Chương 14 - Độc kỳ bí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14 – Độc kỳ bí

Đường Phi Yến trong nháy mắt có một loại mở ra tâm ma. Nàng vẫn bị vận mệnh bị pháo hôi rớt của chính mình mà lo lắng, lúc này liền nghĩ lại. Trong sách thì thế nào? Ở nơi này là một thế giới chân thật, con người chân thật, bọn họ có nhân sinh cùng tính cách của bọn họ, vì sao lại có thể theo giống như trong sách mà đi? Hơn nữa Tần Thiên trước đó nàng có hảo cảm, chỉ là rất sợ hãi chính mình bị chơi hỏng giống nữ chủ, cho nên định cách rất xa. Lúc này nghe hắn nói, từng lời từng chữ thể hiện ra thông minh tài trí, quả thật là đại BOSS lớn nhất trong toàn bộ tiểu thuyết. Tất nhiên nàng vẫn sợ hãi chính mình không bị nữ chủ pháo hôi, lại bị đại BOSS pháo hôi.

- Ta nghe nói ở thế giới kia, các ngươi thích thẳng thắn lại sống tương đối mở ra? Nghe nói nữ nhân ở nơi kia không phải cái dạng ở trong nhà chăm con chờ chồng loại này.

- Tất nhiên không phải. Chúng ta có thể làm được rất nhiều thứ. Có một vị nữ sĩ kia một tay nâng đỡ một cái sản nghiệp, còn khiến cho khắp thành thị nhắc đến nàng đều phải kính cẩn đâu.

Nói đến phân biệt giới tính, Đường Phi Yến nhạy cảm thật sự. Thời đại tuy rằng thay đổi, nhưng vẫn có những người không trưởng ánh mắt, đem giới tính ra nói chuyện, làm cho nàng tức giận đến giơ chân. Tần Thiên thấy Đường Phi Yến có phản ứng sống động hơn một chút, hắn nghĩ hắn đã thăm dò đúng, có thể từ miệng của nàng cạy ra được bí mật, hắn cười lên:

- Cũng vừa hay ta cần một vị nữ sĩ có tài đến giúp ta nhiều ít việc.

Đường Phi Yến vừa nghe Tần Thiên đưa ra lời mời, trong nháy mắt liền câm miệng.

- Thế giới các ngươi có nhiều thứ ta thấy rất mới lạ. Ta coi trọng thứ gì hữu dụng, nhũng gì ở thế giới các ngươi làm được mà vừa hay giải quyết Linh Thần giáo vấn đề, ta liền mượn dùng. Quan hệ của vị xuyên việt giả kia đối với ta chính là như vậy. Vì hắn đối Linh Thần giáo có lợi, ta liền cho người bảo hộ hắn, hảo hảo làm hắn ở bên cạnh ta an tâm làm việc. Ta nghĩ, thế giới kia với thế giới này có vài thứ giống nhau đi? Như các ngươi, địa vị hẳn là so với bình dân bên này không khác, chỉ khác ở chỗ dân chúng ở nơi này không biết chữ, mà các ngươi lại biết, thậm chí còn chọn học sâu một lĩnh vực nào đó.

Đường Phi Yến bất giác gật đầu. Người kia hẳn là giảng cho vị thiếu chủ này rất nhiều thứ, hắn mới biết rõ như vậy.

- Ta hy vọng lĩnh vực ngươi am hiểu đối với Linh Thần giáo có tác dụng. Ngươi nếu có thực học, so với công tượng giỏi, chưởng quầy giỏi, sát thủ giỏi, dược sư giỏi ở thế giới này đều không khác nhau, trong mắt ta đều là nhân tài.

Đường Phi Yến run lên. Đây là lãnh đạo mời nàng đi làm sao? Nàng vẫn còn chưa lý giải lắm thế giới này, nàng không dám vô cớ nhận lời. Nàng lặng lẽ đánh giá Tần Thiên, chỉ để chống lại Tần Thiên một đôi mắt đen thâm trầm.

- Ta sẽ cho ngươi thời gian. Người kia trước khi gặp ta đã đến đây một tháng, ngươi có lẽ so với người kia không quen thuộc nơi này, đối với xung quanh xa lạ, liền tranh thủ làm quen thế giới đi. Ngẫu nhiên có thể xuyên trở về càng tốt, xuyên không được thì có thể cân nhắc đề nghị của ta.

Nam chủ đại thần, ngươi thật thấu hiểu lòng người. Đường Phi Yến trong lòng cho Tần Thiên một điểm tán.

- Có khi ta cũng có thể cho ngươi một dao, giúp ngươi xuyên trở về.

Trong nháy mắt, hình tượng ôn hòa của Tần Thiên trong lòng Đường Phi Yến liền vỡ vụn.

- Bây giờ, ta muốn biết quyển sách ngươi xem viết cái gì về ta.

Đường Phi Yến còn đang thất thần liền bị Tần Thiên hỏi một câu cứng họng. Lẽ nào nói với hắn, mình xem là nhục văn? Hình tượng của chính mình trong lòng hắn liền rơi xuống không phanh. Nhưng nếu không nói, sau này hắn trở thành người của nữ chủ, đem chính mình pháo hôi rớt liền thế nào? Đường Phi Yến rối rắm. Tần Thiên vẫn kiên nhẫn chờ đợi, còn hỏi dò, thẳng cho đến khi Đường Phi Yến chịu nói.

Lúc Đường Phi Yến cúi đầu thú nhận nàng nhìn nhục văn, nàng đánh giá Tần Thiên, chỉ thấy Tần Thiên vẻ mặt như thường chăm chú lắng nghe. Đường Phi Yến lấy lại dũng khí, nhỏ giọng hỏi:

- Ngươi không thấy ta... đọc cái loại sách này... có cái gì sao?

- Chúng ta ở nơi này cũng có đông cung đồ. Bọn họ nhìn đông cung đồ cũng như có thị nữ thông phòng là vào lúc mười ba mười bốn tuổi. Ta không hiếm lạ.

Ách, nam thần đại nhân ngươi hảo cường. Đường Phi Yến hít một hơi, đem những gì mình nhớ về Tần Thiên kể ra. Chuyện nữ chủ là xuyên việt giả, có bàn tay vàng có thể thay đổi lòng người cái gì, nàng cũng kể. Tần Thiên nghe đến xuyên việt giả có hệ thống, mày nhăn lại:

- Ngươi nói người kia tên gì?

- Là Liêu Tiểu Thanh, con gái Thừa tướng.

- Là nàng?

Đường Phi Yến thấy Tần Thiên cau mày, vội hỏi:

- Ngươi biết?

- Ta đã gặp, còn cùng nàng trò chuyện rất vui vẻ.

Ách, nữ chủ đã trành thượng ma giáo thiếu chủ sao? Này làm sao mà tốt? Nhìn như thế này, quan hệ hai người cũng rất hảo đi?

- Ta phát hiện nàng biết ta, lúc mới gặp mặt nàng lộ ra biểu tình hiểu rõ, về sau trong lúc trò chuyện, nàng lộ ra dấu vết nàng biết thân phận ta, nàng lại tiếp cận ta, hẳn có mục đích. Ta không biết nàng là xuyên việt hay là giống như trong miệng người kia nói, trọng sinh, vì nàng không giống các ngươi, không nói ra cái gì mạc danh kỳ diệu tựa như từ thế giới khác tới.

Ngươi điều tra nàng? Ngươi là thợ săn xuyên việt giả đi? Đánh hơi giỏi như vậy? Đường Phi Yến vô lực.

- Thân phận của ta thường xuyên bị ám toán, ta đương nhiên cẩn thận.

Ách, ngươi biết ta nghĩ gì sao?

- Câu chuyện ngươi nói, có lẽ có một phần chính xác, nhưng về Liêu Tiểu Thanh, ta sẽ cho người điều tra, vì ta cảm giác có lẽ nàng không phải giống như chuyện ngươi kể. Tiếp tục kể đi, sau đó ta thế nào?

Đường Phi Yến lại kể, đến đoạn Tần Thiên ngược lên ngược xuống nữ chủ, nàng kể rất hăng say, thậm chí còn lộ ra tán thưởng. Đến lúc vì giành nữ chủ mà cùng Mịch Vô Tà nháo phiên, Tần Thiên lại trầm tư.

- Mịch Vô Tà là bằng hữu của ta, không giống như ngươi kể là chúng ta không hề quen biết.

Nga? Bằng hữu? Đường Phi Yến nhớ lại lúc nãy Tần Thiên cùng Mịch Vô Tà hỗ động, tựa như rất quen thuộc.

- Cho nên, thứ ngươi biết đã có thay đổi, tương lai cũng sẽ không như vậy.

Đường Phi Yến bất tri bất giác gật gật đầu. Nàng nhìn Tần Thiên, lại kể thêm một lúc, thẳng cho tới lúc Tần Thiên bị trúng tà độc trở thành trung khuyển của nữ chủ, nàng nổi giận khí văn, sau đó liền không biết kết cục thế nào. Tần Thiên nghe đến nàng khí văn, khóe miệng nhếch lên. Nàng khẳng định Tần Thiên đang cười.

- Cái kia... ta cảm thấy ngươi ở trong sách đem nữ chủ nắm trong lòng bàn tay đùa nghịch đến chết đi sống lại quả thật rất soái rất cường đại. Ngươi hẳn là tọa ủng giang hồ, không lý do gì lại ở sau lưng một cái nữ nhân như vậy loạn chuyển. Ta không cam tâm, cho nên mới khí văn. Chỉ là vừa mới bình luận một hơi dài dòng ở phía dưới, xui xẻo bị chậu hoa đập trúng đầu liền đến nơi này.

Tần Thiên suy nghĩ một lúc, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, sau đó liền nói:

- Về tính cách của chúng ta, trong sách mô tả ta cùng với Mịch Vô Tà, xem chừng có điểm chân thật, cho nên ngươi có thể từ trong đó tham khảo, vì đó là quá khứ. Tính cách không thể trong một sớm một chiều thay đổi, trừ khi bản nhân bị xuyên. Nhưng tương lai là thứ không ai biết, là thứ vì hành động của chúng ta mà quyết định, cho nên ngươi không cần phải vì một cái tương lai không rõ ràng mà lo lắng.

Đây là khuyên ta sao? Đường Phi Yến trong lòng có một chút kích động, ánh mắt nhìn Tần Thiên lại thêm vài phần thưởng thức, giảm bớt đi rất nhiều địch ý.

- ... Đa tạ.

Im lặng một lúc, Đường Phi Yến mới cất lời. Có những lời này giống như được ăn thuốc an thần, khiến nàng thả lỏng không ít. Mấy ngày qua sợ hãi cùng với bất an cũng bị xua tan đi. Tần Thiên đi rồi, nàng ở trong phòng trầm tư. Nghĩ lại từng cái hành động của Tần Thiên đối với nàng, cùng với lời nói khi nãy, nàng tự hỏi, có khi nào Tần Thiên đã xem nàng là người quen rồi không? Khi nãy ôn nhu thật sự không giả. Nàng nghĩ xong lại lắc lắc đầu, Tần Thiên là cái lợi ích chủ nghĩa, nếu không có lợi, hắn sẽ không làm. Hắn coi trọng là thân phận xuyên việt giả cùng với tri thức ở thế giới khác mà nàng đem tới, người quen cái gì, vẫn là xa vời. Còn có, hắn nếu không vui đem mình chơi hỏng, như vậy nàng cũng không biết nên tìm ai khóc đi.

Tính, đánh hảo quan hệ với hắn nói sau. Dù sao có một người như hắn không làm địch nhân, cũng miễn không ít tai vạ. Nữ chủ mỗi lần gặp nguy hiểm đều do Tần Thiên cứu, không phải sao?

Tần Thiên trở về phòng, nghỉ ngơi được một lúc, liền bị Mịch Vô Tà cho người đến mời ra bên ngoài. Mịch Vô Tà muốn mời hắn đi xem nhóm người trúng độc lạ kia. Này cũng phải nói Tần Thiên ở tại nơi này không được người khác chào đón, cho nên mời hắn đi xem người trúng độc cũng chỉ có thể do Mịch Vô Tà. Cảnh Kỳ đã cùng phụ thân đi ra bên ngoài đứng quan sát. Hắn từ kinh thành bị gọi trở về, cũng là vì chuyện trúng độc kỳ lạ này.

Tần Thiên đeo kiếm, chỉnh trang y phục bước ra bên ngoài. Đi ngang qua gian khách phòng của Đường Phi Yến, thấy Đường Phi Yến vừa lúc mở cửa bước ra, trên mặt còn vương nét buồn ngủ, Tần Thiên bình thản hướng về phía nàng đưa ra lời mời:

- Nhạc Kiếm sơn trang có người trúng độc kỳ lạ. Ngươi muốn đi xem?

Ah? Nhất định là phương thức mở cửa của ta không đúng. Mỹ nam vừa nhìn thấy ta liền mời ta đi xem người trúng độc, này là vì cái gì a? Đường Phi Yến chớp chớp mắt, đóng cửa lại, sau đó lại mở cửa, vẫn nhìn thấy Tần Thiên tự tiếu phi tiếu nhìn nàng. Sắc mặt của nàng cổ quái, có chút lúng túng nói:

- Cái kia...

- Không đi cũng được.

Tần Thiên xoay người rời khỏi, nhanh nhẹn lưu loát, làm cho nàng muốn gọi hắn lại cũng không được. Nàng suy nghĩ suy nghĩ, cuối cùng vẫn là tò mò, hướng phương hướng Tần Thiên vừa rời đi chạy theo. Nàng vừa đi vài bước, liền thấy hai bóng người phóng đến bên cạnh mình. Nàng giật mình nhìn lại thì thấy Tần Thiên cùng với Mịch Vô Tà đang đứng ở nơi đó. Tần Thiên nhìn nàng một hồi, liền xoay người rời đi, lần này tốc độ rõ ràng so với phía trước chậm rất nhiều, nàng hoàn toàn có thể theo sát. Nàng đoán, Tần Thiên quay trở lại, hẳn là vì chờ nàng là đi?

Mịch Vô Tà nhìn Tần Thiên động tác, nhỏ giọng hỏi:

- Ngươi đối với nữ nhân kia có hứng thú?

- Ta có ý mời chào nàng.

- Nga? Nàng có năng lực gì đặc biệt sao?

- Không rõ, nhưng so với người khác, hẳn là có gì đó khác biệt. Linh Thần giáo hiện tại có vài vị trí ta tưởng thay đổi, nếu năng lực của nàng có thể dùng ở chỗ đó, vậy thì tốt.

Mịch Vô Tà im lặng xem như đã biết. Hắn dẫn Tần Thiên đi qua vài cái biệt viện, đến một khu biệt viện đã bị cô lập, xung quanh rất ít người. Diệp Vũ, Cảnh Nghiêm cùng Cảnh Kỳ đã ở nơi đó. Bọn họ nhìn Tần Thiên ba người đi tới, sắc mặt không thế nào tốt. Mịch Vô Tà nở nụ cười tà mị, nhìn về phía Cảnh Nghiêm nói:

- Hôm qua đang điều tra phát hiện được một chút manh mối, hôm nay ta lại muốn đi nhìn một chút. Cảnh trang chủ không mất hứng chứ?

Cảnh Nghiêm chỉ nhìn Mịch Vô Tà, không nói một lời nào. Nhìn một chút cũng được, nhưng cũng không cần phải kéo theo ma giáo thiếu chủ chứ? Người kia đến đây làm cái gì? Cảnh Nghiêm bỏ qua Đường Phi Yến vì nàng không biết võ, nhưng quan hệ của nàng với Tần Thiên kỳ lạ, hắn cũng không dám xem nhẹ.

Mịch Vô Tà mặc kệ trước mắt mọi người suy nghĩ cái gì đó, liền bước vào bên trong biệt viện. Tần Thiên cũng đi theo, không ngừng quan sát chung quanh. Khi nhìn đến trước mắt một loạt người sắc mặt xanh tím, trên cánh tay phải đều đồng loạt có một chấm màu xanh nhạt, Tần Thiên không nhịn được nghĩ cười. Độc tính chỉ cần chết người là được, cần phải dùng loại độc đặc trưng như vậy hay sao?

Mịch Vô Tà chỉ vào một người, hướng về phía Tần Thiên nói:

- Tần Thiên, ngươi nhìn xem thử.

Tần Thiên gật đầu, bước lên, tay đặt lên vai của người nọ. Mịch Vô Tà không biết Tần Thiên dùng phương pháp nào để điều tra độc, so với hắn khác biệt rất lớn. Hắn tra ra độc là xem biểu hiện bên ngoài, như sắc mặt xanh tím, cánh tay có chấm tròn, hoặc có thể cắt một miếng da xem máu huyết lưu thông, hoặc nhìn cổ họng cái gì, Tần Thiên không cần xem, chỉ cần đụng chạm. Diệp Vũ cũng bước vào, thấy Mịch Vô Tà hỏi Tần Thiên, cũng nhìn ma giáo thiếu chủ điều tra độc vật. Hắn cũng đã kiểm tra qua, độc này đối với hắn thật sự kỳ lạ.

Tần Thiên vận lực lượng đi một vòng, tinh thần lực quán chú trong cơ thể người nọ, tỉ mỉ xem xét các vị trí bất thường. Hắn chăm chú, lại khiến cho ở một bên Đường Phi Yến nhìn hắn thoáng say mê. Cảnh Nghiêm không nghĩ muốn Tần Thiên nhúng tay vào, nhưng Mịch Vô Tà một mực kéo Tần Thiên buớc vào, hắn không tiện phát tác.

- Hảo độc.

Tần Thiên điều tra đến một vị trí liền thốt ra một tiếng. Mịch Vô Tà liền hỏi:

- Ngươi nhìn ra được cái gì?

Tần Thiên đặt một tay kia lên cổ họng của người nọ, điều tra một lúc, lại di chuyển xuống bụng, cuối cùng liền buông ra. Hắn không ngừng lại, đi đến người tiếp theo, lại làm một loạt động tác giống như vậy. Một đám người mạc danh kỳ diệu, Mịch Vô Tà cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn tin tưởng năng lực của Tần Thiên. Tần Thiên lúc bắt cóc hắn đã từng thể hiện ra nghiệm độc đại tài, nhưng hắn chưa bao giờ vì người khác điều tra qua chuyện tình trúng độc. Mịch Vô Tà đem Tần Thiên đến đây cũng có ý muốn nhìn xem Tần Thiên giải độc, đồng thời học trộm một hai.

- Ta biết trạng thái của hắn, nhưng chưa biết ra được là độc gì.

Tần Thiên điều tra xong cũng phải cảm thấy này độc thật hảo. Thế giới này thiên kỳ bách quái, độc tính cũng trăm ngàn loại, với kiến thức của hắn, hắn quả thật không biết đây là độc gì. Hắn cần phải hảo hảo tra tìm tư liệu một phen. Cảnh Nghiêm có chút sốt sắng, thấy Tần Thiên khí định thần nhàn, cũng buông xuống tâm tư liền hỏi:

- Tần các hạ, hắn như thế nào?

- Độc theo huyết mà đi, sau đó tụ lại tại can tỳ, phá hủy can tỳ, dẫn đến độc phát khiến cho lục phủ ngũ tạng hư thối, ở bên ngoài lại nhìn không có gì khác nhau. Sau ba ngày, sắc mặt chuyển vàng, đây là can hư, sau năm ngày huyết ngưng tụ, sắc mặt chuyển xanh tím, đồng thời não cũng bị nhũn hỏng, Trong thời gian này người sẽ xuất hiện ảo giác, ngủ không yên, nói nhảm hoặc làm ra hành vi khác thường. Trên cánh tay xuất hiện dấu chấm xanh, này là do độc điều chế không tinh khiết mới xảy ra hiện tượng này.

Mịch Vô Tà nghe xong trầm mặc một trận. Hắn đoán ra được lục phủ ngũ tạng thối rữa, nhưng không biết não nhũn hỏng, chỉ nghe được trước khi chết bọn họ làm loạn sơn trang mà thôi. Tần Thiên chỉ điều tra lại dùng phương pháp rất kỳ lạ mà đoán ra được, hắn so với Tần Thiên, còn cần nhiều thêm học tập. Diệp Vũ thấy Tần Thiên khám bệnh với phương pháp khác hẳn người khác, có tâm hiếu kỳ, nhưng theo chức nghiệp, hắn không hỏi Tần Thiên bí mật. Mịch Vô Tà biết Tần Thiên có bản sự, cũng không hỏi bằng hữu bí mật.

- Ngươi có biết độc chất gồm cái gì?

Tần Thiên hơi cau mày, tay lại chạm vào một nạn nhân điều tra một lượt. Độc chất theo quan điểm của hắn, là những vật chất khi vào người liền gây nên phản ứng khiến cho thân thể xảy ra biến đổi bất thường. Nhưng sau khi độc phát, muốn phát hiện độc chất là cái nào, vậy thì tương đối khó giải quyết, vì độc chất sau một thời gian đều bị phân giải. Còn có các chất hỗ trợ, các chất tăng cường độc tính, những thứ này đầy rẫy trong tự nhiên, muốn truy tra, có vẻ khó khăn. May mắn độc chất nơi này là từ tự nhiên mà ra, chất tổng hợp rất ít, cho nên có thể từ những vật chất phụ gia, đoán ra thành phần ban đầu.

- Có thành phần của cây Dương Mặc Tử, Bách Lý Thảo, Vạn Ngũ Hoa, một chút nọc bò cạp, nọc độc của một loại nhện, nhưng ta không rõ là nhện nào, có một thành phần tương tự như Phòng Phong Tử, nhưng chỉ là tương tự, không phải Phòng Phong Tử. Ta nghĩ đây là một loại dược vật đặc hữu. Đặc biệt có độc của một loại động vật thủy vực, tương tự với nhuyễn thủy trùng.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net