Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với tức phụ, Vệ Thành luôn để bụng đến nàng, hắn nói dạy chữ cho nàng không phải là nói cho có lệ, hắn đã lên kế hoạch cho việc này, còn bớt thời giờ xem lại Tam Tự Kinh, thừa dịp mùa đông ở trong phòng sưởi ấm chỉ vào từng chữ đọc cho Khương Mật nghe.

Mỗi lần hắn đọc đều phải dừng lại giải thích, nói cho Khương Mật đây là đang nói cái gì. Ngô thị cầm đồ vật từ bên ngoài vào, thấy hắn đọc sách cho tức phụ nghe thì cảm thấy kỳ quái.

"Sao? Bản thân con khảo công danh còn không tính, còn muốn dạy ra nữ Trạng Nguyên à?"

Khương Mật da mặt mỏng, bị trêu ghẹo liền đỏ mặt, Vệ Thành vẫn còn ổn trọng, hắn nói nhàn rỗi không có việc gì làm nên đọc cho Nghiên Mực nghe, từ trong bụng mẹ học vỡ lòng, trưởng thành nhất định còn giỏi hơn so với cha!

Ngô thị sửng sốt một chút: "Còn có thể như vậy?"

Vệ Thành nói có chuyện như vậy liền gật đầu nói: "Thời điểm con ở học đường đọc sách, cuối tuần có cùng bạn cùng trường luận văn chương hoặc là nói chuyện phiếm, nghe bọn hắn nói như vậy.. Dù sao trời giá rét cũng không có chuyện gì làm, con thử xem xem, có tác dụng là tốt nhất, mặc kệ không có tác dụng cũng không có việc gì."

Ngô thị nghe cảm giác có đạo lý, nói bà đi chưng cái trứng, cho Khương Mật vừa ăn vừa nghe.

"Nương con không đói bụng, không cần phải làm đâu. Lại nói đọc sách là chuyện nghiêm túc, sao còn có thể vừa ăn vừa nghe?"

"Lại không phải để con nghe, con sờ sờ cái bụng cho Nghiên Mực cẩn thận nghe, con ăn một chút có tốn bao nhiêu thời gian, cứ để cho hắn đọc mệt nhọc. Nhân chi sơ tính bản thiện Triệu tiền tôn Lý chu Ngô Trịnh vương này đó ta nghe vài câu mí mắt đều mở không lên, hận không thể về phòng đi ngủ một giấc."

Khương Mật nghe bà nói vậy, hỏi: "Nào có khoa trương như vậy ạ?"

"Sao lại không? Ban đầu Tam Lang ở dưới hiên đọc sách, cha hắn nhàn rỗi không có việc gì ngồi bên cạnh nghe hắn đọc, nghe một lát đôi mắt cũng nhắm lại luôn. Ta ở nhà bếp nấu cơm heo, nấu xong mang sang tới liền nghe hắn ngồi ở chỗ đó đọc. Ta cùng cha nó nghe không được này đó, hai ca ca hắn giống chúng ta, trước kia ở thôn học, phu tử ở mặt trên dạy, Đại Lang Nhị Lang thì ở phía dưới nằm bò ngủ.. Có một lần ta từ bên kia đi qua xem xét liếc mắt một cái, nhìn thấy hai người ngủ đến thơm nức, làm ta tức điên lên! Con nói ta phải tặng cho lão tú tài nhiều ít đồ vật mới đem hai người bọn họ qua đó học, nhưng lại ngủ như vậy không phải làm ta thất vọng rồi sao?"

"Nói đến cái này ta liền nghĩ tới, khoảng thời gian trước cha con có nói cùng ta, Đại Lang Nhị Lang nói bọn họ xong năm nay muốn đem Mao Đản cùng tiểu Hổ đưa đi lão tú tài bên kia.. Tam Lang à, con xem con dù sao cũng đều là đọc, bằng không để hai đứa nó đi theo nghe một chút, con là nhất đẳng tú tài, bọn họ theo con học vài câu cũng không có chỗ nào hỏng."

Ngô thị đối với hai người tức phụ có ý kiến, này cũng không phải một ngày hai ngày, nhưng đối với tôn tử kỳ thật không kém, trong nhà có đậu phộng hạt dưa đường khối đều sẽ lấy một chút cho hai đứa nó, có khi ăn được cũng phân bọn họ hai miếng.

Giống lúc này, Ngô thị nghĩ Tam Lang cũng đều là đọc sách giống như nhau, chỉ là nhiều hơn hai người nghe, còn có thể thuận tiện để Mao Đản cùng tiểu Hổ lại đây học. Bà liền cùng Vệ Thành đề ra, xem ý hắn như thế nào.

Vệ Thành không có ý kiến gì, nói: "Chỉ cần bọn chúng chịu nghe, ngồi yên được là được, chỉ sợ va chạm đến Mật Nương."

Ngô thị nghĩ nghĩ, để hắn đọc trước, bà tự đi kêu huynh đệ Vệ Đại Lang tới. Ngô thị nói Tam Lang mấy ngày nay có rảnh, đọc Tam Tự Kinh Thiên Tự Văn cho hài tử ở trong bụng tức phụ hắn nghe, hỏi Mao Đản tiểu Hổ có đến không?

"Không phải nói năm sau thì đưa đi vỡ lòng à, bảo hai người bọn nó lại đây nghe một chút, lão tú tài trong thôn có thể dạy tốt hơn so với Tam Lang sao?"

Vệ Đại Lang chà xát tay, nói: "Không phải nói sắp tới sẽ thi sao? Không chậm trễ Tam đệ chứ?"

Ngô thị tính tình thẳng thắn, bà hỏi ngươi muốn hay không, ngươi muốn thì nói, không cần thì không cần, bà không thích cái loại rõ ràng trong lòng muốn nhưng ngoài miệng thế nào cũng phải giả dạng nói không cần còn chờ người khác trái lại khuyên một vòng!

"Nếu sẽ chậm trễ Tam Lang thì dù có ép buộc ta cũng không đáp ứng, còn cùng ngươi vô nghĩa cái gì ở đây? Dù sao ta nói rồi, hai ngươi nếu là muốn cho Mao Đản tiểu Hổ đi theo nghe một chút thì đem người đưa lại đây, đưa tới thì phải nói trước cho hai người bọn họ không được đùa chơi, lại đây ồn ào nhốn nháo phiền tam tức phụ ta liền đuổi đi."

Vệ Nhị Lang đáp ứng mau, liên thanh nói tốt, này liền muốn đi mang tiểu Hổ tới.

Hổ Oa đứa nhỏ này thông minh hay không còn nhìn không ra, bất quá tính tình hắn so Mao Đản tốt hơn chút, ít nhất có thể ngồi được.

Thực mau, Vệ Nhị Lang liền mang theo người lại đây.

Hơi muộn một chút Vệ Đại Lang cũng lại đây, đi theo còn có tức phụ Trần thị, Trần thị nghe nói Tam Lang đọc chữ cho hài tử trong bụng Khương Mật nghe, quyết định da mặt dày cũng muốn qua đi theo nghe một chút, không thể để nhi tử nhà mình còn chưa có sinh ra đã thua.

Nàng ta không chỉ lại đây, còn cầm không ít đồ vật, thậm chí cầm cái băng ghế nhỏ ở trên tay, cũng chuẩn bị lò sưởi tay đi theo sưởi ấm, vừa đóng đế giày vừa nghe.

Ngô thị không thích dâu cả, thấy nàng ta lại đây liền không cho sắc mặt tốt, đi theo liền đem Vệ Đại Lang mắng đến thối đầu: "Bảo ngươi đem Mao Đản tới, ngươi đưa bà nương lại đây làm gì?"

Trần thị trong lòng nghẹn một chút, trên mặt lại nở nụ cười, nói nàng cũng muốn cho hài tử trong bụng nghe một chút.

"Đại Lang cùng ta nói, bảo ta ngồi xuống nghe không thể tùy tiện nói chuyện, ta nhớ kỹ.. Nương người cho ta nghe giảng đi, nếu ta mà nói một câu thì ta sẽ đi ngay. Đệ muội mang thai là tôn tử trong nhà, ta mang thai cũng vậy, cũng không thể bất công!"

Khó được nàng ta còn có nháo ra vẻ đáng thương, Ngô thị xua tay, bảo nàng ta lăn đi vào ngồi.

Công cuộc xóa nạn mù chữ ở Vệ gia Thôn Hậu Sơn cứ như vậy mà rộn ràng lên.

Vệ Thành một người giảng, Khương Mật, Trần thị, Mao Đản, tiểu Hổ bốn người nghe. Trần thị nghe Vệ Thành nói cứ như là vương bát niệm kinh, trên cơ bản toàn bộ quá trình không ngẩng đầu, chuyên tâm đóng đế giày. Ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn một cái cũng là vì bà bà nấu trứng gà hoặc là cái khác mang vào...

Trong lòng muốn ăn, đương nhiên muốn ăn, lại nghĩ tới thái độ của Vệ Đại Lang, nàng ta lại không dám muốn.

Trần thị mạnh mẽ nhịn xuống không đi xem không đi nghe, còn chặt chẽ chú ý Mao Đản, thấy Mao Đản muốn mở miệng, liền nhìn hắn một phen, một con mắt hình viên đạn bay qua, Mao Đản bị hù dọa, méo miệng đáng thương vô cùng mà ngồi nghe tiếp.

Thấy nàng như vậy Khương Mật có chút khó chịu, cùng Vệ Thành nói ngồi lâu rồi muốn hoạt động một chút, liền từ chỗ giảng bài trong nhà chính đi ra ngoài.

Vệ Thành tiếp tục đọc, Khương Mật đứng ở dưới mái hiên thở dài.

Ngô thị thấy nàng ra tới, hỏi nàng như thế nào?

Khương Mật liền nói nàng ở bên trong ăn không thích hợp: "Mao Đản bọn họ còn nhỏ, thấy con ăn sao có thể không tham ăn? Làm sao còn chú tâm nghe được? Nương người đừng đưa đồ ăn cho con nữa, nếu con đói bụng sẽ tự đi nhà bếp. Tướng công nói nghiêm túc như vậy con ở đằng kia ăn cái gì cũng cảm thấy không tốt."

Biết Khương Mật rất coi trọng cái thai này, sẽ không lấy bản thân mình ra nói giỡn, nàng nói như vậy Ngô thị liền đồng ý.

Lại hỏi: "Tam Lang giảng đã nửa ngày, con xem Nghiên Mực nghe được như thế nào?"

Khương Mật thật đúng là cho Ngô thị vui mừng, nàng duỗi tay sờ sờ bụng, chần chờ nói: "Còn, khá tốt đi.. Con cảm giác đứa nhỏ rất cao hứng, ở trong bụng động đậy."

"Thật sự?"

"Là thật sự, con còn có thể nói dối ngài sao?"

Ngô thị liền cười tủm tỉm nhìn bụng nàng, vẻ mặt hiền từ sờ sờ, bảo Khương Mật đi vào cho Nghiên Mực nghe tiếp, cứ từ từ nghe. Cha đứa nhỏ sáu tuổi đã đi thôn học, hiện tại chuẩn bị khảo cử nhân, còn đứa nhỏ từ trong bụng mẹ đã bắt đầu đọc sách không chừng về sau có thể làm Trạng Nguyên!

Khương Mật đột nhiên liền cảm giác rất thực xin lỗi Nghiên Mực, nàng nói một câu như vậy, nãi nãy nó đã trông cậy vào nó cao như vậy rồi.

Trạng, Trạng Nguyên sao!

Thi thố ba năm mới có thể ra một người đấy!

Còn chưa có sinh ra khiến cho nó áp lực như vậy rồi.

Khương Mật thoáng đồng tình với đứa con trong bụng một chút, nghĩ nếu thai này sinh là Phúc Nữu thì sao? Nếu sinh ra cái Nghiên Mực, mục tiêu của hắn quá cao, áp lực cũng quá lớn.

Bất quá sinh nam sinh nữ cũng không phải nàng nói là được, Khương Mật đi vài bước, hoạt động chút lại vào nhà ngồi xuống, tiếp tục ngồi nghe Vệ Thành giảng bài.

Đừng nhìn Khương Mật ngồi trong chốc lát lại muốn đi tới lui, ngược lại nàng học được tốt nhất, tiểu Hổ đi theo nghe xong năm sáu ngày, nhớ kỹ không nhiều lắm.

Mao Đản hình như lại rất thông minh, nhưng không thể nào ngồi yên được, thường xuyên phân tâm, hắn tùy tiện nghe một chút cũng đi theo nói vài câu.

Thấy hắn nhớ kỹ nhiều hơn so với tiểu Hổ, Trần thị vô cùng cao hứng, càng thêm kiên định đầu xuân liền phải đưa nhi tử đi vỡ lòng, cảm thấy hắn thật giống lão tam là người thông minh, có thể đọc sách, nhìn cơ linh không phải người ở trong ruộng.

Đặc biệt Trần thị tự mình nghe xong nhiều như vậy cũng như là không nghe, trái ngược với nàng ta thì Mao Đản cũng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ là không tồi.

Khương Mật mới là người nhớ rõ nhiều nhất, ban ngày nàng nghe xong, ban đêm nằm ở trên giường lúc chưa ngủ sẽ nhỏ giọng đọc cho Vệ Thành nghe.

Trí nhớ của nàng không sai biệt lắm, cứ nghe một chút như vậy là có thể thuộc được sáu bảy phần, không nhớ kỹ thì Vệ Thành sẽ bổ sung, Vệ Thành vốn là trở về để ăn tết nên Khương Mật không học được mấy chữ, nàng lại học thuộc lòng Tam Tự Kinh. Không chỉ có học thuộc lòng, còn nhớ kỹ mỗi một câu là ý gì.

Vệ Thành nói nàng hiếu thắng hơn so với rất nhiều người đọc sách, học mười năm tám năm không chừng có thể ra một nữ tú tài.

"Chàng cứ thích trêu ghẹo thiếp! Cái gì nữ tú tài chứ? Nữ nhân thì làm sao thi tú tài được?"

"Khen nàng đấy, khen nàng đầu dưa thông minh, học một lần liền nhớ."

Khương Mật không để ý tới hắn, hỏi hắn cảm giác như thế nào? Mao Đản cùng tiểu Hổ nghiên cứu học vấn có thể thành công không? Dạy nhiều ngày như thế nhìn ra điểm gì không?

Buổi tối bốn phía một mảnh đen nhánh, biểu tình trên mặt Vệ Thành Khương Mật thấy không rõ, liền nghe hắn nói luận thông minh thì Mao Đản mạnh hơn chút, nhưng hắn ngồi yên không được:

"Chúng ta ở trường tư, kỳ thật phu tử rất ít quản giáo, nghiên cứu học vấn chủ yếu dựa vào chính mình. Hắn hiện tại ngồi yên không được khả năng là do người còn nhỏ, nếu về sau cũng như vậy thì rất khó. Mao Đản không ngu ngốc, hắn rất thông minh, thông minh dùng đúng chỗ sẽ rất tốt."

Vệ Thành nói lời này, Khương Mật nghe liền hiểu rõ.

"Thiếp gả lại đây trong khoảng thời gian này cũng đã nhìn ra, Mao Đản chính là thông minh, học cái gì đều mau, nếu đại tẩu có thể dạy hắn tốt, phúc khí còn ở phía sau."

Vệ Thành sờ sờ bụng nàng, bảo nàng thoải mái nằm ngủ đi, đừng tốn công suy nghĩ.

"Mao Đản thông minh ta sớm biết, cũng cùng cha đề cập qua, ta để cha ra mặt cùng đại ca nói chuyện, ngàn vạn lần dạy cho tốt. Hài tử càng thông minh càng phải sớm dạy, dạy tốt sau này hắn mới hưởng phúc khí, nếu mà học hư thì cái chủ ý quỷ gì cũng có thể nghĩ ra...Cái này nếu ta đi nói sẽ không xuôi tai lắm. Cha có nói cùng đại ca hay không ta không biết, đại ca như thế nào làm gì cũng phải xem chính huynh ấy, chúng ta tuy rằng là huynh đệ, nhưng từng người đã thành gia, không giống khi còn bé thân mật khăng khít, ta duỗi tay quá dài cũng không thích hợp, chỉ có thể quản đến đây. Tuy rằng ta quản Mao Đản không được, chờ Nghiên Mực sinh hạ tới, ta sẽ dạy con thật tốt."

Nhắc tới Nghiên Mực, Khương Mật lại nghĩ tới bà bà chí hướng rộng lớn, nàng thở dài thật mạnh.

Vệ Thành hoảng sợ, hỏi chuyện gì? Không thoải mái sao?

"Không phải, là thiếp nhớ tới một chuyện đi."

"Chuyện gì?"

"Chính là, rõ ràng là thiếp theo chàng học chữ, chàng cảm thấy một đám chữ xách ra tới dạy thiếp học thì quá chậm, để thiếp học Tam Tự Kinh trước, như vậy sang năm chàng ra cửa, thiếp tự mình đọc Tam Tự Kinh cũng có thể đem chữ cùng ý tứ đối chiếu lên, như vậy thiếp có thể tự học được rồi. Là thiếp muốn học, chàng vì dạy thiếp còn lấy cớ cho Nghiên Mực, nói là đọc cho con nghe. Hiện tại thì hay rồi, nương nói "Tam Lang sáu tuổi đã vỡ lòng, hiện tại chuẩn bị khảo cử nhân; Nghiên Mực từ trong bụng mẹ liền đi theo đọc sách, về sau nhà họ Vệ chẳng lẽ không được Trạng Nguyên sao?" tướng công hai ta đã hố Nghiên Mực một vố không nhẹ, con còn chưa có sinh ra liền phải chuẩn bị khảo Trạng Nguyên, thiếp cảm thấy chua xót thay con, cảm thấy hay là sinh Phúc Nữu ra trước.."

Vệ Thành nghe xong, thật lâu không có nói gì.

Qua nửa ngày mới chột dạ an ủi nói: "Có mục tiêu là tốt."

Khương Mật thật bội phục hắn có thể nói ra lời này, nghe cái ngữ khí này, nghe cái lời này hắn nói thì nói vậy chứ chưa chắc đã tin.

—Hết chương 33—


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net