Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc nhận được lời nhắn từ Vệ gia là giữa tháng năm, qua vài ngày nữa tới 20 tháng năm Vệ Thành làm chủ mời rượu bạn đồng môn, lúc rượu quá ba tuần, người bạn lần trước giới thiệu loại mỹ phẩm kia cũng tới, hỏi hắn lúc lễ mừng năm mới có mua đồ vật về, không biết đệ muội có ưa thích không?

Vệ Thành hơi gật đầu, nói nàng rất ưa thích, lại chắp tay nói với người bạn đồng môn lần đó đã làm phiền rồi.

Người kia ngây ra một lúc, hồ nghi nói: "Đệ muội nàng.. Có dùng chưa?"

"Năm trước ta về nhà nàng đã có thai năm tháng, nương ta nói không thích hợp để dùng, sau khi sinh xong lại nói sau. Như thế nào?"

Bạn đồng môn chậm rì rì ừ một tiếng, nói không có gì: "Vậy huynh nên chờ đệ muội dùng rồi thì lại đến cảm tạ ta sau."

Hắn ta nói lại chớp mắt vài cái, cái thần thái này khá quen thuộc, lúc trước ở bên trong cửa hàng son phấn, hắn ta cũng như thế này, có cảm giác ẩn giấu lời gì đó chưa nói ra. Vệ Thành lúc ấy đã muốn hỏi nhưng không hỏi, hôm nay hắn mới hỏi lại.

"Phấn mặt kia có phải có cái gì đặc biệt hay không?"

Bạn đồng môn mới vừa rồi chỉ là nháy mắt, nghe hắn hỏi như vậy, liền hắc hắc cười nói: "Về sau huynh sẽ biết."

"Về sau?"

"Đợi đệ muội dùng xong đã."

* * *

Cách nói này mang theo ý vị sâu xa, Vệ Thành cân nhắc phấn mặt như thế nào, chẳng lẽ không phải dùng một chút là sẽ thấy hiệu quả sao, như thế nào còn phải đợi dùng xong? Sau khi dùng xong có thể được cái gì? Không phải chỉ là cái hộp rỗng thôi sao?

"Hộp phấn mặt kia ẩn giấu huyền cơ?"

Vệ Thành chỉ nói thử, nhưng đồng môn nghe được lời này thì kinh ngạc: "Huynh biết sao?"

"Ta đoán mò thôi, nói trúng rồi à? Hộp phấn mặt kia có vấn đề gì sao?"

Bạn đồng môn kiên trì cho rằng muốn để cho hắn tự đi thể nghiệm, trước tiên nói trắng ra sẽ không còn thú vị nữa. Hai người ngươi một lời ta một lời trò chuyện, người ở bên cạnh lại chen qua, hỏi: "Đang nói phấn mặt gì? Có phải là cái cửa hàng bán hai lượng bạc một hộp hay không?"

Vệ Thành hỏi hắn: "Huynh cũng đã mua qua sao?"

"Mua thì mua không nổi, nhưng mà ta có nghe bọn hắn nói qua. Đừng nhìn thứ đồ kia quý, vội vàng đi mua không ít, nghe nói bản thân phấn mặt là hàng thượng đẳng, dùng cũng tốt, nhưng chỉ dựa vào phấn mặt thôi thì sẽ không bán được cái giá đó, chính vì vậy để hút hàng thì cửa hàng son phấn đã đặt làm thêm một cái hộp sứ, có tình thú trong đó!"

Người đưa Vệ Thành đi mua phấn mặt chuẩn bị đánh gãy lời nói kia nhưng không kịp, người kia đã hắc hắc hắc cười xấu xa nói một hơi rồi.

Nói ngươi nhìn cái hộp kia, bên ngoài nhìn đẹp mắt, cái nắp tinh xảo vẽ một bức tranh thiếu nữ, ngươi đoán bên trong thế nào?

Bên trong còn cất giấu một bức xuân cung đồ đấy! Lại nói bản vẽ có nhiều bộ khác nhau, có không ít lão gia mua đưa cho tiểu thiếp trong nhà.

"Vệ huynh ngươi cũng cảm thấy hứng thú sao?"

* * *Vệ Thành nghiêm túc nghe xong, quay đầu nhìn về phía người đồng môn đề cử phấn mặt cho hắn.

Người đồng môn kia lòng bàn chân như bôi mỡ chuẩn bị rời khỏi nhưng không thể rời đi, ánh mắt hắn ta lại né tránh, né tránh nửa ngày cũng tránh không khỏi, đành căng da đầu nói: "Này không phải là thú vui khuê phòng sao?"

Vệ Thành chợt lại nghĩ tới ngày đó hắn cầm phấn mặt muốn tặng cho Mật Nương, bị nương gặp được, nương còn lấy qua xem xét một phen.

Cái đó nếu chỉ là một hộp phấn mặt bình thường thì không có gì, tưởng tượng đến bên trong che giấu huyền cơ như thế, mặt Vệ Thành đỏ lên, hắn không uống nhiều rượu nhưng lại có cảm giác đang rất say.

Nhớ tới nửa năm trước, Vệ Thành hậu tri hậu giác xấu hổ một phen, lại may mắn Mật Nương lúc ấy không ngốc mà hào phóng cho người khác mà đã nhận lấy, cũng may nàng đã nhận lấy.

Thấy mặt hắn đỏ lên, người đồng môn lại khó hiểu, người này chẳng lẽ đã uống say rồi à?

Vệ Thành xua tay nói không có việc gì, lại nghĩ đến Mật Nương đã sinh Nghiên Mực, hiện giờ đang ở cữ, chờ ra ở cữ thì hộp phấn mặt đã có tác dụng.. Nghĩ đến ngày thấy đáy hộp, nàng phát hiện dưới đáy là xuân cung đồ, Vệ Thành cảm thấy hình tượng người đọc sách của mình lung lay sắp đổ rồi, lúc nào cũng có thể bị sụp đổ.

Vẫn là làm bộ không biết gì đi.

Giả vờ không biết gì hết.

Chờ Mật Nương phát hiện thì nói cho nàng đây là loại tốt nhất của cửa hàng son phấn, ai biết lại là như vậy đâu? Quả thực đồi phong bại tục!

Thẳng cho đến khi tính tiền trở về, trong đầu Vệ Thành vẫn toàn là xuân cung đồ, xuân cung đồ, biết là về sau chưa biết chuyện thế nào, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ khó trách một hộp nhỏ như vậy lại bán hai lượng bạc, hóa ra là bên trong còn có bức vẽ kia. Nghĩ đến phấn mặt có thể chỉ có giá trị một hai phần, còn lại chính là giá trị của cái hộp.

Vốn dĩ đang suy nghĩ tới phấn mặt, nghĩ nghĩ thì cũng nghĩ đến trên người Khương Mật.

Cũng không biết Mật Nương hiện tại ra sao, so với ăn tết lúc ấy thay đổi như thế nào, lại tò mò nàng hiện tại mỗi ngày đều trải qua như thế nào? Nhi tử có dễ nuôi không? Có nháo người khác hay không?

Nghiên Mực thì không nháo người, nhưng người muốn nháo chính là Khương Mật, nàng ở trong phòng hơn mười, hai mươi ngày, nghe bà bà an bài không dám gội đầu tắm rửa, rốt cuộc nàng cũng chịu không nổi.

Từ khi sinh hài tử đến bây giờ không dám chạm vào nước, may là tháng năm, ba năm bảy ngày còn có thể nhẫn nại, nhưng hơn mười ngày nàng cảm giác cả người đều thối.

Trong thôn cũng có bà nương nói chuyện của nàng, nghe nói từ sau khi sinh cũng không có ra khỏi phòng, bọn họ đều nói chưa thấy qua người nào quý giá như vậy.

Khương Mật ở trong phòng không nghe được mấy chuyện này, bây giờ nàng chỉ muốn lấy khăn ướt lau mình, lại cẩn thận một chút đi gội đầu, tận lực gội sạch sẽ đầu tóc. Ngô thị thì lại bảo nàng chịu đựng, ở cữ xong mới được tắm.

Khương Mật nghẹn đến mức thật sự khó chịu liền cùng bà bà nói chuyện một phen, nói cũng đã giữa tháng năm, trời đã nóng lên, ra khỏi phòng cũng không thấy gió.

Nhà khác lúc tức phụ sinh xong có thể ở trong phòng bảy ngày thì có thể xem như là dưỡng tốt lắm rồi, còn nàng cũng đã hai mươi ngày, chắc là cũng được rồi chứ.

"Nương, người để cho con lau mình, cho con ra khỏi phòng đi lại một chút đi, cứ nằm suốt con muốn mốc meo luôn rồi, con muốn hoạt động một chút. Lúc mang thai Nghiên Mực ăn ngon uống tốt nên mập lên chút thịt, hiện tại nên khắc chế một chút, cũng không thể trở thành cái đại mập mạp được, ngài đã quên con tháng sau còn phải đi Phủ Thành sao."

Ngô thị nghĩ cũng đúng, liền phê chuẩn cho nàng ra tới ngoài sân, bà vẫn bảo nàng ít chạm vào nước, có thể không ăn nhiều, cũng không thể làm tắc sữa.

Khương Mật làm sao có thể để nhi tử bị đói, kỳ thật nàng không dễ béo, đừng thấy một năm qua nàng ăn ngon như vậy, nhìn còn không tròn bằng thai phụ nhà khác.

Ngô thị cũng nói nàng ăn đều bổ cho hài tử, bằng chứng là Nghiên Mực vô cùng mập mạp, thân thể tuyệt đối ăn đứt Vệ Thành lúc trước! Lúc sinh ra còn đỏ hồng, qua nhiều ngày đã trở nên trắng nõn, nhìn rất giống đồng tử bên người Quan Âm.

Cha Vệ cùng Ngô thị rất thích đứa nhỏ này, mặc dù đằng trước đã có ba tôn tử, nhưng Nghiên Mực vẫn mang đến cảm giác hiếm lạ.

Nghiên Mực là đứa bé bụ bẫm, chuyên chọn những ưu điểm của cha mẹ mà kế thừa, còn chưa đến đầy tháng mà có thể nhìn ra về sau tướng mạo không tầm thường, trắng trẻo như cục bột, nằm trên giường chổng vó giống như rùa đen nhỏ, có đôi khi cười ngây ngô một mình, cũng không biết nó cười cái gì.

Ngô thị vội làm việc xong thì lại nhìn nó, nhìn nó một ngày rồi lại một ngày cũng không cảm thấy phiền, ngược lại càng nhìn càng thích.

Lại nói lúc trước khi tức phụ Đại Lang sinh thai thứ hai, Ngô thị cũng ở bên cạnh, mới vừa sinh xong bà cũng đi qua nhìn, sau đó lúc đứa nhỏ nảy nở bà cũng nhìn qua, nhưng Xuân Sinh cũng không trắng nõn giống như Nghiên Mực mà hắn hơi đen chút.

Trần thị cũng không giống Khương Mật chú ý nhiều như vậy, phân tiểu cũng không đổi kịp thời, sữa mẹ cũng giống như là không thể dưỡng đứa nhỏ được tốt, Xuân Sinh vẫn không thấy mập lên.

Đứa bé béo chút mới tốt, giống như Ngô thị thấy Nghiên Mực liền nhịn không được mặt mày hớn hở, cảm thấy trong lòng thoải mái. Lúc bà nhìn Xuân Sinh thường xuyên nhíu mày, cũng không phải không thích, chỉ là cảm giác đứa nhỏ này dưỡng không tốt.

Xuân Sinh nháo người, thời điểm tỉnh giấc thì nháo không ngừng nghỉ, Trần thị ở cữ mấy ngày nay nhà mẹ đẻ nàng ta có lại đây giúp đỡ qua, lúc nàng ta có thể ra khỏi phòng thì không ai tới nữa.

Trần thị tuy rằng đã sinh qua một đứa, nhưng Mao Đản mới sinh ra lúc ấy mọi việc đều có bà bà giúp đỡ, hiện tại đến phiên nàng ta tự mình chăm sóc, hài tử khóc nháo làm nàng ta cảm thấy rất phiền.

Vốn dĩ cảm giác cuộc sống dường như trôi qua tốt hơn, bây giờ trong nhà lại có người khóc, nghe hắn khóc thì vô cùng mệt tâm.

Lúc này Xuân Sinh cũng đã hai tháng, Trần thị không thể suốt ngày ở nhà chăm sóc hắn, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải tự may cái túi, đem đứa nhỏ mang ở trước ngực, như vậy có thể nhìn chằm chằm hài tử cũng không ảnh hưởng làm việc.

Hôm nay nàng ta ở trong đất hái được đồ ăn, trở về đi ngang cửa sân nhà trên, vừa lúc thấy Khương Mật ở đó đi tới đi lui.

Trần thị vốn dĩ vội vàng trở về nấu đồ ăn, nhìn thấy nàng thì ngừng một chút: "Ai nha, Tam đệ muội ở cữ xong rồi sao?"

"Là đại tẩu? Tẩu cõng Xuân Sinh sao?"

"Bằng không thì sao? Ta đâu giống ngươi có mệnh tốt như vậy, sinh xong có thể ở trong phòng nằm hai tuần, ăn uống đều ở trên giường, còn có người làm việc cho ngươi. Ta không có ai quản, ta phải tự nấu cơm, tự đổ phân tiểu của đứa nhỏ, không cõng hắn ra cửa chẳng lẽ đem người ném ở trong phòng?"

Trần thị còn nói: "Thôn Hậu Sơn chung ta nhiều bà nương như vậy, không người nào sinh xong mà có thể hai mươi ngày không ra khỏi cửa, tú tài nương tử không hổ là tú tài nương tử! Quá quý giá! Chúng ta a, mệnh tiện, không so được!"

Vừa rồi Khương Mật nói muốn ra hít thở không khí, Ngô thị liền vào nhà đi xem Nghiên Mực, Nghiên Mực quơ chân múa tay một lát, trước mắt đã ngủ. Đứa nhỏ này ngủ tương đối ngoan, nhưng Ngô thị vẫn lên giường đắp chăn kín cho nó, để nó động như thế nào cũng không thoát được, sau đó bà ra ngoài muốn xuống bếp coi cơm heo như thế nào rồi, vừa lúc gặp được dâu cả đang nói những lời này.

Ngô thị cười lạnh một tiếng: "Ta nói bên ngoài sao thối như vậy, mới bước ra tới thiếu chút nữa thối chết ta, thì ra là ngươi ở đây đánh rắm a! Có việc thì vội đi đi, không có việc gì về nhà mang hài tử, ở nơi này làm gì?"

Trần thị tức giận đến dậm chân: "Nương, người giúp nàng trông chừng Nghiên Mực lại không giúp ta trông Xuân Sinh, cũng quá bất công!"

"Ta trông chừng Nghiên Mực? Ai nói cho ngươi Nghiên Mực là ta trông?"

"Người không trông chừng, nhưng người giúp nàng ta đem đổ phân tiểu giặt tã, một ngày ba bữa ăn ngon trên giường, còn ta thì sao? Ta cái gì không phải tự mình làm đâu?"

Ngô thị nâng nâng mí mắt: "Ta nghe nói bà thông gia đã tới, không phải tới chăm sóc ngươi?"

"Cũng bất quá mới được dăm ba bữa, đệ muội ở trong phòng hai mươi ngày mới ra ngoài!"

Ngô thị gật gật đầu: "Ý tứ của người ta nghe hiểu, là muốn ta đổ phân tiểu cho Xuân Sinh, muốn ta làm đồ ăn ngon đem tới mời ngươi động đũa phải không?"

Trần thị cũng chỉ là đi ngang qua tiện miệng nói thôi, hiện tại bà bà nói như vậy, nàng ta ngược lại không dám tiếp lời.

Đạo lý cũng đơn giản, bà bà nếu chủ động giúp ngươi làm việc, người khác sẽ không nói cái gì, nhưng nếu ngươi nháo tới cửa đi bảo bà nấu cơm cho ngươi, đổ phân tiểu cho con ngươi. Cái cột sống kia của ngươi còn không phải để cho người ta chọc rồi hay sao. Ngại phiền toái thì đừng sinh, sinh xong lại muốn ném cho bà bà chăm sóc? Trên đời này không có chuyện tiện nghi như vậy!

Trần thị nghẹn khí rời đi rồi, Ngô thị còn ngại không thoải mái, đứng ở trong sân mắng một hồi:

"Ta lại không phải nô tài của Vệ Đại Lang! Trước kia khi Mao Đản sinh ra, cơm là ta làm, phân tiểu cũng là đổ, ta giúp đỡ nàng ta nhiều hay ít? Nhưng ngươi nhìn xem Mao Đản hiện tại có thân với ta không? Cũng chính là ngày nào đó nhà ta có mùi hương bay ra ngoài, nương hắn biết được, sau đó khuyến khích hắn tới khóc tới nháo tới muốn ăn, còn ngày thường hắn có tới nhìn ta một cái hay không? Ta cũng không phải giống nhà khác không quan tâm nhi tử, con người ta ấy à, ngươi tốt với ta, ta sẽ đối tốt lại với ngươi, ngươi cùng ta trừng mắt dựng mày nói lời lạnh nhạt thì ta đây muốn thu thập người! Còn chờ ta nấu cơm giặt quần áo giặt tã cho ngươi? Ta phi! Ngươi nằm mơ!" 

Khương Mật trợn mắt há hốc mồm, nghe xong không biết nên nói gì, nghĩ nghĩ, nói: "Nương, con hoạt động đủ rồi, con vào nhà xem Nghiên Mực."

Ngô thị nghe nàng nói tới Nghiên Mực thì mới có gương mặt tươi cười: "Con đi đi, tôn tử rất ngoan, lúc ta ra ngoài thằng bé còn ngủ."

"Con đi vào đây, nương đừng tức giận, con không dám đảm bảo gì, nhưng Tam Lang hắn hiếu thuận ngài, về sau Nghiên Mực chúng ta khẳng định cũng sẽ hiếu thuận ngài."

Ngô thị nghe thế thì gật đầu: "Không sai! Nghiên Mực nhìn qua chính là hài tử tốt! Lớn lên sẽ hiếu thuận!"

Khương Mật nghe thấy mà đổ mồ hôi thay cho nhi tử.

Từ khi đứa nhỏ này sinh ra, nãi nãi nó đã biến đổi biện pháp khen nó vài lần, hôm trước nói là tiên đồng trên trời, ngày hôm qua nói là có tướng Trạng Nguyên, hôm nay nhìn thấy chính là hài tử hiếu thuận, Khương Mật nhịn không được mà tò mò ngày mai sẽ là cái gì?

Đến bây giờ dùng cách nói của bà bà chính là chưa thấy qua đứa nhỏ như tiên đồng cho nên rất làm cho người ta thích, nó lại đầu thai thành nhi tử của Tam Lang, chứ ở nông thôn chân đất chưa chắc đã sinh ra được.

Bà bà có tâm tình này Khương Mật hiểu, nàng làm mẹ, thấy nhi tử được dưỡng đến trắng trẻo mập mạp cũng cảm thấy trên đời này không có đứa bé nào so được, đứa bé nhà mình chính là thông minh ngoan ngoãn làm cho người ta thích nhất. Nhìn thấy nó thì liền cảm giác hoài thai mười tháng rất đáng giá, không uổng công chút nào.

—Hết chương 37—


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net