Forever Rain - RM #Mono

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình cũng đang buồn và mỏi mệt. 

Thực sự giai điệu của Forever Rain rất da diết, rất ám ảnh. Ở cái cuộc sống xô bồ này, chúng ta có thể quen biết rất nhiều, nhưng, chính bản thân chúng ta, cũng lại thật cô đơn.

Một người luôn mang theo nỗi đau và những kí ức trong quá khứ, đè nặng cả những lo toan tương lai, liệu đến bao giờ chúng ta mới được sống, sống thật đúng nghĩa?

Tôi thật hy vọng.

Mỗi ngày, đều có mưa rơi.

Để tôi còn cảm thấy được

Hình như, cũng có ai đó, vì tôi mà đổ lệ...

...

Tôi thật mong muốn

Trời mưa không bao giờ dừng lại

Để chẳng ai cả, chẳng ai có thể nhìn thấy 

Để chiếc dù ấy, có thể giấu đi khuôn mặt 

Bi thương 

Của tôi...

.

Bởi vì khi mưa tuôn rơi, thì ai nấy, cũng đều cuống quýt và bận rộn, với chính bản thân họ

Sẽ không, không một người nào, cảm nhận được, nỗi đau của tôi!

Chầm chậm lại hơi thở

Cuộc sống của tôi, giai điệu rap tôi viết, tất cả đều quá nhanh chóng, nhanh đến mỏi mệt

Hẳn là mọi thứ, vẫn nên trở lại nơi chốn mà đáng lẽ ra nó thuộc về...

;

;

Chiếc bóng bản thân hằn in trên khung trời hôm ấy

Là tôi đây, đang sóng vai cùng mù mịt!

Gục xuống thôi, còn lại gì nữa...

Thế giới này, làm ơn

.

Slow rap, Slow jam, Slow rain

Tất cả, chậm lại như thế! Đều như thế!

Cứ mưa mãi đi

Cứ mưa mãi đi

Cứ

Mưa

Mãi 

Đi

'

'

'

Mỗi khi trời mưa

Họ phiền muộn

Còn tôi, vui đến thế

Vì rằng, tôi cảm giác được, tôi còn có một người bạn thân

Đều đặn, gõ nhẹ, lại gõ nhẹ, vào cánh cửa tâm hồn tôi

Và người bạn ấy, sẽ hỏi tôi:

CẬU, CÓ ỔN KHÔNG?

CÓ ỔN KHÔNG?

Và tôi sẽ đáp lại rằng

Tôi vẫn là con tin

Vẫn cứ bị giam giữ

Bởi ngục tù là cuộc sống quá đỗi ngột ngạt này!

/

Tôi không tồn tại

Mà tôi, cũng không bao giờ biến mất

Là thế

Như thế

Hóa ra, vẫn có thứ gì đó, trói chặt tôi. Níu lấy tôi

Như bạn, hoặc có thể, hãy cứ, gõ nhẹ lên cánh cửa

Gõ nhẹ, vào thâm tâm ai đó...

\

Nếu tôi có thể hôn ai đó

Thì có ai, cũng chào đón tôi chăng?

Ôm lấy thân xác đã tàn lụi này?


Đừng hỏi tôi điều gì cả

Tôi, nào có cô đơn!

Trời mưa, trút nước

Lúc thổ lộ

Hình như thế

Đừng rời bỏ tôi

,

Hằng mong muốn chôn mình trong thế giới xám nhạt

Phủ đầy tàn tro

Nhưng chốn ấy, lại không là vĩnh hằng!

 Slow rap, Slow jam, Slow rain 

'

'

'

Trời mưa, là lúc nói thật. Không cường ngạnh, không tỏ ra

Không còn bất cứ thứ gì để che đậy nữa

Thì

CỨ 

MƯA 

MÃI 

ĐI

"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net