Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy người hương thân hỗ trợ đem hành lý đến trước cửa Vệ gia, sau đó đứng nói mấy câu rồi rời đi. Khương Mật đang ôm nhi tử thân thiết một trận, thấy đồ vật để trước cửa cũng không ổn lắm, liền đem nhóc con trong lòng ngực đưa cho nam nhân để hắn ôm một lát, rồi tự mình đi thu thập đồ vật.

Nàng đem đồ của Vệ Thành ở phủ học đã dùng qua tạm thời để ở tây phòng, chất đống thành một chỗ, lúc xe ngựa rời đi Phủ Thành có đi ngang qua chỗ bán mứt hoa quả, cửa hàng điểm tâm, bọn họ dừng lại mua chút mang về muốn để cho cha nương nếm thử. Mứt hoa quả là Khương Mật mua, nàng lấy ra rồi cầm đi ra ngoài.

Đi ra ngoài thì phát hiện trời đã sập tối, hắn ngồi ở nhà chính, ôm Nghiên Mực trong lòng ngực, động tác vô cùng cứng nhắc không dám cử động.

Bà bà Ngô thị ngồi ở đối diện đang dạy hắn ôm như thế nào thì Nghiên Mực mới có thể thoải mái, Vệ Thành nghiên cứu học vấn thì rất thông suốt, nhưng hiện tại lại nhìn rất ngớ ngẩn, Ngô thị liền đánh vào cánh tay hắn bảo hắn thả lỏng!

Hắn hắn hắn, hắn làm không được đâu! Hắn chấp bút mạnh mẽ có lực, viết chữ thì trầm ổn tự tin, nhưng khi ôm cục bông mềm mại này trong lòng ngực.. Lại sợ nhi tử hắn không thoải mái, sợ nhỡ như mình buông lỏng tay sẽ làm đứa nhỏ rơi xuống đất.

Mắt thấy nam nhân nhìn về phía bà bà Ngô thị cầu cứu, Khương Mật bật cười.

Vừa rồi vào nhà thu thập đồ vật nàng không thấy công công , thu thập xong ra tới nhà chính, Khương Mật gọi cha một tiếng rồi ngồi vào bên cạnh Vệ Thành, giải cứu hắn đang trong tình cảnh chân tay luống cuống.

Nghiên Mực kỳ thật rất ngoan, lúc trước bị cha ôm không thoải mái cũng chỉ giật giật mấy cái chứ không nháo người, lúc này đến trong lòng nương, nó càng tự tại, cả người thoải mái dễ chịu nằm bò trước ngực nàng, chớp chớp mắt.

Khương Mật một tay ôm nó, một tay sờ bụng nhi tử xem xét: "Mới vừa uống sữa rồi sao?"

"Là mới cho bú không bao lâu."

"Con ở bên ngoài còn lo lắng nó bú sữa người khác không quen, thật âu sầu mà."

Nói Khương Mật duỗi tay sờ sờ mặt Nghiên Mực, thở dài, "Bất quá cũng tốt, con đi ra ngoài không bao lâu thì cũng dứt sữa, cũng không có cách cho nó bú nữa."

Đây là chuyện nằm trong dự kiến, Ngô thị hỏi nàng có phải ăn rất nhiều khổ sở rồi hay không? Đi ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng.

Khương Mật trước liếc mắt nhìn Vệ Thành một cái, rồi mới nhìn bà bà nói: "Có vậy con mới biết được tướng công đi đi về về giữa nhà mình với học đường không dễ dàng chút nào, nương ngài còn nhớ rõ không? Lúc con mang thai Nghiên Mực có béo lên ít thịt, sau đó lúc ở cữ ăn uống cũng không kém, ấy vậy mà chỉ đi ra ngoài mấy ngày thì gầy đi."

"Là gầy không hơn ít, nhìn không khác lắm lúc mới thành thân, tức phụ nhi con nói cho ta nghe một chút chuyện trên đường đi, Tam Lang nó rất biết giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta, trước nay chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu."

Cha Vệ cùng Ngô thị đồng thời nhìn về phía Khương Mật, Khương Mật nhìn về phía Vệ Thành, Vệ Thành còn chưa có đưa mắt ra hiệu cho nàng, Ngô thị liền nói: "Nhìn hắn làm chi? Xảy ra chuyện gì thì cứ theo tình hình thực tế mà nói! Đừng giấu ta!"

Khương Mật nắm chặt hai tay, bồng Nghiên Mực vững vàng ở trong ngực, nói: "Lúc con từ nhà đến Phủ Thành rất thuận lợi, chỉ là ban đầu ngồi không quen xe ngựa, trên đường tương đối xóc nảy không được thoải mái. Đến Phủ Thành, ở nhờ trong nhà bạn đồng môn của tướng công mấy ngày. Sau lại cùng tẩu tử nhà đó cùng theo chân bọn họ đi tỉnh thành, một đường vẫn còn khá tốt, sau khi đến tỉnh thành chúng con tìm kiếm cái sân viện yên tĩnh rồi thuê hai tháng, tướng công ở trong phòng đọc sách, con lo chuyện giặt đồ nấu cơm. Cho tới lúc gần khảo thí thì xảy ra chuyện."

Cha Vệ vừa rồi còn bưng chung trà, ông sợ kích thích quá lớn mà đánh vỡ cái cốc, đành để sang một bên. Tâm Ngô thị cũng bị treo lên, thúc giục Khương Mật mau nói.

Khương Mật cân nhắc một chút, nói: "Học sinh tới dự thi từ Túc Châu đến đó không ít, bọn họ đa số ở tại khách điếm. Vào một ngày đó, có mấy người quen biết với tướng công tìm được chúng con ở tiểu viện bên kia, nói bọn họ muốn đi thưởng trà luận học, muốn mời tướng công đi cùng. Tướng công không đi, chúng con sau đó lại nghe nói vài vị kia ở trên đường đã xảy ra chuyện, bị người ta đánh suýt mất cả mạng, xong việc động thủ đánh người thì phải bồi bạc, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, đáng thương bọn họ bỏ lỡ khảo thí cử nhân ba năm mới có một lần."

"Trên đường cái còn có thể xảy ra chuyện hả? Rõ như ban ngày mà lại đánh người? Tỉnh thành không còn vương pháp sao?"

Mấy đoạn sau Khương Mật không mở miệng được, nàng đẩy đẩy Vệ Thành: "Tướng công chàng tới, tới nói đi."

Vệ Thành trước sau nói lại một lần, cha Vệ nghe được thì nhíu mày, nói cô nương bán mình cứu mẹ kia đức hạnh quá kém, nhân gia là vì nàng ta xuất đầu, nàng ta nói sao cũng nên đứng ra giảng giải hai câu công đạo.

Ngô thị bĩu môi: "Ta nghe con nói thì đã biết ngay nàng ta chính là thấy bản thân mình có hai phần tư sắc giả bán mình cứu mẹ a, mấy người đều không có mắt, thiếu chút nữa làm hỏng chuyện tốt của nàng ta, nàng ta mà còn đi hỗ trợ mới là lạ. Bằng không con nhìn xem sao người khác lại không bênh vực nàng ta? Cũng chỉ có các ngươi người đọc sách có lòng tốt.. Có lòng tốt là không sai, nhưng muốn xen vào chuyện nhà người khác dù sao cũng phải ước lượng sức lực của mình, ngươi chỉ có mấy cân mấy lượng, thì làm được cái gì?"

Ngô thị nói thống khoái, nói xong nhớ tới Tam Lang có thể thoát nạn có phải nhờ tức phụ nhi nằm mộng hay không?

Nghĩ đến đây bà mới hậu tri hậu giác vỗ vỗ ngực.

"May mắn Mật Nương đi cùng, bằng không con lại liên lụy vào đó rồi, Tam Lang con cũng thật là kỳ lạ, sao cứ có nhiều chuyện phiền toái như vậy chứ?"

Vệ Thành bật cười: "Chỉ có chuyện này xảy ra, nơi nào lại rất nhiều?"

"Lúc trước kìa. Con quên lần thi viện rồi sao? Quên vụ người thiếu nợ kia à!"

"Kia đã là chuyện hai năm trước, mấy năm nay không phải thái thái bình bình sao? Sao nói rất nhiều phiền toái được?"

Đúng vậy, mấy năm nay cũng chưa xảy ra đại sự gì, cố tình cho đến trước khi đi thi thì nằm mơ thấy, này là có ý gì?

Cái này không phải là nói nếu không cưới Mật Nương vào cửa, đời này Tam Lang sẽ phải ở nông thôn làm ruộng giống nông dân sao? Học vấn tốt nhưng không thi khảo được thì có ích lợi gì?

Mấy năm nay, Ngô thị đã từ chỗ không hài lòng Khương Mật đến hiện tại thấy chỗ nào cũng đều vừa lòng, lúc này bà cũng cười tủm tỉm, hỏi tức phụ nhi có mệt hay không? Có muốn về phòng ngủ một lát không? Còn nói chờ lát nữa làm cơm xong xuôi thì sẽ gọi nàng tới ăn.

Mới vừa về đến nhà còn hưng phấn, nhắm mắt lại cũng ngủ không được a! Khương Mật vẫn ngồi chỗ đó, ôm nhi tử nghe nam nhân cùng cha mẹ chồng nói chuyện.

Cha Vệ hỏi sự tình thi hương, Vệ Thành nói hết thảy thuận lợi, vẫn là Ngô thị nhìn ra Khương Mật có chuyện nói, hỏi nàng chuyện khảo cử nhân có việc gì không?

Bị điểm danh đến, Khương Mật liền đem chuyện nàng biết nói ra. Nói khó trách làng trên xóm dưới còn mấy tú tài khác nhưng lại không nghe nói ai có thể trúng cử, bởi vì khảo thí cử nhân quá khó. Không chỉ phải viết văn chương cho tốt, ị phân đánh rắm đều phải có cách thức riêng.

Ngô thị vừa nghe vậy thì nhìn về phía Vệ Thành, Vệ Thành đỡ trán, thở dài nói: "Mật Nương nàng a.. Sau lại nói chuyện này cho cha nương nghe?"

Khương Mật là bất bình thay nam nhân, nếu nàng đã đi theo một chuyến, thì muốn đem vất vả trong đó nói cho người trong nhà, để cho cả nhà biết Vệ gia hiện giờ có phong cảnh như vậy thì phải đánh đổi bằng cái gì.

Đừng nói tỉnh thành, Phủ Thành cũng không phải là địa phương tốt.

Đọc sách dễ dàng sao?

Khảo thí khoa cử dễ dàng sao?

Nào có dễ dàng như vậy.

Khương Mật nói trước khi khảo thí thì lo lắng đề phòng như thế nào, chờ nam nhân vào trường thi rồi thì nàng lại đứng ngồi không yên, mấy ngày nay liên tục có người bởi vì không có cách nào kiên trì mà bị nâng ra ngoài, kiên trì đến ba lần khảo xong ra ngoài thì sắc mặt cũng không tốt, có người phải trực tiếp đi y quán, Vệ Thành vẫn còn tốt, trở về tắm rửa một phen, ăn một ít, rồi ngủ một giấc.

Những việc này tuy rằng đã qua đi, mỗi khi nhắc lại Khương Mật sẽ nghĩ đến thời điểm ở tỉnh thành, cảm xúc khó tránh khỏi có chút phập phồng.

Ngô thị chua xót: "Con của ta, con ở bên ngoài ăn nhiều khổ như vậy, về nhà chưa bao giờ đề cập tới, nếu không phải Mật Nương đi theo nương còn không biết khảo cái cử nhân lại khó như vậy!"

Vệ Thành còn cười, nói đọc sách không dễ dàng, nhưng trên đời này có cái gì mà dễ dàng đâu? Ở nông thôn trồng trọt không phải càng khổ cực hơn sao?

Nói tới đây, hắn nhớ tới hỏi việc thu hoạch trong ruộng. Cha Vệ lúc trước vẫn đang nghe, đến lúc này mới trả lời:

"Thu hoạch rất tốt, ta để lại lương thực đủ ăn hai năm, còn lại đều bán cho lương thương (thương nhân thu mua lương thực). Nhà kho trong nhà nhỏ, không thể chứa quá nhiều."

"Vậy đã đủ rồi. Đúng rồi cha, con nhớ rõ đầu năm có không ít hương thân cùng nhà ta đổi hạt giống, bọn họ thu hoạch như thế nào? Mỗi mẫu sản lượng có đạt 500 cân không?"

Cha Vệ cầm chung trà lên uống một ngụm, trà có chút lạnh, ông lại thả xuống, nói: "Mỗi mẫu đích xác có tăng trưởng một chút, nhưng muốn có 500 cân nào có dễ dàng như vậy?"

Ngô thị không thích nghe bọn họ nói việc trồng hoa màu, liền nhanh chóng đánh gãy lời nói, hỏi: "Tam Lang a, con nói xem kết quả khảo thí cử nhân khi nào thì có?"

"Không cần biết là khảo cái gì, khảo xong chờ gần tháng là có thể yết bảng."

"Vậy không phải chúng ta sẽ phải chờ thêm mấy ngày sao?"

Vệ Thành gật đầu, nếu là người ở tỉnh thành đích xác là có thể nhìn thấy kết quả ngay, người không ở đó thì phải chờ quan sai báo tin vui, nếu trúng thì trong vòng 90 ngày quan sai khẳng định sẽ tới cửa.

"Nếu quan sai tới, ta có cần cho hắn tiền thưởng hay không?"

Khương Mật nghĩ thầm bà bà lo đủ xa, nàng cười nói: "Trong thành còn đốt pháo trúc nữa!"

"Đốt! Chúng ta cũng đốt! Con nói lúc trước sao ta không nghĩ tới, đốt pháo trúc đem tới động tĩnh thế nào? Đến lúc đó mấy thôn gần đây đều nghe thấy được, đều sẽ biết nhà ta có lão gia cử nhân!"

Vệ Thành: "..."

"Nương ngài nghỉ một lát, còn không biết có thể trúng hay không."

Khương Mật ôm Nghiên Mực đứng lên, ngồi bên cạnh bà bà, ở bên lỗ tai bà bà nhỏ giọng nói: "Chúng con lúc ở Phủ Thành tướng công nói qua cùng con, học quan nghe xong văn chương của chàng nói đặc biệt tốt, khẳng định có thể trúng, bảo về nhà chờ tin tức tốt."

Nghiên Mực vừa rồi híp mắt ngủ, Khương Mật vừa động, nó lại mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Vệ Thành: ".."

"Tức phụ, ta không phải nói cho nàng kết quả chưa có thì không được lộ ra sao."

Khương Mật ôm Nghiên Mực vẻ mặt vô tội nhìn Vệ Thành, nói: "Không lộ ra a, là thiếp nhỏ giọng nói cùng nương, trong lòng biết trước thì đỡ phải mỗi ngày nhớ thương, cũng dễ dàng chuẩn bị hơn."

Nàng cùng nhóc con trong lòng ngực mang biểu cảm giống nhau như đúc, hai người cùng nhìn Vệ Thành, Vệ Thành chỉ có thể nhấc tay đầu hàng.

Được rồi! Tức phụ còn lớn hơn trời, chỉ cần nàng cao hứng là được.

Ngô thị cũng cao hứng, hắc hắc lặng lẽ cười vài tiếng, nói: "Trước tiên ta sẽ mua hạt dưa đậu phộng đường khối, chờ báo tin vui tới sẽ chuẩn bị khai tiệc cơ động!"

Khương Mật nghĩ nghĩ nói: "Cha nương con sẽ bớt thời giờ làm cho hai người bộ y phục mới được không? Để đến lúc đó mặc."

"Đúng! Đúng! Còn phải làm y phục mới!"

* * *

Mẹ chồng nàng dâu hai người các nàng rạo rực thương lượng, cha Vệ mới vẫy tay bảo Vệ Thành qua hỏi hắn thực sự có nắm chắc không?

Vệ Thành gật đầu, nói: "Theo như đánh giá có thể trúng, chỉ là rất khó biết trước được hạng bao nhiêu."

Trời đất chứng giám! Cha Vệ trước nay không đặt nặng nhi tử phải khảo thí đạt hạng nhất hạng nhì, có thể trúng là đã A di đà phật rồi.

Lúc này chỉ muốn phát đạt, thật muốn phát đạt mà, nghĩ đến về sau bọn họ cũng có thể dọn đến nhà cao cửa rộng ở trong đại viện, Vệ lão nhân bình thường ít nói, không nhiều cảm xúc lắm cũng nhếch môi nở nụ cười.

—Hết chương 44—


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net