Chương 24: Ngu ngốc và ấu trĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Taek tỉ mỉ

Nghe xong ánh mắt Lâm Mạnh sáng bừng lên, cuối cùng vụ án cũng có manh mối rồi!

Nhưng hắn cũng không dám cho rằng dĩ nhiên là bánh bao thịt có độc, tên thiếu niên độc mồm kia đang đứng ngay kế bên theo dõi hắn, đoán sai lại phải mất mặt nữa, thế nên chỉ nghĩ rồi lại nghĩ.

Lôi Công đằng không chết ngay lập tức như độc kiến huyết phong hầu, trừ phi đủ liều lượng, Đa Kiệt chê bánh bao nhỏ mà lúc đó cũng vội đi nữa cho nên nhét bừa vài cái vào miệng rồi lên xe, ngược lại có thể gây ra việc ăn vài miếng đã đủ lượng.

Bột của độc màu vàng đất mà trong thịt có xì dầu nên có thể gây nhầm lẫn với màu độc.

Nhưng độc này vị đắng...

Ánh mắt Lâm Mạnh chợt biến, khúc này thì không lí giải được nên hắn lại hỏi: "Xin hỏi thần quan đại nhân, người có biết Đa Kiệt đại nhân đã ăn bánh bao thịt gì không?"

Bố Đạt Nhượng đáp: "Chúng ta là người thảo nguyên, ăn nhiều thịt bò thịt dê cho nên người của dịch quán dâng lên thịt dê."

Bánh bao thịt dê!

Lâm Mạnh bỗng nín thở, hắn kích động đến đỏ mặt, thịt dê mùi vị tanh hôi nên rất có khả năng vị đắng của độc cũng từ đó mà bị che đi!

"Ta nhớ ra rồi! Lúc Đa Kiệt ăn còn nói bánh bao thịt dê của Đại Hưng không thơm bằng thảo nguyên, có hơi đắng!" Bố Đạt Nhượng hồi tưởng lại, thần sắc khẽ biến.

Sắc mặt của Lâm Mạnh cũng theo đó biến đổi, nói vậy thì hẳn không thể sai rồi, chính là bánh bao này có độc! Hắn nhìn về phía Mộ Thanh thì thấy nàng đang nhìn Bố Đạt Nhượng, cũng không ý kiến gì nên hắn bèn hỏi nốt chuyện cuối, "Người đem bánh bao tới là người của dịch quán sao?"

"Người đó mặc áo quan của Đại Hưng." Bố Đạt Nhượng trả lời.

Lâm Mạnh gật gật đầu rồi lại nhìn lướt qua Mộ Thanh, thấy nàng vẫn không lên tiếng nên cảm thấy án này chắc chắn là đã sáng tỏ rồi, lúc này mới nói với Nguyên Tướng Quốc: "Bẩm tướng gia, hạ quan cho rằng trong người của dịch quán có nghi phạm hạ độc, có thể lệnh Tuần bổ* ti của năm thành bao vây dịch quán, truy nã toàn bộ người rồi thẩm vấn xem ai hạ độc là xong."

*Tuần bổ: lính tuần ngày xưa

"Được." Nguyên Tướng Quốc gật đầu, nhìn về hướng Phủ doãn* và thống lĩnh của năm thành đang ở trên điện nói: "Hai người các ngươi cùng đi, nhất định không để kẻ nào trong dịch quán trốn thoát!"

*Phủ doãn: quan thuộc cấp huyện, đàn áp cường hào, xét những vụ kiện do quan huyện xử mà kêu lại ở bản hạt, hàng ngũ phẩm.

Tuy Nguyên Tướng Quốc đang nhiếp chính nhưng có quân vương ngay trên điện mà ông ta chưa thỉnh chỉ đã phát tướng lệnh, thế mà hai người kia cũng thực sự lĩnh mệnh.

Lúc này Nguyên Tướng Quốc mới nói với Bộ Tích Hoan: "Bệ hạ, án này đã lộ ra đầu mối, giao cho đám người Lâm Mạnh làm là được rồi. Đêm nay giao thừa, cung yến này là để chuẩn bị cho bách quan và các sứ giả, lão thần cho rằng bữa tiệc không thể kết thúc tại đây được, nên sắp xếp cho sứ giả Đa Kiệt tạm nghỉ ở điện bên trước rồi đợi tan tiệc lại đưa ra ngoài cung sau."

"Ừ." Bộ Tích Hoan lười biếng đồng ý, "Chuẩn tấu."

Mộ Thanh nhíu nhíu mày, nàng nhớ đến Bộ Tích hoan khi ở hành cung Biện Hà, khi ở trang trại ngựa ở biên quan, rồi nhớ đến hắn khi ở huyện nha của phụng huyện, lại nhìn vào giờ đây, vốn dĩ có năng lực minh quân mà lại bị ép đến mức trên triều đường chỉ có thể nói chuẩn tấu!

Lâm Mạnh, Phủ doãn Thịnh Kinh và thống lĩnh năm thành cùng lui ra khỏi điện, vội vã ra khỏi cung điều động gấp người ngựa bao vây dịch quán để bắt người, chúng cung nhân trên điện bê Đa Kiệt qua điện bên nghỉ ngơi, ca múa đàn nhạc bị dừng lại một lần nữa nổi lên, đồ ăn thức uống trên bàn bá quan và sứ thần cũng được bưng lên lại, Mộ Thanh đã ăn no từ trước nên chỉ ngồi tại chỗ đợi tin tức ngoài cung.

Một canh giờ sau tin tức bên ngoài được truyền vào, lúc ấy cung yến đã giải tán, Bộ Tích Hoan dẫn quần thần và sứ giả ra ngoài điện xem pháo hoa, gió thổi rét mướt, pháo hoa rực rỡ xé toạc bầu trời đêm của quảng trường, chiếu sáng đến mặt của ba người đám Lâm Mạnh sặc sỡ màu sắc, trông vui mừng hết sức.

Người của dịch quán đều bị bắt lại hết rồi, đã tống giam toàn bộ vào đại lao của Hình tào, đầu bếp và người đưa bánh bao tới lúc sẩm tối của dịch quán cũng bị trông chừng nghiêm ngặt.

"Tốt lắm!" Nguyên Tướng Quốc nói, "Thẩm vấn suốt đêm, nhất định phải hỏi cho ra tên nào đã hạ độc, tại sao và có người giật dây hay không!"

Bắt được người rồi nên cũng chả có ai còn tâm tư xem pháo bông nữa, Bộ Tích Hoan hạ chỉ tan tiệc, bách quan quỳ xuống tiễn thánh giá, lúc Mộ Thanh đứng dậy người đã không còn trên điện nữa, chỉ có đèn lửa vẫn như cũ chiếu vào cơm thừa canh cặn nguội lạnh trên bàn, lộ rõ chuyện xảy ra đêm nay không chân thực đến như vậy.

Đa Kiệt bị khiêng từ điện bên ra ngoài, hên là lúc đến sứ thần ngũ Hồ đi bằng xe ngựa, xe ngựa được đặc cách tiến vào cung, khiêng người vào trong xe ngựa xong thì Ô Đồ và Bố Đạt Nhượng cũng lên xe, các sứ giả Lặc Đan bèn đi ra khỏi cung trước.

Mộ Thanh đi đằng sau, bá quan đều cách nàng xa xa nhưng không ai dám khinh thường nàng.

Đêm nay thiếu niên này chiếm hết thảy hào quang và cũng đắc tội với tất thảy người.

Khoan nói tới cái miệng lưỡi sắc bén ăn nói độc địa kia, chỉ nói đến vụ án thôi thì sáng sớm ngày mai cũng sẽ được truyền khắp thế gia vương hầu công khanh của Thịnh Kinh, trở thành mọi thoại bản* nóng hổi được thảo luận trong phủ.

*thoại bản: kể từ thời nhà Tống, nó đã trở nên phổ biến như một hình thức kể chuyện giải trí.

Quân Tây Bắc về triều nhận sắc phong, Nguyên Tu vốn là người được toàn thiên hạ nhìn vào, nhưng không ngờ lại bị một tên xuất thân tiện tịch giành không ít hào quang.

Hô Diên Hạo nhìn Mộ Thanh từ xa, Mộ Thanh kiên định nhìn thẳng còn chúng tướng lĩnh quân Tây Bắc kế bên thì ánh mắt uy phong lẫm liệt. Tuy rằng Đại Hưng và Ngũ Hồ đang nghị hoà, nhưng huyết thù mười năm tại biên quan chớ phải một sông là có thể rửa sạch, song phương cùng đi trên quảng trường của cung Thịnh Kinh, gió rét gào khóc như nghe thấy trống trận, ánh mắt buốt giá tựa trông thấy ánh đao.

Hô Diên Hạo nở nụ cười khiêu khích, trong đêm lạnh hàm răng trắng bệch như nanh sói xám.

Các tướng lĩnh quân Tây Bắc lập tức nổi quạu, mắt sắc như đao, hận không thể đem hắn đi lăng trì.

Hai bên vừa đi vừa ném cho nhau ánh mắt sắc lạnh, cứ như vậy đi tới cửa cung.

Ở cửa cung xe hoa cỗ kiệu xếp thành hàng, vài con tuấn mã đứng trong đội kiệu trông thật khí khái bắt mắt. Quan văn xem trọng lễ nghi rườm rà, trước khi đi còn phải hàn huyên tạm biệt một phen, đoàn người đông nghịt đứng chắn ở cửa cùng nhau tiễn Nguyên Tướng Quốc lên xe hoa, Nguyên Tu phải về tướng phủ đón giao thừa nên bèn đi ra khỏi đám người rồi leo lên ngựa về phủ.

Vừa đi được một bước thì đột nhiên cảm thấy tay áo bị ai đó kéo lại.

Nguyên Tu đứng lại, quay đầu thấy Mộ Thanh đang kéo tay áo của hắn, mắt nàng như ngôi sao sáng bóng lên trong đêm lạnh.

Nguyên Tu giấu bàn tay đã nắm lại thành quyền trong tay áo, tự dưng cảm thấy cánh tay thật ngứa ngáy, cái ngứa đó lần theo kinh mạch trong tay một đường chạy thẳng vào tim, nói khó chịu thì cũng khó chịu đó nhưng quái là hắn lại không muốn thoát ra, cứ như thế để mặc cho Mộ Thanh kéo dẫu cánh tay trong áo ngứa đến khó chịu.

"Xin nói chuyện một chút." Mộ Thanh nói.

Nguyên Tu không biết Mộ Thanh muốn nói điều chi nhưng với tính cách của nàng thì đây hẳn là chuyện gấp, bèn gật gật đầu muốn cùng Mộ Thanh đi ra bên hông cửa cung.

Hô Diên Hạo tinh mắt trông thấy thì lớn giọng nói: "Có chuyện gì muốn to nhỏ vậy, cho bổn vương nghe với!"

Cú hô to này làm cho bá quan trước cửa cung lũ lượt quay đầu, đồng loạt nhìn về hướng của Nguyên Tu và Mộ Thanh, khiến hai người không thể trốn mọi người ra nói chuyện riêng nữa.

Thấy mặt mày Nguyên Tu đen thui như sắc trời đêm, tâm trạng Hô Diên Hạo vui vẻ hết sức.

Mộ Thanh lạnh lùng nhìn hắn, không còn nhắc đến việc xin nói chuyện một chút nữa mà lại nói với Nguyên Tu: "Hạ quan mới tới Thịnh Kinh, thân binh trong tay không biết đường, có thể nhờ đại tướng quân đưa hạ quan về phủ không?"

Nguyên Tu bỗng như được ánh trăng tắm gội, gột sạch hết u ám trên mi vũ, đổi lại thành Hô Diên Hạo đen xì mặt.

"Được!" Nguyên Tu gật đầu đáp ứng.

"Thân binh không biết đường, bộ ngươi cũng không biết sao?" Hô Diên Hạo híp mắt, kiên quyết vạch trần Mộ Thanh.

"Không biết."

"Sáng ngày ngươi đã đi qua hai lần rồi!"

"Đường đêm khó nhận ra."

Nói năng xằng bậy! Người khác hắn còn tin, nữ nhân này thông minh đến độ chín cái mặt người bằng gạch xanh trong hang rắn trong địa cung nàng cũng có thể hồi tưởng lại, vậy mà chỉ vì trời tối bèn không nhớ nỗi đường đã đi qua hai lần?

Hô Diên Hạo cười lạnh, trào phúng nói: "Ngươi trở nên ngu ngốc từ hồi nào vậy?"

Ánh mắt Mộ Thanh còn lạnh hơn hắn, châm biếm lại: "Địch vương trẻ con thêm từ hồi nào vậy?"

Đêm giao thừa mà hai người này cãi nhau trước cửa cung, triều thần bắt gặp tuy cũng cảm thấy kì quái nhưng nghĩ kỹ thì hẳn là do quân Tây Bắc trấn thủ biên quan, ghi hận với người Hồ đã lâu, trước mắt nghị hoà, kẻ thù ngay trước mặt lại không thể động đao nên chỉ có thể đấu mồm vậy thôi.

Nguyên Tướng Quốc nhìn Mộ Thanh sâu thật sâu, ánh mắt sáng lên. Thiếu niên này thông minh, phá án tài giỏi như vậy sao lại mù đường được? Ông ở trong triều nửa đời rồi nên tự nhiên có cặp mắt tinh tường, vừa nhìn đã biết hắn có điều muốn nói.

Hắn có chuyện quan trọng gì mà phải nhất mực tránh người để nói?

Nghĩ tới đây ông không khỏi nhớ đến thân phận không minh bạch của Mộ Thanh, việc Nguyên Tu biết rõ mà lại bảo vệ bí mật giúp hắn làm lòng Nguyên Tướng Quốc bỗng chốc khó chịu. Chuyện mà đêm nay hắn muốn nói đến hồi Tu nhi về phủ cũng chưa chắc sẽ bẩm rõ với ông, người này mới quen biết với Tu nhi có nửa năm mà đã có thể làm phụ tử bọn họ bất hoà.

"Phụ thân, nhi tử muốn đưa Anh Duệ về phủ." Lúc này giọng nói của Nguyên Tu truyền đến.

"Mẹ ngươi còn đang ở trong phủ đợi ngươi đón giao thừa." Sắc mặc Nguyên Tướng Quốc uy nghiêm.

"Chắc chắn sẽ không làm chậm trễ việc đón giao thừa cùng mẹ đâu ạ!" Nguyên Tu chắp tay vái chào rồi cất giọng hô to: "Dẫn ngựa đến đây!"

Thế này là không đi cùng Mộ Thanh không được rồi.

Nguyên Tướng Quốc trong lòng nổi đoá lên nhưng lại để ý thể diện, không muốn trách móc Nguyên Tu trước mặt bách quan, khi không lại cho quần thần cái chủ đề phụ tử không hoà thuận, Tết nhất để người ta chế giễu, nên chỉ có thể giương mắt nhìn Nguyên Tu đi ra khỏi đám người rồi nhảy vọt lên ngựa.

Mộ Thanh đi sau lưng hắn, tư thế lên ngựa gọn gàng dứt khoát, áo choàng lông chồn màu tía tung bay trong gió lạnh làm hiện ra chiến bào như tuyết, dáng người nhanh như chớp điện.

Nguyệt Sát đưa cương ngựa cho Mộ Thanh, sắc mặt cũng tối đen, nữ nhân này dám bôi nhọ hắn, ai nói hắn không biết đường chứ?

"Im miệng!" Mộ Thanh ngồi trên ngựa nói.

Nguyệt Sát đơ ra, mặt càng đen hơn nữa, hắn đã nói gì đâu!

"Muốn nói cũng không được." Mộ Thanh cầm dây cương, quất roi thúc ngựa đi, "Về phủ!"

Đợi các tướng lĩnh quân Tây Bắc đi khuất dần khỏi cửa cung trong đêm đen, Nguyên Tướng Quốc mới sa sầm mặt mày bước lên xe hoa, triều thần thấy Nguyên Tướng Quốc đi rồi thì cũng tản dần đi.

Ước chừng bách quan ở trước cửa đã giải tán hết rồi, trong xe mới truyền ra giọng nói nặng nề của Nguyên Tướng Quốc, "Quay lại, vào cung!"

*

Phủ Tả tướng quân.

Nguyên Tu và các tướng đều theo Mộ Thanh về phủ, cả nhà Dương Thị và Hàn Kỳ Sơ ba người đều đang đợi Mộ Thanh, món ăn tất niên cũng nấu xong xuôi hết rồi. Không ngờ đám người Nguyên Tu cũng về theo luôn, nhưng Dương thị vừa nhìn sắc mặt mấy người này liền biết có chuyện nên cũng không dọn cơm ra nữa, mà chỉ cùng Lưu Hắc Tử bưng trà lên phòng khách rồi lui xuống.

Trong phòng khách, Nguyên Tu hỏi: "Chuyện gì?"

Tướng quân Tây Bắc đều ở đây nhưng Mộ Thanh cũng không kiêng kị gì, trực tiếp nói: "Chuyện hung thủ."

Nguyên Tu sững sờ, hỏi: "Vậy tại sao không nói trong cung?"

"Không có chứng cứ." Tuy trong lòng nàng chắc nịch nhưng không có bằng chứng thực tế, cho nên nói ra không những hung thủ không chịu nhận tội mà có khi còn bị cắn ngược lại, nàng lười cãi cọ với người khác trên cung.

"Ngươi nghi ngờ ai?" Nguyên Tu nhíu mày hỏi, việc hạ độc có lẽ có người xúi giục sau lưng, nếu hung thủ nằm trong những người bị bắt lại ở dịch quán thì chắc chắc nàng sẽ không đặc biệt nhắc về chuyện hung thủ. Nếu đã cố ý nhắc tới thì hung thủ hẳn là người khác rồi, mà người này lại có mặt ngay trên yến tiệc!

Mộ Thanh nhìn lướt qua Nguyên Tu và các tướng lĩnh Tây Bắc rồi nói ra một cái tên.

"Hả?" Chúng tướng quân sốc, "Không thể nào?"

"Người chắc chứ?" Đến Nguyên Tu cũng phải hỏi vậy.

"Chắc chắn." Mộ Thanh đáp, "Có phải hắn hay không, đêm nay thử phát biết ngay!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC