Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Về sau chuyện của anh với Ôn Địch phải làm sao, Nghiêm Hạ Vũ không muốn nhiều lời.

Anh nói vài ba câu chuyện làm ăn với Khang Ba, sau đó lên tầng.

Lúc Nghiêm Hạ Vũ bước vào phòng, mọi người ai cũng nhìn anh chằm chằm.

Sau đó, bọn họ đều dời ánh mắt sang chỗ Tần Tỉnh, ý bảo: Sao cậu bảo Nghiêm Hạ Vũ say tới độ bất tỉnh nhân sự, còn bị ảo tưởng? Giờ cậu ấy đã tới, cậu định giải thích thế nào?

Tần Tỉnh cũng buồn bực, anh ta gọi điện cho Nghiêm Hạ Vũ, bảo anh đến chơi, nhưng Nghiêm Hạ Vũ thực sự đã nói anh phải nấu cơm cho Ôn Địch.

Được Nghiêm Hạ Vũ nấu cơm cho là chuyện cực kỳ viển vông, lúc đó anh ta mới nghĩ là Nghiêm Hạ Vũ đã say quá rồi nên nói sảng.

Tần Tỉnh cười ha hả: "Anh Nghiêm, bọn em đang chờ anh tới đây."

Nghiêm Hạ Vũ cởi áo khoác ra, đặt lên tay ghế dựa, nhìn Tần Tỉnh mãi rồi mới nói: "Sao cậu không ở nhà với vợ đi, cứ suốt ngày say sưa ở câu lạc bộ thì có ích gì?"

Tần Tỉnh trừng mắt, "Em còn ế chầy ế chật ra đây, lấy đâu ra vợ?"

Nghiêm Hạ Vũ kéo ghế ra, ngồi xuống, "Tháng trước vừa mới kết hôn xong, sao bảo là không có vợ?"

Tần Tỉnh: "... Người kết hôn tháng trước là Phó Ngôn Châu."

Nghiêm Hạ Vũ lại nói tiếp: "Cậu không phải là Phó Ngôn Châu hả?"

Tần Tỉnh dở khóc dở cười, "Em là Tần Tỉnh mà anh giai."

Nghiêm Hạ Vũ hờ hững nhìn anh ta, "Vậy sao cậu lại mọc ra cái mặt của Phó Ngôn Châu thế?"

Tần Tỉnh: "..."

Anh ta còn vô thức sờ mặt, "Anh Châu sao có thể trẻ đẹp như em chứ?"

Những người khác cười vang.

Mãi sau Tần Tỉnh mới nhận ra, lúc gọi điện anh ta chê cười Nghiêm Hạ Vũ ảo tưởng, Nghiêm Hạ Vũ chính là kẻ chuyên thù dai.

Lúc nào Phó Ngôn Châu "hàng thật" mới mở miệng: "Hai người các cậu đấy, y như nhau, lúc nào cũng thích lôi tôi ra làm trò tiêu khiển."

Phó Ngôn Châu nói xong liền chia bày, tốc độ chia quá nhanh, khiến người ta không thể biết được liệu anh có tráo quân nào không.

Tần Tỉnh xoa xoa mắt, "Anh Châu, chậm chút đi." Nhìn cái này anh ta suýt mù luôn rồi.

Nhân viên câu lạc bộ tới hỏi xem Nghiêm Hạ Vũ có muốn uống gì không.

Nghiêm Hạ Vũ yêu cầu một cốc nước lọc.

Phó Ngôn Châu nói: "Mất công tôi chuẩn bị cho cậu một chai rượu ngon."

Nghiêm Hạ Vũ chú ý tới ngón áp út của Phó Ngôn Châu, trên đó không có nhẫn cưới, bình thường anh cũng không quan tâm tới chuyện người ta có đeo nhẫn không, nhưng nay lại hỏi: "Không đeo nhẫn sao?"

Phó Ngôn Châu đặt tập bài cái ra giữa bàn, thản nhiên nói: "Không quen."

Tần Tỉnh nói chen vào: "Anh Châu người ta tối thiểu còn biết đeo nhẫn vào tuần trăng mật, ai như anh." Ai như Nghiêm Hạ Vũ, dù có đính hôn cũng không đeo nhẫn, dù chỉ qua loa đối phó cho Điền Thanh Lộ đỡ mất vui cũng không.

Nếu muốn so về độ đểu giả, Phó Ngôn Châu vĩnh viễn xếp thứ hai, muốn vượt qua Nghiêm Hạ Vũ là chuyện vô cùng khó.

Phó Ngôn Châu ngắt lời, chỉ chỉ về hộp quà cạnh tủ, nói với Nghiêm Hạ Vũ: "Để xem đêm nay cậu thắng được không."

Trong hộp quà là một cái túi xách làm thủ công, là quà đính hôn mà câu lạc bộ muốn tặng cho Nghiêm Hạ Vũ. Bọn họ đều cho rằng Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch đã chia tay, ngay cả Tần Tỉnh và Phó Ngôn Châu cũng tưởng vậy.

Nghiêm Hạ Vũ định chuyển hết cổ phần của mình ở bên công ty Tần Tỉnh và Phó Ngôn Châu cho Ôn Địch. Chính Tần Tỉnh và Phó Ngôn Châu đã ký vào nghị quyết trong đại hội cổ đông.

Nghiêm Hạ Vũ chỉ ngó qua cái hộp quà, không nói gì thêm.

Ván bài bắt đầu, anh chăm chú lấy bài, hỏi: "Dạo gần đây Tưởng Thành Duật đang bận gì vậy? Hôm nay không thấy cậu ta tới?"

Tần Tỉnh nhún vai, anh ta chỉ ăn uống chơi bời, không chú ý tới chuyện đó.

Mấy người còn lại trong phòng cũng không rõ dạo gần đây Tưởng Thành Duật đang bận việc gì, gần đây họ cũng không gặp anh.

Phó Ngôn Châu cũng chỉ biết đại khái, anh nói: "Đang ở nước ngoài. Lúc trước cậu ta nói muốn giành chức đại sứ của quảng cáo nào đó cho Thẩm Đường. Nếu người ta cho Tưởng Thành Duật cái chứ đại sứ đó, cậu ta sẽ giúp bên đó lấy được một hạng mục khác."

Nói trắng ra thì là lấy lợi ích đổi lợi ích.

Nghiêm Hạ Vũ gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó lấy điện thoại nhắn tin cho Ôn Địch, báo tin cho cô an tâm: [Tưởng Thành Duật đang muốn giành chức đại sứ quảng bá cho Thẩm Đường, lúc này đang không có ở trong nước, chờ tới lúc cậu ta quay về sẽ tự biết đường liên lạc với Thẩm Đường. Em không cần phải lo hai người đó sẽ chia tay đâu.]

Trong lúc nói chuyện phiếm, một ván bài chấm dứt.

Lần đầu tiên Nghiêm Hạ Vũ thua.

Tần Tỉnh vui đến rạo rực, đợi bao nhiêu lâu mới được hãnh diện một chút, cuối cùng cũng có thể thắng bài Nghiêm Hạ Vũ một lần.

Anh ta nói khoác mà không biết ngượng: "Anh Nghiêm, em sẽ nhường anh ván sau."

Nghiêm Hạ Vũ liếc anh ta, cũng không nói gì cả.

Ván thứ hai bắt đầu, phòng bọn họ bỗng có khách không mời mà đến.

Điền Thanh Lộ tới tìm Tần Tỉnh chơi. Tần Tỉnh chính là người nhỏ tuổi nhất trong đám bọn họ, cũng là người chịu chơi nhất, rất quảng giao, chơi với ai cũng có thể tay bắt mặt mừng được.

Cô ta không ngờ Nghiêm Hạ Vũ cũng tới đây.

Chào hỏi mọi người xong, cô ta ngồi xuống bên cạnh Tần Tỉnh.

Tần Tỉnh lại bắt đầu ba phải: "Anh Nghiêm, anh thắng bài đi để còn tặng hộp quà kia cho chị Thanh Lộ."

Dù thế nào thì hai người cũng đã đính hôn, không bao lâu nữa sẽ kết hôn, ván đã đóng thuyền, anh ta chỉ hi vọng Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ có thể chung sống hòa hợp với nhau một chút.

Ít nhiều mấy người bọn họ cũng chơi với nhau từ nhỏ, nếu không có tình yêu thì chí ít cũng sẽ có những cảm giác khác.

Tần Tỉnh vừa dứt lời, mấy người quanh bàn chơi đều bắt đầu cố tình nhường Nghiêm Hạ Vũ, Tần Tỉnh còn nhả cả bộ bài của mình cho anh ăn.

Người sáng suốt đều nhìn ra, bọn họ đang muốn cho Nghiêm Hạ Vũ thắng bài.

Người giả vờ ngủ có gọi thế nào cũng không dậy, kẻ muốn thua bài có định cứu cũng chẳng ăn thua.

Nghiêm Hạ Vũ thua từ đầu đến cuối, không thắng nổi ván nào.

Vậy nên cái túi xách thủ công đó liền thuộc về tay Tần Tỉnh, do anh chàng có số lần thắng bài nhiều nhất.

Điền Thanh Lộ đã nhìn ra Nghiêm Hạ Vũ cố tình thua, cảm thấy mất hết mặt mũi nên cô ta chỉ ngồi chốc lát liền quay về phòng riêng của mình.

Sau khi Điền Thanh Lộ rời đi, Tần Tỉnh nói chuyện lại càng thêm không kiêng dè. Anh ta bắt đầu khuyên nhủ Nghiêm Hạ Vũ: "Anh à, cái túi này vốn là quà để tặng cho anh, để anh đưa chị Thanh Lộ mà. Giờ tự nhiên lại đưa em là thế nào? Vật quy nguyên chủ, anh đưa nó cho chị Thanh Lộ đi."

Nghiêm Hạ Vũ nói: "Nếu cậu muốn tôi tặng nó thay cậu, phí vận chuyển chưa chắc cậu đã trả nổi đâu."

Anh đứng dậy, cầm áo khoác lên, "Các cậu cứ chơi đi, đêm nay tôi bao hết, rượu vang muốn uống bao nhiêu tùy thích."

Tần Tỉnh còn chưa đã ghiền, muốn thắng Nghiêm Hạ Vũ thêm mấy ván nữa, "Anh về sớm vậy làm gì? Chơi thêm hai ván nữa đi."

Nghiêm Hạ Vũ nói: "Ôn Địch còn đang ở nhà một mình."

Mãi cho tới khi Nghiêm Hạ Vũ về rồi, những người trong phòng mới hiểu ra, đêm nay anh tới là để thông báo cho bọn họ biết: Lúc ở tiệc đính hôn anh không hề uống say, buổi tối nay thật sự đã ở nhà nấu cơm cho Ôn Địch.

Anh và Ôn Địch vẫn còn chưa chia tay.

Tần Tỉnh nhìn lại cánh cửa phòng vừa được đóng lại, "Không phải chứ ―― anh Nghiêm, anh ấy... Chuyện này là thế nào?"

Phó Ngôn Châu chậm rãi nói: "Cậu ta đang cân nhắc xem, rốt cuộc là có nên trao Ôn Địch tương lai không?"

"Đệch, không thể nào." Tần Tỉnh nghẹn họng, trân trối nhìn anh.

Tuy rằng Ôn Địch là con nhà giàu nhất Giang Thành, có uy tín thanh danh, nhưng căn bản là không thể so với giới danh gia vọng tộc của bọn họ, tóm lại là họ không cùng tầng lớp.

Ngay cả một kẻ chơi bời lêu lổng, không chịu làm lụng tử tế như Tần Tỉnh cũng biết, một khi đã đứng ở đỉnh cao tiền tài danh vọng, người đó sẽ chẳng bao giờ thấy đủ, chỉ muốn có thêm nữa. Mà tiền tài và danh vọng cũng như giang sơn vậy, dễ chiếm nhưng không dễ giữ. Anh Nghiêm hiện đang bình ổn lợi ích giữa tập đoàn Kinh Việt và gia tộc họ Nghiêm, đồng thời phải tiếp tục mở rộng phạm vi thương mại của tập đoàn.

Vị thế mà nhà họ Nghiêm có được ngày hôm nay không đòi hỏi anh Nghiêm phải hi sinh bất cứ thứ gì, nhưng anh vốn là người thận trọng từng bước, là người nhìn xa trông rộng, đã bao quát được tầm nhìn trong hai mươi năm tới, sao có thể không lo nghĩ cho bố anh và cả gia tộc được.

Vì vậy, anh làm sao có thể buông bỏ mối hôn sự với nhà họ Điền.

Tần Tỉnh không tin, nhìn về phía Phó Ngôn Châu, "Anh cũng đã kết hôn rồi mà, đừng nói anh Nghiêm như vậy."

Trong mắt của anh Nghiêm, dù yêu thì đã sao, vẫn cứ chia tay như thường, bằng không sao anh có thể vững vàng ngồi ở vị trí top đầu bảng xếp hạng trai đểu hằng năm được chứ.

Phó Ngôn Châu bảo nhân viên rót thêm cho mình một chén rượu, vừa thu bài vừa nói chuyện: "Chỉ là có thể thôi." Về chuyện tới cuối cùng Nghiêm Hạ Vũ cân nhắc ra sao, định kết hôn cùng Điền Thanh Lộ hay là hủy bỏ hôn ước, hiện tại khó nói.

Tần Tỉnh cảm thán, "Thực sự không dễ để khiến anh ấy có được ý nghĩ này đâu." Lý do tại sao chị Thanh Lộ lại nhẫn nhịn chịu đựng bao nhiêu tủi nhục để có thể gả cho anh Nghiêm vậy, có lẽ là không phải chỉ muốn chịu đựng nhất thời để được gió êm sóng lặng.

Bởi vì một khi anh Nghiêm đã ra quyết định kết hôn, tuyệt đối sẽ không ly hôn.

Vừa mới lơ đãng mà Tần Tỉnh đã thua ván này rồi.

Xem ra là anh ta chỉ có thể thắng nổi Nghiêm Hạ Vũ thôi.

――

Khi Nghiêm Hạ Vũ về đến nhà, trời đã sang rạng sáng.

Ôn Địch vẫn giữ nguyên tư thế như khi anh rời khỏi nhà, tựa người ở ghế sopha chăm chú đọc tiểu thuyết.

Lúc anh ra ngoài cô chỉ mới đọc được tầm mười trang, giờ đã đọc sắp xong quyển tiểu thuyết.

"Không mỏi mắt sao em?"

"Không ạ." Ôn Địch say sưa đọc kết cục của cuốn tiểu thuyết, không ngẩng đầu dậy.

Tầm nửa phút sau, cô mới nói: "Chồng à, anh về rồi sao?"

Nói qua loa như vậy, Nghiêm Hạ Vũ cũng không lên tiếng.

Sau khi Ôn Địch đọc hết dòng cuối cùng của tiểu thuyết, cô ôm chặt chiếc gối ôm trong tay để giảm bớt cảm giác khó chịu vì cái kết quá bi thảm này. Cuốn tiểu thuyết mà cô đang cầm trên tay đây, cô đã đọc tới lần thứ hai, nhưng tâm trạng vẫn cứ bị kết cục của câu chuyện ảnh hưởng tới như cũ.

"Mấy giờ rồi anh?" Cô hỏi Nghiêm Hạ Vũ.

Nghiêm Hạ Vũ đang uống nước, nghe cô hỏi liền nhìn đồng hồ: "Một giờ ba lăm."

Ôn Địch cũng không còn thổn thức nữa, cô buông gối ôm, duỗi tay về phía anh, "Ôm một cái."

Nghiêm Hạ Vũ đặt cốc nước xuống bàn, đi tới ôm cô.

Ôn Địch quan sát cái thắt lưng của anh, phát hiện anh lại đổi sang cái khác.

"Em nhìn cái gì đấy?"

"Thắt lưng."

Ôn Địch cũng không muốn ôm nữa, cô cầm thắt lưng của anh nhìn qua một chút.

Cô ngẩng đầu hỏi: "Cũng là em mua hả?"

Nghiêm Hạ Vũ: "Còn ai vào đây?"

Anh cúi người, hai tay chống ở thành ghế sopha sau lưng cô, để cô tùy ý nghịch thắt lưng, "Em có tật xấu gì vậy?"

Ôn Địch cười, nói: "Tật xấu của em chính là thích nghiên cứu đống thắt lưng em mua."

Thời gian đã quá muộn, Nghiêm Hạ Vũ bắt cô lên giường đi ngủ.

Cô đang tới tháng nên hai người không thể lăn lộn, sau khi rửa mặt xong, Ôn Địch tựa mình lên lồng ngực anh.

Nghiêm Hạ Vũ bắt lấy bả vai cô, khiến cô xoay qua chỗ khác để ngủ.

Anh kê tay mình cho cô gối.

Phần lưng Ôn Địch dán vào người anh, bụng dưới của cô lạnh, anh đưa tay bụm lấy.

Ôn Địch đang mơ mơ màng màng sắp ngủ thì lại nhớ ra, "Ngày mai bố mẹ em đều tới đây, buổi tối em sẽ ra ngoài ăn cơm cũng bố mẹ."

Hồi Tết Nguyên Đán Ôn Trường Vận và Triệu Nguyệt Linh đều phải bận rộn với các loại xã giao, buôn bán, dù con gái đã ở nhà rất nhiều ngày nhưng họ lại chẳng thể ăn cùng cô một bữa cơm tất niên, hiện giờ công việc đã hòm hòm, bọn họ lại lên thành phố này chơi cùng con gái.

――

Hôm sau là ngày nghỉ Tết âm lịch cuối cùng.

Hiếm có khi nào Nghiêm Hạ Vũ không bận, anh ở nhà xem phim cùng cô tới trưa. Biên kịch của bộ phim này là cô, còn Thẩm Đường là một trong số các diễn viên chính.

Trong phim, Thẩm Đường và nhân vật nam chính đang chia tay nhau, mỗi người một ngả.

Nghiêm Hạ Vũ nghe thấy câu thoại quen thuộc, nói: "Anh đã xem tập này ba lần rồi."

Ôn Địch khó hiểu, nghiêng đầu nhìn anh.

Nghiêm Hạ Vũ giải thích: "Hồi Tết anh có tới nhà Tưởng Thành Duật chơi mạt chược, cậu ta cứ phát đi phát lại tập này."

Bởi vì mải chơi bài nên không ai để ý tới màn hình TV, nhưng lời thoại trong phim mọi người đều được nghe tận tai.

Nghe nhiều lần như vậy, đương nhiên là có ấn tượng với lời thoại.

Ôn Địch ra chiều suy ngẫm: "Tập này có những phân cảnh đau khổ nhất phim đấy, Tưởng Thành Duật thích xem phim thể loại bi kịch thế này sao?"

Nghiêm Hạ Vũ nói: "Ở tập này Thẩm Đường chia tay với nam chính, về sau không cần phải diễn cảnh yêu đương với nam chính nữa. Không còn mấy cảnh diễn thân mật, Tưởng Thành Duật không phấn khởi mới là lạ."

Ôn Địch: "..."

Sự ghen tuông của Tưởng Thành Duật được bộ lộ trực tiếp thật đấy, lại còn phải vắt óc suy nghĩ xem nên làm thế nào để giành được chức đại sứ quảng bá về cho Thẩm Đường, giờ cô không cần phải lo chuyện chiến tranh lạnh giữa Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật nữa rồi.

Nhà bố mẹ của Tưởng Thành Duật và Nghiêm Hạ Vũ nằm trong cùng một khu gia đình, hàng năm mỗi dịp lễ Tết là Nghiêm Hạ Vũ và đám bạn lại tụ tập ở nhà Tưởng Thành Duật.

Có những lúc nhàn rỗi, cô sẽ lại nghĩ, nếu Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật kết hôn, sau đó cô và Nghiêm Hạ Vũ cũng kết hôn, vậy thì sau này mỗi năm cô đều có thể đón giao thừa cùng với Thẩm Đường, dù sau này ông nội Thẩm có già đi, vẫn sẽ có cô ở bên Thẩm Đường, hai người cùng nhau đếm ngược thời gian tới năm mới.

Nghiêm Hạ Vũ đưa đồ ăn vặt cho cô, "Còn ngần ngừ gì vậy?"

Ôn Địch hoàn hồn, cười cười: "Không có gì."

Cô ngồi trong lòng Nghiêm Hạ Vũ, để Nghiêm Hạ Vũ cầm đồ ăn vặt cho mình. Cô nhón từng miếng đồ ăn, cùng anh xem lại cảnh chia tay này lần nữa.

Ôn Địch hẹn với bố mẹ ăn tối tại nhà hàng lúc sáu giờ tối, lúc năm giờ cô đã thay xong quần áo để chuẩn bị xuất phát.

Nghiêm Hạ Vũ đưa cho cô chìa khóa của một chiếc xe thể thao. Ôn Địch thấy logo hãng xe trên thân chìa, nói: "Xe này nhỡ chạy trên đường bị cọ xát vào đâu, tiền sửa xe phải lên tới ít nhất bảy con số trở lên, tốt nhất là anh đưa em cái khác đi."

"Đây là chiếc duy nhất trong nhà không phải là bản giới hạn, em cứ lái đi, có xước thật anh cũng đâu bắt em bỏ tiền sửa."

"Tiền của anh cũng là tiền của em, em xót tiền được chưa?" Ôn Địch đang vội tới nhà hàng nên đành phải lái chiếc xe này.

Không biết có phải do cô gở mồm không, lái được nửa đường thì chiếc xe này bị đụng thật, có chiếc ô tô ở phía sau đụng vào lúc đang chuyển làn.

Ôn Địch mở cửa xe xuống dưới kiểm tra tình huống.

Người tông vào đuôi xe cô cũng đi xuống, mà một cô gái xinh đẹp rất có khí chất.

Hai người đối mặt, Khương Quân Tinh liền nhận ra Ôn Địch. Cô hơi ngẩn ra, hóa ra là cô đụng phải xe Ôn Địch.

Không kịp nghĩ gì nhiều, Khương Quân Tinh nhìn vào chiếc biển số của xe Ôn Địch. Giờ cô mới để ý, chiếc xe mà cô vừa tông phải lại chính là một trong những chiếc xe thể thao mà Nghiêm Hạ Vũ đang sở hữu.

Vận khí của cô kiểu gì vậy, hôm qua thì tình cờ chạm mặt Nghiêm Hạ Vũ ở tiệc đính hôn của anh, hôm nay lại tông phải xe của anh, quan trọng người lái xe lại là Ôn Địch, người không biết tường tận chắc chắn sẽ tưởng cô cố ý đụng vào.

Ôn Địch không biết Khương Quân Tinh, vì vậy khi Khương Quân Tính nói xin lỗi cô, cô chỉ cười không nói.

Sau khi trình báo cảnh sát, cô gọi cho Nghiêm Hạ Vũ và nói cho anh biết địa điểm xảy ra vụ va chạm.

Nghiêm Hạ Vũ bảo cô ở đó chờ anh, anh tới xử lý.

Không bao lâu sau, Nghiêm Hạ Vũ đi cùng quản gia tới, quản gia tự mình lái xe.

Nghiêm Hạ Vũ kéo cửa kính xe xuống, đang định kêu Ôn Địch qua đây thì chợt thấy Khương Quân Tinh đang đứng bên đường, không ngờ cô lại là người tông vào đuôi xe anh.

Khương Quân Tinh cũng đã nhìn thấy anh ngồi trong xe, cô hơi gật đầu chào hỏi.

Nghiêm Hạ Vũ nói với quản gia: "Tôi lấy xe này đưa Ôn Địch đi, ông ở lại quán xuyến mọi chuyện đi."

Quản gia cũng nhận ra Khương Quân Tinh. Ông biết rõ trước đây Khương Quân Tinh và Nghiêm Hạ Vũ từng có tình cảm, Nghiêm Hạ Vũ ở lại quả thực không thích hợp lắm.

Ông lo lắng nói: "Xe của anh tôi sợ lái không quen." Xe ô tô phân khúc phổ thông không có tính năng ghi nhớ điều chỉnh ghế ngồi, ông sẽ phải điều chỉnh chỗ lái thủ công.

Nghiêm Hạ Vũ bình thản: "Cứ lái như bình thường, không có chuyện quen hay không quen." Anh bước xuống xe.

Lúc này Ôn Địch đi tới, nói với anh: "Xe bị đụng không nhẹ đâu."

Nghiêm Hạ Vũ không thèm nhìn xem xe bị đụng thế nào, chỉ nói: "Không hề gì." Anh quan sát Ôn Địch một hồi: "Em có bị va chạm vào đâu không?"

Ôn Địch lắc đầu, "Chỗ này không cho phép xe đi với tốc độ cao mà."

Nghiêm Hạ Vũ liếc mắt nhìn qua chỗ Khương Quân Tinh, cô đang đứng ở ven đường gọi điện thoại, thoạt trông cũng không bị va chạm gì.

Anh lặng lẽ dời ánh mắt, mở ghế phó lái cho Ôn Địch ngồi, "Để anh đưa em đi."

Vốn định để quản gia đưa Ôn Địch tới nhà hàng, còn anh sẽ ở lại để theo dõi quá trình bồi thường và làm thủ tục lấy xe về, nhưng khi vừa nhìn thấy Khương Quân Tinh, anh lại đổi ý.

Nhỡ có người chứng kiến cảnh anh và Khương Quân Tinh đứng cùng một chỗ, mà xe của hai người lại còn đụng nhau, không biết họ sẽ bắt đầu mường tượng ra những gì. Vì để tránh gây hiểu lầm cho cô, anh quyết định tự mình đưa Ôn Địch tới nhà hàng.

Nhà hàng tọa lạc ở chỗ cách địa điểm va chạm xe không xa, chỉ mất hai mươi phút lái xe.

Nghiêm Hạ Vũ lái xe vào bãi đỗ xe của nhà hàng, dặn dò Ôn Địch: "Sau khi ăn xong em đừng bảo bố mẹ đưa về, anh chờ em ở đây."

Ôn Địch quay sang hỏi anh lần nữa: "Anh chờ em thật hả?"

"Ừ." Nghiêm Hạ Vũ tắt xe, nhìn cô nói: "Không phải vô duyên vô cớ anh đưa em tới đâu, muốn chờ để đưa em về đó."

Ôn Địch cũng không nghĩ nhiều, câu nói "không phải vô duyên vô cớ mới đưa em tới" còn có ý khác, cô cũng chỉ cho là mặc dù do bị đụng xe nên Nghiêm Hạ Vũ mới đưa cô tới, nhưng cũng được coi là có ý muốn đón đưa cô.

Ôn Địch hôn anh một cái, sau đó tháo dây an toàn, xuống xe.

Nhc cầm lấy áo khoác của cô, cũng xuống xe theo, sau đó sang bên kia xe đưa áo cho cô.

Ôn Địch vừa mặc áo vừa nói: "Em có nên mời anh lên tầng không đây."

Hôm nay Nghiêm Hạ Vũ không thể tới gặp người nhà với cô, anh đã tới sai thời điểm, thân phận cũng không thích hợp.

Anh từ chối khéo: "Về sau vẫn còn nhiều cơ hội gặp mặt mà em. Chờ sang năm cô chú tới Bắc Kinh anh sẽ mời họ ăn cơm, hoặc nếu sang năm có rảnh anh sẽ tới Giang Thành."

Ôn Địch không ngờ là anh sẽ chủ động đưa ra đề nghị tới gặp bố mẹ cô vào năm sau. Một người đàn ông trước ba mươi tuổi như anh mà đã cân nhắc tới chuyện kết hôn, quả là phi thực tế.

Trước kia cô cũng như thế này, trước kia khi chưa gặp anh, cô vốn không muốn kết hôn sớm như vậy.

Thực ra anh cũng không cần phải nói câu sau cùng kia để hứa hẹn với cô.

Cô nói đùa: "Anh thuận miệng nói mấy lời khách sáo cũng không cần nói kĩ như vậy, nhỡ em tưởng thật thì sao, tới lúc đó anh định thế nào?"

Nghiêm Hạ Vũ sửa sang lại cổ áo khoác của cô, nói: "Mấy lời anh thuận miệng nói với em suốt mấy năm qua, anh đều thực hiện cả, không phải sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net