Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nhìn Vệ Thành trấn định nhưng trong lòng đang rất dao động, trong chốc lát hắn lại cảm thấy cao hứng cùng không thể tin được, bước đi tới lui có cảm giác một chân nhẹ một chân nặng cứ như đi trên mây, thật vất vả mới tiêu hóa được việc này, hoãn lại một chút, hắn nhớ tới mình chưa có đưa đồ cho Khương Mật.

Lúc trước khi phủ học cho về, Vệ Thành nhờ người địa phương cùng trường dẫn hắn đi dạo một vòng, nghĩ đi đã hơn nửa năm, ăn tết mới trở về dù sao cũng phải mua ít đồ vật về nhà, tay không trở về thật sự kỳ cục.

Hắn lại không biết nên mua cái gì, nhờ bạn cùng trường cho ý kiến.

Bạn cùng trường lớn hơn Vệ Thành vài tuổi, mấy năm trước đã thành thân, nghe nói hắn muốn mua đồ cho thê tử liền đề cử nói mua hộp phấn, nữ nhân đều rất thích cái này.

Phủ Thành có cửa hàng chuyên môn bán phấn mặt cả trăm năm rồi, sinh ý rất tốt, bên trong bán phấn mặt trăm văn cũng có, quý có thể bán tới hai lượng bạc. Nhìn ra được bạn cùng trường là khách quen, hắn quen cửa quen nẻo dẫn Vệ Thành qua, cũng sẽ đỡ cho hắn một khoản.

Vệ Thành nhìn theo ngón tay hắn chỉ, đó là hộp phấn mặt hình tròn, hộp màu sứ, phía trên còn vẽ một bức hình thiếu nữ.

Đây là sản phẩm quý nhất của cửa hàng phấn mặt, hai lượng bạc một hộp.

Ngẫm lại xem, Ngô thị bán con heo mới chỉ có bốn lượng, mà hộp phấn mặt đã bằng giá bán nửa con heo. Loại đồ vật này cùng đồ trang sức cũng khác nhau, nó là vật tiêu hao khó giữ được giá trị, Vệ Thành trong lòng có chút giãy giụa, một mặt cảm thấy hiện tại điều kiện tuy tốt hơn chút thì cũng không nên tiêu tiền nhiều như vậy, về mặt khác lại đau lòng Khương Mật gả tới nay son phấn đồ trang sức gì cũng không có, đến bây giờ cũng chỉ có kia một cây trâm hoa mai..

Thời gian Vệ Thành đi dạo rất ít, nhưng hắn chỉ cần nhìn đến có thứ tốt liền muốn mua mang trở về cho Khương Mật. Trong lòng hắn giãy giụa, lại nhìn khác mấy món khác nhưng vẫn cảm thấy hộp phấn giá hai lượng bạc tốt, nhìn cảm thấy đặc biệt tốt, nghĩ đến Khương Mật trang điểm cũng có thể giống thiếu nữ trong hình. Chưởng quầy nhìn thấy hắn động tâm, biến đổi phương pháp khen phấn mặt nhà mình, đem nó thổi phồng chỉ trên trời mới có, nói cô nương nào có một hộp phấn mặt như vậy thì có thể khiến cho người khác hâm mộ hỏng rồi, nhìn hộp này liền biết bên trong chất lượng phấn như thế nào.

Không riêng gì chưởng quầy, bạn cùng trường cũng giúp đỡ khuyên.

Nói hắn trước kia cũng mua cho người tức phụ một hộp, phấn mặt này tốt thật sự, đừng ngại quý, nó đáng giá hơn hai lượng bạc này.

Bạn cùng trường lúc ấy còn nháy mắt với hắn một cái, Vệ Thành cảm thấy biểu tình hắn ta có chút cổ quái, giống như có chỗ nào không đúng, hắn lại thật sự thực thích hộp phấn mặt kia, trên đó có hình thiếu nữ xinh đẹp cực kỳ, vì thế Vệ Thành lừa chính mình nói coi như tháng trước chỉ thi được hạng hai, từ năm lượng bạc xuống còn ba lượng đem về nhà, hai lượng còn lại thì mua nó.

Hai lượng thật sự không ít, nhưng Mật Nương xứng đáng có nó, nàng nên ăn ngon uống tốt dùng đồ tốt, nên được hưởng phúc.

Vệ Thành mua hộp phấn mặt này, lúc đó hắn cũng không biết bạn cùng trường của mình có thâm ý gì, phấn mặt này ở Phủ Thành bán đặc biệt chạy, nhưng lại chưa từng có nữ nhân tự tới mua, đều là nam tử mua rồi đưa cho thê thiếp trong nhà hoặc là người trong lòng.. Vì sao vậy?

Còn có thể vì sao?

Bởi vì hộp phấn đó có huyền cơ.

Ngươi đừng nhìn trên nắp hộp sẽ đẹp giống thiếu nữ đó, nếu dùng hết phấn ở bên trong, sẽ phát hiện huyền cơ -- dưới đế hộp chính là xuân cung đồ.

Bạn cùng trường của Vệ Thành lúc trước vào tiệm cũng ngây ngốc, hắn cũng được người khác đề cử cho, lúc hắn bỏ tiền thì không nhìn ra có cái gì mà tới hai lượng, chỉ biết mua trở về có thể dỗ thê tử vui là được. Lúc ấy thê tử hắn cũng đang giận dỗi, người đồng môn này mới nhịn đau mua một hộp, mua về để lấy lòng nàng.

Thấy thê tử dùng có vẻ đẹp hơn khi dùng mấy thứ khác, lại qua một thời gian nữa dùng gần hết thì đáy hộp dần lộ ra, cái ngày đó người đồng môn này mới nhìn ra trò hay.

Thê tử hắn vốn đang nhìn gương trang điểm chải chuốt, một lát sau thì thấy không thích hợp, nàng cúi nhìn hộp phấn thì mặt đỏ bừng lên, cả người cứng đờ không nhúc nhích.

Lúc đó học đường cho nghỉ, hắn cũng ở trong phòng, nhìn thấy kỳ quái nên đi qua xem thử một cái.

Hai người bọn họ đang định chuẩn bị ra ngoài, kết quả thiếu chút nữa là không đi được.

Nương tử đỏ mặt mắng hắn đã đọc sách thánh hiền rồi cho chó ăn hết rồi sao, lại mua cái loại đồ vật này về, miệng nàng thì nói vậy nhưng biểu tình lại rất thành thật, nhìn thì có vẻ kháng cự nhưng lại ngượng ngùng nghênh đón, lại còn có chút kiềm chế. Người đồng môn này liền hiểu ra, bế nàng lên giường trực tiếp "ăn nàng".

Lẽ ra thành thân cũng không phải mới ngày một ngày hai, chuyện đó cũng đã trải qua nhiều ít, nhưng ngày thường lại không có tư vị như vậy. Cái lần đó tình triều nói đến là đến không thể áp xuống được, thoải mái đến mức làm cho hắn không biết hôm nay là hôm nào.

Mạnh Tử có nói một người vui không bằng mọi người cùng vui, người đồng môn này cảm thấy thoải mái, có cơ hội cũng đề cử cho người khác.

Hắn cũng muốn tạo kinh hỉ, lúc ấy không nói hết, cứ như vậy Vệ Thành mua hộp phấn chứa huyền cơ về. Lúc này hắn nhớ tới hộp phấn mặt này, đi tây phòng một chuyến, ở phía dưới trong ngăn đầu tiên của giỏ sách lấy ra, giấu ở sau lưng đi ra.

Khương Mật canh giữ ở bệ bếp đợi trong chốc lát, lại nghe được tiếng bước chân, quay đầu thấy là nam nhân đã trở lại.

"Chàng mới đi ra ngoài có chốt lát làm gì thế?"

Vệ Thành đi đến bên cạnh Khương Mật, không lập tức lấy ra hộp phấn mặt giấu ở sau lưng, mà là nói trước khi trở về hắn có mua ít đồ vật.

Khương Mật nhớ tới trâm bạc ở trên đầu, trong lòng nàng vô cùng ngọt ngào, trong miệng nói: "Lần trước đã nói không cho chàng mua, chàng lại mua cái gì vậy?" Mặt Khương Mật có chút nóng, không dám nhìn thẳng Vệ Thành mà nhìn vào kệ bếp.

Vệ Thành liền đem hộp phấn giấu ở sau lưng ra, đột nhiên cảm giác trên tay trống không. Quay đầu nhìn lại, Ngô thị đã cầm lấy rồi nói đẹp quá, còn mang vẻ mặt tò mò hỏi hắn hộp đó là gì?

"Bên ngoài xong việc rồi ạ? Nương sao lại vào đây?"

"Ta đến xem cơm đã nấu xong chưa? Còn phải chuẩn bị làm đồ ăn, nháo trận này nên phải làm cơm muộn, chúng ta tối nay không ăn cũng được nhưng Mật Nương thì không được nhịn đói." Ngô thị nói giơ tay lấy hộp phấn mặt, hỏi nhi tử đây là gì?

".. Là phấn mặt, con mua cho Mật nương."

Ngô thị lại nhìn thoáng qua, duỗi tay đưa cho Khương Mật cầm: "Cái này tức phụ con lấy trước để đó, hiện tại có thai không thể dùng. Ai mà biết được phấn mặt này là dùng nguyên liệu gì, nếu bên trong có đồ không thích hợp người mang thai.. Dùng xong rồi thì con cũng biết hậu quả đấy."

Hộp phấn mặt qua tay hai người, giao cho Khương Mạt cầm, nàng cúi đầu nhìn kỹ, thật giống như chủ quán nói, nàng vừa thấy liền thích. Cảm thấy cái nắp có hình thiếu nữ đặc biệt đẹp, còn lấy ngón trỏ sờ sờ.

Khương Mật càng nhìn càng thích, hai mắt nàng sáng lấp lánh nhìn Vệ Thành, hỏi hắn: "Cái hộp đẹp như vậy có phải rất quý giá không?"

Vệ Thành nói còn tốt, lại nghĩ đến nương ở bên cạnh, hắn nói: "Lúc học đường cho về, ta liền muốn mua cho cha nương cùng nàng thứ gì đó mang về. Cha nương thì dễ mua, lần trước không phải ta mua cho cha một khối trà bánh sao? Lần này liền mua một cái chung trà tương xứng. Còn có nương, ta mua cho nương khối vải dệt tốt nhất, có thể làm hai bộ xiêm y. Ban đầu cũng muốn mua cho nàng tấm vải, vừa lúc đối diện tiệm vải có cửa hàng son phấn, ta đi vào nhìn nhìn, nhìn đến cái này nghĩ nàng nhất định sẽ thích liền mua trở về, giá có cao hơn trên trấn nhưng cũng không có mắc."

Hắn nói nửa ngày, chính là chưa nói rốt cuộc bao nhiêu tiền, sợ nương đa tâm còn nhắc tới đồ vật mua cho cả nhà.

Lúc đầu tâm tư Ngô bà tử còn đặt trên hộp phấn mặt, nghe Vệ Thành nói xong đã bị hắn mang đến bên vải dệt, hỏi là vải gì? Màu gì?

Không đợi Vệ Thành lên tiếng bà lại xua xua tay ngượng ngùng nói: "Ta đã một bó tuổi còn mặc quần áo đẹp làm gì? Tam Lang con cũng thật là! Ta hơn bốn mươi trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy đi ra ngoài giống cái gì chứ? Ngoài mặt người khác không dám nói, sau lưng không chừng sẽ mắng ta là lão yêu bà?"

"Con còn có thể mua xanh đỏ loè loẹt cho nương sao?"

Vệ Thành nói liền muốn đưa cho nương hắn xem, kết quả bị Ngô thị đuổi ra khỏi nhà bếp, Khương Mật không liên quan cũng bị đuổi đi ra ngoài.

Bà bảo hai người về phòng trò chuyện, cái gì vải dệt hay chung trà cũng không cần nóng nảy, chờ lấp đầy bụng lại lấy ra xem.

Lúc này Khương Mật cũng không giả bộ nói ở lại hỗ trợ, nàng bụng bự không thể giúp nhiều, liền cầm hộp phấn mặt đi theo Vệ Thành về phòng. Chờ trở về tây phòng, đến bên mép giường ngồi xuống, nàng lại lấy hộp phấn mặt ra nhìn kỹ.

Nàng đang xem hộp phấn mặt, Vệ Thành ngồi ở bên cạnh nhìn nàng, hỏi: "Thích không?"

Khương Mật gật đầu thật mạnh.

Bảo nàng mở ra xem, Khương Mật liền mở nắp hộp ra nhìn thoáng qua, nàng nội tâm thực thích, nghĩ đến bà bà nói mang thai hài tử không thích hợp dùng cái này, mới cất trở về.

"Tướng công chàng ở Phủ Thành cũng không dễ dàng, đừng ăn mặc cần kiệm, lại mua cho thiếp đồ vật quý như vậy."

Vệ Thành dịch người về hướng nàng, nói không quý, lại nói: "Kỳ thật vừa rồi ta nói dối, ta nói cho nương thời điểm ở tiệm mua vải thấy cửa hàng son phấn đối diện liền đi vào nhìn.. Kỳ thật không phải. Mật Nương nàng gả cho ta đến giờ son phấn đồ trang sức đều không có, ta nghĩ lúc về nên mua cho nàng cái gì đây? Người khác có, nàng cũng phải có chứ."

Thời điểm mang thai người vốn dĩ dễ xúc động, khả năng nghĩ đến cái gì đột nhiên có chút khổ sở, từ đó đến giờ Khương Mật không có đột nhiên khổ sở, nàng cảm thấy chính mình đã đặc biệt hạnh phúc, gả đến đây đã tốt hơn so với người khác.

Vốn dĩ đã cảm thấy hạnh phúc, lại bị Vệ Thành làm cho cảm động một phen, mũi nàng đau xót nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, ngửa đầu thật vất vả mới nhẫn trở về.

"Nhưng đừng lại nói chuyện này, thiếp nghe sẽ khóc. Nghe người ta nói thời điểm mang thai tốt nhất đừng rớt nước mắt, khóc nhiều khả năng sinh ra một... Thiếp không muốn sinh một đứa bé khóc nhè."

Khương Mật ngày thường ít có cảm xúc nhiều như vậy, nàng khó được như vậy, Vệ Thành nhìn nàng đến nhập thần.

Nếu là buổi tối còn đỡ, ban ngày ban mặt bị hắn chằm chằm, Khương Mật có chút ngượng ngùng, nàng tìm đề tài hỏi non nửa năm ở học đường như thế nào? Ăn uống có ngon không, chỗ ở như thế nào? Có bị bệnh không?

"Ta đều tốt còn nàng? Khi nào chẩn ra hỉ mạch? Cũng nói cho ta nghe một chút."

Khương Mật liền nói từ đầu, đem chuyện mấy tháng này đủ loại nói qua, trừ bỏ cuộc sống gia đình nhà mình, nàng cũng nhắc tới Đại ca Nhị ca cùng với nhà mẹ đẻ bên kia, đem những chuyện không thể gửi tin đều nói cùng Vệ Thành.

Cuối cùng nói đến nhà mình bị trộm, nói có thể bắt được cũng là tối hôm qua được báo mộng, còn nói cho nam nhân sau khi tỉnh mộng bọn họ bàn bạc như thế nào, làm sao đem người bắt được, như thế nào để cho hắn nhận tội.

Nhìn nàng tựa như tiên sinh kể chuyện trong quán trà, nói rất sống động, Vệ Thành bất chấp tên trộm bị nương hắn đánh đến tội nghiệp, hắn cười đến đau bụng.

Khương Mật còn chưa nói xong, nam nhân liền cười thành như vậy, nàng không thể hiểu được nhìn qua: "Cười cái gì? Thiếp nói gì đó buồn cười sao?"

Vệ Thành ôm Khương Mật vào trong lòng, ở trên mặt nàng hôn một cái: "Tức phụ ta giỏi quá, còn có thể nghĩ ra điểm đó, là nữ Gia Cát nha!"

Hắn lại khen nàng làm Khương Mật thẹn đến không được, thẳng người đẩy hắn: "Đừng động tay động chân, đây là ban ngày, người ta gặp được làm sao bây giờ?"

"Gặp được thì gặp được, ta một đường từ Phủ Thành chạy về nhà, cùng tức phụ thân thiết một chút thì thế nào?"

Mặt Khương Mật chôn ở trên vai hắn, hơi nóng hầm hập, không nhịn được mà ửng đỏ.

Nàng ngồi bất động để Vệ Thành ôm một lát, mới duỗi tay đẩy hắn, nam nhân cũng tinh ý, thuận thế lui người lại để nàng nói tiếp.

—Hết chương 31—


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net