Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tức phụ trực tiếp đụng vào vết thương, lại còn buông lời thóa mạ, Ngô thị nổi nóng cuối cùng buông ra một câu nếu ta có thể thu thì con mẹ nó đã lấy dùng rồi cần đến ngươi dạy sao hả?

Trần thị Lý thị im thành chim cút, vừa nghe lời này lại nhìn bà bà: "Không phải nói là tặng lễ cho lão tam sao, có gì mà không thể thu?"

"Dùng óc heo của ngươi tự ngẫm lại, không thân chẳng quen người ta đưa lễ cho ngươi làm gì?"

"Còn không phải thấy nhà ta phát đạt."

"Cho dù nhà ta phát đạt, có quan hệ gì với bọn họ?"

"Nương người nói gì vậy? Ai không biết trúng cử là có thể làm quan, nếu lão tam làm quan rồi thì không phải bọn họ phải xem sắc mặt ta sao? Ngày lễ ngày tết còn phải đem vàng bạc tài bảo lại đây."

Ngô thị nghe đến đây thì ném luôn đồ trong tay: "Đã biết vậy mà còn dám thu, tức phụ lão đại ngươi muốn cho lão tam trở thành tham quan a? Những cái đó thân hào phú thương địa chủ đưa lễ tới cầu cái gì ngươi còn không biết sao?"

Nhà nghèo hận nhất là quan phụ mẫu cùng phú hộ địa phương cấu kết bóc lột bá tánh, cái cảnh này trời cao hoàng đế xa, có tố cáo cũng không thành.

Từ khi Vệ Thành còn chưa có trúng cử thì cha Vệ đã nói qua rằng nếu có ngày làm quan phải làm điều có lợi cho dân, làm quan tốt, làm việc thiện, tạo phúc một phương.

Người khác đưa cái gì ngươi cũng thu, đã thu rồi còn ngại không đủ, còn muốn làm quan tốt sao? Tất cả những thứ này chính là nói đến đại tham quan, nhưng cũng không phải ngày đầu tiên lòng dạ đã hiểm độc như vậy, đều là tham từ cái lợi nhỏ, càng tham càng lớn, đến cuối cùng quay đầu không được, cuối cùng chỉ có một con đường đi tới cuối.

Ngô thị tuy hiếm lạ vàng thật bạc trắng, nhưng tốt xấu gì thì bà vẫn còn có lương tâm.

Thấy đại tức phụ không cho là đúng, bà cũng lười nói đạo lý: "Ngươi nghĩ cái gì đừng cho là ta không biết, ta nói cho ngươi, có bản lĩnh ngươi làm cho nam nhân ngươi nhi tử ngươi thi đậu cử nhân, không có bản lĩnh thì nghẹn lại cho ta. Ta nói không thu lễ trọng, nếu ai dám xằng bậy, để ta biết ta lột da người đó. Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, tới tặng lễ đều có chuyện để cầu xin, nếu ngươi cảm thấy ngươi có thể giải quyết thì ngươi thu, lúc thu lễ nhớ lại rõ ràng lão tam là người nào, hắn có thể phá lệ vì ngươi hay không."

Vệ Tam Lang là người nào?

Nếu quay về lúc hai ba năm trước, có lẽ còn có người cảm thấy hắn là người có tài học nhưng xui xẻo, có lòng nhiệt tình, là một người tốt.

Nhưng khi đã trải qua chuyện ăn trộm lần đó, người trong thôn không ai dám xem thường hắn.

Cẩn thận suy nghĩ lại, Vệ Tam Lang vốn là người dễ nói chuyện, bình thường với ai cũng khách khí, nhưng ngươi có biết hắn đã trải qua những gì không? Nhìn từ làng trên xóm dưới người đọc sách cũng không ít, hàng năm đều có người đi thi, trúng tú tài cũng chỉ có mấy người, cử nhân lại chỉ có một người! Hắn có thể là người đơn giản sao?

Trước kia sớm đã nhìn ra Vệ Thành vốn không đặt nặng chuyện ăn uống sinh hoạt, cũng không quá để ý thể diện, không sợ bạn đồng môn biết nhà hắn bần hàn, càng không lo lắng người khác xem thường hắn...

Gặp gỡ người hợp ý hắn sẽ cùng ngươi nói một vài câu, không hợp ý thì lúc gặp mặt cũng có thể gật đầu chào hỏi một cái, lúc ở trường tư nhân trấn trên Vệ Thành có nhiều mối quan hệ cũng không kém, phủ học bên kia cũng hiếm khi có người phiền chán hắn, nhưng hắn cũng không phải bát diện linh lung* chiều theo lòng người. Ngươi trông cậy vào việc dùng nhân tình đả động hắn, chỉ sợ đả động không được.

*Bát diện lung linh: chỉ người linh hoạt trong giao tiếp, biết đối nhân xử thế, đối với ai cũng khéo léo.

Nghĩ đến đây, hai người tẩu tử liền khó chịu, Lý thị còn biết nhẫn nại, còn Trần thị mồm mép liền nói lời trong lòng ra: "Hắn không thu lễ, lại không cho người trong nhà tạo thuận lợi, vậy khảo cử nhân có ích lợi gì? Không kiếm tiền còn phải bỏ tiền ra đãi tiệc cơ động? Có phải điên rồi hay không?"

"Thu lễ hay không thu lễ cũng chẳng liên quan đến ngươi, đãi tiệc cơ động lại không tốn của ngươi một phân tiền, ở đây lải nhải cái gì?"

"Sao lại không liên quan đến ta? Trước khi phân gia chúng ta cũng ra lực cho hắn!"

Ngô thị liền cười rộ lên: "Ngươi còn biết đã phân gia? Không sai, Vệ gia đã phân, hơn hai năm trước đã phân gia! Lúc trước nói muốn phân gia chính là hai ngươi, các ngươi khinh thường lão tam cùng ta nên đã nói cái gì? Đừng phí tiền này nữa, số mạng lão tam đã định là thi không đậu, lại cung cấp cho hắn cũng uổng phí! Lời này có phải ngươi nói hay không? Tức phụ Đại Lang ngươi dám nhận không?"

Trần thị xấu hổ, lại không thể không đứng ra tranh thủ, nói nàng ta nhìn lầm, lúc trước chẳng lẽ chưa xuất lực cho lão tam? Hiện tại hắn phát đạt lại không cho huynh đệ đi theo hưởng phúc?

Không chờ Ngô thị nói, Vệ lão nhân cùng người ta nói chuyện xong về phòng, vừa lúc nghe thế vài câu.

Nét mặt cha Vệ đang hồng hào, nghe vậy đột nhiên sụp xuống, hỏi: "Đây là ngươi nghĩ hay là lão đại bảo ngươi tới nói?"

Ở trong nhà này, người làm chủ thường là Ngô thị, số lần cha Vệ mở miệng không nhiều lắm, nhưng mỗi lần nói gì, chỉ cần ông nói thì sẽ nhất định giữ lời.

So với việc bị bà bà mắng, Trần thị càng sợ nhìn thấy công công mặt lạnh hơn. Nàng ta vùi đầu làm việc không dám nói tiếp, cha Vệ lại không buông tha, xoay người đi ra cửa đứng ở dưới hiên kêu Vệ Đại Lang lại đây, chờ hắn lại đây lại bảo hắn quỳ xuống.

Vệ Đại Lang còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy hắn không có động tác, cha Vệ liền cầm gậy đánh trên đùi hắn: "Ta bảo ngươi quỳ xuống."

Vệ Đại Lang lảo đảo quỳ xuống: "Cha người đây là sao? Đột nhiên như vậy.."

"Ta sao? Lúc trước các ngươi muốn phân gia ta không đồng ý, huynh đệ các ngươi kiên trì muốn phân, nói thành gia không thể chỉ nghĩ cho huynh đệ, mà phải vì bà nương cùng nhi tử tính toán, lời này chính là ngươi nói đúng không? Lúc ấy ta đã nói rõ ràng cho ngươi, ta nói rằng 'hôm nay nếu đã phân gia, sau này lão tam có trúng cử thăng chức làm quan các ngươi ai cũng đừng nghĩ dựa vào hắn mà đi lên, nghĩ cũng đừng nghĩ', ta bảo ngươi suy nghĩ lại rõ ràng cái nhà này có còn muốn phân hay không, lúc ấy ngươi trả lời như thế nào? Ngươi nói đi"

Chuyện phân gia kia là nỗi đau trong lòng Vệ Đại Lang, hắn không dám nghĩ nhiều, lại không ngờ hôm nay bị cha nhắc tới.

Vệ Đại Lang cúi đầu, cắn chặt răng không mở miệng.

Cha Vệ ở trước mặt trên cao nhìn hắn: "Ngươi không nói ta sẽ thay ngươi nói, lúc ấy ngươi cũng quỳ gối trước mặt ta giống như vậy, nói ngươi là nhi tử bất hiếu, cầu ta thành toàn. Ngươi cảm thấy huynh đệ liên lụy ngươi, không tin hắn có thể xoay người, ngươi muốn phân gia. Lúc ấy kiên cường bao nhiêu, hiện tại xương cốt mềm yếu đi khuyến khích bà nương thay đổi phương pháp đòi chỗ tốt? Làm đại ca mà lại làm được chuyện này ngươi có biết xấu hổ hay không? Nếu ta là ngươi, đã phân gia ta sẽ không nhìn chằm chằm chuyện trong phòng huynh đệ, hắn ăn sơn hào hải vị của hắn, ta ăn cỏ ăn trấu là ta tự mình làm, ta cầu thế nào ta sẽ nhận thế đấy. Hơn hai năm trước các ngươi náo loạn phân gia, sao không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay? Ta sống tới ngày này cũng chưa nghe nói qua loại chuyện như vậy, rõ ràng mà nói cho ngươi cái cửa cũng không có đâu, ngươi đem bà nương ngươi lăn trở về nhà suy nghĩ cho rõ ràng, không chưng được màn thầu cũng nên tranh cái khẩu khí, đừng làm cho người khác khinh thường ngươi."

Cha Vệ rất ít khi giáo huấn người, khi nói cũng không giống Ngô thị chửi ầm lên làm cho động tĩnh có thể truyền đi xa, những câu ông nói cũng như bình thường, lại có thể làm Vệ Đại Lang mặt đỏ tai hồng nghe xong không dám ngẩng đầu. 

Cha Vệ nói xong thì ngồi một bên, Vệ Đại Lang cúi đầu quỳ một lát rồi bò dậy kéo bà nương Trần thị rời đi.

Hai người bọn họ trở về nháo như thế nào cha Vệ lười quản tới, dù sao thái độ đã bày ra như vậy.

Ngươi muốn phân gia.

Ngươi đã phân gia.

Ngươi đã phân gia, phân khẩu phần lương thực rồi thì cầm bạc tự lập môn hộ. Cho dù vẫn là thân huynh đệ với lão tam nhưng cũng đã là hai nhà, chưa nghe ai nói qua huynh đệ lúc nghèo túng thì ngại hắn kéo chân sau, đến khi hắn phát đạt lại muốn dựa vào. Cùng trải qua hoạn nạn khó khăn thì tới lúc hưởng phúc mới có phần của ngươi, chỉ muốn lấy chỗ tốt, ngươi nằm mơ sao?

Cha Vệ cũng đoán được hôm nay là Trần thị tự mình mê sảng, Đại Lang còn không đến mức đó.

Vì cái gì đánh hắn mắng hắn? Còn không phải là để buộc hắn quản bà nương sao, ông mặc kệ người khác nói như thế nào. Phu thê vốn dĩ chính là nhất thể, Trần thị sinh tật xấu cũng là người của Vệ Đại Lang hắn.

Lý thị nhìn thấy toàn bộ, nàng bị dọa đến choáng váng, mới vừa sinh ra một ít tâm tư đã bị cha mẹ chồng hợp lực dập tắt. Chờ nàng giúp đỡ xong vội trở về, mới vừa uống miếng nước, lại nghe thấy ngoài phòng có người kêu nàng, đi ra ngoài vừa thấy là nương nàng.

"Có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì không thể tìm ngươi à? Ngươi có chút thời gian cũng không trở về nhìn xem, ta và cha ngươi còn có ca ca tẩu tử đều nhớ ngươi."

Lý thị cũng không ngu, có thể không biết nương nàng vì cái gì mà tới sao? Quanh năm suốt tháng không nghĩ tới nàng, lúc này lại đột nhiên nhớ thương, còn không phải là tới lôi kéo làm quen?

Muốn kéo gần quan hệ, sau đó mới dễ đi theo được thơm lây. Nếu là ngày thường, nàng chỉ giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt cho qua, lúc này thật sự giả vờ không nổi, nàng xoay người vào nhà, bảo nương nàng theo vào, lại rót chén nước mới ngồi xuống nói: "Nương ngài đừng phí tâm tư, vô dụng thôi."

"Ta lại đây là để nhìn ngươi..."

Lý thị nhìn chằm chằm bà ta, một hồi lâu mới hỏi: "Lời này ngài nói ra ngài tin được sao?"

"Ý của ngươi là không chuẩn bị giúp nhà mẹ đẻ? Làm người phải nói đến lương tâm, nhà ta nuôi lớn ngươi, cho ngươi cửa hôn sự tốt để ngươi tới Vệ gia hưởng phúc.. Ngươi đã tốt sao có thể mặc kệ cha mẹ huynh đệ? Chúng ta có chỗ nào có lỗi với ngươi? Khi ngươi phát đạt lại muốn bỏ nhà mẹ đẻ qua một bên?"

Lời này nói ra thực sự đau lòng, Lý thị nghe xong liền khóc nức nở, nói: "Là ta không nghĩ cách giúp? Ta giúp được sao? Người trúng cử cũng không phải nam nhân của ta! Có phải ngài đã quên Vệ gia đã sớm phân gia rồi hay không? Mỗi nhà ai lo phận nấy, ta cũng không chiếm được tiện nghi thì muốn giúp như thế nào?"

Nương Lý thị hỏi có ý gì? Phân gia không phải vẫn là thân huynh đệ à? Nhà ai có huynh đệ phát đạt mà không giúp đỡ cho nhau?

"Nương ngài đừng nổi nóng với ta, vô dụng thôi, vừa rồi ta thấy đại tẩu cùng lão phòng náo loạn một hồi, công công chưa nói đại tẩu lời nào, trực tiếp kêu đại ca đến trước mặt quỳ xuống, từng tiếng hỏi, hỏi hắn lúc trước nói như thế nào? Muốn phân gia có phải hắn nói hay không? Chỉ lên trời thề rằng về sau huynh đệ phát đạt cũng không tới cửa nhờ vả có phải hắn nói hay không? Đại ca bị hỏi đến không dám ngẩng đầu, cuối cùng túm đại tẩu trở về, ta ở bên cạnh nghe, một tiếng cũng không dám nói, những lời này đó của cha mẹ chồng không riêng gì nói cho đại ca đại tẩu nghe, cũng là nói cho ta nghe, ta có muốn nháo thì làm sao dám nháo!"

"Nếu ngài không tin ta bảo đảm cùng ngài, nếu lão tam hắn chịu giúp nhà ta, đến lúc đó ta nhất định không quên nhà mẹ đẻ, như vậy không phải được rồi sao?"

Cho dù nói lời này, nương nàng cũng không có nửa điểm cao hứng.

Vệ lão nhân cùng Ngô bà tử có thái độ này, bảo bọn họ cao hứng như thế nào?

Ngày hôm sau, Vệ gia liền khai tiệc cơ động, lúc này bàn tiệc từ sớm đã đông người, không ngừng muốn thêm đồ ăn, Ngô thị làm sao thu xếp xuể? Bà đi trấn trên mời đầu bếp lại đây, đầu bếp tửu lầu trấn trên nghe nói là nhà tân cử nhân lão gia khai tiệc, vội đáp ứng không ngừng.

Hắn mang theo một đám học đồ tới đem bản lĩnh ra, ở nông thôn khó được nhìn thấy sắc thái tốt như vậy, lại đây cọ không khí vui mừng hoặc là giao tình khách nhân ăn đến đầy miệng đều là dầu mỡ, ăn ngon uống tốt bọn họ chân trước vừa đi, sau lưng lại có người tới, Vệ gia náo nhiệt suốt một ngày, làng trên xóm dưới có quen hay không quen biết toàn bộ đều tới, hơn nữa còn không phải tay không mà tới.

Có người hỏi Vệ Thành kế tiếp tính toán làm gì, có người bảo hắn phát đạt không được quên phụ lão hương thân.

Nương Lý thị tìm cơ hội tiến lên, kêu Ngô bà tử nói: "Bà thông gia, chờ Tam Lang nhà ngươi làm quan cũng đề bạt chúng ta một chút, để nhi tử ta đến nha môn làm việc đi!"

Ngô bà tử quay đầu nhìn về phía nhị tức phụ: "Còn không đỡ nương ngươi đi nghỉ một lát, đã uống say rồi."

Bởi vì Cẩu Tử rớt xuống ruộng nước, Tiền Quế Hoa phải ở nhà canh hắn nên đi không được. Khương gia trừ bỏ cha Khương ở ngoài, một nhà Khương đại bá cũng lại đây.

Đại bá nương Khương Mật ngồi cùng một bàn, nghe vậy thì cười một trận: "Cũng không phải là uống nhiều quá? Chúng ta đây không thể để cho cử nhân lão gia khó xử, ta còn là thân bá nương của nương tử cử nhân đây."

Ngô thị gật gật đầu: "Chúng ta ghét nhất những người làm quan mang theo thân thích, trước kia Tam Lang còn chưa có trúng cử, cha hắn đã nói qua, một ngày kia nếu hắn có làm quan, phải vì bá tánh làm việc, làm quan tốt, bà thông gia ngươi nói cái này có đúng hay không."

Nương Lý thị liều mạng nghĩ nữ nhi có bị mất mặt cũng muốn mở miệng, nghĩ rằng nếu ở trước mặt nhiều người như vậy Vệ gia sẽ không cự tuyệt, dù sao cũng đều là thông gia. Bà ta không nghĩ tới nửa đường nhảy ra bà nương Khương gia, bày ra thân phận chắn bà ta lại.

Cố tình người khác lại còn nói được, có lý.

Khương gia là nhà mẹ đẻ Khương Mật, thân thiết hơn với Vệ Thành, nhà người ta cũng chưa vội vàng muốn này muốn nọ, Lý gia ngươi làm người như thế nào mà lại không biết xấu hổ như vậy? Nương Lý thị xám xịt rời đi, bà ta nháo như vậy làm Lý thị ngượng ngùng, chỉ phải lấy cớ nói đưa bà đi nghỉ, rồi cùng rời đi.

Đi ra ngoài một đoạn nàng liền dừng bước chân lau nước mắt. "Nương ngài có phải chê ta sống quá tốt hay không? Ngài nháo cái gì vậy?"

"Ta đây không phải chỉ là đề một câu thử xem, vạn nhất thành thì sao?"

"Ngài nói, nói thành sao? Ngài chưa nói được gì lại còn liên lụy ta, từ lúc náo loạn phân gia bà bà nhìn ta cùng đại tẩu không vừa mắt, có cơ hội sẽ mắng hai tiếng, bình thường ta cũng không dám qua đó nói cái gì, ngài còn tìm cơ hội này xuất đầu muốn chỗ tốt với bà.. Ban đầu ta nghĩ cứ chậm rãi cùng lão tam hàn gắn quan hệ, hai vợ chồng bọn họ đều dễ nói chuyện, chờ quan hệ kéo gần chút, ta lại cùng hắn tố khổ, xem hắn có chịu kéo một phen hay không, bây giờ ngài nói vậy làm ta thất bại hết rồi! Ngài cứ thế mà đi nói, loại chuyện này gấp đến độ như vậy sao?"

Nương Lý thị vẻ mặt hậm hực: "Ngày hôm qua nghe ngươi nói như vậy, ta sốt ruột a.. Ta nghĩ hôm nay nhiều người như vậy bà ta cũng không thể không cho thông gia mặt mũi."

"Ngươi hôm nay mới biết bà bà của ta sao? Bà ấy mà sợ mất mặt à? Nếu vậy thì ta đã nói gì cũng không tính, ngài trở về đi, đừng đến nháo nữa, ngài nháo một lần ta càng khổ sở một lần."

* * *

Lúc trước Lý thị cùng Trần thị đều không tin cha mẹ chồng có thể làm đến như vậy, bọn họ nghĩ cho dù đã phân gia, thân huynh đệ huyết thống sao có thể chặt đứt được? Huynh đệ có một người phát đạt sao hắn có thể không giúp những người khác?

Hiện tại Ngô bà tử dùng hành động chứng minh cho bọn họ biết hắn thật có thể buông tay mặc kệ, mà lúc trước vì có thể thuận lợi phân gia, bao nhiêu lời nói khó nghe bọn họ đều đã nói ra, người trong thôn cũng đã nghe vào tai, hiện giờ muốn nuốt trở về, đúng là buồn cười chết người.

Trong thôn đã có người chê cười Vệ Đại Lang cùng Vệ Nhị Lang, nói ngươi lúc trước khinh thường huynh đệ sợ bị hắn liên lụy, hiện giờ có cốt khí một chút, đừng có mà đi nhờ vả.

Còn có người ngấm ngầm nói khó nghe: "Nếu là ta khi nghèo túng có huynh đệ như vậy, lúc ta phát đạt tuyệt sẽ không giúp hắn, ta thà rằng rải tiền cho người khác cũng không giúp hắn! Nói ta vô tình sao? Dựa vào cái gì? Nếu muốn để cho huynh đệ giúp ngươi, quỳ xuống nói lời xin lỗi cho người ta trước đã, nói lúc trước ngươi làm sai, không nên mắt chó nhìn người thấp."

Trần thị tức giận đến ăn không ngon, mà có nháo cũng vô dụng, nàng ta nổi nóng liền trông cậy vào trên người Mao Đản, buộc Mao Đản phải có tiền đồ giống Vệ Thành, trước khảo tú tài, sau lại khảo cử nhân.

Tính tình Lý thị không lớn như vậy, trước tiên nàng đi xin lỗi bà bà, nói không nghĩ tới nương nàng sẽ ở bữa tiệc hôm đó nói chuyện này, bảo rằng bà ấy chỉ là nói đùa, không nắm chắc đúng mực mà làm cho xấu hổ.

Trong lòng Ngô thị không tin, nhưng bà cũng lười so đo, coi như không truy cứu nàng. Lý thị lại cầm kim chỉ đi tìm Khương Mật cùng nhau làm, vừa làm vừa cùng nàng nói chuyện, dùng hành động thực tế lôi kéo làm quen.

Cũng chính là lúc này, nàng phát hiện Khương Mật đã không giống như ban đầu.

Nhớ lại chừng một năm trước lúc nàng mới vừa vào cửa, tính tình thật nhu mềm, hai tẩu tử nói cái gì cũng không so đo, có thể nhẫn thì sẽ nhẫn, nhường được thì nhường.

Hiện giờ thì không giống vậy nữa.

Nàng vẫn cười tủm tỉm nhìn vô cùng hiền lành, trước nay không có nói lời nặng, nhưng cũng không phải cái gì cũng sẽ đáp ứng. Có khi ngươi nói nửa ngày, nàng giống như không nghe thấy, thúc giục hỏi thì nàng còn cười bảo ngươi lặp lại một lần, nói vừa rồi thất thần không chú ý nghe.

Có khi nói xin lỗi a tẩu tử, việc này ngươi không nên nói cùng ta, ta quản chuyện nọ quản chuyện kia, nhưng không quản chuyện này.

Nàng thật sự không nghe thấy hay là giả bộ không nghe thấy cũng chỉ mình nàng biết được, Khương Mật người này dù ai tới tìm nàng, nàng cũng không lay động, nếu là tiểu hài nhi lại đây nàng còn giả vờ cho ngươi xem, mấy chuyện nhỏ nàng không so đo, ngươi lại nghĩ nàng dễ nói chuyện, muốn nàng hỗ trợ thì không dễ dàng.

Giống Lý thị lúc này, thấy bà bà không ở đây, nàng cùng Khương Mật tố khổ không ngừng. Nói rất nhiều chuyện đều là bất đắc dĩ a.

Nói trước kia có một số việc làm không được ổn, nói xin lỗi với đệ muội, hi vọng nàng không so đo hiềm khích trước đây.

Lại nói cái gì một cây chẳng thể chống vững cả nhà, thân huynh đệ nên cùng nhau trông coi, nếu cứ ngăn cách nhau thì cha mẹ nhìn thấy cũng khó chịu.

* * *

Lý thị nói tốt như vậy, người nhà quê ít ai có thể nói được thế, Khương Mật không tiếp lời, ngược lại nói ngươi chuyện bé xé ra to.

"Đầu lưỡi cũng có lúc chạm răng, huynh đệ một nhà có chút cọ xát là bình thường, gì mà đến nỗi mang thù? Nhị tẩu nói quá lời."

"Ta trước nay cũng cảm thấy huynh đệ một nhà phải cùng nhau trông coi nhà cửa, chẳng qua nghiên cứu học vấn không giống như trồng hoa màu. Trong nhà một mẫu ruộng, ngươi làm nhiều một chút là ta có thể làm ít lại một chút, đọc sách thì không có chuyện như vậy, đọc sách bằng năng lực bản thân, ai cũng không giúp được."

Lý thị nghe lời Khương Mật nói giống như có ẩn ý, còn đang cân nhắc thì Khương Mật đã buông việc trên tay đứng lên.

Nàng đi vài bước lại nhìn về phía Lý thị, nói: "Đến giờ nấu cơm rồi, nhị tẩu không trở về sao?"

—Hết chương 48—


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net