Chương 49-51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vượt qua trận pháp, trái lại hủy trận pháp của ta, này còn muốn từ chỗ ta được chỗ tốt?

Thiết Mộc đạo nhân liền đổi giọng, buộc tội Tần Thiên xong, hắn liền phất tay rời đi. Trận pháp kia hao phí của hắn nhiều năm bày trận, cũng thực nhiều tài liệu, thế mà kẻ này một tay liền một đoàn lửa toàn diệt, tâm của hắn nhưng mà đang nhỏ máu đâu.

Khoan đã, hắn một tay liền một đoàn lửa toàn diệt? Thiết Mộc đạo nhân đi được vài bước, xoay lại nhìn kỹ Tần Thiên:

- Ngươi thế nhưng mà Đại Tông Sư cấp?

- Vãn bối chỉ là Đại Võ Sư cấp.

Tần Thiên nói không sai. Theo cách phân chia ở dị thế giới nơi hắn sống, hắn quả thật là Đại Võ Sư cấp, chỉ là theo cái nhìn của người ở nơi này, có thể khống chế thiên địa lực lượng đều được xếp vào Đại Tông Sư cấp, cho nên hầu như người nào thấy hắn lộ ra một tay ma pháp đều cho rằng hắn là Đại Tông Sư cấp.

Thiết Mộc đạo nhân nhìn Tần Thiên chăm chú, tựa như muốn từ trên người Tần Thiên đếm xem có bao nhiêu sợi lông vậy. Nhìn xong, Thiết Mộc đạo nhân mới lên tiếng:

- Ta không nghĩ trẻ tuổi như ngươi lại là Đại Tông Sư cấp. Ngươi hẳn là được một vị Đại Tông Sư nào truyền cho cả đời võ công đi?

- Vãn bối chẳng qua chỉ là may mắn, có một điểm thiên phú võ học.

Được người truyền cho cả đời võ công, việc này Tần Thiên cũng đã từng mơ ước qua, nhưng căn bản là hắn không có vận khí như vậy, cái gì muốn có đều là tự luyện ra, chẳng ai đem cả đời võ công đến hai tay tặng cho hắn cả.

Thiết Mộc đạo nhân có điều hứng thú, xuất kỳ bất ý lại xông lên cùng Tần Thiên qua tay. Lần này, Thiết Mộc đạo nhân không dùng ám khí, cũng không dùng trận pháp, chỉ thuần túy dùng nội lực mà đánh. Tần Thiên nhìn ra được cũng phụng bồi, không dùng ma pháp, không dùng luyện kim trận, cũng không dùng vũ khí, tay không cùng Thiết Mộc đạo nhân đối chiến.

Tay không đối chiến là so bì nội lực cùng võ chiêu, nhưng không phải là muốn giết người. Hai người qua lại chừng vài trăm hiệp, cày xới cả một khu vực rừng núi, khi mặt trời vẫn còn ở trên ngọn sào, lúc này đã là đứng bóng, mới dừng tay.

Thiết Mộc đạo nhân cả người chật vật, trên mặt lại hiện vẻ hưng phấn. Từ lúc hắn đạp vào cấp độ Tông Sư, mải mê tu luyện cơ quan thuật, cũng rất ít kẻ nào cùng hắn qua chiêu. Những kẻ mới sinh sau này chẳng ai có thể vượt qua được cơ quan của hắn, nói chi đến cùng hắn đánh ngang tay. Còn như nhóm bằng hữu mà hắn đem lệnh bài giao ra kia, bọn họ ai cũng có môn phái để lo, khi hắn đến bái phỏng cũng đã từng so chiêu, nhưng so chiêu với bằng hữu và so chiêu với người lạ, cảm giác là khác nhau.

- Hắc bảng đệ thập lục danh, cũng là có điểm cân lượng.

Thiết Mộc đạo nhân từ lúc nghe Tần Thiên tự giới thiệu, hắn đã biết Tần Thiên là hắc bảng thập lục danh. Cái tên này những năm gần đây danh tiếng tăng nhanh, hắn chỉ cho rằng đây là chính tà nhị phái thôi động. Lúc này gặp người thật chính diện giao đấu, Thiết Mộc đạo nhân phải thừa nhận, Tần Thiên chiếm được thập lục danh cũng không phải là bị người thổi phồng.

- Tiền bối quá khen. – Tần Thiên trên khuôn mặt lộ ra biểu tình chơi xấu người khác thành công, cười đến đôi mắt cong cong – Vãn bối đã xông qua trận pháp của tiền bối, này một cửa đã xong, tiền bối hẳn là cũng nên xông qua trận pháp của vãn bối một lần đi?

Thiết Mộc đạo nhân nghe vậy sửng sốt, hắn còn chưa kịp động thân liền cảm thấy toàn thân vô lực, trong chớp mắt, Tần Thiên cũng biến mất. Hắn nhìn xung quanh, cảnh sắc biến đổi rất nhanh. Từ khu rừng hắn còn quen thuộc, lúc này liền thành một khu rừng lạ lẫm, lại có điểm quen thuộc.

Từ lúc nào hắn bày trận? Thiết Mộc đạo nhân cau mày suy nghĩ. Hắn còn chưa nghĩ ra được gì, liền xung quanh xuất hiện sát khí, sau đó là một luồng phong nhận chém tới.

Nguy hiểm! Thiết Mộc đạo nhân nghiêng người né tránh. Phong nhận chém sượt qua vạt áo, cắt mất một góc. Thiết Mộc đạo nhân thấy vậy, tim cũng đập thình thịch. Bị tấn công bất ngờ, hắn không thể nào bình tĩnh. Hít một hơi, thở sâu, Thiết Mộc đạo nhân trong ánh mắt lóe ra một tia quyết tuyệt.

Hắn lập tức thăm dò xung quanh, tìm kiếm quy luật của trận pháp. Trận pháp mà hắn biết là từ thái cực lưỡng nghi sinh thành trận pháp, luôn luôn có một cửa sinh, một cửa hãm, còn lại sẽ tùy theo số lượng mà bố trí bấy nhiêu cửa tử. Từ giữa trận pháp phá ra bên ngoài, kia liền muốn theo trận pháp vận hành, tìm ra cửa sinh, sau đó nương theo cửa sinh mà thoát khốn.

Thiết Mộc đạo nhân nghĩ vậy, cũng làm như vậy. Hắn tìm kiếm một hồi, tìm thấy được cửa sinh. Nhếch miệng cười rất nhẹ, Thiết Mộc đạo nhân vận khinh công xông tới, vượt qua cửa sinh, thoát được một vòng, lại tiếp tục tìm kiếm cửa sinh ở lối đi tiếp theo.

Chỉ là, trận pháp của Tần Thiên dễ phá giải như vậy sao?

Tần Thiên lập trận pháp có cửa "Sinh" không giả, vì trận pháp này là hắn từ nguyên thế giới trộm được, mà những trận pháp nổi tiếng ở nguyên thế giới, hầu hết đều tuân theo quy tắc thái cực lưỡng nghi. Nhưng trận pháp Tần Thiên làm, là dùng luyện kim trận tái tạo thái cực lưỡng nghi trận, cho nên trận pháp mà Tần Thiên làm, có cửa "sinh", nhưng không phải là theo cửa "Sinh" thì sẽ thoát khốn, vì quy tắc của trận pháp thái cực lưỡng nghi sinh thành ra và trận pháp do luyện kim trận sinh thành ra là khác nhau. Muốn thoát được, người bị vây ở bên trong cũng phải biết được luyện kim trận pháp là cái gì.

Thiết Mộc đạo nhân biết sao? Tần Thiên tin chắc trung niên nam nhân kia không biết. Trừ người ở thế giới của hắn có học chuyên sâu về lĩnh vực này ra, còn lại những người khác đều không biết. Cho nên Tần Thiên mới tự tin đem Thiết Mộc đạo nhân vây khốn, cũng là để trả đũa hắn khi nãy làm mình chật vật, còn có ý đồ hãm hại chính mình.

Trải qua một khắc, Thiết Mộc đạo nhân vẫn chưa ra. Tần Thiên ánh mắt có chút thú vị, thầm dùng thần thức nhìn xem Thiết Mộc đạo nhân đi tới đâu rồi.

Vẫn là loay hoay ở gần đường cụt sao? Tần Thiên nghiêng đầu. Hắn khi nãy còn lặng lẽ áp một cái Can Thủy trận, tác dụng là hút sạch hơi nước của những vật thể ở bên trong. Trận pháp này hắn đã dùng để giết không ít người, cả ở dị thế giới, cả ở thế giới này, khi hắn đối diện đại quân vây công tại chân núi Hoàng Vân sơn vài tháng trước. Tốc độ hút sạch hơi nước tùy thuộc vào một họa tiết mà Tần Thiên thiết kế. Thiết Mộc đạo nhân có một nén nhang thời gian để thoát khốn, nếu không, cơ thể mất nước quá nhiều, sẽ sinh chóng mặt hoa mắt mà ngất đi.

- Xem ta chê cười, dễ như vậy sao?

Tần Thiên cho dù muốn cùng Thiết Mộc đạo nhân kết thiện duyên, khả hắn cũng không phải là đi van xin. Hắn sẽ không giết Thiết Mộc đạo nhân, đây là chắc chắn, nhưng cho người kia ăn một chút đau khổ vẫn là được đi? Nhìn trận pháp vận chuyển, Tần Thiên lại nghĩ ngợi mông lung.

Một nén nhang thời gian trôi qua, vẫn không thấy người xuất hiện. Tần Thiên kiểm tra một lần, Thiết Mộc đạo nhân quả nhiên đã bị choáng ngất. Phất tay giải trừ trận pháp, Tần Thiên bước tới, đem người nâng dậy cõng đi. Hắn không biết nơi ở của Thiết Mộc đạo nhân ở đâu, nhưng thăm dò hẳn là được đi? Thăm dò không ra, vậy thì phải nghĩ cách khác.

-----------------oOo-----------------

Chương 51 –

Khi Thiết Mộc đạo nhân tỉnh dậy, hắn thấy mình đang ở trong phòng. Nhìn xung quanh, hắn phát hiện gian phòng này khá lạ, có lẽ là một khách điếm.

Vừa nhúc nhích, hắn liền thấy ở một cái bàn nhỏ gần đầu giường có đặt một chén cháo, phía dưới có một mảnh giấy, ghi rằng cháo đang nóng, hắn ăn mau kẻo nguội, ký tên Tần Thiên.

Thấy tên Tần Thiên, Thiết Mộc đạo nhân lại một trận nghiến răng ngứa.

Hắn bị hủy trận pháp, bị vây khốn, còn không thể từ trong trận pháp mà Tần Thiên bày ra chạy ra bên ngoài, lại bị trận pháp hãm hại đến ngất đi, này bao nhiêu kiện sự tình, làm cho kiêu hãnh của hắn bị chạm. Cho nên hắn ăn sạch chén cháo, chờ lúc Tần Thiên bước vào, liền hướng Tần Thiên động thủ.

Tần Thiên né tránh, Thiết Mộc đạo nhân đánh tới. Hai người qua hơn vài chục chiêu, Thiết Mộc đạo nhân mới dừng tay.

- Ngươi muốn gì?

- Lão tiền bối, vãn bối chẳng qua chỉ là đối với trận pháp có hứng thú.

Thiết Mộc đạo nhân nhìn Tần Thiên, không nói một lời. Hóa ra kẻ này liền muốn học sở học của mình sao? Nằm mơ đi.

- Cho nên vãn bối muốn cùng tiền bối trao đổi trận pháp thuật. Về trận pháp mà vãn bối lỡ tay làm hư, vãn bối sẽ theo lời tiền bối, sửa sang lại. Tiền bối cũng đừng vì vậy mà quái vãn bối đi?

Câu đầu, Tần Thiên còn dùng giọng điệu ngang hàng mà nói, câu sau, Tần Thiên liền dùng giọng điệu có chút khẩn trương mà nói, tựa như là làm sai cái gì đang xin tha thứ. Thiết Mộc đạo nhân nhìn Tần Thiên nhiều một chút, trong đầu cân nhắc một vài chủ ý.

Trận pháp thuật, hắn học được từ truyền thừa của sư phụ hắn, sau đó là đi khắp giang hồ học hỏi từ các môn phái khác nhau, cho tới hiện nay cũng không có gì thay đổi, hắn đã có điểm nhàm chán. Hắn đóng cửa nghiên cứu nhiều năm, có điểm sở thành, nhưng đương một nghiên cứu cuồng, không có người trao đổi sở học, có đôi lúc khiến hắn buồn đến phát điên. Cho nên cứ cách vài năm, hắn lại chạy ra giang hồ gây sóng gió, sau đó lại đem trận pháp làm cạm bẫy nhử người vào thử. Dần dà, hắn liền thành hắc bảng đệ lục danh.

Có điểm cao xử bất thắng hàn, lần này liền đụng phải khối xương cứng, người này lại đề nghị hắn cùng một khối, nghiên cứu trận pháp sao? Tuy rằng không quen thuộc, nhưng Tần Thiên tài nghệ, Thiết Mộc đạo nhân đã nhận đồng. Chỉ là Tần Thiên có âm mưu gì, Thiết Mộc đạo nhân không rõ.

Tần Thiên nào có âm mưu gì, hắn chỉ muốn tìm người có sở học, thuận tiện học hỏi sao chép một phen mà thôi. Thấy Thiết Mộc đạo nhân vẫn còn do dự, Tần Thiên nghĩ nghĩ, lại tìm cách thuyết phục. Hắn biết Thiết Mộc đạo nhân ở một mình, cô đơn là một thứ đáng sợ, cho nên mới tìm tới cửa. Hắn biết Thiết Mộc đạo nhân thỉnh thoảng chạy ra ngoài gây sự, đối với trận pháp dường như có hứng thú, cho nên hắn mới dùng trận pháp cùng Thiết Mộc đạo nhân đối chiến. Trước gây ấn tượng, sau bắt đầu đàm phán.

Miệng khô lưỡi khô một hồi, Thiết Mộc đạo nhân cũng đồng ý cùng Tần Thiên nghiên cứu trận pháp thuật. Đổi lại, Tần Thiên phải thử nghiệm trận pháp của Thiết Mộc đạo nhân. Nếu như Tần Thiên vì thử trận mà bị thương, Thiết Mộc đạo nhân cũng không chịu trách nhiệm. Tần Thiên đồng ý.

Cho nên Tần Thiên liền cùng Thiết Mộc đạo nhân, bắt đầu quãng thời gian ở rừng không gặp người nào không nói chuyện với ai, vùi đầu nghiên cứu pháp trận.

Pháp trận lý luận của Thiết Mộc đạo nhân và của Tần Thiên căn bản là khác nhau, cho nên có rất nhiều điểm không tương đồng. Tần Thiên muốn làm là đem trận pháp của Thiết Mộc đạo nhân, kết hợp với trận pháp của chính mình. Hắn từ chỗ nguyên thế giới học trộm được không ít, lúc này chạm tới người có cơ sở lý luận vững chắc, Tần Thiên tất nhiên muốn chăm chú học. Thiết Mộc đạo nhân đối với trận pháp lý luận của Tần Thiên cũng không rõ ràng, quan trọng hơn cả, hắn không thể nào làm ra trận pháp giống như Tần Thiên đã làm ra, nhưng về lý luận, về phương pháp cải thiện trận pháp, hắn từ chỗ Tần Thiên học được ít nhiều, hảo cảm cũng bắt đầu từ số âm tăng lên số dương.

Hai người hợp tác khoái trá được một tháng, này một ngày, Tần Thiên nói, hắn cần phải trở về.

- Vãn bối rời nhà lâu ngày, gia nhân nhất định sẽ lo lắng.

Đây là Tần Thiên cấp ra lý do. Thiết Mộc đạo nhân nhìn Tần Thiên, hắn nghe ra được trong cách nói của Tần Thiên có điểm khác lạ.

Gia nhân? Rời nhà lâu ngày? Hắn vốn cho rằng Ma Giáo chi nhân hướng đến tôn sùng giáo chủ, nếu có tự xưng cũng đều xưng là "rời giáo", chưa thấy ai nói là "rời nhà". Tần Thiên đương vị thiếu chủ, nghe nói là nhi tử của giáo chủ, nhưng hắn vẫn cho rằng này quan hệ phụ tử cũng so với các giáo phái khác, thuần túy chỉ là danh nghĩa, ở bên trong nội bộ thế nào không ai nói, nhưng Ma Giáo căn bản vô tình, Ma Giáo giáo chủ căn bản càng vô tình, cũng sẽ không thể nào dưỡng xuất ra được một hài tử như vậy đi?

Thiết Mộc đạo nhân nhìn Tần Thiên chăm chú, làm Tần Thiên có điểm ngượng ngùng. Hắn nhìn chính mình từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn Thiết Mộc đạo nhân, có vẻ thân thiết lại tò mò hỏi:

- Tiền bối, vãn bối trên người có cái gì không đúng sao?

Thiết Mộc đạo nhân ho khụ khụ hai tiếng, qua loa đi qua:

- Không có gì, chỉ là đột nhiên ngươi rời đi, có điểm hoãn bất quá thần.

- Kia tiền bối có thể cùng đi nha. – Tần Thiên lại bắt đầu lôi kéo người – Linh Thần giáo vị trí nhưng là sơn thủy hữu tình, có ngư có thú, có rừng có núi, cũng có không ít sơn cốc bí hiểm, có thể lập trận pháp đâu. À còn có, trên tổng đàn có một đại trận hộ giáo, vãn bối mới lập cách đây không lâu, tiền bối nếu có nhã ý, đến xem thử xem thế nào?

Thấy Thiết Mộc đạo nhân có điểm do dự, Tần Thiên lại tặng thêm một câu:

- Tiền bối có thể cùng bằng hữu giao hảo, giao cho bọn họ lệnh bài ra vào biệt viện, vãn bối thực nghĩ có thể giống tiền bối như vậy quen biết tứ phương. Không cần thời thời khắc khắc nhìn nhau, chỉ cần đúng lúc ra tay tương trợ, trao đổi học thuật, cũng là một thú vui.

Nói tới nói lui, hắn vẫn là muốn mình đi thăm tổng đàn một cái, sau đó nếu tốt thì muốn cùng mình lập quan hệ sao? Thiết Mộc đạo nhân vuốt cằm, nhìn Tần Thiên một lúc.

- Kia muốn xem ngươi đem ra bao nhiêu thành ý.

- Tiền bối, vãn bối miệng lưỡi kém cỏi, chỉ là có hơi tính thảo khấu, mời không được, có khả năng sẽ đem người buộc đi...

Thấy Tần Thiên một bộ dạng nói lời lẽ uy áp người mà lại dùng chất giọng nhỏ nhẹ tựa như làm sai hài tử, mắt còn chớp chớp, Thiết Mộc đạo nhân trong lòng thầm mắng. Này diễn kỹ, hắn xem quá không ít lần, rõ ràng là Tần Thiên cố ý. Này là Tần Thiên tiểu tiểu đam mê, hay là căn bản hắn là một cái dạng trong ngoài bất nhất, thích giả nai ăn thịt hổ, Thiết Mộc đạo nhân không biết được.

Tần Thiên thỉnh cầu ý kiến xong không thấy Thiết Mộc đạo nhân đáp lời, hắn chép chép miệng. Không mời được, kia liền dùng cường đi. Lẳng lặng tạo ra vài trận pháp, Tần Thiên âm thầm đem Thiết Mộc đạo nhân vây lại.

- Hảo, ta cùng ngươi đi.

Tần Thiên còn chưa kích hoạt trận pháp, Thiết Mộc đạo nhân đã lên tiếng.

- Tiền bối quả thật là trực lai trực khứ, vãn bối thích.

Thiết Mộc đạo nhân mặt bình tĩnh nói:

- Ngươi vẫn là âm thầm kết trận chuẩn bị buộc ta đi đi? Ta có lựa chọn sao?

Một tháng không dài, Thiết Mộc đạo nhân cũng rất khó từ chỗ Tần Thiên học ra được toàn bộ bản sự, nhưng ít nhất, tâm cảnh giác của hắn vẫn có, cho nên hắn liền cảm nhận được xung quanh bất thường. Nơi này chỉ có một Tần Thiên, không phải hắn làm thì là ai?

Người trẻ tuổi, cũng thật khinh cuồng, Thiết Mộc đạo nhân cảm thán.

***********************************

Tần Thiên dẫn người trở về. Khi bước lên Linh Thần giáo tổng đàn, Thiết Mộc đạo nhân liền nhìn thấy được bốn tòa tháp ẩn hiện ở xung quanh. Toàn tháp nọ không thực cao, cũng không có gian phòng nào, mà trông như một cây cột. Thấy tòa tháp, trong mắt Thiết Mộc đạo nhân lộ ra vẻ nghiền ngẫm. Hắn nhận ra được hoa văn ở bên ngoài tòa tháp kia là những hoa văn của trận pháp Tần Thiên sử dụng, chỉ là tòa tháp nằm ở nơi này công dụng như thế nào, hắn không biết.

Từ lúc hắn bước chân vào địa phận tổng đàn, cũng là bước chân vào trận pháp rồi đi? Chỉ là trận pháp này không phải là để vây người, mà là để hộ người. Có điểm khác biệt với trận pháp của chính mình, Thiết Mộc đạo nhân không ngại nhìn nhiều một chút.

Tần Thiên mời người về, sau đó liền phân phó người tiếp đãi Thiết Mộc đạo nhân chu đáo, rồi hắn lại chạy đến thiên điện. Nếu như có khách nhân, cũng muốn thông báo với những người khác.

Chỉ là Tần Thiên chưa kịp đến thiên điện, đã có người đến gặp hắn.

Thiết Mộc đạo nhân bị buộc về giáo, ma giáo giáo chủ liền biết. Tần Thiên không phải lúc nào cũng ở nhà, mà Tần Việt cũng không phải lúc nào cũng có nghĩa vụ ở tổng đàn đương một chỉ ong mật mỗi ngày xử lý giáo vụ, cho nên hắn cũng xuất môn tìm người qua tay, cũng là đem khí diễm của chính phái chèn ép xuống. Thiết Mộc đạo nhân người này, Tần Việt đã đối chiến qua, cũng đã từng ăn không ít ám khuy.

Lúc Thiết Mộc đạo nhân xuất hiện, đã có người báo cáo với Tần Việt. Tần Việt nhướn mày. Nhi tử đem người về, lại là một kẻ thuộc cấp lão làng, này là hắn bị buộc sao?

Tần Việt liền đi ra bên ngoài. Hắn vừa mới xuất quan vài ngày, công lực tăng lên, vẫn chưa có người qua tay, có điểm ngứa ngáy. Xuất quan biết được tin tức nhi tử lại đi, Tần Việt chỉ có thể thâm thâm thở dài. Nhi tử lần này nói một tháng sau sẽ về, nay còn vài ngày, khả năng nó trở về là bao nhiêu? Tần Việt nhớ, nhi tử là rất thích đi dài ngày, một khi biến mất, sẽ chẳng ai biết nó ở đâu. Lần này rời đi lại không đem theo ám vệ, một thân một mình, là giống lần trước cố tình đi tu luyện, hay là bị người bắt cóc rồi? Nghĩ tới nhi tử lại bị người bắt cóc, Tần Việt trong lòng có chút mạc danh hoảng hốt.

Lúc này Tần Thiên trở về, Tần Việt thở ra một hơi.

Tần Việt đến gặp Tần Thiên, thấy Tần Thiên kinh ngạc rồi hoan hỉ hỏi mình vừa mới xuất quan sao, Tần Việt chỉ gật đầu, cước bộ không ngừng nghỉ, đi đến gặp Thiết Mộc đạo nhân.

- Ma giáo giáo chủ Tần Việt.

- Thiết Mộc đạo nhân.

Một câu nói, chính là khẳng định thân phận đối phương, sau đó không hề báo trước, cả hai người xông lên đánh một trận.

Xung quanh thuộc hạ biết chuyện đã rời đi rất xa. Tần Thiên cũng rời ra một chỗ xa, chỉ là vẫn chăm chú quan sát, trong mắt lóe lên hứng thú. Hắn trải rộng tinh thần lực cùng nhãn lực, bắt đầu sao chép chiêu thức.

Thiết Mộc đạo nhân nhìn ra được Tần Thiên quan sát nhập thần. Hắn có chút ác thú vị, thân người dần dần dịch chuyển về phía Tần Thiên đang đứng, rồi ngẫu nhiên một lần đánh về phía Tần Thiên.

Hắn thấy được, Tần Việt thế công đột nhiên thay đổi, tấn công mãnh liệt, khiến cho hắn không thể rảnh tay đánh về phía Tần Thiên. Lại thử vài lần, Thiết Mộc đạo nhân liền xác định, Tần Việt là duy hộ Tần Thiên. Chỉ là nếu duy hộ, vì sao không bảo Tần Thiên rời đi, mà để mặc Tần Thiên ở nơi đó quan sát, nguy hiểm như vậy vẫn mặc kệ sao?

Cường giả đối chiến không thích bị người khác quan sát. Thứ nhất tránh sát hại vô tội, thứ hai tránh độc môn công pháp bị ngoại nhân sờ thấu, lần sau đối chiến sẽ ở thế hạ phong. Lúc này để Tần Thiên ở đó, là ngầm đồng ý sao?

Này cử thú vị.

Tần Thiên rõ ràng âm thầm cảnh giác, nếu như hắn đánh Tần Thiên thật, thiệt hại chính là hắn. Vài lần cùng Tần Thiên qua tay, Thiết Mộc đạo nhân đã xác định được điểm này. Cho dù như vậy, Tần Việt vẫn là duy hộ Tần Thiên sao? Lần cuối hắn gặp Tần Việt là bốn năm trước, khi đó Tần Thiên ở bên ngoài tổng đàn ma giáo, giang hồ đồn đãi ma giáo giáo chủ đãi thân nhi tử không ra sao, hắn cho rằng đó là chuyện thường tình, cho nên không biết được, Tần Thiên cùng Tần Việt ở giữa quan hệ.

Lại một lần cố ý lại gần Tần Thiên. Tần Thiên lúc này phát giác được, âm thầm lùi xuống. Thiết Mộc đạo nhân trong lòng bĩu môi, này không vui.

Qua vài chục chiêu nóng người, lúc này mới bắt đầu đem bổn môn tâm đắc chiêu thức ra so bì. Từ lúc này mới chân chính là trao đổi công phu. Cũng vì Tần Việt giở ra bí chiêu, Thiết Mộc đạo nhân cũng đầu nhập vào chiến đấu, không tâm tư để ý Tần Thiên nữa.

Giao đấu một hồi thoải mái đầm đìa, kết quả là hòa. Thiết Mộc đạo nhân thu chiêu, nhìn Tần Việt một lúc, buông ra một câu:

- Công lực tinh tiến, không hổ là ma giáo giáo chủ.

Mới bốn năm, hắn tự nhận mình có tiến bộ, cũng có đột phá, mà Tần Việt vẫn giống như trước khó đối phó, này có thể nói, Tần Việt cũng là có tiến bộ.

Tần Việt chỉ là mỉm cười không nói cái gì. Hắn nhìn ra được Thiết Mộc đạo nhân không phải là có ác ý, đến ma giáo tổng đàn không phải là để sấm họa. Chỉ cần như vậy liền được rồi. Thiết Mộc đạo nhân bản tính khó nắm bắt, hắn cũng không có tâm tư quản người kia muốn làm cái gì.

Liền lúc này, Tần Thiên từ đâu xuất hiện, bưng lên hai ly trà đã được ướp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net