Chương 1-8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Ác mộng.

Vào đêm giông bão, tiếng mưa gió đập dồn dập vào cửa sổ, thanh âm giống như từng tiếng đập cửa không ngừng vang lên, ngoài cửa sổ có rất nhiều bóng ma thoát ẩn thoát hiện, dường như mấy đêm nay cũng đều là như vậy, toàn thân Diệp Vi Vi khẽ run rẩy, ngón tay ấn vào công tắc đèn vài lần cũng không trúng, cuối cùng khi căn phòng tối sầm lại, cô nhanh chóng đem đầu mình vùi thật sâu vào trong chăn.

Diệp Vi Vi mò xuống dưới cơ thể tìm ra một vật hình tam giác, cầm chặt trong tay áp vào trong lòng ngực, trong bóng đêm, cô nhắm hai mắt lại, chỉ là, cỡ nào cũng không ngủ được.

Trong phòng, bất chợt có một trận gió u ám lạnh lùng xuyên qua lớp chăn quét qua thân thể của Diệp Vi Vi, làm cho người vốn dĩ không thể nào ngủ được liền từ từ chìm vào giấc ngủ, hai tay vô lực rơi xuống bên cạnh, khiến cho tấm bùa hộ mệnh hình tam giác cũng rơi xuống mép giường.

Trong mơ màng, cô cảm giác được có người vén chăn sang một bên, sau đó, trên người cô bị một người toàn thân lạnh lẽo bao lấy, lạnh đến mức không giống như người sống.

Cơ thể Diệp Vi Vi run lên, vừa lạnh vừa sợ, cô ra lệnh cho mình phải tỉnh lại, khiến cho đầu ngón tay khẽ động một chút.

"Vi Vi, anh rất nhớ em."

Rõ ràng là đang nói những lời nồng nàn như lửa đốt, nhưng giọng nói của người đàn ông lại vô cùng lạnh lẽo, đầu ngón tay của Diệp Vi Vi bị khoang miệng ướt át của người đàn ông ngậm lấy, sự lạnh lẽo cũng đi vào trong thân thể: "Gọi tên của anh."

Anh ta nói với giọng ra lệnh.

"Cút!"

Cô cho rằng mình đang quát lớn, nhưng thực tế, đó chỉ là một tiếng rên rất nhẹ.

Người đàn ông dường như phát ra một tiếng cười trầm thấp, miệng của anh ta vẫn còn ngậm lấy đầu ngón tay của cô, và một bàn tay cũng chậm rãi hướng về phía cổ áo của Diệp Vi Vi mà vuốt ve xung quanh.

"Vi Vi, nói cho anh biết, em có nhớ anh không? Ở chỗ này của em, có nhớ anh hay không?"

"A!"

Sợ hãi hét lên một tiếng, Diệp Vi Vi đột nhiên đứng thẳng người, trên khuôn mặt của cô có chút ửng hồng, nhưng nhiều hơn, chính là sợ hãi cùng hoảng hốt.

Trời đã hửng sáng, cơn giông đêm qua cũng đã qua đi, ngoài cửa sổ có tiếng chim hót líu lo, thậm chí mũi có thể ngửi thấy được mùi thơm thoang thoảng của hoa cỏ, tất cả mọi thứ, đều tốt đẹp như vậy đó. Nhưng mà, khi tay của Diệp Vi Vi đang run rẩy sờ xuống dưới chân của mình, thì bất chợt sắc mặt cô nhanh chóng trở nên tái nhợt.

Khi cô ngủ rõ ràng là có mặc quần, nhưng không biết tự bao giờ đã đem nó cởi ra khiến cho hai chân bị trần như nhộng, thậm chí còn cảm thấy hơi nhức mỏi.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Diệp Vi Vi càng tái nhợt hơn, cả người cô run lên.

Cóc cóc, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Vi Vi vội vàng túm lấy cái chăn quấn quanh người: "Ai!"

Một bên nhanh chóng mò mẫm tìm ra được tấm bùa hộ mệnh màu vàng tối hôm qua bị vứt sang một bên, mặc dù cảnh trong mơ đêm qua đã chứng minh tấm bùa hộ mệnh màu vàng này không có hiệu quả, nhưng cô vẫn theo bản năng mà làm như thế.

"Mợ chủ, mợ tỉnh rồi chưa? Bà chủ gọi mợ xuống ăn cơm."

Đó là tiếng của bà vú Trần giúp việc, chưa bao giờ, Diệp Vi Vi cảm thấy giọng nói của bà vú Trần, người luôn luôn quái dị và lạnh lùng, lại êm tai đến thế.

"Vú, vú chờ một chút trước, tôi đi tắm đã, sau khi tắm xong tôi liền xuống."

Bà vú Trần đáp lại một tiếng xong, thì tiếng bước chân đã xa dần, nhưng khi Diệp Vi Vi vừa bước xuống khỏi giường, chân cô liền mềm nhũn, suýt nữa thì đã ngã xuống đất. Cô chống người từ từ đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cửa, vặn cửa, đã khoá, còn khóa rất kỹ.

Cô đi lại nhìn xem sợi tóc do cô đem kẹp vào khe cửa, sợi tóc dài đó, khẽ đung đưa theo hơi thở của Diệp Vi Vi khi cô đến gần, như thể đang chế giễu sự tự cho mình là đúng của Diệp Vi Vi.

Bàn tay của Diệp Vi Vi chợt lạnh, Diệp Vi Vi đã từng bị bạn bè trêu đùa nói cô chính là một cái bếp nhỏ trong mùa đông, cuối cùng cô cũng đã cảm nhận được cái tư vị của mùa hè lạnh giá là như thế nào, nhưng cô cũng không lấy gì làm lạ, cũng không muốn chia sẻ tâm tình của mình với bạn bè.

Diệp Vi Vi đi tới bên giường, xốc chăn lên, sau đó tháo tấm ga trải giường đã dính một mảng chất nhớp nhớp nhanh chóng lột ra, lảo đảo đi về phía phòng tắm.

Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai
Đăng ngày 10/3/22

Chương 2: Nữ quỷ trong gương.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào, khi Diệp Vi Vi nhìn thấy ga trải giường đã bị nước trong bồn tắm nhấn chìm hoàn toàn, mới run rẩy bàn tay, bắt đầu cởi quần áo của mình, sau đó, ánh mắt của cô dừng ở trên tấm gương, liền thấy trước ngực có mấy cái dấu tay in thật đậm trên đó, dấu tay đó vô cùng mạnh mẽ và hữu lực, rõ ràng là dấu tay của một người đàn ông, thô bạo mà khắc ở trên người cô.

Khẽ giật mình kinh hô một tiếng, Diệp Vi Vi liền nhanh chóng cởi hết quần áo của mình, sau đó tăng nhiệt độ nước lên, nhắm mắt lại, rửa sạch sẽ chất nhớp dính trên người cô, có điều, cho dù cô có nhắm mắt lại, cho dù là giữa ban ngày đi nữa, nhưng Diệp Vi Vi vẫn có cảm giác như mình đang bị một ánh mắt lạnh lẽo nào đó theo dõi, tuy nhiên  khi mở mắt ra, thì trước mắt cũng chỉ là hơi nước tràn ngập, hoàn toàn không có một bóng người.

"Ra mau!"

Diệp Vi Vi cầm vòi sen: "Mặc kệ anh là người hay ma, hãy đi ra ngoài đây cho tôi!"

Vòi hoa sen vẫn đang phun nước nóng, trong phòng tắm một mảnh lộn xộn, nhưng cũng không có một bóng người: "Anh là biến thái phải không? Tôi nói cho anh biết, tôi, Diệp Vi Vi không sợ anh đâu. Có giỏi thì ra đây, trốn trốn tránh tránh thì tính là cái gì!"

"Có giỏi thì ra đây"

"Có giỏi thì ra đây."

Lúc đầu, chỉ có giọng nói của Diệp Vi Vi vang vọng, nhưng đột nhiên lại biến thành một tiếng cười chói tai, không ngừng lặp lại câu nói của Diệp Vi Vi, giọng nói đó, nhòn nhọn, tinh tế, giống như là một người phụ nữ đang bị bóp cổ mà nói.

Phụ nữ?

Diệp Vi Vi đột ngột quay người lại, đồng tử trừng lớn, nhìn vào tấm gương bị hơi nước che mờ, nhưng lại không có một bóng người, mà trên đó, cũng không có bóng của cô trong đó, nhưng sau đó, Diệp Vi Vi lại nhìn thấy, trong gương vốn dĩ trống rỗng không có một hình ảnh nào, chợt từ từ hiện lên một khuôn mặt.

Đó là một khuôn mặt của một người phụ nữ với mái tóc dài bồng bềnh và đôi môi tươi tắn, Diệp Vi Vi liền quay đầu lại phía sau nhìn thử nhưng phía sau hoàn toàn không có một bóng người.

Trên tay toát ra mồ hôi lạnh, cô nhìn vào gương, rồi lùi lại một bước.

"Cứu mạng!"

Nỗi sợ hãi trong lòng Diệp Vi Vi đã phá tan cái tự xưng là dũng khí của cô, cô hét lên: "Cứu mạng, có quỷ!"

Cô chạy đến cửa phòng tắm dùng tay vặn nắm cửa, tuy nhiên, rõ ràng khi cô đi vào cái nắm cửa vốn không có vấn đề gì, giờ phút này như đã được làm bằng bê tông, cho dù Diệp Vi Vi có cố gắng thế nào cũng không thể vặn được.

"Mở ra! Mau mở ra!"

Diệp Vi Vi khẽ lẩm bẩm.

Trong phòng tắm chật chội, chỉ có âm thanh mở ra, mở ra vang dội.

Diệp Vi Vi cảm thấy cổ của mình hình như đã bị bẻ gãy, khẽ quay đầu lại từng chút từng chút một, theo đó cũng phát ra âm thanh răng rắc, răng rắc.

Một nửa cơ thể của người phụ nữ đó, đã được khảm vào trong gương, cô ta nhìn vào Diệp Vi Vi với đôi mắt dịu dàng và nói: "Nhìn xem, tôi đã ra rồi này!"

Diệp Vi Vi trơ mắt mà nhìn theo, nhìn thấy dòng máu đỏ tươi chảy ra từ thất khiếu* của cô ta, người phụ nữ nhìn Diệp Vi Vi khẽ cười: "Cô không phải muốn gặp tôi sao? Tôi cho cô thấy một cái cho vừa lòng này."

*Thất khiếu: hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.

Sau đó, bàn tay của cô ta, từ từ, từ từ vươn ra, những móng tay sơn đỏ tươi trên bàn tay lao ra khỏi gương, và chộp về phía đôi mắt của Diệp Vi Vi.

"A!"

Diệp Vi Vi hét lên một tiếng, ngay khi những móng vuốt sắc nhọn chạm vào mi mắt của cô một khắc, không biết dũng khí từ đâu mà ra, cô đột nhiên đập vòi hoa sen trên tay về phía tấm gương, tiếng tấm gương vỡ tan vang lên, kèm theo đó, dường như nghe được một tiếng thét thê thảm chói tai.

Diệp Vi Vi cầm lấy vòi hoa sen đập mạnh vào gương cho đến khi tay mềm nhũn đến mức mất đi sức lực, cho đến khi tấm gương trên tường biến thành bột phấn.

"Đồ nữ quỷ chết tiệt, tao không sợ mày, mày dám hù tao, tao không sợ mày! Tao là mạng thuần dương*, tao khắc chết mày!"

*Mạng thuần dương: sinh giờ lẻ, ngày lẻ, tháng lẻ, năm con giáp thuộc dương. Ví dụ: sinh 11 giờ trưa, ngày 11, tháng 11, năm tý, dần , thìn, ngọ, thân, tuất.

Giọng của Diệp Vi Vi run lên, tay cô còn dính đầy máu từ mảnh vỡ thủy tinh, nhưng cô lại như không hề có cảm giác, tiếp tục dùng vòi hoa sen đập không ngừng.

"Vi Vi, Vi Vi, em ở bên trong sao? Đã xảy ra chuyện gì?"

Chợt có một giọng nói của người đàn ông tuy xa mà gần truyền đến, như thể đang vén lên một lớp màn che, cuối cùng lọt vào tai của Diệp Vi Vi, là giọng của vị hôn phu(*) Phong Sở Ca của cô. Diệp Vi Vi thở gấp một tiếng, mở mắt ra, cô nhìn vào vòi hoa sen đang cầm trong tay vẫn đang phun nước nóng, rồi từ từ, nhìn vào tấm gương trên tường.

(*)Chồng chưa cưới.

Bên trong đó, rõ ràng là khuôn mặt của chính mình.

Không có nữ quỷ, không có máu tươi đầm đìa, không có những vết thương bị trầy xước, dường như không hề có chuyện gì xảy ra, chỉ có cô đã đem phòng tấm làm loạn lên như người bị thần kinh, trong tay lại còn cầm vòi hoa sen mà lo sợ viễn vong, mọi thứ, chỉ là ảo giác sao?

Bên ngoài, giọng nói của vị hôn phu vẫn còn đang tiếp tục.

Vòi hoa sen đang còn phun nước nóng trong tay Diệp Vi Vi liền rơi xuống đất, cô nhanh chóng chạy lại cửa, sau đó, tay cô run rẩy, liền có tiếng lách cách vang lên, vào lúc này đối với Diệp Vi Vi mà nói, tiếng nắm cửa được vặn ra giống như là tiếng trời.

Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai
Đăng ngày 10/3/22

Chương 3: Nữ quỷ ai oán.

Hơi nước dày đặc trong phòng tắm từ từ ngưng tụ ra một bóng người mặc đồ đỏ, mái tóc rất dài, khắp người máu me đầm đìa, đây rõ ràng là nữ quỷ mà Diệp Vi Vi đã nhìn thấy trong gương lúc nãy, tuy nhiên, vào lúc này, trong ánh mắt đang tràn ngập máu tươi ấy của cô ta không phải là sự nham hiểm và xảo trá, mà là đầy sợ hãi và khẩn cầu.

"A!"

Nhưng ngay sau đó, một tiếng thét thê thảm chói tai mà người trong thế giới thực tại này không thể nghe thấy được vang lên, một bàn tay thon dài tái nhợt liền bắt lấy móng vuốt của nữ quỷ đã gần như sắp câu lấy Diệp Vi Vi, răng rắc một tiếng, năm móng tay dài trên đầu ngón tay lần lượt bị bẻ gãy, sau đó, phịch một tiếng, toàn bộ cánh tay biến thành sương mù màu đen rồi tiêu tán, bóng dáng nữ quỷ cũng mờ mịt đi một chút, cô ta che lại chỗ đang không ngừng trào ra hắc khí*, âm khí* trên người của người đàn ông, khiến cho cô ta rất sợ hãi.

*Hắc khí: khói đen
* m khí: khí lạnh chỉ thuộc về cõi âm

Người đàn ông mặt mày như ngọc, nơi đỉnh chân mày phòng lên đầy đặn tựa khe núi xa xăm, người đó không hề nhìn nữ quỷ trong góc, mà cứ nhìn ra ngoài cửa, ngoài cửa, Diệp Vi Vi đang nằm trong lòng của Phong Sở Ca và kể ra nỗi sợ hãi của mình.

"Cút"

Thanh âm tuy nhẹ nhàng, nhưng lại lạnh lùng không chút cảm xúc, làm cho nữ quỷ trong nháy mắt giống như một con thỏ đang sợ hãi, vèo một tiếng bay vụt ra, rồi nhanh chóng hòa vào trong gương, không dám lộ ra một chút bóng dáng nào.

"Không có một chút tác dụng nào cả"

Một cơn gió nhẹ thổi qua, bóng dáng người đàn ông trong nháy mắt biến mất, tuy nhiên, trên mặt đất lại có một tờ giấy đang dần dần bị nước thấm lên liền mơ hồ có thể nhìn thấy được một vài dòng chữ.

Mang... đi xem một bộ phim ma, cô ấy sẽ sợ hãi mà rúc vào trong vòng tay của anh.

--

"Vi Vi, vừa rồi em làm gì trong đó? Sao gọi mãi mà vẫn không chịu lên tiếng?"

Vẻ mặt ôn nhu của Phong Sở Ca cũng lộ ra vài phần than phiền, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Diệp Vi Vi, trong mắt anh ta liền hiện lên một tia lo lắng: "Vi Vi, em cảm thấy không khỏe sao?"

Vừa nói, Phong Sở Ca vừa định sờ vào trán của Diệp Vi Vi.

"Sở Ca."

Diệp Vi Vi nhìn người thật sự trước mặt, trên mặt đất còn có cái bóng, tay cô liền trước tiên sờ vào mặt của Phong Sở Ca, ấm.

"Sống......"

Diệp Vi Vi khẽ run tay, cô cảm thấy nếu cứ run như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị mắc hội chứng Parkinson*, có trời mới biết, cô vốn luôn cảm thấy những đứa con gái nhỏ hay khóc nhè mỗi khi gặp chuyện đều rất vô dụng. Tuy nhiên, vào lúc này, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, cô cũng không nhịn được mà nhào vào trong vòng tay của Phong Sở Ca, dùng hai tay ôm chặt lấy vòng eo gầy của người đàn ông, gương mặt thì vùi vào lồng ngực của anh ta, hơi ấm đó, tựa hồ giống như thật sự có thể xua tan đi cái rét lạnh vô tận trên người cô.

"Vi Vi?"

Giọng nói có phần ngượng ngùng của người đàn ông vang lên: "Vi Vi, em không thoải mái ở đâu? Anh sẽ kêu bác sĩ Lâm tới đây xem cho em, em đừng như vậy, đây là ở trong nhà."

Phong Sở Ca vươn tay, muốn đem Diệp Vi Vi kéo ra.

Nhưng mà, Diệp Vi Vi lại như là đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng, vòng tay ôm thật chặt eo của Phong Sở Ca: "Sở Ca, em, em không bị bệnh."

Diệp Vi Vi cố gắng hết sức để nở nụ cười: "Chúng ta, chúng ta khi nào thì có thể dọn ra ngoài ở?"

Cũng giống như một lần của một tháng trước, lần này, Phong Sở Ca vẫn lại không đồng ý.

Phong Sở Ca nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của Diệp Vi Vi, trái ngược với tính khí nóng nảy của Diệp Vi Vi, tóc của cô đặc biệt mềm mại và đen bóng đến lạ thường, kể cả khi con đường ngôi sao không được thuận lợi, người ta vẫn tìm đến cô ấy để quay quảng cáo dầu gội, thì có thể tưởng tượng được sức hút của mái tóc đó như thế nào rồi.

"Vi Vi, đây là quy củ của nhà họ Phong, trước khi kết hôn ba tháng cần phải sống tại chủ gia, để làm quen với quy củ của gia tộc nhà họ Phong này, ráng chịu đựng một chút, chỉ cần một tháng nữa thôi, thì chúng ta đã có thể dọn ra ngoài, đến lúc đó, anh nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ thật long trọng thật hoành tráng cho em, khiến em trở thành đối tượng được ngưỡng mộ và ghen tị nhất của tất cả phụ nữ ở thành phố A này. "

Giọng nói của người đàn ông chứa đựng sự dịu dàng và trìu mến, Diệp Vi Vi đã bị trầm mê bởi sự dịu dàng như vậy, cũng trầm mê con người của Phong Sở Ca, người như anh ta làm sao có thể không trầm mê cho được?

Diệp Vi Vi chỉ là một ngôi sao nhỏ không thể coi là hạng 3. Kể từ khi cô bước chân vào làng giải trí, đến nay cũng đã được năm năm, bởi vì tính tình nóng nảy nên ngày càng xuống dốc, thậm chí trước mắt còn không trả nổi tiền thuê nhà.

Mà Phong Sở Ca thì sao? Anh ta là người thừa kế của gia tộc họ Phong nổi tiếng ở thành phố A. Anh ta là người tình trong mộng của tất cả phụ nữ ở thành phố A, vừa dịu dàng, giàu có, lại còn giữ mình trong sạch. Một người đàn ông như vậy, khi cùng với Diệp Vi Vi đến với nhau, lúc đó đã làm cho không biết bao nhiêu người phải rơi tròng mắt, hâm mộ sự may mắn của Diệp Vi Vi.

Diệp Vi Vi cũng vốn cho rằng mình rất may mắn, nhưng mà, nghĩ lại những chuyện đã gặp mấy ngày nay, nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua và sáng nay, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt cũng trở nên càng lúc càng kém hấp dẫn.

Lúc này đây, cô chỉ muốn lập tức, lập tức thoát ra khỏi căn nhà cũ ma ám chết tiệt này, về với cái nơi chỉ có hơn chục mét vuông của mình, cái ổ chó mà thậm chí ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

Đúng vậy, chính là ma ám chết tiệt, tay Diệp Vi Vi lại run lên, cô gần như không dám nghĩ đến bộ dáng của nữ quỷ vừa rồi, ổ vàng ổ bạc, đều không bằng ổ chó của mình.

Diệp Vi Vi khẽ mở miệng, đang định tranh luận với Phong Sở Ca.

"Các người đang làm cái gì?"

Một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ phía sau, Phong Sở Ca giống như đã bị dọa sợ, đột nhiên đẩy Diệp Vi Vi ra.

Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai

Chương 4: Cuộc sống này, khi nào mới thoát khỏi đây.

"Sở Ý, em đừng hiểu lầm, vừa rồi anh và Vi Vi hoàn toàn không có xảy ra chuyện gì."

Phong Sở Ca vội vàng giải thích hai câu, làm cho Diệp Vi Vi ghé mắt, cái gì gọi là hoàn toàn không có xảy ra chuyện gì? Họ là vợ chồng chưa cưới, không lẽ muốn làm gì còn cần phải thông qua sự cho phép của em gái Phong Sở Ca sao?

"Hoàn toàn không có xảy ra chuyện gì sao?"

Phong Sở Ý hơi nghiêng đầu, khuôn mặt tinh xảo tựa như một con búp bê SD đó, trong hành lang dài này, liền làm người ta có một loại cảm giác đáng sợ, Diệp Vi Vi không thể nào không quên sự bất mãn vừa rồi, trong tiềm thức nắm chặt lấy tay Phong Sở Ca.

Phong Sở Ý chậm rãi đi tới trước mặt hai người, cô ta thò đầu ra, trước người Diệp Vi Vi ngửi hai lần, động tác rất kỳ quái, sau đó, khuôn mặt vốn không hề cảm xúc của Phong Sở Ý, trên mặt căng thẳng cũng chợt hiện lên một nụ cười hiếm thấy: "Tốt lắm, vẫn là sạch sẽ."

Diệp Vi Vi trợn to hai mắt, vì chính mình lý giải ý tứ trong lời nói của Phong Sở Ý: "Cô, có phải cô bị bệnh không!"

"Vi Vi!"

Phong Sở Ca kéo Diệp Vi Vi một phen, trên mặt có chút tức giận hiện ra: "Sở Ý là em gái của anh, là cô em chồng tương lai của em."

Ách, Diệp Vi Vi lời nói vừa ra khỏi miệng, cũng cảm thấy không hay, lần mở miệng này của cô, không biết đã đắc tội với bao nhiêu người, nhưng nếu yêu cầu cô xin lỗi, thì cô thực sự không cảm thấy mình nên xin lỗi một chút nào. Hành vi và lời nói vừa rồi của Phong Sở Ý, thực sự là làm cho Diệp Vi Vi có cảm giác bị coi thường mạnh mẽ, phảng phất như Phong Sở Ý không phải đối mặt với Diệp Vi Vi, người phụ nữ sắp sửa trở thành chị dâu của cô ta, mà là giống như một thứ đồ vật.

"Không sao, chị ấy là chị dâu, chị ấy có quyền dạy dỗ em."

Ngược lại là Phong Sở Ý, đối với Diệp Vi Vi, rất là khoan dung, thậm chí, Diệp Vi Vi cảm thấy, ánh mắt của Phong Sở Ý nhìn vào cô, cũng trở nên hiền hoà hơn một chút: "Chị dâu, đợi chút ăn cơm xong rồi, em sẽ đưa chị đến một nơi."

"Đã hai tháng, chị dâu cũng nên tới nơi
đó rồi."

Diệp Vi Vi cảm thấy, bàn tay mà cô đang nắm tay Phong Sở Ca, đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Bà Phong cũng không nói gì về việc Diệp Vi Vi xuống ăn muộn như vậy, ngược lại bà mỉm cười rất từ ái và hỏi cô đêm qua ngủ có ngon không.

Diệp Vi Vi khẽ mỉm cười, nụ cười có chút cứng ngắc, chẳng lẽ lại nói, đêm qua cô nằm mơ thấy mình bị một con ma nam nào đó xâm phạm sao?

Đây thực sự cũng không phải là một chủ đề hay.

Diệp Vi Vi đành cười ha ha rồi trả lời, bác gái, con ngủ rất ngon, rất tốt, hoàn toàn không dám đề cập đến giấc mơ không thể giải thích được của mình.

Đây là mẹ của Phong Sở Ca, Diệp Vi Vi đã nghe quá nhiều về chuyện những nữ minh tinh gả vào gia đình giàu có đại chiến tan tác cùng với mẹ chồng. Nhưng cô lại không muốn điều đó chút nào, càng không muốn bị bà mẹ chồng tương lai này ghét bỏ.

"Vậy là tốt rồi, ngủ ngon liền tốt."

Nụ cười trên mặt bà Phong lại càng trở nên từ ái hơn: "Vi Vi, một tháng nữa con sẽ là con dâu của nhà họ Phong, cho nên cần phải đổi cách xưng hô."

"Ặc"

Diệp Vi Vi khẽ mở miệng, đối với vị mẹ chồng tương lai này phi thường dễ nói chuyện, nhưng môi vẫn mấp máy một lúc lâu mới nói: "Mẹ"

Cô hô lên một tiếng, có cảm giác xấu hổ vô cùng, sau đó liền cúi đầu lo lùa cơm.

Phong thái trên bàn ăn của nhà họ Phong đều rất tốt, ngoại trừ hai câu trò chuyện lúc bắt đầu ăn ra thì cho đến cuối bữa cũng không ai nói một lời, khi nghe thấy Phong Sở Ca bên cạnh nhẹ nhàng đặt bộ đồ ăn xuống, Diệp Vi Vi mới giống như được giải thoát, đem bộ đồ ăn trên tay mình buông xuống.

Đột nhiên "đinh" một tiếng, cho dù có cố gắng cẩn thận cách mấy, vẫn bị phát ra một tiếng động hơi lớn một chút, làm Diệp Vi Vi thật muốn che mặt.

Cuộc sống này, khi nào mới thoát khỏi đây.

Cuộc sống này, sẽ không bao giờ thoát khỏi, Diệp Vi Vi chưa bao giờ ngờ rằng, kể từ lúc cô bước chân vào tòa nhà lớn này, cô đã không thể nào thoát khỏi được nữa.

Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai
Đăng ngày 14/3/22

Chương 5: Tên anh ấy là Phong Sở Mạc.

Người con trai trong bức ảnh nhìn rất đẹp. So với vẻ ngoài điển trai ấm áp của Phong Sở Ca, người thanh niên này, nếu đem

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi