Chương 45: Giao Nhân (*) lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Nó là một sinh vật bí ẩn có đuôi cá và thân người trong thần thoại và truyền thuyết cổ xưa của Trung Quốc.


Tần Đồ rũ mắt, nhìn chằm chằm cái bàn trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì.

William nhíu mày, đang muốn mở miệng, Tần Đồ lại ngước mắt lên cười nói: "Biết thì sao?"

William sắc mặt đen mấy phần, hắn không nghĩ tới, Tần Đồ căn bản không để chuyện này ở trong lòng, vĩnh viễn đều thờ ơ (1) như vậy. Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, lần này người bên địch thực lực mạnh mẽ, trước mắt, bọn họ ở trong trận đánh này hoàn toàn không chiếm được ưu thế gì.

(1) 雲淡風輕: Vân đạm phong khinh: thơ ơ, bình thản; không màng đến điều gì khác.

Nếu bỏ qua chỉ sợ sẽ mang đến hậu quả khó có thể tưởng tượng được.

"Cậu phải chú ý một chút, nếu bọn chúng biết cậu cũng là Alpha cấp S, cậu nghĩ bọn chúng sẽ buông tha cậu sao?" William giơ tay sờ tuyến giáp bị thương, ngữ khí trầm thấp, đầy ám chỉ.

(Chương trước tác giả để cấp K, chương này lại để cấp S. Mình edit theo tác giả nhen)

Tần Đồ gật đầu: "Được, tôi biết rồi, Dalt."

Đôi mắt xanh biếc của William gắt gao khóa chặt anh lại, lông mày khẽ nhíu, tựa hồ đang suy nghĩ tính chân thật lời nói của Tần Đồ.

Tần Đồ không mặn không nhạt ngước mắt đón nhận ánh mắt của hắn, một lát sau, William khẽ thở dài, từ bỏ ý định thăm dò Tần Đồ, đẩy kính trên sống mũi xuống, trầm giọng nói: "Thuốc của cậu... còn đủ không?"

Tần Đồ nghiêng đầu: "Thuốc gì?"

William: "......"

Không khí lại một lần nữa trở nên trầm xuống.

William nhìn Tần Đồ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu ngay cả cái này cũng quên?"

Tần Đồ nháy mắt mấy cái, ngón trỏ cong xuống, con ngươi đen kịt nhìn William, giống như thật không nhớ ra.

"Cậu bao lâu rồi không dùng?" William hỏi.

Tần Đồ nghiêng đầu: "Chắc là đã một khoảng thời gian rồi."

"Vì sao không dùng."

"Quên mất."

"......"

"Thật sự quên mất."

"Chuyện quan trọng như vậy mà cậu cũng có thể quên, vậy đầu óc của cậu nhớ tới cái gì?" William lạnh lùng hỏi.

Tần Đồ cười híp mắt, giống như hoàn toàn không bị cơn tức giận của William · Dalt ảnh hưởng đến, lỗi do anh, cho nên hiếm khi anh không đáp trả lại.

"Bây giờ không phải đã nhớ ra rồi sao." Tần Đồ đứng lên nói, "Bây giờ tôi dùng."

William cũng đứng lên theo anh, quay đầu phân phó với quản gia: "Lấy cái rương trong tủ cơ mật bên trong phòng tôi tới."

Quản gia cung kính cúi đầu nói: "Vâng, thưa ngài."

Sau đó xoay người đi lên lầu, tốc độ lại nhanh đến kỳ lạ, vượt qua cực hạn của nhân loại, vài giây sau thì biến mất.

Tần Đồ híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của quản gia, con ngươi giật giật: "Hắn là thú nhân?"

William đang phiền muộn ấn gáy, nghe vậy động tác dừng lại một chút, trầm giọng đáp: "Ừ."

"Là một thú nhân cấp cao tôi cứu được ở Lam Thành - Hôi Tinh vào ba năm trước, nguyên hình là Mamba lục (2), lúc bình thường duy trì hình người không thành vấn đề. Tôi thấy hắn bị các thú nhân khác vây công, đang hấp hối, liền cứu hắn rồi thu nhận."

(2) Rắn mamba lục

William gỡ kính gọng vàng xuống, xoa xoa mi tâm, tiếp tục nói: "Ba năm qua, đúng là trung thành."

Tần Đồ không phát biểu ý kiến gì về chuyện này, chỉ thuận miệng nói một câu: "Nhớ giấu Mục Thanh,  cậu biết đấy, cậu ta hận nhất chính là thú nhân."

Bàn tay xoa mi tâm William cứng đờ, hắn duy trì động tác này thật lâu không nhúc nhích, một lúc lâu mới mở miệng, giọng nói không hiểu: "Cậu ấy vẫn còn chưa buông tha cho người kia sao."

Tần Đồ liếc hắn một cái: "Không phải cậu biết rõ còn cố hỏi sao."

William không nói gì nữa.

Trong lúc hai người nói chuyện, quản gia đã nhanh chóng mở tủ cơ mật lấy tới một cái rương vũ khí nho nhỏ.

"Thưa ngài." Quản gia cúi đầu, hai tay nâng rương đưa tới trước mặt William.

William nhận lấy cái rương, phất phất tay với quản gia, ngay lập tức, thân ảnh quản gia liền biến mất, tốc độ di chuyển nhanh đến mức chỉ còn lại một tàn ảnh.

Cái rương bằng bạc bị William đặt lên bàn, cái rương nho nhỏ thoạt nhìn tinh xảo vô cùng, nhưng trong đó lại ẩn chứa nguy hiểm.

Nếu không có chủ nhân của cái rương này, những người khác vừa chạm vào sẽ kích hoạt cơ quan, kim độc trong rương bắn ra đủ để khiến cho một Alpha cao cấp cường tráng chết trong nháy mắt.

William hơi cúi người xuống, ánh mắt khóa chặt cái rương màu bạc, chuyên tâm mở khóa.

"Còn nhiều như vậy?" Tần Đồ nhíu mày.

"Không." William nghiêng đầu, "Tiêm hết thuốc này còn có một thùng cuối."

Tần Đồ: "......"

Vài giây sau, trong không khí truyền đến một tiếng "cạch" nhỏ vang lên, cái rương được mở ra, bên trong là những ống tiêm được đặt chỉnh tề.

Trong ống tiêm chậm rãi chảy ra chất lỏng màu xanh băng, chất lỏng dưới ánh sáng phản chiếu ra ánh sáng mê người, đẹp nhưng cực kỳ nguy hiểm. Tần Đồ thò tay lấy một ống, rút ống tiêm ra, cuối đầu đẩy chất lỏng màu xanh băng vào cánh tay mình.

Sắc mặt bình tĩnh, động tác quen thuộc, giống như đã làm ngàn vạn lần.

William nhìn anh ngoan ngoãn tiêm thuốc, ngữ khí mới dịu đi một chút: "Những thuốc này cậu lấy trước đi, dùng xong thì tìm tôi lấy thùng cuối cùng."

"Ừ."

"Kiên trì một chút, năm năm cũng đã qua, cậu...... Cũng không có đường lui."

"Biết."

"Nếu ngay từ đầu cậu không nhất quyết làm điều này thì cậu cũng không cần chịu khổ, cậu..."

"Được rồi." Tần Đồ cười cắt ngang lời William, "Tôi còn có việc, đi trước đây."

Yết hầu William giật giật, cũng ăn ý không nhắc lại chuyện năm đó, nói sang chuyện khác: "Bây giờ còn đau như năm đầu tiên tiêm không?"

Tần Đồ nhìn hắn một cái, thờ ơ cười cười: "Đau, thật đau."

William nhìn chằm chằm, tin hay không.

Tần Đồ không chút để ý nhếch khóe môi, nâng cánh tay vừa mới tiêm thuốc lên, trêu chọc nói: "Cậu muốn thổi cho tôi một cái sao?"

William: "......"

"Giống như này." Tần Đồ cúi đầu nhẹ nhàng thổi vào cánh tay mình, nhướng mí mắt nhìn William nói: "Thổi một chút rồi nói một câu 'Đau đớn bay đi'."

William: "...?"
Trán hắn giật giật, hiển nhiên tức giận không nhẹ, nếu Tần Đồ còn có tâm tình nói đùa, chứng tỏ hiện tại người này có thể không còn đau nữa.

Mặc kệ là giả bộ hay là...... thói quen.

William rũ mắt, đột nhiên nhớ lại năm năm trước, khi Tần Đồ lần đầu tiên tiêm thuốc này.

Khi đó Tần Đồ còn chưa tới hai mươi tuổi, tính cách cũng hoàn toàn bất đồng.

Lạnh lùng như Asura.

Nhưng bộ dạng lần đầu tiên Tần Đồ tiêm thuốc đã làm cho hắn bớt lạnh lùng, chỉ còn lại thống khổ và khó nhịn.

Bởi vì thật sự quá đau đớn.

William không có cách nào biết được, Tần Đồ tiêm thuốc vào trong mạch máu sẽ đau đớn bao nhiêu, hắn chỉ biết là trước kia khi hắn nhìn Tần Đồ tiêm vào, ngẫu nhiên đụng trúng một giọt thuốc màu xanh băng, trong nháy mắt, giọt thuốc đó khiến hắn đau đớn dữ dội, xuyên thấu qua da thịt khắc vào xương tủy của hắn, ngày sau nhớ tới không rét mà run.

Cho nên hắn không có cách nào tưởng tượng được, cảm giác ống thuốc này đẩy mạnh vào trong mạch máu sẽ như thế nào.

Thật khó tưởng tượng.

Nhưng hắn không rõ vì sao Tần Đồ tình nguyện chịu đựng thống khổ như vậy cũng phải tiêm thuốc.

Cho tới bây giờ cũng không hiểu.

Bỗng nhiên một ngày nào đó của năm năm trước Tần Đồ đã đột nhiên thay đổi.

Cho dù bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn vẫn cảm thấy mình chưa từng thật sự hiểu rõ Tần Đồ.

Chất lỏng màu xanh băng tuyệt đẹp này có một cái tên tuyệt vời.

Giao nhân lệ.

Lấy từ bộ tộc Ám Kim Giao Nhân.

Ám Kim Giao Nhân là trân phẩm trong thú nhân, thuộc về thú nhân đỉnh cấp. Trăm năm khó gặp một lần, bọn họ vĩnh viễn một thân một mình, chỉ nghe lệnh Thú nhân hoàng tộc, trong tinh hệ δ hiếm khi có bóng dáng của bọn họ. Mà nước mắt của Giao Nhân so với Ám Kim Giao Nhân càng quý hiếm hơn, bởi vì một Giao Nhân cả đời chỉ có thể chảy nước mắt một lần, khi nước mắt rơi xuống, sinh mệnh cũng kết thúc.

Cho nên Giao Nhân lệ vô cùng hiếm và đắt tiền, bên trong tinh hệ δ xuất hiện rất ít loại thuốc này.

Hiếm có đắt tiền là một chuyện, cái khác chính là tính đặc thù của loại thuốc này.

Hầu như không ai dùng đến nó, công dụng của nó bao năm qua chỉ được ghi chép trong sử sách. Chỉ sợ người biên soạn cũng không nghĩ tới việc rất nhiều năm sau thật sự có người dùng tới loại thuốc này.

Có một cách sử dụng hấp dẫn đằng sau nỗi đau dữ dội đáng sợ của nó.

—— Nó có thể biến thú nhân thành người.

_____________________________

Tác giả có lời muốn nói: 


Bận quá, chương này có hơi ngắn nhỏ, xem như bổ sung lần trước, chương tiếp theo tui sẽ tranh thủ viết dài một chút (*/ω*) cảm ơn 2020-09-0223:30:58~2020-09-0923:32:15 vì tui quăng ra Bá Vương phiếu hoặc tưới tiêu dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nha~

Cảm tạ tiểu thiên sứ ném ra địa lôi: Tiểu Sở động lòng người năm người;

Cảm ơn tiểu thiên sứ tưới tiêu dinh dưỡng: Sau cơn mưa trời lại sáng 20 chai; Sơn và Xuyên 2 bình; Demo~test1 chai;

Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net