Chương 24 - Tu luyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24 – Tu luyện

Nghĩ liền làm. Tần Thiên dự đoán một vài tình huống xảy ra, tính toán xem Lý Nghi nếu như chết đi thì Linh Thần giáo tổn thất nhiều hay ít, đặt Lý Nghi ở kinh thành thì sẽ ra chuyện gì, khả năng Linh Thần giáo bị lộ lớn hay không lớn, hắn có cần phải phái người bảo vệ Lý Nghi hay có thể an toàn xem hí. Sau khi tính toán xong, lại dự đoán với tính cách của Lý Nghi thì sẽ gây nên cảnh tượng gì, sau đó Tần Thiên quyết định, đem Lý Nghi chuyển đến kinh thành.

Lý Nghi không nghĩ tới mình chưa đưa ra đề nghị, Tần Thiên đã đem hắn chuyển tới kinh thành. Hắn nhìn Mặc Thu Nhã vừa mừng vừa sợ, trong lòng đối với Tần Thiên lại kiêng kỵ thêm một tầng. Hắn cho rằng Tần Thiên nghe thấy được bọn họ nói chuyện, cũng biết được bọn họ kế hoạch. Này thật sự là oan, Tần Thiên đưa hắn đến kinh thành chẳng qua là muốn xem hí mà thôi.

Đem Lý Nghi ném tới kinh thành, viết thư báo cáo kết quả cho phụ thân, Tần Thiên bắt đầu mai danh ẩn tích.

Lần trước là vì tăng nhanh công pháp cũng như tăng thêm kinh nghiệm mà đi khiêu chiến thiên hạ cường giả, lần này, Tần Thiên muốn tại thế giới này, rèn luyện một lần nữa những năng lực đặc biệt của chính mình, đồng thời từ đó cảm ngộ lại một lần nữa phương pháp dung hòa hai phần hắn tu luyện riêng biệt thành thứ lực lượng của chính hắn. Hắn biết mỗi một thế giới đều có pháp tắc của chính nó, cho nên năng lực của hắn tại một môi trường mới, một thế giới mới, cần quá trình dung hợp và đồng hóa. Ở thế giới này, hắn đã dung hợp đồng hóa được không ít, và trong quá trình đó, hắn lại phát hiện ra có thêm rất nhiều không gian để phát triển.

Lần này đi theo hắn chỉ có bốn ám vệ. Thật ra, Tần Thiên muốn đi một mình, nhưng ám vệ khăng khăng muốn đi theo hắn, cho nên hắn chấp nhận. Tần Thiên đối với ám vệ rất có hảo cảm, bởi vì hắn nhận ra được, ám vệ hầu như không phản bội, bởi vì bọn họ được huấn luyện để trở nên trung thành, cả đời chỉ nhận một chủ. Đương nhiên vẫn có sự kiện ám vệ chống lại chủ nhân, nhưng đó là vì ngay từ đầu bọn họ nghe lời người khác mà đến làm ám vệ của đối tượng theo dõi, bọn họ căn bản không trung thành với kẻ đó, cho nên không thể gọi là phản bội. Ám vệ tình cảm không lộ ra bên ngoài, ngoại lãnh nội nhiệt, rất khó có được mối quan hệ với ám vệ, nhưng một khi được bọn họ nhìn vào trong mắt, không khác nào nhặt được bảo tàng.

Tần Thiên đã có vài nhóm ám vệ trong suốt quãng thời gian Tần Việt ngầm chỉ định hắn là thiếu chủ. Ban sơ có bốn người, về sau Tần Thiên đem bọn họ chuyển công tác, sau đó hắn lại có thêm vài người khác, lần lượt hoặc là chuyển công tác, hoặc là tạm thời giữ vài cương vị khác trong tổ chức của hắn, hoặc là bị thương phải đảm nhiệm chức trách khác. Bốn ám vệ hiện tại là được phái đến từ lúc hắn bị phế hoàn toàn sau khi thương nặng từ đợt dùng mẫu tử cổ. Bọn họ khi đó tương đối trẻ, lại là người nổi bật trong số đồng lứa. Tần Việt phái bọn họ đến hộ vệ hắn lúc hắn yếu ớt nhất, đây là ám chỉ muốn nhóm người này, giống như những người trước đã đến chỗ hắn, trở thành phụ tá đắc lực của hắn.

Đến một khu vực trống, Tần Thiên gọi ra bốn ám vệ. Hắn nhìn bọn họ một lúc, sau đó liền cùng bọn họ so tài. Rõ ràng, Húc nhóm người không dám xuống tay với Tần Thiên, Tần Thiên cũng không miệt mài theo đuổi. Mục đích của hắn không phải là tìm bọn họ đối chiến, mà là xem năng lực của bọn họ.

Nhìn xem năng lực, dùng lực lượng từ mệnh môn quét qua khắp người xong, Tần Thiên mặt không đổi sắc, cầm ra một xấp giấy trắng chép ra vài bản công pháp cùng các kỹ năng hộ thân, sau đó ném cho ám vệ. Nếu như đã xem bọn họ là thuộc cấp, như vậy đem bọn họ huấn luyện một chút cũng không hề gì. Hắn đã quyết định từng chút một thể hiện ra bản sắc của mình, cho nên những gì hắn biết được, cầm ra tay một chút, cũng chẳng hề gì.

Nhóm người Húc đối với việc chủ tử tự nhiên giao cho mình công pháp quả thật là thụ sủng nhược kinh, vội vàng hô không dám nhận. Đi theo Tần Thiên không có bao lâu thời gian, nhận được chiếu cố so với người khác nhiều hơn, bọn họ tự biết đủ, không dám đòi thêm nhiều. Nếu quá phận lại hóa ra không hay ho. Nhưng rõ ràng Tần Thiên không cho phép có người cự tuyệt mình.

- Nếu như năng lực của các ngươi so với ta quá thua kém, ta còn cần các ngươi làm gì?

Một câu nói, làm cho Húc nhóm người không còn có thể từ chối. Bọn họ nhận lấy công pháp, cẩn thận cất giấu vào trong người. Tần Thiên xoay người, đi đến một khu đất trống:

- Ta muốn tu luyện. Trong vòng một trăm thước, ta không muốn có người bén mảng.

Cường giả tu luyện kiêng kỵ nhất người khác nhìn thấy chính mình luyện tập, đây là vì bảo mật công pháp gia truyền, cũng là vì trong lúc luyện tập, tinh thần tập trung cao độ vào chiêu thức, không cảnh giác bên ngoài, rất dễ dàng bị người đánh lén, hoặc dễ dàng ngộ thương kẻ khác. Tần Thiên ra lệnh như vậy, ám vệ nhóm liền hiểu. Bọn họ cần phải đứng cách xa Tần Thiên một trăm thước, đồng thời còn muốn canh gác không cho kẻ khác chạy đến tìm phiền phức.

Chờ cho thân ảnh của nhóm người Húc biến mất, Tần Thiên không rút kiếm, mà từ trong người lấy ra một thanh tiểu phi đao, giơ thẳng về phía trước, ngắm nhìn một thân cây, sau đó hắn vận lực lượng. Trên tay phải, một luồng lôi điện xuất hiện, rất nhanh hình thành từ trường cực mạnh. Thanh tiểu phi đao bỗng nhiên "sưu" một tiếng phóng ra bên ngoài, đem theo một cái đuôi lửa. Chỉ trong chớp mắt, Tần Thiên nghe thấy được tiếng nổ từ đằng xa. Thân cây hắn nhắm bắn vào, lúc này bị đánh ngã xuống. Tần Thiên mỉm cười, không tệ. Hắn lại đưa tay lên, lòng bàn tay phải lập tức hình thành một cái trận pháp tròn, chỉ trong chớp mắt, một luồng bạch quang chói mắt xuất hiện, đồng thời còn đem theo một tiếng nổ mạnh. Nơi chùm bạch quang chiếu tới, thân cây đã bị đốt cháy. Tần Thiên vận lực lượng, khinh thân nhảy lên, hai tay đồng thời sử xuất ra ma lực. Từng hỏa cầu lơ lửng xung quanh, theo động tác của hắn liền bắn ra xung quanh, đánh vào thân cây, khiến cho thân cây bị nổ tung, rào rạt ngã xuống.

Tần Thiên nhìn tràng cảnh do mình gây ra, trong đầu lẳng lặng cảm nhận cảm giác lúc nãy. Từ lần trước dốc hết sức đánh với người kia, hắn nhận ra được sự chênh lệch giữa nội lực và tinh thần lực. Lúc này hắn muốn đồng hóa năng lượng, sao cho tinh thần lực và nội lực không còn phân biệt rõ, sự tương hỗ giữa hai dạng năng lượng tăng lên, dần dà hắn sẽ có thể điều khiển không gian năng lượng xung quanh giống như nội lực của chính mình, sẽ có "lĩnh vực" của chính mình. Bí quyết là gì, hắn không biết, hắn chỉ có thể thử nghiệm. Tìm cường giả chiến đấu lấy kinh nghiệm cũng là một phương pháp, nhưng cường giả cao cấp hơn hắn, lúc này hắn tìm không ra. Mỗi một lần đối chiến liền thiếu đi một người, cho nên hắn không muốn phí phạm. Trước hết vẫn phải dợt lại toàn bộ.

Tần Thiên động thân, một trận pháp xuất hiện, sau đó một chùm quang mang cực kỳ chói mắt từ trận pháp trên mặt đất phóng xuất ra, bắn thẳng lên trời. Bốn người Húc đứng ở đằng xa canh gác bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng cũng giật mình ngây ngẩn. Đây là có chuyện gì? Bọn họ vội vàng chạy đến nhìn xem, lại bị Tần Thiên một câu nói cho trở về:

- Vô sự, là ta làm.

Bốn người Húc không hiểu, nhưng không hỏi. Bọn họ chỉ cần bảo đảm an toàn của chủ tử là được, không cần phải biết nhiều thứ như vậy.

Từng dạng năng lực bị Tần Thiên lôi ra thử nghiệm một lần. Có dạng năng lực hắn quen thuộc, sử dụng cực kỳ thuận tay, có dạng năng lực hắn không quen, cần phải nhìn lại phương pháp một lần, đồng thời sử xuất ra vài lần mới nhớ được. Từng cái trận pháp hắn đã từng học qua để phục vụ cho chiến đấu, hắn cũng lấy ra. Kiểm tra một lượt, hắn cầm lên Thánh Linh Hỏa Kiếm, bắt đầu dợt Phụng Hoàng Vũ. Phụng Hoàng Vũ có và không có thêm tinh thần lực hỗ trợ, hắn đều đã nắm nằm lòng, bây giờ hắn muốn thử nhìn xem, giữa hai phiên bản đó có điểm gì khác nhau, đồng thời có điểm gì có thể dung hợp.

********************************

- Sáu tháng rồi, hắn lại chạy mất, không biết lại trốn đi nơi nào chơi đùa.

Ở trong thiên điện, Tần Việt nhìn báo cáo, thở dài. Nhi tử quả thật không làm cho người ta bớt lo. Khi chuyện ở Phụng Thành cùng kinh thành đã dàn xếp xuống, Tần Thiên liền gửi báo cáo cho Tần Việt thuật lại những gì hắn làm, sau đó liền nói phụ thân Thiên nhi muốn đi tu luyện, cần phải rời đi một thời gian, thế rồi biến mất, đem theo bốn cái ám vệ với một số tiền. Tần Việt xoa xoa trán. Tần Thiên năm nay cũng đã mười tám, đã trưởng thành rồi, vì sao vẫn còn đang ở phản nghịch kỳ? Phạt cũng đã phạt, mắng cũng đã mắng, huấn cũng đã huấn, kết quả hắn vẫn chạy không rõ tung tích. Chỉ là Tần Việt phải công nhận, sau mỗi một lần Tần Thiên bỏ chạy xong trở về, công lực tăng lên một tầng rất rõ ràng. Lần gần nhất, hắn với nhi tử đánh ngang tay, lần này, có khi nhi tử đã mạnh hơn cả hắn.

Đối với việc này, Tần Việt trong lòng ám kiêu ngạo, lại có chút lo lắng.

Tiền nhiệm giáo chủ lúc nhận nuôi hắn cũng đã là hơn bốn mươi. Những đời thiếu chủ khác hoặc là tư chất không được, hoặc là quá nôn nóng muốn nắm quyền mà tạo phản, toàn bộ đều bị bắt lại cùng diệt sát. Đến đời của hắn, tiền nhiệm giáo chủ đã không còn trẻ, muốn thiện vị, lại thấy hắn vừa có tư chất vừa có tài năng lại đủ tàn nhẫn, liền nhìn trúng hắn. Hắn đối với tiền nhiệm giáo chủ khi đó cũng ôm một phần tôn trọng cùng kính sợ, vì hắn biết, với thế lực của mình hiện tại, hắn không thể đánh bại giáo chủ. Sau đó trải qua một khoảng thời gian, hắn không rõ tiền nhiệm giáo chủ xem trọng mình cái gì, nhưng hắn cảm nhận được trong số những ứng cử viên, tiền nhiệm giáo chủ âm thầm muốn bồi dưỡng hắn. Hắn cuối cùng cũng thành công thượng vị, đổi lại là vị kia tử vong. Hắn có lẽ nên mừng vì vị kia tử vong đúng lúc, nếu còn kéo dài, hắn thật sự táo bạo.

Sinh ra là cô nhi, trưởng thành được bồi dưỡng thành ẩn hình thiếu chủ, ở bên cạnh hắn, thân nhân thiếu càng thêm thiếu. Giáo chủ nhìn hắn cũng chỉ là coi trọng năng lực của hắn, mà hắn đối với vị kia có một chút biết ơn, có một chút tôn trọng, càng nhiều là kính sợ. Cho đến khi hắn đủ lông đủ cánh, hắn thật sự đã nghĩ, nếu như mình có thể vượt qua được người duy nhất làm cho mình sợ hãi kia, chính mình sẽ trở nên càng mạnh. Hắn cũng cân nhắc thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định nếu như đến thời điểm, hắn sẽ đem người kia kéo xuống. Còn về có giết hay không, liền nhìn tình huống. Hắn trưởng thành, hắn có năng lực, hắn muốn làm thật nhiều thứ, tự nhiên hắn cần quyền lực, còn về nhân tình, để người kia sống, phụng dưỡng người kia, xem như đã đủ.

Người kia tử vong, là do bệnh tật, hoặc do thất thủ, hoặc do lý do gì đó hắn không muốn làm rõ. Hắn chỉ biết tin người kia ra khỏi giáo, để cho hắn tạm thời chấp chưởng một thời gian, kết quả liền bị cừu nhân sát hại. Điều tra điều tra, lấy danh nghĩa báo thù đánh đánh giết giết, thuận lợi lớn mạnh thêm Linh Thần giáo, làm xong việc này, hắn liền thuận lý thành chương làm Linh Thần giáo giáo chủ. Năm đó, hắn mới khoảng hơn hai mươi. Trong khoảng thời gian đó, hắn gặp Lâm Nguyệt. Có trong tay quyền lực cùng thực lực, hắn liền sinh ra tính bá đạo, truy Lâm Nguyệt gắt gao, dẫn đến cùng Triệu Tĩnh đánh lên một hồi. Lại thêm vài năm, hắn liền nhặt được Tần Thiên.

Tuổi trẻ khinh cuồng a, hắn khi đó cũng chỉ mới hai mươi lăm, không hiểu rõ tình, không hiểu cảm giác nuôi hài tử. Hắn chỉ biết cướp đoạt, không cướp được Lâm Nguyệt, liền cướp Lâm Nguyệt hài tử, sau đó hắn luống cuống, đem hài tử nuôi lớn. Quá trình thật sự rất nhấp nhô, cuối cùng hài tử cũng trưởng thành, cũng làm cho hắn kiêu ngạo.

Vốn dĩ là một kẻ không hiểu tình cảm, đối với thê nhi không có một chút khái niệm, đối với những sự việc liên quan đến thê nhi, hắn đều mò mẫm mò mẫm, dần dà đem quy tắc của bản thân thay đổi lúc nào không hay. Hắn cũng thật kinh ngạc với chính mình, vì cái gì đến bây giờ cư nhiên mình vẫn còn độc thân.

Là vì Lâm Nguyệt? Hắn cười nhạt.

Hắn đã từng hồ nghi qua, có lẽ chính mình đối với Lâm Nguyệt không phải là yêu, chỉ là cảm giác cầu mà không được nên hóa thành ám ảnh, khăng khăng muốn giành lấy. Kết quả giành không được, trở thành tâm bệnh, cũng không nghĩ cưới nữ nhân khác. Đem theo một cái hài tử, cuối cùng từ khi nào hắn cho rằng hài tử là của mình, cũng không cần nữ nhân khác chen vào cuộc sống của hắn?

Là nam nhân liền có nhu cầu, cho nên hắn cũng đã đi dạo kỹ viện không ít lần, cũng đã có không ít giường bạn, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định đem bất kỳ kẻ nào trở về. Việc này có lẽ là do Lâm Nguyệt ám ảnh hắn, cũng có lẽ là do hắn tạo nghiệt mà thành. Bởi vì hắn phát hiện, hắn không thể có hài tử.

Từ lúc nhặt được Tần Thiên đến hiện tại, nhiều năm như vậy, hắn không phải thánh, đương nhiên không cần phải cấm dục. Hắn có nhiều giường bạn, cũng đã vài lần muốn có hài tử. Lúc Tần Thiên còn chưa lớn, Tần Thiên trong lòng hắn vẫn chưa nặng, hắn đã muốn sinh vài cái nhi tử để bồi dưỡng. Nhưng rồi hắn cố gắng kiểu nào cũng không thể làm nữ nhân có hài tử. Một lần hắn gỡ xuống thể diện gọi đại phu đến khám, liền nghe được một khả năng. Có lẽ hắn thụ ám thương, có lẽ do sinh ra đã bị thiếu hụt, mà hắn không thể làm nữ nhân sinh nở.

Biết được như vậy, hắn đã thất vọng một chút, cũng có một chút là nhẹ nhõm.

Cũng giai đoạn đó, hắn đối với Tần Thiên nghiêm khắc hơn hẳn, không đánh thì phạt.

Sau đó một thời gian, hắn cũng dần dần chấp nhận sự thật rằng hắn không thể có hậu, rằng có lẽ trên đời này, Tần Thiên là nhi tử duy nhất mà hắn có thể có được. Rồi từ lúc nào, hắn liền xem trọng Tần Thiên.

Đến hiện tại, hắn không có nữ nhân cố định, Linh Thần giáo không có giáo chủ phu nhân, nhi tử cũng đã lớn, hắn có cảm giác, nhi tử chuẩn bị rời khỏi mình, đi tìm bầu trời của riêng hắn.

Hắn, cũng như tiền nhiệm giáo chủ, khi tiếp quản Linh Thần giáo, đều ở lúc khoảng hai mươi ba mươi tuổi. Này không phải là vì truyền thống hay là gì, mà là vì hầu hết võ giả, thời kỳ đỉnh phong là hai mươi lăm tuổi. Nếu như kẻ đó được bồi dưỡng trở thành thiếu chủ, lực lượng trong giáo cũng không nhỏ. Có thế lực, thực lực tại đỉnh phong, thông thường đều sẽ nghĩ đến cầm quyền. Như thiếu chủ đến ba mươi ba mươi lăm tuổi mà thượng vị giáo chủ vẫn không có dấu hiệu thoái vị, làm thiếu chủ tất nhiên sẽ rục rịch bất an.

Nhi tử mười tám tuổi, hiện tại thực lực cũng có, thế lực trong giáo cũng có, toàn giáo ai cũng biết nhi tử là thiếu chủ, mà hắn là giáo chủ, một năm trước đã đánh không thắng nhi tử. Nhưng hắn hiện tại cũng chỉ mới qua bốn mươi, tuy rằng võ công không tăng tiến, nhưng cũng không phải là già. Giang hồ chém giết thường xuyên, năm mươi đã là bậc trưởng lão, nhưng cũng không loại trừ có người sống tới sáu mươi, bảy mươi. Mấy lão tiền bối ẩn cư trong núi, nghe đâu có người cũng đã chín mươi có hơn, vẫn khỏe mạnh hồng hào. Tiền nhiệm giáo chủ kể ra cũng tương đối trường thọ. Cho nên, trừ khi hắn bị giết, hắn sẽ không sớm thệ. Nếu hắn không chết, lại không thiện vị, vị trí giáo chủ, hắn vẫn sẽ ngồi vững.

Như vậy, khi Tần Thiên bước qua hai mươi, hắn nên thiện vị cho Tần Thiên sao? Hắn biết rõ quyền lực đối với người trẻ tuổi, đặc biệt là người trẻ tuổi năng lực cao lực lượng mạnh mà nói, là một hấp dẫn trí mạng. Nếu hắn khư khư cố chấp nắm lấy vị trí này, đứa bé kia sẽ cùng hắn nháo cương đi? Không phải nháo ngay, nhưng chờ cho hắn lớn lên, thế lực vững chắc, xảy ra biến động là một sớm một chiều.

Thiện vị? Tần Việt vừa nghĩ đến việc này liền hoang mang. Hắn là Linh Thần giáo giáo chủ, nhiều năm như vậy kinh doanh Linh Thần giáo, thế lực có, thực lực cũng có, nhưng nếu đem quyền lực nhượng ra bên ngoài, như vậy hắn chỉ còn một số thân tín ở bên cạnh, còn lại trên dưới Linh Thần giáo đều thuộc quyền của Tần Thiên. Nếu như Tần Thiên muốn làm gì hắn, hắn liền thành cá trong chậu. Hắn rất không thích cảm giác đó, đến mức dường như là một nỗi ám ảnh. Sinh hoạt ở môi trường nguy hiểm đã lâu, đối với an toàn của bản thân rất nhạy cảm, hắn tuyệt không muốn đem tính mệnh của mình đặt vào tay một người nào đó, cho dù người đó cho đến hiện tại đối với hắn thật lòng hữu hảo. Nhìn quen tranh đấu giành quyền lực, lại khuyết thiếu cảm giác an toàn cùng thân tình, hắn không dám tin tưởng vào thứ gọi là tình cảm hư vô mờ mịt gì đó.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Việt vẫn là thở dài. Còn hai năm, nhi tử hai mươi, thêm năm năm, nhi tử hai mươi lăm. Tính ra, xem như hắn có bảy năm thời gian. Tới lúc đó liền nhìn xem như thế nào đi. Nhi tử bây giờ lại chạy đi, là cố tình không muốn hắn nghi ngờ mà buông tay quyền lực, hay là bản thân không muốn kế thừa rồi? Hắn không nghĩ là Tần Thiên không muốn kế thừa. Nếu thật sự không muốn, Tần Thiên đã không giết Sở Từ, cũng đã không chấn chỉnh Linh Thần giáo thuận tiện lôi kéo thế lực. Như vậy, là Tần Thiên nhân dịp hắn vẫn còn nắm quyền, liền chạy ra ngoài nháo loạn sao? Hắn đoán không được Tần Thiên tâm tư. Có lẽ đúng như lời Tần Thiên nói, nhi tử muốn trở nên càng cường đại.

Ai, quả thật dính vào thê nhi là cực kỳ rắc rối. Rất nhiều năm qua, Tần Việt không đau đầu đến như vậy.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net