Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho dù Vệ Thành để lại chút mặt mũi, Tiền Quế Hoa nhìn cái thái độ của Cẩu Tử cũng biết hắn học không tốt, trở về bà ta lại giáo huấn một phen.

Lại nói tới Khương Mật, hai năm trước đó mẹ kế nàng cũng chưa từng bước qua ngạch cửa Vệ gia, lúc này lại đến đây chứng tỏ điều gì đây? Chuyện mà kẻ lừa đảo đó nói không chừng đúng thật là có mối quan hệ với nàng.

Khương Mật cảm giác mẹ kế muốn hàn gắn mối quan hệ cùng nàng, nhưng không nói rõ nên nàng cũng giả bộ hồ đồ.

Tiền Quế Hoa bị thầy bói lừa đảo hơn hai năm, cho dù đã náo loạn một hồi, mượn tên tuổi cử nhân lão gia bức người nhả tiền ra, tóm lại trong lòng vẫn còn rất khó chịu.

Nếu không xảy ra chuyện này, bà ta cũng sẽ không làm mọi chuyện đến mức như vậy, vô luận như thế nào cũng phải để lại chút đường lui.

Nguyên nhân chính là vì tin tưởng huyện đoán mệnh, từ khi Khương Mật mang thai đến lúc nàng sinh hài tử Tiền Quế Hoa cũng chưa có nhìn qua nàng lần nào.

Bà ta nghĩ chỉ có thể chờ mùng hai tết xem Khương Mật có trở về nhà mẹ đẻ hay không, nếu nàng trở về, lại lén cùng nàng nói chuyện.

Mặc kệ nói sao đi nữa, nữ nhân gia không thể không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, đặc biệt nhà chồng nàng đang càng ngày càng tốt, nếu nhà mẹ đẻ theo không kịp, không phải sớm hay muộn cũng sẽ bị mất mặt hay sao? Vệ Tam Lang về sau càng bò càng cao còn có thể để trong mắt cái bà nương nông thôn này à? Tiền Quế Hoa nghĩ như vậy, cảm thấy mọi chuyện còn có thể cứu vãn, mới thoáng buông lỏng tâm trạng.

Khương Mật hoàn toàn không biết dự tính của bà ta, cũng không rảnh lo cân nhắc bà ta suy nghĩ gì. Vào tháng 11, Vệ Nhị Lang mua hai mẫu ruộng nước, việc này có liên quan gì tới Khương Mật?

Còn không phải Vệ Nhị Lang tìm tới Vệ Thành để vay tiền sao.

Cũng sắp đến cuối năm, người thúc giục nợ lại đông lên, những người thiếu tiền như vậy đều phải suy nghĩ biện pháp, do đó mà có không ít người bán ruộng bán đất.

Vệ Nhị Lang nhân cơ hội nhặt một mảnh cũng không tệ lắm, giá so bình thường mua bán thì tốt hơn chút, nhưng cho dù tốt thì tiền của hắn vẫn không đủ, lại luyến tiếc bỏ mảnh ruộng này, liền tìm Vệ Thành mượn năm lượng, nói mua hai mẫu ruộng nước, hơn nữa vốn dĩ ba mẫu kia, năm sau toàn bộ trồng lúa, sau khi thu hoạch là có thể có tiền.

Vệ Thành nói một tiếng cùng Khương Mật, nói muốn cho nhị ca mượn năm lượng bạc, hỏi nàng có được không.

Khương Mật không nâng mí mắt: "Chàng là đương gia, chàng tự định đoạt đi."

Vệ Thành ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm nàng.

Khương Mật vốn dĩ đang vá lại xiêm y, còn đang cân nhắc làm như thế nào để coi được một chút, liền phát hiện nam nhân ngồi xuống ở bên cạnh mình.

Cảm giác được ánh mắt Vệ Thành nhìn mình, Khương Mật bị hắn làm cho không được tự nhiên, mới buông xiêm y xuống, nhìn lại hắn nói: "Làm gì nhìn chằm chằm thiếp như vậy? Có chuyện gì thì nói."

"Chính là chuyện mượn bạc, nàng cảm thấy như thế nào?"

"Nhị ca muốn mượn vậy cho huynh ấy mượn, này có cái gì để nói nữa sao?"

Khương Mật bỗng nhiên nhớ tới chuyện lần trước sụp núi Vệ Thành nói phải giúp đỡ nhà mẹ nàng, nàng cực lực phản đối, có phải hắn đã hiểu lầm cái gì rồi hay không?

"Tướng công chàng cảm thấy thiếp vốn keo kiệt, đột nhiên lại sảng khoái lên có chút không bình thường có phải không?"

"Không."

Khương Mật: "..."

"Chàng chột dạ." Khương Mật mím môi, nói, "Cuộc sống của mình chưa tốt thiếp sẽ không giúp đỡ người khác, cũng không thích vay tiền bên ngoài. Nhưng thiếp không thể cứ giữ tính tình này, hiện tại thân phận đã khác, thiếp phải sửa những tật xấu đó. Nói việc vay tiền này đi, nếu là nhà khác trong thôn tới hỏi, thiếp sẽ không vui, nhưng nếu là nhị ca tìm tới, nói cùng chàng mấy câu, đoán rằng huynh ấy cũng biết rõ trong tay chàng có chút bạc, mấy lượng cũng không cho mượn thì cũng quá xấu rồi. Tóm lại là không thể để người khác nói chàng phát đạt liền quên huynh đệ, một chút việc nhỏ cũng không chịu giúp."

Vệ Thành thật ra không có nghĩ xấu huynh đệ, hắn chủ yếu là tò mò, hỏi Khương Mật: "Không sợ không thu lại được sao?"

Khương Mật liền thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nhị ca chỉ mới mở miệng cùng chàng một lần, số lượng cũng không tính quá lớn, nói sao cũng là đến mượn thôi."

Vệ Thành xoa bóp tay nàng, cười đi ra ngoài, hắn cầm bạc đi cho Vệ Nhị Lang, vốn dĩ cho rằng chuyện này đã  xong. Không nghĩ tới lúc này mới nổi lên vài người, Vệ Nhị Lang vì sao liều mạng vay tiền cũng muốn mua đất? Còn không phải nghĩ rằng có thể kiếm tiền sao.

Như thế nào kiếm tiền được?

Rất đơn giản, hắn muốn đem toàn bộ đồng ruộng trong nhà để dưới danh nghĩa Vệ Thành, triều đình nói cử nhân được miễn thuế, chỉ cần có thể không nộp thuế, hắn đã có thể kiếm được không ít.

Sau khi mua được hai mẫu ruộng, Vệ Nhị Lang lại tới lão phòng lần nữa nhắc tới việc này.

Cha Vệ cùng Ngô thị cảm thấy không có việc gì, để dưới danh nghĩa thì cứ để dưới danh nghĩa, kết quả Vệ Thành không đồng ý. Chuyện này không nằm trong dự kiến cả nhà, bao gồm Khương Mật cũng chưa nghĩ đến, nàng vốn dĩ đang dỗ Nghiên Mực, thấy không khí đình trệ lập tức im tiếng.

Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, cuối cùng Vệ Thành tự mình mở miệng nói: "Ta cũng không phải muốn nhằm vào nhị ca, việc này thật sự không thể thành, hôm nay ai tới cùng ta nói chuyện này cũng sẽ không được. Triều đình yêu cầu gạo thóc tiền bạc, là bởi vì cứu tế cần tiền, luyện binh đánh giặc bảo vệ ranh giới cũng cần tiền, nếu các nơi thu nhập thiếu tiền thuế này, quốc khố sẽ trống rỗng, quốc khố không còn thì sẽ xảy ra sai lầm. Ta không thể đem cả nhà đều treo ở trên danh nghĩa của ta, nếu mọi người đều làm như vậy, triều đình đi chỗ nào để thu thuế?"

Ngô thị cảm thấy con thứ ba nói có đạo lý, nhưng khắp thiên hạ nhiều người như vậy, nhà mình không giao, luôn có người khác bổ sung, triều đình không mệt được.

Nghĩ như vậy bà liền giúp đỡ khuyên nhủ.

Nếu là chuyện khác còn dễ nói, cho dù Vệ Nhị Lang nói năm lượng bạc không đủ hắn có thể cho mượn thêm, nhưng việc này bọn họ có nói mỏi miệng cũng không thành.

Khương Mật nhìn không khí không tốt, giúp đỡ nói một câu: "Tướng công chàng có chí lớn, ngày sau muốn vào quan trường, dù sao cũng phải yêu quý thanh danh."

Vệ Thành nói không phải vì một cái thanh danh, chính là cảm thấy nếu trên đời này cử nhân đều làm như vậy, triều đình còn thu được bao nhiêu?

Muốn nói thuế quan trọng, bá tánh không cho là đúng.

Hiện giờ thuế ruộng cũng không quan trọng.

Mọi người đều đang đợi Vệ Thành tỏ thái độ, hắn lắc đầu: "Nhị ca cầu việc này, thật sự không được." 

Vệ Nhị Lang cảm thấy hắn nhấc tay lên là có thể làm thỏa đáng, không nghĩ tới lại có khúc chiết, căn bản hắn lý giải không được suy nghĩ của Vệ Thành, nghĩ thầm chỉ có vài mẫu đất, ngươi lại lo triều đình cái gì? Thiếu một người như ta là quốc khố sẽ bị thiếu hụt sao? Trong lòng hắn hụt hẫng, liền nói hai tiếng "Được", rồi xoay người đi.

Vệ Nhị Lang đi rồi, Ngô thị tràn đầy bất đắc dĩ nhìn về phía con thứ ba: "Nương biết con đọc sách nhiều, tầm mắt cao hơn so với chúng ta, con nói như vậy khẳng định có đạo lý của con, chính là... Nhị ca con hắn lý giải không được đạo lý của con. Thuận tay là có thể giúp, các con là huynh đệ ruột thịt không lẽ lại muốn sinh ra ngăn cách sao? Vì loại chuyện này, không cần thiết a. Lão tam con nghĩ lại, còn không phải chỉ là vài mẫu đất sao? Khiến cho lão nhị nghĩ xấu con, có tiện nghi không chiếm được thì không chiếm."

"Nương ngài đừng nói nữa, nếu hôm nay nhị ca nói giao thuế đất ra sẽ ăn không đủ no, con sẽ thay huynh ấy giao ra cũng được, chỉ có đem để trên danh nghĩa con là không được. Có tiền lệ này, ngày mai đại ca cũng đến đây, không chỉ có đại ca, cha đã nói qua đại thúc đối nhà ta cũng có ân lớn.. Đến lúc đó trên danh nghĩa con không phải sẽ có quá nhiều ruộng đất sao? Thân thích nhà ta, thân thích thì thân thích, có tiện nghi ai lại không muốn chiếm? Còn không chỉ là vấn đề nộp thuế, sau này nếu có chuyện gì thì phiền toái, nếu con có thể ra mặt nhưng con lại không ra, con không giúp sao? Con không giúp sẽ ảnh hưởng đến tình cảm, con giúp sẽ đụng chạm đến lương tâm. Không bằng hôm nay nói cho rõ ràng, để cho bọn họ cảm thấy con không nói nhân tình cũng được, hiện tại nói cho rõ, về sau ít phiền toái."

Vệ Thành nói xong liền vào tây phòng, rõ ràng không muốn nhiều lời.

Khương Mật nghĩ nghĩ, đứng dậy đem Nghiên Mực giao cho bà bà bồng, nàng theo hắn vào phòng, thuận tay đóng cửa.

Vệ Thành ngồi ở bên cửa sổ, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Khương Mật đi đến phía sau hắn, duỗi tay đặt trên bả vai, nghiêng đầu nhìn hắn: "Tướng công chàng không cao hứng hả?"

"Không phải ta không cao hứng, là ta làm người trong nhà không cao hứng, ta vừa rồi nói thành như vậy, đoán rằng nhị ca sẽ suy nghĩ trong nhà có cử nhân cũng có ích lợi gì? Không phải là chỗ tốt gì cũng không vớt được sao? Hoặc là suy nghĩ ta hiện tại đã thay đổi, không phải huynh đệ hắn Vệ Tam Lang nữa, ngay cả chuyện nhỏ này cũng thoái thác."

Khương Mật dán mặt mình vào mặt hắn, nói: "Chàng nói những cái đó thiếp cũng nghe cái hiểu cái không, thiếp nghĩ tướng công chàng làm cái gì cũng có lý do của chính mình, người khác không hiểu cũng được, không có liên quan. Ai nói chàng thi đậu cử nhân không trợ giúp trong nhà chứ? Hiện giờ chỉ cần là họ Vệ hoặc là họ Khương ra cửa, người khác đều khách khí tiếp đón, đi cắt thịt cũng có đồ kèm theo, lại không ai dám khi dễ thiếp, chàng xem cha thiếp mang theo người đi đánh sạp ông thầy bói cũng có được sự tự tin mười phần, còn không phải là bởi vì nhà ta có cử nhân lão gia đấy sao? Bọn họ cảm thấy không đủ, đó là do họ không biết đủ, cùng chàng có quan hệ gì? Tướng công ta là cử nhân, công danh do chính bản thân lấy được, lúc trước không có mấy người tin chàng, mắt thấy chàng phát đạt đều muốn đến thơm lây, còn có chuyện tốt như vậy sao hả?"

Vệ Thành lúc này mới lộ gương mặt tươi cười: "Ta mới biết được Mật Nương cũng khéo mồm khéo miệng."

Khương Mật giận dỗi liếc mắt một cái: "Cũng chỉ có chàng mới có thể để cho thiếp nói nhiều như vậy."

Vệ Thành ôm nàng ngồi vào trong lòng, nói: "Lần này nhị ca có lẽ muốn cùng ta trở nên xa lạ rồi, nàng nói ta có phải nên cúi đầu đáp ứng huynh ấy hay không?"

"Thiếp nghĩ nếu không phải lần này, cũng sẽ có lần sau, lần sau nữa. Không phải việc này, cũng còn có chuyện khác. Trừ phi nhị ca cũng có thể thi đậu tú tài cử nhân, nếu không sớm hay muộn đều phải trở nên xa lạ. Chúng ta là nông dân ở nông thôn làm ruộng, về sau thân phận thay đổi, thì cái gì cũng sẽ thay đổi, chuyện này cũng không có cách nào. Thiếp nghĩ, tướng công chàng trừ phi nguyện ý nhiều lần thỏa hiệp, nếu không thì không cần thỏa hiệp, trong lòng chàng nghĩ như thế nào, liền như thế ấy mà làm."

Cùng Khương Mật nói vài câu, Vệ Thành cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Bất quá sau đó lại phát sinh giống như hắn phỏng đoán, Vệ Nhị Lang đích xác cùng huynh đệ trở nên xa cách, hắn xoay người hỏi người khác mượn năm lượng, trực tiếp trả tiền cho Vệ Thành.

Mặc dù Vệ Thành không lên tiếng đòi, cũng không giải thích, hắn đem bạc để lại tây phòng, tiếp tục đọc sách luyện chữ.

Trên đời phòng nào mà không lọt gió? Việc này trong thôn lục tục cũng nghe đến tiếng gió, rất nhiều người không thể tin được, nói Vệ Thành không đến mức chuyện nhỏ này mà cũng không giúp! Đây chính là thân huynh đệ, gửi đồng ruộng để dưới danh nghĩa hắn tránh thuế mà thôi, cũng không mệt nhọc gì bản thân hắn!

Có người không tin, đến Vệ gia hỏi thăm, những người khác thì không dám hỏi, bản thân Vệ Thành hắn cũng thừa nhận có chuyện này.

"Vì sao? Thi đậu cử nhân chỗ tốt lớn nhất còn không phải là cái này à? Nên cho huynh đệ dính chút ít, huynh đệ ruột thịt đấy, cũng không phải là người ngoài, ngươi nói như vậy cũng quá rồi."

Vệ Thành cảm thấy hắn có nói gì cũng vô dụng, nên không nhiều lời.

Người khác nghĩ như thế nào cũng được, không hiểu thì cứ không hiểu đi.

—Hết chương 51—


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net