Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Khương Mật tỉnh lại trời còn chưa sáng, bốn phía xung quanh là một mảnh đen nhánh, nàng trợn mắt nhìn lên trên xà nhà thật lâu, lại nhẹ nhàng nghiêng người, nhìn sườn mặt nam nhân nằm bên tay phải mình.

Mấy ngày gần đây nam nhân nàng không khêu đèn đọc sách ban đêm nữa, ban ngày hắn vẫn dụng công, chỉ có buổi tối thì sẽ đi nghỉ sớm, lúc này đang ngủ trông rất ngon lành.

Thời điểm Khương Mật mới vừa tỉnh lại tim nàng đập rất nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sợ rằng lúc nàng mở mắt ra không phải là xà nhà trên đỉnh đầu mà là Vệ Thành cả người toàn là máu. Thẳng cho đến khi nàng nghiêng người, thấy nam nhân nằm ở bên cạnh bình an vô sự, đang ngủ rất an ổn thì Khương Mật mới từ trong mộng thoát ra.

Nàng tự nói với mình hai lần, mọi chuyện không có xảy ra, còn chưa có xảy ra... Cảm giác thoải mái hơn chút, nàng mới bắt đầu cân nhắc nói chuyện này cho Vệ Thành như thế nào.

Từ lúc bừng tỉnh cho đến hừng đông, Khương Mật đều mở to mắt không ngủ. Dù như vậy, nàng cũng chưa nghĩ ra nên nói như thế nào.

Tướng công tin tưởng mình cũng tốt, hắn luôn cảm thấy sẽ không có việc gì, lúc trước còn phản đối nàng cùng lại đây bôn ba chịu tội, kết quả ông trời lại muốn khảo nghiệm hắn một phen, căn bản không muốn buông tha hắn, nói cho nam nhân nghe xong khác gì đả kích hắn đâu...

Nhưng dù có bị đả kích thế nào, nàng cũng phải nói, không thể trơ mắt nhìn chuyện xấu phát sinh.

Bởi vì lúc xảy ra chuyện là ban ngày, bây giờ mới sáng sớm nên Khương Mật không sốt ruột để nói, nàng nấu cháo trước, cũng nấu thêm hai quả trứng, sau khi bọn họ cùng nhau dùng qua cơm sáng nàng mới lôi kéo tay áo Vệ Thành, nói: "Tướng công, chàng ở trong phòng chờ thiếp trong chốc lát, thiếp có việc muốn cùng chàng thương lượng."

Khương Mật nói xong thì đứng lên thu chén, bị tẩu tử Lâm gia ngăn lại: "Có việc thì muội đi trước đi, mấy cái chén này để ta rửa là được."

"Vậy thì phiền toái tẩu tử."

"Phiền toái gì chứ? Chúng ta cùng ra cửa không phải là để giúp đỡ cho nhau hay sao?"

Khi nói chuyện, tẩu tử Lâm gia chất chồng mấy cái chén lên rồi mang đi. Sau đó Vệ Thành cùng Khương Mật trở về phòng, hắn chuẩn bị tinh thần hỏi nàng có chuyện gì?

Khương Mật mím môi, nói: "Tối hôm qua thiếp nằm mơ."

Vệ Thành trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, hô hấp ngưng trệ, hắn nhìn chằm chằm Khương Mật, phảng phất như muốn từ biểu cảm của nàng nhìn ra chuyện gì đó. Một lát sau, hắn hỏi: "Là chúng ta bên này hay là ở trong nhà?"

"Là bên này."

"Ta sao?"

Nói đến việc này Khương Mật liền nhịn không được mà nhớ lại, nhớ một lúc thì trong lòng nàng rất khó chịu, hốc mắt phiếm hồng không có cách nào tiếp tục đối diện Vệ Thành.

Khương Mật xoay người qua bên cạnh, đi vài bước rồi nói: "Thiếp mơ thấy có người tới tiểu viện tìm bọn chàng, sau đó chàng cùng Lâm đại ca giống như theo chân bọn họ đi ra ngoài, là ở trên đường xảy ra chuyện, ở tỉnh thành thiếp chưa từng đi dạo qua nên con phố đó thiếp nhận không ra, chuyện gì cũng không rõ, cũng chỉ có một chút như vậy.."

Khương Mật mới vừa nói xong, nam nhân từ phía sau bỗng ôm lấy nàng, lúc này nàng đột nhiên muốn biết Vệ Thành có biểu tình gì nên quay đầu lại.

Không nghĩ tới hắn lại bình tĩnh hơn so với suy đoán của nàng, giống như không chịu đả kích gì quá lớn.

"Tướng công chàng không cảm thấy khó chịu sao?"

Vệ Thành dẫn nàng ngồi vào bên cạnh, thưởng thức nàng bởi vì có chuyện gì cũng chỉ lo cảm nhận của hắn, nói: "Thất bại thì có một chút, nhưng không khó chịu, ngẫm lại còn có chút cao hứng."

Hắn nói thất bại, Khương Mật đại khái có thể hiểu, nhưng người luôn gặp phải loại chuyện này thì làm sao có thể cao hứng được?

Khương Mật mờ mịt nhìn hắn.

Vệ Thành giải thích nói: "Cảm thấy thất bại là bởi vì ta nghĩ thành tài sẽ cho nàng cùng cha nương hưởng phúc, mỗi khi mệt nhọc thì sẽ nghĩ đến mọi người. Còn cao hứng, ta nghĩ đôi ta trời sinh vốn nên là một đôi, Mật Nương, chuyện nàng nằm mơ thế này nếu là người khác sẽ không có đất dụng võ, cũng là ta xui xẻo..."

Khương Mật nhẹ nhàng đánh hắn một cái: "Chàng đọc sách đọc đến choáng váng rồi sao? Vì chuyện này mà đắc ý?"

Bằng không thì sao?

Cũng không thể khóc lớn được.

Vệ Thành đã học được cách tìm niềm vui trong cái khổ, hắn cân nhắc một chút lời này của Khương Mật, bảo nàng đừng lo lắng, nói hai ngày này sẽ không ra khỏi cửa, mặc cho ai tới mời thì dù trời có sập cũng bảo đảm sẽ không ra khỏi cửa.

Khương Mật cũng nói: "Dù cho chàng có chuyện muốn đi ra ngoài, thiếp cũng sẽ lấy dây cột chàng lại. Tướng công, trước khi làm gì thì chàng nên nghĩ đến chúng ta, thiếp, cha nương còn có Nghiên Mực, chúng ta chỉ có thể trông cậy vào chàng, chàng phải tự bảo trọng."

"Ta bảo trọng, vì nàng ta sẽ cố gắng sống lâu trăm tuổi."

Khương Mật dựa đầu vào vai hắn, nhỏ giọng nói: "Miệng lưỡi trơn tru."

* * *

Từ trong lời của Mật Nương nói hắn do người khác gọi đi, Vệ Thành đại khái liền biết người tới tìm hắn là ai. Chắc hẳn là bạn đồng môn ở Túc Châu, mấy ngày hôm trước bọn họ có gặp được nhau ở tỉnh thành bên này rồi để lại địa chỉ.

Những người đó ở khách điếm, khách điếm tuy rằng nhiều người, có chút ầm ĩ rất khó để tĩnh tâm đọc sách, nhưng ít nhất có người giặt đồ nấu cơm, cũng là điều kiện thu hút người khác đến ở chỗ đó.

Ở thời điểm mấu chốt mọi người đều vì chuyện thi hương mà chuẩn bị, Vệ Thành đúng thật là nghĩ không ra bọn họ tìm tới hắn làm cái gì?

Cả ngày không có ai tới đây kêu cửa, vào ban đêm, sau khi Khương Mật ngủ lại mơ thấy giấc mộng kia, lần này nàng vẫn chen chúc cùng đám người bên ngoài, dùng hết sức để đi vào bên trong nhưng cũng không chui vào được, nàng một lần nữa chỉ nhìn thấy thảm trạng sau cùng.

Đêm trước nàng còn có thể khống chế cảm xúc, đêm nay sau khi tỉnh giấc Khương Mật ngồi dậy ôm đầu gối bật khóc.

Vệ Thành đang ngủ ngon giấc, bị nàng làm giật mình, mở mắt ra thì phát hiện tức phụ ngồi ở bên cạnh đang khóc, hỏi nàng khóc cái gì, nàng liền trả lời hôm qua ở trong mộng nhìn thấy náo nhiệt, lúc đó không biết nam nhân mình ở bên trong bị đánh, nàng còn cùng mọi người xem náo nhiệt, ở bên ngoài chen vào không được.

Lần này không giống như thế, lần này nàng đã biết nam nhân ở bên trong chịu khổ lại như thế nhưng lại chen vào không được, chỉ có thể ở bên ngoài nghe động tĩnh, nghe hắn bị người ta đánh, loại chuyện này ai chịu nổi?

Vệ Thành nghe vậy còn cười một tiếng.

Khương Mật khóc rất nghiêm túc, nghe tiếng cười liền lấy khuỷu tay đẩy hắn, mang theo tiếng nức nở nói: "Chàng còn cười được sao? Cả người chàng đều bị người ta đánh đầy máu mà còn cười được?"

Vệ Thành liền nhanh tay kéo người vào trong lòng ngực, dùng trán mình áp vào trán nàng, hôn mặt nàng, lại nâng tay nàng tới sờ mặt mình.

"Mật Nương nàng nhìn ta này, ta đang ở bên cạnh nàng, ta không có sao hết."

Khương Mật nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, vùi vào trong lòng ngực hắn khóc một trận, phát tiết đủ rồi mới nâng tay lên lau nước mắt, nói: "Sao chàng lại hư như vậy chứ? Làm thiếp bị kinh hách, hù chết thiếp rồi! Thiếp ở trong mộng bị chàng hù chết rồi!"

"Được rồi, không khóc nữa, mau lau nước mắt đi, lại khóc nữa nếu Nghiên Mực biết sẽ chê cười nàng đấy."

Khương Mật bị hắn làm cho ngượng ngùng, quay người đi lau nước mắt, lại thắc mắc sao có thể mơ thấy lần thứ hai? Vệ Thành nghĩ nghĩ: "Khả năng ông trời cũng biết nữ nhân mang thai ngốc ba năm, sợ nàng quên nên nhắc lại thêm một lần."

Khương Mật: "..."

"Còn không phải bởi vì chàng sao, thiếp sinh Nghiên Mực là bởi vì chàng, nằm mơ cũng bởi vì chàng."

Vệ Thành: "..."

Đúng là họa từ miệng mà ra a.

"Mật Nương nàng đừng nổi nóng, ta sai rồi."

Sau buổi sáng nằm mơ thấy cái này thì giấc mơ cũng ứng nghiệm, người tới đúng thật là bạn đồng môn ở phủ học, nói muốn mời hắn đến quán trà, mỗi khi đến thi hương, người đọc sách từ các phủ huyện sẽ tới tề tụ ở đó để luận bàn giao lưu.

Chỗ quán trà bên kia hàng năm đều có mấy người đạt được cử nhân đến đó, trong quán trà còn treo không ít chữ của lão gia cử nhân lưu lại, bọn họ chuẩn bị kiến thức một chút, hỏi Vệ Thành cùng họ Lâm đồng môn có hứng thú hay không.

Họ Lâm đồng môn hiển nhiên là có.

Vệ Thành vốn dĩ hẳn là cũng sẽ có, nhưng hiện tại thì không dám, hắn không chỉ không muốn đi mà còn cực lực khuyên người bạn đồng môn của mình.

Những người này có hứng thú cực lớn, căn bản hắn khuyên không lọt tai, Vệ Thành cố ý giữ bọn họ ở sân viện bên này dùng trà nói chuyện cũng không ngăn người được.

Cuối cùng người họ Lâm đồng môn thấy hắn có vẻ khác thường, hắn ta vốn dĩ muốn đi theo, nhưng trong nhất thời sửa miệng không đi nữa. Người tới mời bọn họ rất thất vọng, nói trước khi thi lấy cái thừa bổ sung cái thiếu sót là chuyện tốt sao lại không muốn đi? Có phải không muốn trả tiền trà không?

Vấn đề này sau đó họ Lâm đồng môn cũng hỏi Vệ Thành có việc gì sao.

Vệ Thành lại không thể nói tức phụ mình nằm mộng, hắn liền nói buổi sáng thức dậy mí mắt nhảy mấy cái không ngừng, lúc ra cửa còn bị vấp thiếu chút nữa té ngã. Nên có dự cảm hôm nay không thuận lợi, cảm giác không nên làm gì đó.

Họ Lâm đồng môn vốn dĩ cho rằng có lý do gì đặc biệt hơn người, cuối cùng chỉ là như vậy thôi?

Hắn ta chê cười Vệ Thành một hồi, lại tiếc nuối nói sớm biết rằng là như thế này thì hắn ta đã đi rồi, "Lần trước ta đến đây cũng đã có nghe qua, nhưng lúc đó không đi, còn đang định lần này sẽ đi thì cũng quên mất. Huynh xem hôm nay lại không đi, cũng không biết tới lúc nào mới có dịp được tìm tòi kiến thức một phen."

"Về sau sẽ có cơ hội, trước khi thi hương nên ít ra cửa một chút, ta muốn thành thật kiên định đợi thi xong."

"Vệ huynh quá cẩn thận rồi."

Vệ Thành trả lời: "Cẩn thận một chút cũng không có gì xấu."

Hai người nói chuyện phiếm vài câu thì tách ra đi đọc sách, đến giữa trưa dùng cơm lại tiếp tục đọc sách, buổi chiều, Khương Mật ở trong sân giặt đồ, tẩu tử Lâm gia thấy đồ ăn không nhiều lắm, lấy tiền nói đi ra ngoài mua đồ, còn hỏi Khương Mật muốn nhờ mua cái gì về không, Khương Mật lắc đầu nói không cần, chỉ là nói tẩu tử Lâm gia để tâm đi nhanh về nhanh.

Đợi hơn nửa canh giờ, tẩu tử Lâm gia mới trở về, lúc trở về thì chạy đi nhìn nam nhân của nàng trước, thấy hắn bình an mới thở phào nhẹ nhõm.

"Nàng có việc gì sao? Đi ra ngoài một chuyến về liền điên điên khùng khùng."

"Có chuyện gì? Chàng còn hỏi ta có chuyện gì? Hôm nay nếu không phải Vệ huynh đệ nói vận khí không tốt không thích hợp ra cửa, sau đó ngăn chàng lại, thì chàng không cần khảo thí gì nữa đâu, đi ra ngoài một chuyến rồi để cho người ta khiêng về."

"Nói cái gì vậy?"

"Chàng nghe còn không hiểu sao? Hôm nay mấy người tới tìm chàng đã xảy ra chuyện đấy! Chàng cho rằng thiếp thế nào mà lúc này mới trở về? Thiếp hỏi thăm người khác một chút, nghe người ta nói bạn đồng môn chàng không biết ở đâu trên phố gặp được người bán mình cứu mẹ, là một cô nương, nói mẹ già của nàng sinh bệnh nặng, cần tiền trị liệu, nhìn ai giống như người có tiền nàng ta liền quỳ trước mặt dập đầu, cầu người phát từ bi. Cô nương kia cũng có vài phần tư sắc, ngay lập tức có thiếu gia ném bạc muốn mang nàng ta đi làm thiếp. Cô nương kia lúc ấy giống như không muốn, mấy người đồng môn của chàng liền động thân mà bước ra bênh vực lẽ phải, ai ngờ bọn họ lại trêu chọc vào người không thể trêu vào, bị người ta đánh cho một trận. Còn khảo thí gì nữa, nghe nói tới cái mạng cũng sắp mất luôn!"

Họ Lâm đồng môn nghe vậy lập tức muốn đi tới khách điếm xem thử thì bị bà nương hắn ngăn lại.

"Chàng đi đâu? Chàng đi làm gì? Nếu bên kia đánh một trận còn ngại chưa hết giận, tiếp tục đến đó quấy rối, chàng muốn bồi bản thân mình vào luôn sao? Ta nói bọn họ đúng là ăn no rửng mỡ, trước khi cảm thấy người khác đáng thương cũng không nghĩ tới người bán mình cứu mẹ đều đã có quyết tâm thì ngươi quản làm cái gì? Đây vốn dĩ là do bọn họ thấy nữ nhân xinh đẹp, nếu là người lớn lên xấu xí gặp loại chuyện này, chàng nghĩ xem bọn họ có quản hay không!"

Họ Lâm đồng môn bị tức phụ hắn làm cho tức giận không nhẹ, nói như thế nào mà việc trượng nghĩa cứu người trở nên sai trái rồi? Có còn thiện tâm hay không?

"Thiếp không thiện tâm? Chàng đừng vội, nghe thiếp nói xong đã. Mấy người đồng môn của chàng bị người ta đánh thành như vậy, nữ nhân kia cũng không lại giúp đỡ nói một câu mà cùng thiếu gia có tiền đi rồi. Muốn thiếp nói a cô nương kia chắc là đang mừng rỡ trong lòng mà bề ngoài vẫn còn giả bộ đấy. Mấy vị đại lão gia đều không phải như vậy sao? Chủ động đưa tới cửa sẽ không hiếm lạ, nhưng nếu nàng ta càng không chịu ngươi sẽ càng hăng hái. Cô nương kia trong lòng chắc chắn là vô cùng mừng rỡ rồi, chờ được ăn sung mặc sướng trôi qua ngày lành, còn muốn bọn họ xen vào việc người khác?"

Vệ Thành cùng Khương Mật cũng ở bên cạnh nghe, nghe xong cũng không biết nên nói cái gì. Không nghĩ tới là loại chuyện này.

Này.. Cũng không tính là xui xẻo. Nói đúng hơn là ôm họa vào thân.

Khương Mật nghĩ nghĩ, nếu là mình bị buộc đến mức phải bán mình mới có thể sống sót, thực sự nếu có người chịu ra tiền cứu nàng, nàng xác định sẽ không nói hai lời mà đi theo. Nếu có cái quyết tâm kia sẽ không còn ngượng ngùng xoắn xít gì nữa, không có quyết tâm thì cần gì quỳ trên đường cái làm bộ làm tịch?

Việc này vốn dĩ đã không thích hợp, sao người đọc sách còn nhìn không thấu vậy chứ? Nàng nhìn về phía Vệ Thành, muốn biết nam nhân này nghĩ cái gì.

Vệ Thành suy nghĩ sâu xa, trong chốc lát hỏi:

"Tẩu tử có nghe được gì không? Bọn họ hiện tại ở đâu?"

Tẩu tử Lâm gia nói bọn họ được người hảo tâm đưa đi y quán, rốt cuộc cũng không thể để người nằm trên đường như vậy.

"Nếu đã đưa đi cứu chữa, thì khi nào có người tìm tới chúng ta yêu cầu hỗ trợ thì chúng ta đi, nhưng nếu không ai lại đây, tạm thời coi như không biết chuyện gì. Hai ngày này trong lòng ta không yên, nhất là trong lúc mấu chốt này, chúng ta từ chỗ xa xôi tới tỉnh thành là vì thi hương, thi hương ba năm mới có một lần, nếu để xảy ra chuyện vạn nhất gì thì mấy năm khổ công cũng uổng phí rồi. Lâm huynh đừng oán ta quá lạnh lùng, nhà ta nghèo, ta không tranh nổi."

Vệ Thành nói xong kéo Khương Mật đi về phòng. Họ Lâm đồng môn không nghĩ tới hắn đột nhiên nghiêm túc như vậy, còn sửng sốt một chút.

Lâm gia tẩu tử thập phần đồng ý: "Thiếp cảm thấy Vệ huynh nói đúng, việc này là chính bọn họ gây ra, chàng đi theo xen vào đó làm gì? Đây là tỉnh thành, chàng biết đối phương có địa vị gì không? Đi vào đó không sợ xui xẻo sao? Nếu chàng có bản lĩnh quản chuyện này thiếp không nói, nhưng chàng chưa có bản lĩnh mà lại muốn nhúng vào sao?"

"Chàng còn muốn đi giúp bọn hắn, chàng có biết lúc nãy hai chân thiếp đều run không? Thiếu chút nữa chàng đã theo chân bọn họ đi, nếu thật sự đi theo rồi, chàng còn có thể đứng ở đây tranh cãi với thiếp sao?"

—Hết chương 41—


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net