Chương 23: Trái tim không còn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yukiko đứng trước cửa hàng, nhìn biển hiệu không chớp mắt. Một cái tên rất rõ ràng và một dáng vẻ bình thường, nơi này đã thay đổi rất nhiều. Trước kia cô ấy kén chọn hơn nhiều, có lẽ những ước ao tiếp xúc và cảm nhận nhiều hơn nữa đã bắt đầu nhú lên trong tim cô ấy. Con người luôn rất có sức hút một cách kỳ lạ và cô vốn đã biết rằng cô ấy sẽ có một lối đi mới.

Dù sao thì Yukiko cũng mở cửa vào trong. 

So với cửa hàng Sao Băng trước kia thì cửa hàng Ước Vọng rộng lớn hơn nhiều, không khí cũng khác đi. Cửa hàng Sao Băng chỉ bán điều ước, không có khách hàng bình thường, mà một tháng chỉ xuất hiện vài lần khi chủ nhân của nó tìm được một mục tiêu. So sánh ra, nơi này có sự sống hơn hẳn.

Có hai nhân viên, điều mà Yukiko không ngờ tới. Một trong số họ đến ngay khi cô ngồi xuống. Khuôn mặt họ không giống như là sẽ thay đổi, nhưng chúng có cảm giác giống cô ấy. Có lẽ sau những năm này cô ấy cũng có thêm được thứ gì đó quanh mình.

- Một trà mật ong và bánh puddin, cảm ơn. - Yukiko mỉm cười.

Cô phục vụ cười đáp lại cô và rời đi. Cô chống tay, nhìn ra khu ngoài vườn. Đó là nơi giống như lần đầu cô đến cửa hàng Sao Băng, nhưng nó có đầy hoa và ánh sáng. Nó bình thường đến mức cô thậm chí phải tự hỏi đây có phải nơi cô cần tìm hay không. Tin đồn đã đưa cô đến đây, trong khi cô không còn có cách tìm kiếm nào khác. Từ khi phát hiện ra cửa hàng Sao Băng biến mất, cô đã cố tìm Yuki khắp nơi, đôi lúc còn nghĩ rằng cô ấy đã trở về địa ngục hay đâu đó, dù sao thì cũng không còn trên đời. Nhưng cuối cùng nơi này đã xuất hiện.

- Có vẻ cô rất tự tin rằng mình có nhiều tố chất để trao đổi.

Âm thanh là thứ rất lâu rồi Yukiko mới cảm nhận được. Và nó là trải nghiệm rất đặc biệt. Cô giật mình khi nghe thấy, biết rằng mạch máu của mình đang đập vì phấn khích với điều mà nhiều năm rồi cô chưa từng được cảm nhận. Nhưng cô không quá kinh hoàng và cũng không ngạc nhiên. Một cảm giác thật kỳ lạ khi có thể nghe được gì đó, cô đã quen với thế giới yên lặng trong suốt những năm qua. Như vậy tốt hơn cho cô, cô có thể dễ dàng chìm vào trong thế giới của riêng mình và tạo ra những tác phẩm tuyệt vời.

Khi Yukiko quay đầu nhìn, cô thấy một cô gái trạc tuổi mình với dáng vẻ mảnh mai đang đứng đó cùng trà mật ong và bánh puddin. Trông cô ấy như một bông hoa dại, nhẹ nhàng yếu ớt và nhỏ bé bên cơn sóng của cuộc đời. Nhưng cô biết cô ấy, một bông hoa dại thật sự không khi nào sẽ bị gió bão tàn phá. Cô không bao giờ bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài đó nữa. Cô ấy khỏe mạnh hơn bất cứ ai trên thế giới này, theo cả nghĩa đen. Vậy thì gương mặt nhợt nhạt đó chỉ là một cách mỉa mai không hơn không kém.

- Sự xuất hiện của cô chính là lời xác minh rõ ràng nhất mà. - Yukiko nói khi nhận lấy trà mật ong và cô gái để puddin lên bàn.

- Sự sợ hãi, thính giác, nỗi đau và sự thật của cô đã bị lấy mất. - Cô gái chậm rãi ngồi xuống đối diện cô khi cái khay bỗng nhiên biến thành ánh sáng. - Vậy mà cô vẫn chưa có đủ sao? Hay cô cần bán đi sự tham lam của mình?

Âm thanh duy nhất chỉ xuất hiện, không có thứ gì khác mà cô nghe thấy. Nó vọng vào tai cô như thể cô đang ở trong một căn phòng trống rộng lớn. Hơn cả cô có thể dự đoán, âm thanh bây giờ với cô đáng sợ hơn khi cô còn nghe được. Con người cần nghe được nhiều âm thanh một lúc hơn là chỉ một giọng nói.

- Tôi đã có đủ rồi, tôi rất tận hưởng cuộc sống của tôi. - Yukiko uống một ngụm trà mật ong, mỉm cười với hương vị đi qua đầu lưỡi. - Tôi chỉ muốn cảm nhận nó lâu hơn nữa.

Đôi mắt cô gái hơi mở lớn, nhưng rồi cô ấy cũng gật đầu không hỏi gì thêm nữa. Cô ấy nhìn dĩa puddin trên bàn.

- Hanaori Yuki, chủ cửa hàng. - Cô ấy cụp mắt. - Chắc là phải chia buồn với cô.

- Cuộc đời là vậy mà. - Yukiko nhún vai, lại uống thêm một ngụm trà. - Tôi đã tìm một con đường đi dễ dàng, vì vậy nên nó phải cho tôi thêm sóng gió.

Nói tới đó, Yukiko tự cười. Sóng gió là một cách nói giảm nói tránh, thứ đang đợi cô là kết thúc mới đúng. Rồi cô sẽ được sống bao nhiêu lâu nữa với cuộc sống mà cô đang rất hài lòng này đây? Có lẽ việc con người được hạnh phúc là thứ mà số mệnh không cho phép tồn tại lâu dài.

Nhưng mọi việc cũng không tệ đến vậy. Căn bệnh tim đến với cô ba năm trước là một dịp để cô sống chậm lại. Để cô cảm nhận những thứ xung quanh và có cơ hội biết được những gì cô chưa thể thấy. Gia đình là một trong số đó.

Cuộc sống giàu sang chưa bao giờ là đích đến với Yukiko khi cô được sinh ra trong nhung lụa, nhưng lẽ ra cô phải biết tình thân là thứ khó mà phai màu được. Việc phớt lờ nó đi không có nghĩa là cô không cần nó và khi cô phải đối chọi căn bệnh, cô biết rằng có người ở sau sẽ đón lấy khi cô ngã xuống và lo lắng cho cô. Đó là một điều may mắn, nhưng không đủ. Cô là một kẻ tham lam. Rất tham lam.

- Cô có vẻ đã quen. - Yuki nói khi cau mày. - Vậy mà cô vẫn muốn một điều ước à?

Yukiko khẽ cười, khép mắt nghĩ lại về những gì cô đã trải qua. Năm mười sáu tuổi cô nhất quyết chuyển khỏi nhà, sau đó ba năm thì vào một trường đại học thiết kế. Đổi sự sợ hãi lấy một cơ hội thể hiện mình, đổi nỗi đau lấy một bước tiến lớn, đổi sự thật để sửa chữa sai lầm và đổi đôi tai để giành lại vinh quang. Giờ cuộc sống của cô đã phụ thuộc vào điều ước, không có nó biết đâu cô đã không thể có được cuộc sống mà cô luôn rất hài lòng này.

Đây không phải là vì nỗi sợ. Cô không sợ chết, không sợ đau đớn, không sợ mất tất cả, không sợ kết thúc cuộc đời của mình. Cô đã không còn có thể cảm giác sự sợ hãi nữa, cô đã bán nó cho quỷ dữ rồi. Đây là lòng tham. Cô muốn được tận hưởng thêm chút nữa, được sống thêm chút nữa, được quan tâm thêm chút nữa, được tự do thêm chút nữa.

Một tham vọng vĩnh hằng đừng bao giờ dừng lại.

- Cô sử dụng lòng tham của cô tốt thật đấy. - Yuki nhếch môi cười nhạt. - Một cái cớ không thể hoàn mỹ hơn, nhưng cũng thật thông minh.

Bàn tay của Yukiko đặt trước ngực, gật đầu. Trái tim này cần nó, cô biết. Đây có lẽ không phải lần cuối cô cầu xin một ân huệ, nhưng ít nhất nó là điều cuối cùng cô nghĩ ra được. Cô muốn nữa, nhưng cô biết rằng những thứ không do mình tạo ra sẽ càng dễ bị tước đoạt hơn. Vì vậy cô chỉ cần tự cho mình cơ hội, chứ không bao giờ được phép đẩy bản thân đến sẵn ở vạch đích. Nếu không biết điểm dừng, người ta dễ rơi vào địa ngục.

- Người ta không thể đổi trái tim khác, nhưng cô có thể. Tôi muốn có một cuộc sống khỏe mạnh.

Yuki nhìn cô. Hoặc là nhìn trái tim cô. Cô không biết cô ấy đang nghĩ gì, nhưng đôi mắt cô ấy chứa sự thấu hiểu. Cô ấy đã thay đổi từ lần cuối cùng cô gặp cô ấy. Không phải chỉ là vẻ ngoài bớt u tối, mà giống như đã có thêm nhiều hơn một nỗi đau trong tim cô ấy, khiến cô ấy phải dịu đi. Cô đã thấy cô ấy bằng ánh mắt khác với trước kia.

- Mọi điều ước đều sẽ được thực hiện, quy tắc cũ. - Yuki đáp lời, nở một nụ cười trông khó hiểu. - Nếu cô từ bỏ trái tim của cô, cô sẽ không còn phải đau đớn vì nó nữa.

Yukiko cau mày, bắt đầu suy nghĩ lại về cuộc trao đổi. Trái tim là một cách nói bao quát. Bởi với con người không có trái tim thì thứ gì sẽ chứa được tình cảm? Hay cô phải từ bỏ chúng và sống cuộc sống không còn là chính mình?

- Là trái tim thật sự của cô. - Yuki đứng dậy, nhướn người chỉ ngón tay vào ngực cô khi đôi mắt cô ấy ngay trước mắt cô. - Hãy sống với một lồng ngực trống rỗng, vì tôi thích trái tim này.

- Cô thích một trái tim yếu ớt bệnh tật? - Yukiko nheo mắt.

- Tôi có thể chữa nó, nhưng tôi không làm với cô. - Yukiko đáp lại, gương mặt nhợt nhạt không còn vẻ yếu đuối nữa mà thay vào đó nó lạnh lẽo với một nụ cười ranh ma. - Tôi muốn trái tim này thuộc về tôi.

Đấy không phải là một cách buôn bán khôn ngoan. Khi Yuki có thể chữa cho trái tim cô, cô ấy lại nói cô muốn lấy nó. Nhưng cô phớt lờ sự thật là cô ấy có thể làm được. Bởi vì cô ấy luôn là một kẻ không bao giờ để người khác nắm được thứ gì. Cô đã quá quen, cô chỉ cần hợp đồng đảm bảo rằng cô có thứ cô muốn. Trái tim vật lý thì có gì đáng để tiếc khi nó chẳng làm được gì ngoài mang đến những trói buộc?

- Vậy cô đảm bảo tôi còn sống?

- Cô sẽ bớt đau hơn nhiều. - Yukiko nhún vai, ngồi lại xuống ghế. - Nhưng cô sẽ phải giữ bí mật khi trở thành một con quái vật không tim. Cuộc sống không bao giờ dễ dàng.

- Vậy thì đổi, tôi sẽ không giữ lại thứ tôi không cần. - Yukiko dễ dãi đáp lời.

- Người quen dễ trao đổi thật. - Yuki khẽ cười, đưa tới một mặt dây chuyền.

Đó là một sợi dây chuyền dây vàng rất đẹp, có mặt hình trái tim và một viên đá đỏ tươi đặt ở giữa. Yukiko thề là cô có cả ngàn kiểu thiết kế trang phục thích hợp với cô và cả loại trang sức thế này. Nó đẹp, nhưng không thật sự quá nổi bật.

- Trái tim mới của cô. Nó không đập nhưng cô sẽ sống với nó. Không bao giờ tháo nó ra thì cô không bao giờ phải chết vì không có trái tim.

Yukiko nhận sợi dây chuyền, không nói gì thêm. Cô đeo nó lên cổ, kiên quyết và không có vẻ lo sợ mình sẽ đổi ý. Yuki suýt thì quên cô gái này đã cho đi nỗi sợ của mình.

Sợi dây chuyền không khó đeo. Khi nó nằm ngay ngắn trên cổ cô, thế giới bỗng nhiên đột ngột im lặng. Một sự im lặng rất khác thường so với ngày tháng không có thính giác mà cô trải qua suốt những năm nay. Một cảm giác rất lạ. Giống như chính cô cũng đang yên lặng theo cách với cả thế giới từ trước đến nay đã tránh xa cô. Không còn máu chảy, không có tim đập. Tất cả đều biến mất. Mọi thứ giống như đang tự trôi đi còn cô thì chỉ đứng nhìn.

Nó mất thật rồi à?

Yukiko không biết. Cô đặt tay lên ngực, im lặng chờ đợi thứ gì đó đáp lại. Nhưng cô không cảm nhận được nhịp đập nữa. Một cảm giác mất mát ghê gớm tràn ngập trong cô, nhưng rồi sự thõa mãn đã lấp đầy khoảng trống đó.

- Thật ghê gớm. - Yuki vẫy tay như thể cô ấy vừa cầm thứ gì đó đáng sợ. - Người ta thiếu càng nhiều thì lại càng không biết điểm dừng. Cô đã hài lòng chưa?

- Kiểu trao đổi lập tức này làm tôi không quen lắm. - Yukiko cười đáp lại.

Yuki lắc đầu, không nói gì. Cô nhìn cô ấy, thầm nghĩ mọi chuyện bây giờ thật dễ dàng. Sau đó lấy chiếc muỗng nhỏ trên dĩa puddin, xắn xuống một miếng. Cái bánh bị chia làm đôi một cách tàn nhẫn, không còn là dáng vẻ đẹp đẽ ban đầu.

- Giao dịch vậy là xong rồi, giờ đến lúc bạn bè cũ gặp lại chứ nhỉ? - Yukiko cho một miếng puddin vào miệng. - Vậy cô có muốn kể cho tôi nghe chuyện gì xảy ra những năm qua không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net