Chương 9 - Đến Thu Vận Đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tui tự edit từ raw + convert, không có beta nên chỗ nào lấn cấn thì các bạn có thể góp ý. Tên chương do edit tự đặt. 

Thu Vận Đường nằm ở phía Tây của Hầu phủ, vị trí tuy hẻo lánh nhưng lại tiện ở chỗ cách Thanh Hành viện khá xa, vì vậy sẽ tránh việc cùng người của chính phòng thường xuyên gặp mặt.

Dung Ô ở tại Vân Lâu ôm một bụng tức giận, vừa trở lại Thu Vận Đường liền lập tức đem sự việc ở bữa tiệc xả ra một lượt cho Bùi Vận nghe.

"Chẳng qua cũng chỉ là một tiểu quan lục phẩm, thế mà cũng dám làm càn như thế! Chờ sau này con gả vào Tưởng gia, con nhất định phải bắt hắn ta ..."

"Ô Nhi!" Bùi Vận cắt ngang lời nàng ta, trách cứ: "Nương lúc trước đã dạy con như thế nào?"

"Nương, con không có nói bừa. Chính vì người vừa rồi không có ở Vân Lâu nên căn bản không biết những lời nói kia của Cố Trường Tấn khó nghe tới nhường nào!" Dung Ô tức giận đến mức bộ ngực phập phồng kịch liệt. "Phụ thân cũng thật là, nhất định cứ phải cho hắn ta mặt mũi, vậy mà lại thật sự gọi bà tử kia quay trở về. Chúng ta chưa bao giờ phải chịu ức hiếp như vậy."

Bùi Vận chậm rãi rũ mắt xuống, sắc mặt nhàn nhạt nói: "Điều hắn ta nói cũng có lý, thân phận của nương là thiếp, chưa nhận được sự cho phép của chủ mẫu, không thể cứ vậy mà cùng chủ mẫu ngồi ăn cùng bàn được."

"Nhưng người phụ thân thích là nương, người cùng với phụ thân là lưỡng tình tương duyệt. Nếu không phải vì cái người ở Thanh Hành viện kia ngáng đường rồi ép gả đến Hầu phủ thì Hầu phủ phu nhân hiện tại vốn nên là người. Còn nữa, nương trước đây là đích nữ phủ Thượng Thư, vị ở Thanh Hành viện kia há có thể so sánh với người? Bà ta dựa vào cái gì mà không cho người đi dự yến?"

Nghe được một tràng giận dữ của Dung Ô, Bùi Vận vừa nhăn mày vừa muốn mở miệng răn dạy thì đã thấy bà vú già bên ngoài đi vào truyền lời.

"Di nương, đại cô nương tới Thu Vận đường, nói có việc muốn cùng người nói chuyện."

Lông mày Bùi Vận đang nhướn lên thoáng chốc buông lỏng.

Dung Thư?

Dung Ô đứng cạnh bên nghe được lời vú già nói, liền trưng ra bộ mặt lạnh lùng: "Nàng ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn giống như phu quân của mình, đặc biệt tới đây để trào phúng vài câu? Không được, con sẽ đi tìm phụ thân. Nàng ta nghĩ Thu Vận Đường là nơi có thể tuỳ ý làm càn sao?"

Nói xong liền muốn đứng dậy, Bùi Vận giữ chặt lấy nàng ta, trầm giọng quở trách: "Con đi về phòng con đi! Nếu con dám đi tìm phụ thân cáo trạng, từ nay về sau, con cứ coi như không có người nương này!"

Bùi Vận hiếm khi dùng ngữ khí nghiêm khắc như vậy để nói chuyện, Dung Ô nhất thời sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe Bùi Vận nói tiếp: "Mấy tháng này con mài dũa tính khí của mình cho tốt đi, con người quý ở chỗ tự biết mình. Nếu con cho rằng gả vào Tưởng gia liền muốn làm gì thì làm, nương sẽ đích thân đến Tưởng gia từ chối cửa hôn sự giúp con này."

Bùi Vận quen nói được làm được, Dung Ô không dám phảm bác, chỉ có thể không cam lòng đi ra khỏi phòng.

Vừa ra liền gặp được Dung Thư đang đi theo sau bà vú già, Dung Ô dừng bước, lạnh lùng nhìn Dung Thư.

Trước đây khi vẫn còn ở trong khuê phòng, mối quan hệ của Dung Thư cùng Dung Ô không thể nói là tốt, nhưng chí ít ngoài mặt vẫn vui vẻ, hiếm khi nào trưng ra bộ mặt lạnh như vậy.

Dung Thư biết đó là do sự việc vừa xảy ra ở Vân Lâu kia, bởi vậy lười so đo với nàng ta, chỉ nhàn nhạt mà gật đầu.

Dung Ô tức thì tức, nàng ta rốt cuộc vẫn nhớ kỹ lời Bùi Vận nói, không dám ở trong sân náo loạn với Dung Thư, bèn lạnh mặt liếc nhìn Dung Thư một cái rồi rời khỏi Thu Vận Đường.

Vú già dẫn đường thấy thế, vừa cười vừa giải thích: "Sắp tới hôn kỳ, hẳn là Nhị cô nương trong lòng đang khẩn trương đó."

Dung Thư cười trừ liếc mắt nhìn vú già kia một cái, không trả lời.

Mỗi người trong phủ đều vì cửa hôn sự này của Dung Ô cùng Tưởng gia mà kiêu ngạo, ngay cả thị nữ bà tử của Thu Vận Đường cũng không ngoại lệ. Từ khi cửa hôn sự của Dung ô được định ra, những người này ở trong phủ làm việc khắp nơi đều chèn ép trên đầu Thanh Hành viện.

Nhưng cửa hôn sự của Dung Ô cùng Tưởng Thị Lâm này tuyệt nhiên không thể coi là một mối lương duyên.

Vú già kia thấy Dung Thư không nói gì, chỉ nghĩ là trong lòng nàng đang không thoải mái, cười cười xốc mành cửa lên, nói: "Đại cô nương, mời đi bên này, di nương đang chờ ở trong."

Nói ra thì đây là lần đầu tiên Dung Thư tới Thu Vận Đường.

Mặc dù nơi này vị trí xa xôi, bù lại cảnh sắc thập phần tao nhã.

Con đường dẫn đến đây khá tịch mịch, cây ngô đồng cùng cây mai xếp thành hàng san sát, dưới hành lang còn có một giàn hoa, trên đó mọc đầy cành mẫu đơn quấn quít.

Bước vào phòng mới thấy, so với ngoài sân, nội thất bên trong được bài trí càng tao nhã. Một chiếc đàn Tiêu Vĩ cổ xưa, một chiếc kệ bác cổ [*] từ gỗ đàn hương trưng đầy giấy bút nghiên mực, còn có hai bức hoạ treo trên tường, khắp nơi đều toát nên vẻ trang nhã.

[Kệ bác cổ] là một loại vách ngăn trong nhà, đồng thời cũng là một khung kệ để trưng bày đồ cổ, ngọc bích và các vật dụng nhỏ khác.

Ánh mắt Dung Thư dừng lại trên người Bùi Vận.

Kỳ thật nàng không gặp vị di nương này nhiều lắm. Từ lúc bà ta bước vào cửa, Thẩm thị đã miễn cho bà ấy sớm tối đến thỉnh an.

Khoảng cách từ Thu Vận Đường đến Thanh Hành viện lại còn xa đến vậy, Thẩm thị cùng Bùi di nương trừ những lúc bắt buộc phải gặp mặt như gia yến thì lúc nào cũng là nước sông không phạm nước giếng.

Bùi di nương chính là một mỹ nhân có khí chất vô cùng thanh lịch, mái tóc đen xinh đẹp, chuốt nhẹ lông mày [*], đẹp như đoá phù dung nở trên núi. Nếu Dung Thư nhớ không lầm, bà ấy năm nay hẳn đã 37 tuổi, thế nhưng bề ngoài nhìn như chỉ mới 26.

[*] 峨眉淡扫 - vẽ nhẹ lông mày, đề cập đến nét trang điểm thanh lịch của người phụ nữ.

Cũng phải thôi, bà ấy vạn sự đã có phụ thân thay mặt gánh vác, còn được tổ mẫu coi trọng, lại sinh ra được nam đinh duy nhất của tam phòng, nữ nhi của bà ấy còn sắp gả vào danh gia vọng tộc.

Như vậy thì ngày tháng trôi qua làm sao có thể không thư thái?

Lẽ ra Bùi di nương là thiếp, cũng chỉ tính là một nửa chủ tử, nhìn thấy Dung Thư vốn nên hành lễ. Chỉ là Bùi di nương còn chưa từng hành lễ qua với Thầm thị thì sao có thể hướng tới tiểu bối như Dung Thư mà hành lễ được chứ.

Chỉ thấy bà ấy nhàn nhạt gật đầu, không kiêu không nịnh mà nói với Dung Thư: "Không biết đại cô nương tới tìm thiếp thân có chuyện gì?"

Khoé môi Dung Thư mang theo một chút ý cười, nói "Tổ mẫu một hai nhất định bắt mẫu thân ta giao ra Đông Giao thôn trang, nói là phải cho vào của hồi môn của Nhị muội. Chuyện này di nương có biết không?"

Bùi Vận nghe vậy liền nói: "Thiếp thân không biết".

Dung Thư gật gật đầu, lại tiếp: "Ta cũng biết di nương chắc chắn khinh thường cái loại việc này."

Đã biết không phải là bà ta làm, vậy tại sao phải hạ mình mà đến Thu Vận Đường? Bùi Vận nhăn mày, yên tĩnh chờ đợi chuyện tiếp theo.

Thế nhưng Dung Thư nói xong cũng dừng luôn câu chuyện tại đó, chỉ bước lên trước vài bước rồi ngửa đầu ngắm nhìn bức hoạ trên tường. Mấy bức tranh này chính là Bùi Vận tự mình vẽ, một bức vẽ hồng mai trong tuyết, một bức là rừng trúc sau cơn mưa. Cả hai bức tranh đều vẽ đến tuyệt đẹp, bút pháp tinh tế, ý cảnh sâu xa, mang lại cảm giác cực kỳ an tĩnh.

"Vẽ thật đẹp, kỹ thuật vẽ của di nương thật là tốt." Dung Thư nhiệt tình tán dương "Kỹ năng vẽ tốt như vậy tất nhiên sẽ cần đền loại giấy bút tốt nhất."

Vừa nói vừa dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sườn bức tranh, cười nói: "Mười lượng vàng khó mua được một tờ giấy Trừng Tâm Đường [*], quả thực là nhẵn như mặt băng xuân, dày dặn như kén tằm.

[*] giấy Trừng Tâm Đường: là một trong ba bảo vật học thời Nam Đường, được đánh giá là loại giấy tốt nhất trong lịch sử làm giấy của Trung Quốc, có bề mặt phẳng nhẵn, mịn màng, ít hút mực. Còn có loại mực mà di nương yêu thích chắc cũng phải là mực Hoạ mi của Thuý Tùng Đường đi? Mực này vừa trong vừa chất lượng, màu sắc đậm nét, mùi lại thơm, chẳng trách một thỏi mực đáng giá một thỏi vàng."

"Giấy mực này chẳng phải đều lấy ra từ Thanh Hành viện sao? Lúc nương của ta xuất giá, từng rương từng gánh châu báu ngọc ngà cứ hướng Hầu phủ mà nâng vào, làm cho không ít nữ tử đỏ mắt ghen tị. Chỉ là mười dặm hồng trang kia hiện giờ đều đã biến thành từng đoá hoa ngọn cỏ của Hầu phủ này, cũng hoá thành tờ giấy thỏi mực của di nương."

"Tâm địa của nương cũng thật tốt, không thích cùng người khác so đo, nhưng vậy lại làm cho những người trong Hầu phủ càng ngày càng tham lam. Tổ mẫu muốn chiếm lấy thôn trang mà mẹ để dành cho ta, để cho vào của hồi môn của Nhị muội. Ngay cả khi di nương biết chuyện, đại khái cũng sẽ không để trong lòng. Thôn trang kia là do tổ mẫu cứ một hai muốn đưa cho Nhị muội, cùng với người ở Thu Vận Đường đâu có quan hệ gì. Có đúng không?"

Nhưng mà dựa vào cái gì chứ?

Đó là thôn trang của a nương, chỉ cần người không nguyện ý cho, tổ mẫu dựa vào đâu mà mở miệng muốn lấy? Thu Vận Đường các người dựa vào cái gì mà thoải mái tiếp nhận?

Dung Thư nhìn Bùi Vận, dần dần thu lại ý cười. "Di nương, người nói thói đời như vậy, có phải hay không không nên làm người quá lương thiện?"

Bùi Vận bỗng ngước mắt lên, đôi mắt xinh đẹp lần đầu tiên để lộ ra nét bối rối. Sống ở Thu Vận Đường biết bao nhiêu năm, từ trên xuống dưới trong hầu phủ này có tới hơn trăm nhân khẩu, không có ai là dám nói năng lỗ mãng với bà. Cho dù là lão phu nhân hay là Thẩm thị, cũng chưa từng làm cho bà lúng túng đến vậy.

Không phải không biết tất cả chi phí ăn mặc của Thu Vận Đường hết thảy đều dựa vào của hồi môn của Thẩm thị mà chống đỡ, nhưng cho dù vậy thì sao chứ?

Thẩm thị chẳng lẽ không biết bà ta làm sao mà gả vào được Dung gia sao?

Lúc trước, Thái tử Khải Nguyên mê tín sùng đạo làm rối loạn quốc gia, phiên vương khắp nơi lấy danh nghĩa "Thanh quân trắc"[*] vây quanh Thượng Kinh.

[*] Thanh quân trắc - "Quân vương phe Thanh" dùng để dấy danh nghĩa, phát động chính biến để "Vì lợi ích của vua, tiêu trừ bè phái gian thần bên cạnh vua", đồng thời cũng chỉ một phương thức đấu tranh chính trị được vương quốc hoặc thị trấn sử dụng để dấy binh chống lại triều đình.*

Toàn bộ dân chúng Đại Dận lâm vào cảnh lầm than, thi thể của người chết đói nằm la liệt khắp nơi.

Sau đó Thái tử Khải Nguyên bị cung nhân hạ độc sát hại trong nội đình, Gia Hữu Đế Tiêu Diễn thành người chiến thắng cuối cùng.

Lúc đó, quốc khố Đại Dận trống rỗng, thiên tai nhân hoạ liên tiếp không ngừng, càng không nói đến địch ngoại xâm lăm le như hổ rình mồi.

Cứu trợ thiên tai, cần bạc.

Ổn định nhân tâm, cần bạc.

Chiến sỹ biên quan bảo vệ lãnh thổ, cũng cần tới bạc.

Quốc khố rỗng tuếch, số bạc này từ đâu mà có?

Khi mà Kiến Đức Đế còn chưa băng hà, Gia Hữu Đế cũng chưa đăng cơ, mưu thần bên dưới đã lập ra một tờ danh sách, muốn giết mấy con "cừu béo" để lập uy, thúc đẩy cho các thương phú các nơi cam tâm tình nguyện mà nộp gia sản lên.

Thẩm gia là thương phú số một Dương Châu, là hào phú có tiếng của Đại Dận, nghiễm nhiên chính là con cừu béo nhất.

Thẩm lão gia là người biết xem xét thời thế, sớm đã nhìn thấu thế cục, trước khi triều đình phơi bày tội danh của Thẩm gia, ông đã đề ra mối nhân duyên với Dung gia.

Như vậy, Thẩm gia mượn tay Dung lão thái gia, chủ động nộp lên hơn phân nửa gia sản. Không chỉ bảo vệ được gia tộc Thẩm gia, còn nhân cơ hội cùng Dung gia định ra một mối hôn sự.

Lão thái gia Dung gia cùng Dung Quân vẫn còn khoẻ mạnh, hai người vì Gia Hữu Đế lập không ít công lao, toàn bộ Thái Hộ Vệ Sở quân đều coi Dung lão thái gia là người đứng đầu.

Sau khi Gia Hữu Đế đăng cơ, tương lai sắp tới của Dung gia càng như lửa đổ thêm dầu.

Thẩm gia đem Thẩm Nhất Trân gả vào Dung gia, chẳng phải chính là muốn mượn thế trận phù tá hoàng đế của Dung gia cùng vận thế như lửa đổ thêm dầu để mưu lược Đông Sơn tái khởi sao?

Theo như Bùi Vận thấy, mối hôn sự của Thẩm Nhất Trân cùng tam gia chẳng qua cũng chỉ là một mối trao đổi buôn bán của Thẩm gia cùng Dung gia, kẻ muốn cho người muốn nhận.

Nhưng tại thời khắc này, nghe thấy những lời nói đó của Dung Thư, sự kiêu ngạo nằm trong xương cốt của một thế gia quý nữ như Bùi Vận dường như bị người ta hung hăng mà giẫm đạp trên mặt đất.

Bà xuất thân từ cuộc sống xa hoa ở Bùi gia, phụ thân bà là Bùi Hướng, từng nhậm chức Lễ Bộ thượng thư kiêm Văn Uyên Các đại học sĩ, ông có vô số môn sinh theo học, thế nhưng vào năm Kiến Đức thứ 36, chỉ vì ngay thẳng can gián Thái Tử đừng tin vào lời nói nịnh nọt của đám yêu đạo mà bị Khải Nguyên thái tử, người đang giám quốc thay vua cha, sát hại ngay trong cung, mượn việc này cho mục đích giết một người răng trăm người.

Bởi vậy nên Bùi gia mới gặp nạn, nam quyến sung quân đi biên cương, nữ quyến bị sung nhập vào Giáo Phường tư [*] hoặc dịch đình [*].

[*] Giáo Phường Tư - nơi quản lý âm nhạc cung đình.

[*] dịch đình - nơi ở của tì nữ.

Bà từ trên đám mây ngã xuống vũng bùn, mười bốn tuổi bị đưa vào dịch đình làm tì nữ.

Những thân tín cũ của Bùi gia sợ bị Khải Nguyên Thái tử giận chó đánh mèo, không một người nào dám giúp bà một tay. Mãi đến khi phiên vương các nơi tạo phản, Tử Cấm Thành đại loạn, Dung Tuần mới mạo hiểm đem bà cứu ra giấu ở ngõ hẹp, cuối cùng bà mới ra khỏi dịch đình.

Sau này Gia Hữu Đế đăng cơ đại xá thiên hạ, Bùi gia có thể sửa lại án xử sai, bà cũng thoát khỏi tiện tịch, được Dung Tuần lấy quý thiếp chi lễ nâng vào Dung gia.

Khi đó Bùi Vận nghĩ, bản thân thất nhiên có thể gả cho một người khác làm chính thê. Nhưng mà, mạng này của nàng là Dung Tuần cứu.

Từ khi ông ấy không mang tính mạng đem bà từ dịch đình cứu ra, bà liền nhận định người nam nhân này.

Sau khi vào hầu phủ, tuy trên danh nghĩa bà là thiếp, nhưng trên dưới Hầu phủ chưa từng có ai dám vô lễ với bà.

Dung Tuần đối đãi với bà mười năm như một.

Cho đến tận hôm nay, Dung Thư phá vỡ thế nước sông không phạm nước giếng của Thanh Hành viện cùng Thu Vận Đường, đến tận Thu Vận Đường đánh vào mặt bà.

Người có tâm tư tinh tế như Bùi Vận, sao có thể không rõ ý đồ của Dung Thư khi đến đây ngày hôm nay?

Bà lạnh lùng nói: "Đại cô nương yên tâm, ta sẽ tự mình đi Hà An Đường khuyên lão phu nhân. Đông Giao thông trang kia, Ô nhi cũng không cần. Con bé có thể gả vào Tưởng gia, chưa bao giờ là dựa vào của hồi môn phong phú hay không."

Dung Ô có thể kết thân cùng Tưởng gia, là bởi vì Tưởng Trân đã từng là môn sinh của phụ thân bà. Trước đây Tưởng Trăn đã ái mộ bà, vốn là hai nhà muốn kết thân như Tấn Tần (Tấn Tần chi hảo [*]. Vậy nhưng sau khi Bùi gia xảy ra chuyện, ông ta sau khi nghe xong lời của trưởng bối, liền lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, lạnh lùng nhìn bà bị đưa vào dịch đình. Hiện giờ một lòng muốn cho Dung ô gả và Tưởng gia làm tông phụ [*] cùng lắm cũng chỉ vì muốn chuộc tội.

[*] Tấn Tần chi hảo - một câu thành ngữ bắt nguồn từ thời Xuân Thu, nhà Tấn và nhà Tần đã kết hôn nhiều thế hệ, sau đó, câu "Tấn Tần chi hảo" là đề cập đến mối quan hệ trong cuộc hôn nhân của hai họ hai bên. Ý ở đây là hai họ kết thân với nhau thông qua mối quan hệ hôn nhân của hai người này.*

[*] tông phụ - vợ của con trai cả.*

Dung Thư cũng không để ý là Dung Ô vì lý do gì có thể gả vào Tưởng gia. Nàng chỉ muốn một lời chắc chắn như vậy của Bùi di nương.

"Vậy thì, ta liền cảm tạ di nương tại đây. Tổ mẫu vẫn luôn coi trọng di nương, di nương ở trước mặt tổ mẫu nói một câu có thể so với mười câu của mẫu thân ta còn hữu hiệu hơn."

Khoé môi Dung Thư lại lần nữa nhếch lên để lộ lúm đồng tiền. Nàng nhìn Bùi Vận, chậm rãi nói: "Lúc ta từ Dương Châu trở về, nương nói cho ta rằng, bà ấy cùng di nương đều là người đáng thương, mong rằng ta chớ có ghi hận người. Những năm gần đây, nương ta vẫn luôn cho Thu Vận Đường thể diện. Lần này ta cùng mong di nương cũng có thể cho nương một cái thể diện.

...

Phố Trường An,

Nửa canh giờ trước, ngay lúc Dung Thư rời khỏi Thanh Hành Viện vội vàng trở lại Thu Vận Đường, chiếc xe ngựa treo mộc bài của Thừa An Hầu phủ đã ra khỏi phố Đông Kỳ Lân, hướng về phía phố Trường An mà đi.

Trong xe ngựa, Thường Cát đem công văn trong tay dâng lên cho Cố Trường Tấn, cảm thán nói: "Không thể tưởng tượng được ngày tháng thiếu phú nhân vẫn ở Hầu phủ so với suy nghĩ của chúng ta còn có vẻ gian nan hơn."

Lúc chủ từ còn chưa đại hôn, bọn họ đã tra ra quá khứ chi tiết của Dung Thư, những niên giám cũ bên trong Thừa An Hầu phủ cũng biết về nó.

Thừa an hầu sủng thiếp diệt thê, thê tử còn chưa gả vào Hầu phủ, ông ta đã nuôi ngoại thất bên ngoài.

Sau khi tân hoàng đại xá thiên hạ, sau khi Bùi gia có thể trở lại như xưa, lại công khai đem người nhập vào phủ, sủng ái như chính đôi mắt của mình.

Nghe nói hôm nay vậy mà còn muốn cho thiếp thất ngồi cùng chủ mẫu dự yến, quả thực là chưa từng nghe thấy, phàm là gia đình nào chú trọng một chút, đều sẽ không phân biệt tôn ti như thế.

Quả thực câu chuyện trung thần mà Bùi Vận trải qua thật làm cho người ta thổn thức.

Chỉ là bà ấy đã lựa chọn làm thiếp, hẳn đã rõ ở mặt lễ nghi, thê là thê, thiếp là thiếp, tôn ti đã định.

Thường Cát ở góc này than thở, Cố Trường Tấn ở góc bên kia rũ mắt xem công văn trong tay, mắt điếc tai ngơ với việc hắn ta nói.

Thường Cát thấy chủ tử xem thập phần nghiêm túc, trong lòng biết rõ chủ tử đối với chuyện của thiếu phu nhân cũng không thực sự quan tâm, chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng.

Hoành Bình đang đánh xe ở phía trước kéo nhẹ dây cương, xe ngựa vững vàng giảm tốc, chầm chậm đi vào đoạn đường phồn hoa nhất của phố Trường An.

Tuy hiện tại đang là buổi trưa nhưng nói này vẫn đầy ắp tiếng người ồn ào như cũ.

Trên đường, mấy người bán gánh hàng rong nhìn thấy xe ngựa của hầu phủ, nháy mắt ra dấu lẫn nhau, một người trong số đó lấy từ trong sọt ra một cái cung tiễn, hất tung gánh hàng rồi hướng cửa sổ xe bắn tới một mũi tên.

Nhìn tư thế bắn tên của người bán hàng rong kia liền biết là người có võ.

Hoành Bình nâng cao dây cương, quát lên một tiếng: "Có mai phục!"

Xe ngựa dừng lại chột ngột, mũi tên kia bắn vào bên trong cửa sổ, "phập" một tiếng, mũi tên ghim vào vai trái của Cố Trường Tấn, máu tươi thoáng chốc ướt đẫm y phục ở đầu vai.

"Mang công văn này đi, đi Thuận Thiên phủ gọi người tới, ta cùng Hoành Bình có thể chống đỡ được nửa canh giờ." Cố Trường Tấn lạnh lùng phân phó.

Ba người họ cũng không phải lần đầu gặp nạn, sớm đã luyện ra được sự ăn ý mười phần. Lời nói Cố Trường Tấn vừa nói ra, Thường Cát liền nhảy ra ngoài từ cửa sổ, thân mình nhảy lên thêm mấy cái, rất nhanh đã biến mất trong đám người.

Thường Cát vừa rời đi, đằng trước bỗng lao ra một con ngựa điên, "ầm" một cái đâm về phía xe ngựa.

Trong xe lắc lư, Cố Trường Tấn bẻ gãy mũi tên trên vai, đang muốn nhân lúc này nhảy ra khỏi xe ngựa, bỗng nhiên thấy hoa mắt, một thân ảnh yểu điệu tinh tế nhào về phía hắn.

"Cố Trường Tấn, cẩn thận ..."

Biểu tình hoảng loạn của thiếu nữ vừa chuẩn bị đụng vào hắn thì bỗng chốc tiêu tán.

Nhanh như cơn gió lướt qua ngọn cây.

Cố Trường Tấn nhíu mày, mới vừa rồi là ảo giác sao?

Tác giả có lời muốn nói: vì  Dung gia có liên quan nhiều đến cốt chuyện nên tốn khá nhiều giấy bút để nói rõ bối cảnh. Các chương đầu tập trung nhiều vào bối cảnh của nam nữ chính, những chương sau sẽ có nhiều bối cảnh tập trung vào hai người hơn, cũng làm cho mọi thứ rõ ràng hơn.

Edit nói: Xin lỗi vì để  mọi người đợi lâu. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net