8/3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8/3 chúc chị em đều khỏe mạnh, xinh đẹp và thành công hơn! Chị em chúng ta không hề thua kém bọn đàn ông con trai, phải cố lên! Hôm nay au đã có ngày 8/3 khá vui, nhưng lại có tâm trạng để viết một chương phụ .... 

---------------------------------------------------------------------

Ngày 8/3? Là ngày gì vậy? Khả Dĩ Hân nghe loáng thoáng bọn con gái cứ nói chuyện nghe có vẻ háo hức lắm. Sau một thời gian, nó hiểu rõ đó là ngày Quốc tế Phụ nữ. Thì sao chứ, nó vốn không có khái niệm đó một chút nào. Bọn con gái thích thú nói chuyện với nhau về việc bố sẽ tặng mẹ ra sao, mẹ sẽ đón nhận như thế nào, nó lơ đãng nhìn vào một trong đứa béo nhất, đang luôn mồm khoe mình sẽ làm gì. Tặng quà cho mẹ? Nó có cảm giác thế nào nhỉ? Thấy bố tặng quà cho mẹ? Sẽ ra sao? Nhưng rồi nó cũng phủi đi ngay cái ý nghĩ đó, bố mẹ nó, hai người đó, nếu đã yêu nó, thương nó, đã không bỏ nó mà đi rồi! 

Trở lại khuôn mặt u buồn, một đứa trẻ lớp 5 đáng nhẽ phải có khuôn mặt vô lo vô tư, đôi mắt hồn nhiên và môi luôn nở nụ cười, nhưng mà Dĩ Hân lại không hề như vậy. Đôi mắt u buồn khó tả, khuôn mặt lạnh băng, trong trái tim từ lâu đã không tin vào tình yêu thật sự. Một cô bé đã nhận được cú sốc quá lớn như vậy, đối với nó, đã làm tổn thương sâu sắc đến tâm hồn. 

Đến ngày 8/3, bà ngoại nó mua về một cái bánh gato khá to, vui vẻ:

- Hôm nay bà cháu ta tự thưởng cho mình thôi! 

Nó nhìn bà, rồi lại hỏi:

- Ông đâu rồi hả bà?

Bà chợt ngưng cười, có vẻ buồn buồn:

- Ông vẫn phải làm trong xưởng chưa về con ạ!

Thế là bữa sáng chỉ có hai bà cháu, ăn trong im lặng, cái bánh chợt đắng ngắt. Nó lại đến trường. Xung quanh có nhiều cặp mẹ đưa con đi học, tiếng cười vui vang khắp sân trường, trái tim nó lại lạnh ngắt, cúi mặt không dám nhìn lên đi thẳng vào trong trường. 

Vào lớp, cô giáo vui vẻ nói:

- Hôm nay, cô sẽ hướng dẫn các em cách làm thiệp tặng người mẹ, người bà của mình nhé!

Nó đờ đẫn, tặng bà được sao? Vậy mình sẽ làm!

Nó bắt tay vào công việc trong lặng thầm, chỗ ngồi cuối lớp khuất bóng, nó có thể tự do làm mọi thứ! Dù xung quanh ai cũng làm cho mẹ, nhưng giờ nó đã có người để tặng, nó .... có lẽ không cô đơn đến vậy!

Nắn nót từng nét chữ, Dĩ Hân như hạnh phúc hơn, nếu mang về tặng bà, bà sẽ thích phải không? Nó nghĩ vậy càng vui vẻ, khuôn mặt rạng ngời hơn. Giờ ra chơi, nó cất cẩn thận vào trong cặp rồi đi xuống canteen mua cái bánh ngọt. 

Đến lúc lên lớp, nó thấy cặp của mình bay lên bục giảng, sách vở mỗi nơi một thứ. Và bọn con trai trong lớp đang xúm xít lại đọc to từng dòng chữ của nó trong tấm thiệp. Đọc xong, bọn chúng cười vang, một đứa con trai nọ giả giọng nghe quan tâm:

- Cậu không có mẹ để tặng sao? À, đúng rồi, mẹ cậu đã bỏ cậu mà đi mà!

Cái tin bố mẹ bỏ nó đã lan ra khắp trường, đi đâu họ cũng xì xào, người lớn nhìn nó với ánh mắt thương cảm, bạn bè đồng trang lứa không ai chơi với nó. Những bạn cùng lớp hay lôi nó ra làm trò cười chỉ vì muốn thể hiện ta đây có bố mẹ. Mắt nó dần tối sầm, đôi mắt saphia xanh sắc lạnh, trở nên lạnh lùng vô cảm, trái tim... lại thêm lần nữa nguội lạnh. Nó tiến lên nhặt sách vở cho vào cặp, rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi lớp. Bọn con trai trong lớp gọi với theo với tiếng cười nói. 

Đầu óc nó trống rỗng, nó lẻn ra ngoài đường. Nó trốn học. Đây là lần đầu tiên nó làm vậy, từ lâu, tuy bị bạn bè trêu đùa, chọc phá, nó cũng tự hứa với mình rằng dù chuyện gì cũng không bỏ học, tiền lương hưu của ông bà đều là dành cho nó ăn học. Nó phải biết trân trọng. Nhưng đến ngày hôm nay, nó đã không thể chịu được...

Đi ra công viên, nơi xa nhất mà nó có thể tới, trời trong xanh quá. Nó chọn một cái ghế ngay dưới gốc cây , che phủ mọi vật xung quanh. Và ngồi đó, trong im lặng, nó nhớ đến ngày nó biết bố mẹ nó đã làm gì, đến ngày mà ông chạy ra đỡ nó trong lấm lem bùn đất, nhớ đến nụ cười của ông bà, nhớ đến khuôn mặt buồn buồn của bà. Rồi một giọt trong suốt lăn xuống đất, nó chịu đựng thật giỏi, mới học lớp 5 thôi, nhưng sức chịu đựng của nó quá tốt. Từ quãng đường đó đến đây, nó không thể khóc, bởi nó hứa là không bao giờ được yếu đuối, chỉ có khi ở một mình, nó mới có thể nhẹ nhàng nức nở. Một giọt đã rơi sẽ có giọt tiếp theo... 

Nó nấc lên, nó muốn gặp bố mẹ. Nó muốn nhìn thấy họ dù chỉ một lần, nó muốn một thứ gọi là tình yêu thương của bố mẹ... Khuôn mặt đáng yêu đẫm nước mắt...

Chợt có một cậu con trai chui tọt vào cái cây, lạ thật, nơi đây rất ít ai biết. Cậu con trai có mái tóc xoăn và đôi mắt nâu to tròn, ngó ngó ra ngoài một lúc, cậu mới thở phào. Nó nhìn chăm chú cậu ta, rồi cậu ta chợt quay lại, đôi mắt mở to ngạc nhiên, khuôn mặt dần trở nên đỏ, lúng túng:

- Xin ...lỗi đã làm phiền!!

Rồi định chạy ra ngoài thì nó gọi:

- Không sao đâu! 

Cậu bé nhìn khuôn mặt của nó, ngây ngô:

- Cậu khóc à?

Nó gật đầu. Cậu chạy lại ngồi xuống ghế với nó:

- Sao vậy?

- Buồn!

- Tại sao lại buồn?

- Vì nhiều chuyện!

- Nhiều chuyện gì thế?

Nó chợt cảm thấy hối hận, sao lại gọi cậu ta lại nhỉ?? Thì cậu bé cười tươi với nó:

- Có nhiều chuyện cũng không sao đâu, nhìn này!

Trong tay cậu bé là một bông hoa hồng màu tím lấp lánh sương.

- Hoa hồng này rất quý, mình phải tìm mãi mới thấy được đó!

Nó nhìn rất thích thú, bông hoa đẹp quá!! Nó cũng muốn có, nhưng mà là cậu ấy tìm ra nên chắc không được đâu. Cậu bé lại nói:

- Nếu cậu thích mình sẽ cho cậu!

- Thật sao?

- Uk, vì bông hoa này sẽ giúp cậu xóa tan nỗi buồn!

Cậu bé đưa bông hồng tím cho nó, rồi mỉm cười rạng rỡ:

- Mình là Gia Minh Nhật... Rất vui được làm quen!! 

Nó nhẹ cười, bao đau buồn đã tan hết, nó hơi đỏ mặt:

- Khả Dĩ Hân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net