu Văn Phỉ.

Diêu Văn Phỉ vội vàng gật đầu, đột nhiên nhận ra điều gì đó, hắn quay đầu, nói ra lý giải của mình với Hải Kim: "Nghiêu ca bảo chúng ta câm miệng, không nên quấy rầy cậu ấy, cậu ấy có mục tiêu."

Hải Kim: "?"

Năng lực lý giải của người này cũng thật là chưa từng có. (2)

(2) 前無古人,後無來者: Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: đề cập đến chưa từng có. Cũng được dùng như một lời mỉa mai.

"Chúng ta cũng phải theo sát bước chân của Nghiêu ca," Diêu Văn Phỉ một tay ôm vai Hải Kim, cười hề hề nói: "Anh xem cô gái thân hình chữ S kia thế nào?"

Cổ Hải Kim bị hắn ôm, không thể cử động được, đành phải xoay tròn hai cái, liếc mắt một cái, nhấp một ngụm rượu nói: "Đó là Alpha nữ."

"Thật sao?" Diêu Văn Phỉ gãi đầu, khó hiểu hỏi: "Sao anh nhìn ra được?"

"Cùng giới tính, trực giác." Hải Kim thản nhiên mở miệng, "Cậu cùng loại với cô ta rồi, đổi kiểu khác đi."

"Thần con mẹ nó cùng loại, tôi thấy cô ấy chính là một Omega nữ gợi cảm, anh đang ghen tị với ánh mắt nhìn người của tôi sao?" Diêu Văn Phỉ nghi ngờ nhìn Hải Kim, tay ôm chặt cổ anh.

Hải Kim: "Sao cũng được, cậu lên đi."

Diêu Văn Phỉ cười nhạo một tiếng, buông cánh tay đang ôm chặt Hải Kim ra, vừa đi về phía cô gái vừa nói: "Nói như ai không dám, chờ, mang chị dâu về cho anh."

Hải Kim nhấp một ngụm rượu, buồn cười nhìn bóng lưng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang của Diêu Văn Phỉ.

Chỉ có kẻ ngốc mới cho rằng phụ nữ cao 1m8 là Omega.

Ồ, còn không mang giày cao gót.

Chờ xem kịch vậy.

Tưởng tượng đến cảnh kế tiếp, tâm tình Hải Kim thoải mái không ít, rượu đỏ trong ly thấy đáy, anh lại rót một ly, đang muốn đưa vào miệng liếc mắt nhìn Sở Nghiêu một cái.

Lần này không bao giờ dời đi nữa.

Chỉ thấy Sở Nghiêu vừa rồi vẫn là một người chiếm một cái sofa, chẳng biết lúc nào bên cạnh lại ngồi hai người, khoảng cách còn rất gần.

Hải Kim nheo mắt lại nhìn từ xa, hình như... là hai Omega?

Hay lắm, vui lắm.

Hải Kim đặt ly rượu đỏ xuống, lặng lẽ lấy thông tấn khí từ cổ tay xuống, lại yên lặng giơ lên, lén lút chụp hai tấm ảnh, thuận tay gửi cho Tần Đồ.

Anh thật sự là người đàn ông trung thành tốt sau lưng anh em tốt.

— Hải: Kinh hãi! Alpha họ Sở nào đó, đêm khuya ở quán bar trái ôm phải ấp vì cái gì?!

— Hải: Người anh em, cậu thật thảm.

— Hải: Không có Omega mềm mại, không có Omega đáng yêu, sự thật chứng minh Sở Nghiêu vẫn thích Omega, cậu hết hi vọng rồi, thật sự là khiến người ta tiếc nuối.

Tần Đồ trả lời rất nhanh.

Nhưng trọng tâm lại không phải Sở Nghiêu đến tột cùng là trái ôm phải ấp bao nhiêu Omega.

— 4781: Cậu liên kết với thông tấn khí mới nhanh như vậy?

Hải Kim cuồng nộ, nhắc tới cái này chính là nước mắt chua xót, thông tấn khí này là của Diêu Kiều Kiều thiểu năng trí tuệ.

Dùng đặc biệt không thuận tay.

Vừa mở ra chính là hình ảnh hai con mắt to đáng yêu của Omega, làm cho mí mắt người ta run lên.

— Hải: Có loại anh em không làm người như cậu là sỉ nhục của tôi.

— Hải: Lau nước mắt.jpg

— 4781: Ồ!

Hải Kim: "......"

Anh trò chuyện không nổi với Tần Đồ, anh nói chuyện không bao giờ chiếm ưu thế, con mẹ nó không phải một quyền đánh vào bông gòn thì cũng là bị oán hận không mở miệng được.

Tóm lại là không có lúc nào anh thắng.

Anh nghĩ, nếu Tần Đồ đối mặt với Sở Nghiêu lúc nào cũng là bộ dáng không đứng đắn, không làm người như vậy, chỉ sợ theo đuổi thêm mười năm cũng không đuổi kịp.

Nghĩ đến Sở Nghiêu, anh lại nhìn về phía góc tối kia.

Oh, haha.

Kích thích.

Vừa rồi chỉ có ba người trên sofa, hiện tại có thêm bảy người. Sắp chen không nổi rồi.

Đáng thương cho sofa nhỏ của người ta.

Có một vũ công ăn mặc rất mát mẻ đeo mặt nạ màu đen chuyển đến bên cạnh Sở Nghiêu, đang cười đến mặt mày hớn hở mời rượu hắn.

Từ góc độ của Hải Kim nhìn lại, vũ công kia gần như ngồi lên đùi Sở Nghiêu, cả người vặn vẹo có thể so với dây điện bên ngoài.

Hải Kim nhướng mày, nắm lấy thời cơ, chụp hai tấm hình.

Tình cảm anh em ở thời đại này đến rất nhanh, cho dù Hôi Tinh và Dương Tử Tinh không giao tiếp, Tần Đồ nhận được hai tấm ảnh này cũng chỉ mất một phần mười giây

— Hải: [Hình ảnh]

— Hải: [Hình ảnh]

— Hải: Tất cả đều ở trong im lặng.

— Hải: Không biết ngồi trên đùi Sở Nghiêu, tựa vào lòng cậu ấy rốt cuộc có thoải mái hay không.

— Hải: Dù sao tôi cũng không biết, cậu biết không?

Nhưng hai tấm ảnh này thật sự hiểu lầm Sở Nghiêu.

Từ chỗ Hải Kim mà thấy, gần nhau là do góc độ, nhưng trên thực tế Sở Nghiêu và Omega hai bên trái phải đều cách nhau một chút.

Ngay từ đầu hắn chọn chỗ ít người ngồi xuống, không nghĩ tới vừa ngồi xuống không lâu thì vây quanh một đống người, tất cả đều là Omega.

Sở Nghiêu cũng có chút bất đắc dĩ, quán bar không phải do hắn mở, mỗi người đều tự do tùy ý ngồi xuống.

Chỉ cần không ngồi trên người hắn, những chỗ khác tùy tiện ngồi chỗ nào cũng không phải việc của hắn.

"Anh, anh thật sự không uống sao?" Nam sinh Omega nhỏ mặc đồ thỏ chớp chớp mắt nói.

Cậu ngồi bên trái Sở Nghiêu.

Sở Nghiêu không nhìn cậu, thuận miệng hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi?"

"Anh đang nói gì vậy?", Omega mặc đồ thỏ giả vờ hỏi.

"Tuổi." Sở Nghiêu lời ít ý nhiều.

"A, tuổi hả......" Omega sờ sờ lỗ tai đeo trên đầu mình, giọng nói nhỏ nhẹ: "Em chỉ mới có 21 tuổi thôi."

"Tôi 19." Sở Nghiêu liếc cậu một cái.

"Hả" Omega thỏ không kịp phản ứng, há miệng, mở to mắt, nửa ngày mới hiểu được Alpha lạnh lùng trước mắt này đang phản bác câu "anh" kia của mình.

Omega thỏ: "..."

Alpha nghiêm khắc lạnh lùng như vậy, không hiểu sao còn có chút tương phản đáng yêu, thật đúng là hợp khẩu vị của cậu.

"Vậy, vị Alpha trẻ tuổi này, ngài có muốn uống một ly không?" Omega thỏ cười càng vui vẻ.

"Thật ngại quá." Sở Nghiêu lạnh mặt cự tuyệt rất nhanh.

"Ừm..." Omega thỏ đang muốn mở miệng, đột nhiên cảm thấy tai thỏ trên đầu bị người nắm lấy, còn mãnh liệt kéo về phía sau một chút.

"Ai?!" Cậu tức giận quay đầu lại, trong đôi mắt tròn chứa đầy phẫn nộ.

Đứng ở trước mặt cậu còn mang theo lỗ tai thỏ của cậu chính là vũ công mặt nạ màu đen vừa rồi mời rượu bên phải Sở Nghiêu, không biết từ lúc nào đã chạy tới bên này.

"Cậu có bệnh hả?" Omega thỏ tức gần chết.

Vì bảo trì hình tượng, cậu chịu đựng không thô lỗ.

Đeo mặt nạ màu đen, Omega ăn mặc vô cùng mát mẻ khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống Omega đang mặc đồ thỏ ngồi trên sofa, lạnh lùng nói: "Cậu không nghe thấy anh ấy nói không uống rượu sao?"

"Liên quan gì đến cậu." Omega thỏ trả lời lại một cách mỉa mai.

"Anh ta là người tôi vừa ý trước." Omega mặt nạ lại bắt được một cái tai thỏ.

Omega thỏ sắp phát điên rồi.

Mà Sở Nghiêu ở trung tâm sự kiện yên lặng đứng lên, hắn nhìn về phía sau một cái, không thấy Diêu Văn Phỉ ở quầy bar, chỉ thấy Hải Kim một mình uống rượu cúi đầu chơi thông tấn khí.

Sở Nghiêu bước chân tới, nói một tiếng với Omega mặt nạ chặn đường hắn: "Cho qua."

Omega mặt nạ ngẩng mặt lên, có chút ngạo kiều nói: "Cậu uống chén rượu này tôi, tôi sẽ cho câu qua."

Sở Nghiêu cụp mắt nhìn anh ta, không nói gì.

Omega mặt nạ nói chuyện nóng bỏng như cách anh ta ăn mặc.

Người bên phải đã say khướt nằm trên mặt đất, chặn đường Sở Nghiêu từ bên phải.

Bên trái lại là nam sinh mặt nạ đoạt ly rượu từ tay Omega thỏ.

Tiến không được mà lùi cũng không xong.

Sở Nghiêu sẽ không thô lỗ với Omega, nhưng chuyện hắn không muốn làm không ai có thể ép hắn.

Nói không uống thì sẽ không uống.

Không khí cứ giằng co như vậy.

Trong tinh hệ δ, Alpha có địa vị cao nhất, còn địa vị của Omega thì rất vi diệu.

Bọn họ không có thực lực mạnh mẽ, không có lực phá hoại cường đại của tin tức tố, chỉ có năng lực sinh sản độc nhất vô nhị trong ba loại giới tính.

Vì vậy, họ thường được Alpha che chở, Beta tôn trọng.

Không có Alpha nào nổi giận với Omega. Một quy tắc mặc định trong tinh hệ δ.

Điều này dẫn đến rất nhiều Omega càng ngày càng phô trương, thậm chí đến mức ngang ngược.

Với tư cách là Omega.

Mấy người trong sofa đều bị hấp dẫn ánh mắt, ánh mắt đều ngưng lại trên người hai người ở trung tâm.

Alpha thất tình đối diện nhìn thấy xung quanh Sở Nghiêu vây quanh nhiều Omega với kiểu dáng và tư thế ngồi khác nhau, mà xung quanh hắn cũng chỉ toàn chai rượu rỗng.

Ghen tị sắp phát điên, nước mắt chảy xuống.

Sở Nghiêu có chút bất đắc dĩ, đối mặt với cảnh tượng này còn không bằng để hắn đối mặt với thú nhân.

Hắn rất có nguyên tắc, người quen biết hiểu rõ hắn, đều biết hắn thực sự rất dễ nói chuyện, ăn mềm không ăn cứng.

Nhưng Omega trước mặt này nghe không hiểu đạo lý.

Sớm biết vậy đã không nên khuất phục Diêu Văn Phỉ đi tới nơi này, hơn nữa đầu sỏ gây chuyện Diêu Văn Phỉ còn không thấy tung tích.

Thật là......

Đầu lưỡi Sở Nghiêu chạm má, nhíu mày, thần sắc lạnh lùng quay đầu.

"Cậu có bạn gái chưa?" Omega mặt nạ còn giơ ly rượu, thấy Sở Nghiêu chậm chạp bất động, mới chần chừ hỏi phỏng đoán trong lòng.

Yết hầu Sở Nghiêu khẽ lắn, đôi mắt nheo lại.

Omega mặt nạ còn chưa từ bỏ ý định, đang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net