Chương 49-51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 49 – Thiết Mộc đạo nhân

Chiến hỏa kéo dài thêm một thời gian ngắn, liền hai bên bước vào nghị hòa.

Tần Thiên biết rõ, nghị hòa chỉ là nhất thời. Nơi này còn muốn kéo dài chiến tranh, nhưng tình huống không phải là lửa đốt gần sát nhà mình nữa. Quân triều đình đã đẩy lùi được vài bước, hiện ở thế giằng co. Có lẽ là quân địch chờ đợi chiến cơ, có lẽ là trong nước bất ổn cho nên không tái tiếp tục tiến công.

Tần Thiên kiểm tra lại một lượt bố phòng trên tổng đàn, xem xét lại một lượt sự vụ, xong rồi hắn liền đem giáo vụ ném, bản thân mình lại hướng ra bên ngoài chạy.

Vị thế chiếm một nửa võ lâm không phải là cái gì cũng tốt. Trước mắt chiến hỏa phát sinh ở khu vực của Linh Thần giáo, đối với Linh Thần giáo khó khăn, đối với chính đạo môn phái lại là cơ hội rất tốt để đánh ngã ma giáo. Khi hắn còn đang bận rộn xử lý sự vụ, ở bên ngoài chính đạo môn phái tựa như có một hiệp ước ngầm, bắt đầu liên hợp, tựa như muốn nhất lao vĩnh dật, nhân dịp loạn liền đến ma giáo muốn mạng.

Cho nên Tần Thiên chạy ra bên ngoài, mục đích vẫn là đi đả kích người, đem khí diễm của chính phái võ lâm dẹp xuống. À, còn là đi lôi kéo người.

Chỉ là lôi kéo nhóm người nào, hắn vẫn chưa có ý tưởng.

Hay là căn cứ theo hắc bạch nhị bảng nhân thủ mà lần mò vậy.

Bạch bảng cùng hắc bảng có thể nói là một kiện sự việc khá thú vị và đặc thù của võ lâm nhân sĩ. Hằng năm cứ vào khoảng tháng 6, võ lâm liền sẽ xuất hiện bạch bảng cùng hắc bảng, là xếp hạng võ lâm nhân sĩ căn cứ theo tu vi. Thông tin từ đâu mà có, cái này Tần Thiên không biết, hẳn là người lập danh sách kia là một kẻ chuyên buôn tin tức đi. Võ lâm nhân sĩ tin tức muốn linh thông, luôn luôn cần những người làm nghề buôn tin. Theo nguyên tắc, thiếu niên tài tuấn nếu như xuất môn lịch lãm, đều sẽ được cân nhắc xếp vào bảng. Bạch bảng chỉ võ lâm nhân sĩ của chính đạo môn phái, hắc bảng chỉ võ lâm nhân sĩ của ma đạo tà phái. Còn số lượng những người không môn không phái, đi theo trung dung chi đạo thì sẽ tùy theo cách kẻ đó hành sự mà xếp vào bạch bảng hay là hắc bảng.

Tần Thiên biết đến danh sách này vào năm hắn 13 tuổi. Năm đó xảy ra một vụ kịch chiến, hắn lấy lực lượng của số ít người, kịch chiến với chính đạo môn phái xong toàn thân trở ra, không biết kẻ nào đồn đãi, hắn liền xuất hiện tại hắc bảng. Hắc bảng 50 người, hắn năm đó không lọt top 50, nhưng lại rơi vào danh sách hảo mầm. Từ năm đó hắn đã hận lên kẻ lập cái bảng đó, khi không chiêu cho hắn không ít phiền toái. Năm Tần Thiên 14 tuổi, thứ tự thay đổi không nhiều, vì hắn năm đó đê điều không lại gây loạn. Năm Tần Thiên 15 tuổi, thời gian xuất hiện bảng, lại rơi vào thời gian hắn bị bắt đến Võ Lâm Minh. Trước đó hắn đem người lên tổng đàn quét một trận, liền có kẻ truyền tin, thành ra tên của hắn lại chói lọi trên bảng hảo mầm. Lại thêm thân phận lúc này đã bị đổi trắng thay đen, nên hắn bị xếp vào bạch bảng. Lúc đó hắn đã tức đến muốn giơ chân.

Năm hắn 16 tuổi, tháng 6 năm đó hắn đang trốn ở trong giáo tu luyện, nhưng một trận tàn sát Võ Lâm minh lớn như vậy khiến thiên hạ sững sờ, thành ra tên của hắn từ hảo mầm, lúc này liền lọt vào top 50, đứng ở vị trí 28. Trên hắn có không ít người, nhưng hắn là người trẻ nhất. Hắn nhớ lúc đó chính mình còn cầm hắc bảng cùng bạch bảng ra hướng phụ thân hỏi xem mấy cái tên này là người ở phương nào. Rồi sau đó, hắn chạy ra khỏi giáo, đi tìm những kẻ có tên trong bảng đi phiền toái.

Năm hắn 17 tuổi, sau khi thân phận Huyết Ma kiếm khách đã bại lộ, chính tà nhị bảng lại đưa lên, xếp hạng của hắn nhảy lên mười bậc, đã là hạng 16. Bạch bảng xếp hạng thay đổi mạnh mẽ, trừ những người ở 15 vị trí đầu, còn như những vị trí thấp hơn, Tần Thiên đều đã đánh qua. Chính vì hắn tăng hạng, lại thêm huyết tinh sự tích, cho nên võ lâm nhân sĩ muốn tìm hắn, còn hắn lúc đó đã trốn ở ngoài đảo đánh cá rồi.

Năm nay hắn thực bận rộn, tới lúc này đã là tháng 10, tình hình có vẻ tạm ổn, hắn lại muốn đi tìm võ lâm nhân sĩ, trao đổi võ học. Chỉ là lần này, có lẽ hắn không cần phải hạ sát đối thủ của mình nữa. Những người có tuổi đều không giống hắn tuổi trẻ khinh cuồng hiếu thắng truy sát không bỏ, lại giàu tâm cơ, lại nhìn thoáng về phe phái, đối với tiểu bối cầu tiến có khả năng sinh hảo cảm bất phân chính tà. Tần Thiên cần lúc này là hảo cảm, cho nên đối với tầng lớp này, chiến thuật tiếp cận liền muốn khác một chút.

Cân nhắc kỹ càng, Tần Thiên liền đem giáo vụ ném cho phó giáo chủ, chính mình lại khăn gói quải gánh bỏ chạy, còn nói một tháng sau hắn trở về.

Mục đích của Tần Thiên lần này là một vị hắc bảng trung niên nam nhân mà giang hồ nhân sĩ gọi là Thiết Mộc đạo nhân. Theo tin tức Tần Thiên điều tra được, trung niên nam nhân này thạo khôi lỗi thuật, dùng khôi lỗi thuật để tự vệ, cũng đã từng có thành tích diệt sát gần như tinh quang một đoàn giang hồ nhân sĩ dám xông bừa vào nơi hắn ở. Tần Thiên cảm thấy người này thú vị, cho nên liền khăn gói rời đi, đến chỗ của Thiết Mộc đạo nhân.

Nơi ở của Thiết Mộc đạo nhân tương truyền là một biệt viện vắng người. Tần Thiên hỏi thăm một hồi, đi vài ngày mới tìm đến được khu vực khả nghi. Hắn đặt chân vào khu vực của biệt viện, lập tức phát hiện ra được nơi này đầy cạm bẫy. Chẳng trách giang hồ đồn đãi, thỉnh Thiết Mộc đạo nhân ra tay là cửu tử nhất sinh sự tình. Thiết Mộc đạo nhân chỉ đồng ý trợ giúp nếu như kẻ đến có bái thiếp do chính hắn phát ra, hoặc có thể độc thân xông qua trận pháp mà hắn xây dựng. Bái thiếp hắn phát ra chỉ có năm cái, hiện rơi vào tay người nào, giang hồ đều không biết. Tần Thiên không có, cho nên muốn gặp người, kia liền muốn xông trận.

Tần Thiên ngược lại không có sự tình gì muốn nhờ Thiết Mộc đạo nhân trợ giúp, hắn đơn giản là vì đối với cơ quan có hứng thú, cũng ôm mục đích kết thiện duyên, cho nên mới đi xem một cái. Nhìn trước mặt khoảng đất trống, xung quanh là cây cối rậm rạp um tùm lại đầy rẫy cạm bẫy, Tần Thiên trầm tư. Phá hỏng toàn bộ cạm bẫy, này nhưng là sẽ làm vị đạo nhân kia không vui, vì cạm bẫy hắn tốn công làm ra như vậy liền bị phá, mất công sức làm lại. Còn như giữ nguyên cạm bẫy, an toàn vượt qua, này độ khó không nhỏ.

Tần Thiên nhắm mắt, bình tâm tĩnh khí. Cạm bẫy, cơ quan, so với trận pháp có xuất nhập, nhưng tác dụng là như nhau, cũng có một "mắt trận". Hắn bắt đầu dùng tinh thần lực thăm dò từng ngõ ngách, nhìn xem có cạm bẫy ngầm nào không, hay có sợi tơ mảnh nào giăng ngang, ngăn cản hắn khinh công vào bên trong hay không.

Lần mò một lúc, Tần Thiên cũng nhìn ra chín phần mười. Hít một hơi, hắn bắt đầu bước ra bước đầu tiên.

Cửa đầu tiên, cạm bẫy tĩnh, Tần Thiên thông qua.

Vượt qua được vòng đầu tiên, Tần Thiên theo đường mòn tiến đến, nhìn thấy một gian phòng, xung quanh không có con đường khác. Hắn mỉm cười. Gian phòng kia nhất định là ải thứ hai đi.

Tần Thiên tiến đến cánh cửa, thăm dò một hồi thì mở ra. Hắn bước vào trong phòng, nhìn thấy gian phòng này rất rộng, sàn nhà được ghép từ những miếng ván gỗ vuông vắn ngay ngắn, nhìn thì không có gì, nhưng Tần Thiên chắc chắn ở bên dưới nhất định có cơ quan. Có lẽ khi hắn đặt chân lên một tấm vấn gỗ, ván gỗ liền di chuyển, để hắn rơi xuống bên dưới rồi bị đao kiếm xé nát.

Tần Thiên biết được nơi mình đứng là an toàn, cho nên hắn không động, lại dùng tinh thần lực quét một lần. Tần Thiên có chút hồi hộp, nhưng hắn rất nhanh đặt tay lên ngực, trấn tĩnh chính mình. Tin tưởng vào khả năng của chính mình thì sẽ không sao. Hắn lúc đối chiến đã quen tin tưởng chính mình cho nên không hồi hộp, lúc này đi giải cạm bẫy, do không quen nên rất dễ hốt hoảng.

Khiến tim đập gia tốc chậm rãi bình phục lại, Tần Thiên thăm dò xung quanh. Ở dưới sàn nhà có thứ gì, đằng sau những bức bình phong xung quanh có thứ gì, trên trần nhà có thứ gì, ở khoảng không trước mặt có thứ gì. Ước chừng một khắc, Tần Thiên liền đạp ra bước đầu tiên.

Chân vừa đạp lên ván gỗ, sàn nhà liền di chuyển. Tần Thiên thấy sàn nhà di chuyển, lập tức động thân, bước sang một tấm ván gỗ khác. Nếu hắn còn đứng ở tấn ván gỗ ban đầu, khi cơ quan dưới sàn nhà chuyển động một lúc sẽ lộ ra một cái hố, và với sức nặng của hắn, hắn sẽ lọt xuống hố, rồi bị những lưỡi gươm sắc bén xoay tròn ở dưới lòng đất kia nghiền thành thịt vụn.

Bước qua bước thứ hai, Tần Thiên đứng chờ một thời gian ngắn lại nhảy sang ván gỗ thứ ba, rồi lập tức nhảy sang ván gỗ thứ tư. Đến bước thứ năm, Tần Thiên cần nhảy một bước dài đến ván gỗ thứ sáu, rồi lại nhảy lui về ván gỗ thứ bảy, lại đi lên, lại lui về. Tới bước thứ mười, Tần Thiên liền cảm thấy Thiết Mộc đạo nhân thực giảo hoạt.

Bước thứ mười là vị trí của ván gỗ thứ năm, là vị trí hắn phải nhảy thật nhanh thật xa nếu không muốn sụp bẫy. Nếu như chậm một chút, hay như bước qua ván gỗ thứ sáu không dùng lực đúng lúc, ván gỗ rơi xuống, như vậy lúc này hắn liền không có chỗ đặt chân, xem như tử nạn. Phía dưới ván gỗ, thứ khiến cho ván gỗ trở thành vị trí an toàn đặt chân kia, nó đầy những mũi chông sắc nhọn, ở giữa lại là một khe hở, có thể nuốt mất chân của kẻ nào xui xẻo. Không có ván gỗ, căn bản là không có chỗ đặt chân.

Tần Thiên tập trung tinh thần, tiếp tục bước ra thêm năm bước nữa, mỗi bước đều phải canh chuẩn thời gian, cuối cùng cũng đạp lên đất bằng. Hắn xoay người lại phía sau, lúc này xung quanh bốn phía nơi mép cơ quan liền đâm lên một loạt lưỡi dao, ngăn cản hắn bước lui trở lại.

Này chính là tuyệt đường lui. Nếu không gặp qua chủ nhân của nơi này, hắn không có cách trở ra. Cửa thứ nhất nếu qua rồi muốn xoay đầu lại vẫn còn kịp, nhưng còn cửa này, hắn không thể xoay đầu.

Tần Thiên chỉ nhìn gian phòng một lúc, hắn liền tiếp tục đi. Mở ra cánh cửa thông đến con đường phía sau gian nhà, Tần Thiên bước đến một khu rừng trúc. Hắn nhìn xung quanh, nhận ra được đây là một mê cung. Mê cung có thể làm người lạc lối, cũng có thể che giấu cạm bẫy chết người. Những cây trúc này lại là loại trúc đặc biệt, muốn chặt đứt bọn chúng, hắn phải bỏ ra không ít công phu, chưa kể còn có thể xúc động cơ quan. Tần Thiên ngửa mặt lên trời. Cây trúc mọc cao, che kín cả đường đi, khả năng từ trên cao nhìn xuống để ra khỏi mê cung khá khó khăn, cũng không bài trừ ở trên cao có cạm bẫy.

Tần Thiên thở dài, Thiết Mộc đạo nhân đến tột cùng có bao nhiêu nhàm chán, lại đi nghĩ cơ quan làm khó người thế này? Hắn liền nghĩ, nếu như đã có cạm bẫy, như vậy những người cầm bái thiếp đi vào bên trong, làm thế nào để ngăn cản cơ quan phát động, một đường đi thẳng?

Thứ nhất, bọn họ có một con đường riêng an toàn, không trúng cạm bẫy. Thứ hai, bọn họ có thể dùng lệnh bài để vô hiệu hóa cạm bẫy.

Tần Thiên có chút ảo não. Hắn khi đến nơi này cũng đã đi xung quanh một vòng, nhưng không phát hiện ra có con đường nào khác, cho nên hắn mới xông cạm bẫy. Lúc này nghĩ lại, hắn có cảm giác mình có chút xúc động nóng nảy. Có lẽ con đường đi thẳng kia là một con đường hầm, cho nên hắn tìm không ra đi?

Dẹp đi ý nghĩ đi đường tắt, Tần Thiên lại nhìn đến mê cung trước mặt. Nơi này không phải là một gian phòng, cho nên cơ quan di chuyển dưới lòng đất cái gì có lẽ không có, nhưng không bài trừ có chuyện mê cung thay đổi đường đi, hướng hắn đang đi từ con đường an toàn trở thành con đường đạp lên cạm bẫy. Nơi này hẳn cũng giống gian phòng hắn vừa qua kia, vừa có cạm bẫy dưới đất, vừa có một đống dây tơ mỏng giăng ngang, ngăn cản hắn khinh công trực tiếp đi đến nơi cuối cùng.

Này mê cung, vẫn là muốn phá giải.

Tần Thiên hít một hơi, bắt đầu sấm mê cung. Hắn đi thẳng được một đoạn, liền bắt gặp ba phương xung quanh đều vây kín. Đây là đường cụt. Nhưng đây là con đường duy nhất tiến mê cung, lúc này lại không có đường, có nghĩa, sẽ có câu đố ở xung quanh.

Tần Thiên nhìn chằm chằm một đám trúc mọc xung quanh, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới. Sau một khắc, hắn không do dự thò tay ra nắm lấy một cây trúc, vận lực kéo ngã về phía mình.

"Cạch" một tiếng, một bức tường trúc liền ngả rạp xuống, lộ ra một con đường. Đem cả một khóm trúc đặt lên trên cơ quan, này quả là đại thủ bút.

Lần mò đến ngã ba đường, Tần Thiên thăm dò phía trước xem có cạm bẫy hay không rồi hắn lại đi. Đi được vài bước, Tần Thiên liền cảm thấy mặt đất run nhẹ, rồi xung quanh tất cả các khóm trúc liền thay đổi vị trí, chỉ chớp mắt đã trở thành một kết cấu mới. Tần Thiên ánh mắt ám trầm nhìn trước mặt địa hình thay đổi, không nói gì.

Ở một nơi gần đó, một trung niên nam nhân nhìn về phía mê cung, trên miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.

- Dám can đảm xông trận, ngươi cũng thực to gan.

Lúc này, nơi đầu ngón tay Tần Thiên lộ ra ngoài ống tay áo đã hình thành một ngọn lửa nhỏ, rồi lớn dần lên thành một quả cầu lửa. Rồi trong chớp mắt, đoàn hỏa diễm đó biến mất. Tần Thiên lại thăm dò địa hình từ đầu, rồi lại bước tới.

Tránh qua hơn mười cạm bẫy, trong đó bao gồm hai lần cạm bẫy vạn tiễn xuyên tâm, hai lần rơi vào hố gươm, một lần nguy cơ bị sợi tơ thép cắt bị thương cùng trúng kịch độc thân vong, hai lần bị thạch đầu đè chết, một lần bị chém ngang lưng, một lần bị rừng trúc toát ra gươm giáo xiên đến, một lần trúng khói độc, Tần Thiên thở dài một hơi. Hắn cuối cùng cũng bước được đến lối ra.

Chỉ là hắn không vội vàng bước ra mà nhìn về phương hướng kia, cẩn thận thăm dò xung quanh. Đối với một người ở trong cục, khi gần đến lối ra hoặc khi vừa ra khỏi mê cung, đó là thời gian cảnh giác rơi xuống thấp nhất, cũng dễ bị kẻ khác gài bẫy nhất. Hắn xác định chắc chắn có người nhìn mình, cho nên hắn không muốn vì một lần sơ sẩy liền táng thân tại nơi này.

Tần Thiên đứng nhìn một khắc, cẩn thận phân tích xong tình huống xung quanh xong, hắn liền bước lên, hướng về phía lối ra đi tới.

Chỉ là Tần Thiên vừa đi được vài bước, nền đất lại chấn động. Hắn trơ mắt nhìn lối ra ở trước mặt mình bị tầng tầng khóm trúc che mất, con đường đi ra bên ngoài cũng bị chặn, buộc hắn phải đi đường vòng để đến được lối ra.

Đến lúc này, sự kiên nhẫn của Tần Thiên liền đến cực hạn.

Ngươi muốn cùng ta chơi, rất tốt, ta liền cùng ngươi chơi.

-----------------oOo-----------------

Chương 50 – Thiết Mộc đạo nhân (2)

- Lão tiền bối, đem trận pháp chỉnh sửa để vây khốn khách nhân, này là đạo đãi khách của ngươi sao?

Tần Thiên đứng ở giữa mê cung, vận lực lên tiếng. Hắn biết xung quanh có người đang nghe.

Chỉ là lời nói của Tần Thiên vang vọng một hồi, chẳng có ai trả lời.

Khóe miệng Tần Thiên nhếch lên. Muốn phá trận pháp có hai cách. Thứ nhất, tìm ra "mắt trận", nói cách khác, là quy luật vận động của trận pháp, đi theo vị trí an toàn mà thoát khốn. Thứ hai, dùng lực phá trận. Trận pháp luôn luôn có một giới hạn tu vi cao nhất mà nó có thể vây khốn được. Vượt quá giới hạn, trận pháp tự phá. Trận pháp luôn cần vật liệu phối trận và năng lượng vận hành trận, chỉ cần dùng lực đánh phá tại vị trí yếu nhất của trận, trận pháp liền phá. Hắn đã thực mệt mỏi tìm ra được đường đi, lúc này lại bị ngăn chặn sao? Kia hắn liền dùng cách của hắn xử lý.

Tần Thiên hai tay vừa động, một chân bước ra. Ở xung quanh người hắn xuất hiện một đại trận pháp, dưới chân cũng xuất hiện trận pháp, mà ở phía trước mặt hướng về phía lối ra kia, lúc này xuất hiện một trận pháp. Tần Thiên tỉ mỉ vẽ trận, tụ tập lực lượng, sau đó liền một ý động, tay cũng nhanh chóng rút ra Thánh Linh Hỏa Kiếm, thân ý hợp nhất, một chiêu phóng ra, đồng thời toàn bộ trận pháp cùng phát.

Này một lần, ánh sáng, ánh lửa, ánh chớp cùng với cuồng phong đồng loạt phóng ra, nhất thời làm cho cả một mảng trúc ở phía trước mặt Tần Thiên bị kiếm khí cùng phong nhận chém thành xơ xác, hỏa thiêu cùng lôi điện thiêu hủy cùng phân rã, chỉ trong nửa khắc, từ chỗ Tần Thiên đứng, xung quanh đã bị tàn phá thành một khoảng đất trống, nhưng tốc độ tàn phá không như vậy dừng lại.

- Ngươi!

Một tiếng quát từ trong không gian xung quanh vang lên. Tần Thiên vừa nghe thấy, liền cảm nhận được mê cung chuyển động. Lần này không còn là trúc, mà là những vật sắc nhọn trong mê cung bị kích phát, hướng về phía Tần Thiên tấn công. Tần Thiên nghiêng người, trên tay thanh kiếm hoa lên ngăn cản thế công, tay trái cũng ngưng lực, hai tay cũng huơ lên, chém đứt những mũi tên lưỡi kiếm hướng về phía mình.

Có thể giữa vạn tiễn toàn thân trở ra không bị thương một chút, người đó hoặc vận khí thực tốt, hoặc tốc độ thực nhanh. Tần Thiên chưa đạt được đến mức thượng thừa, cho nên hắn toàn thân trở ra, nhưng vẫn là bị thương.

Tần Thiên vừa thoát ra khỏi ám toán, hắn hướng về phía lối ra phi thân tới. Thoát ra ngoài rồi, Tần Thiên xuất kỳ bất ý hướng về một phương hướng, vẽ một trận pháp. Một chùm ánh sáng cực mạnh tải theo lôi điện bắn thẳng về phía kia, thành công đem một tán cây bắn rụng xuống, cũng đem người bức ra.

Trung niên nam nhân xuất hiện, không nói một lời hướng Tần Thiên đánh tới. Tần Thiên không nhìn ra được vũ khí của trung niên nam nhân, nhưng đã có người, kia hắn liền phụng bồi. Trung niên nam nhân làm hắn ăn mệt, hắn cũng muốn để trung niên nam nhân ăn mệt.

Xoay người, không khí xung quanh cũng bị từng động tác của Tần Thiên mà dao động, chỉ một lúc, liền hình thành vài cỗ lốc xoáy. Lốc xoáy có thể hấp lực, cũng có thể lạp xả nhân. Tần Thiên tạo ra lốc xoáy đánh về phía trung niên nam nhân. Trung niên nam nhân bị lốc xoáy làm cho tiết tấu rối loạn, hắn vừa nghiêng người liền bị một kiếm không lưu tình bổ xuống.

Trung niên nam nhân chật vật trốn khỏi một đường kiếm kia xong, hắn liền khinh công chạy. Tần Thiên đuổi theo. Đuổi theo một lúc, Tần Thiên lạc vào một khu rừng. Hắn chớp mắt nhìn một chút, phát hiện ra đây là một trận pháp.

Không có thời gian đùa với ngươi. Tần Thiên hai tay vận lực, kết trận, từ dưới mặt đất xuất hiện đại trận, sau đó là hỏa diễm bùng lên, xoáy thành một cơn lốc to, bùng lên thiêu cháy toàn bộ trận pháp.

- Ngươi! Ngươi dám?! Dừng tay!

Tần Thiên nghe được tiếng trung niên nam nhân hổn hển quát to. Hắn liếc nhìn, thấy trung niên nam nhân lúc này thò đầu ra chỉ vào mũi hắn mắng. Tần Thiên nhún vai, lại kết một trận pháp khác, đem hỏa diễm kia dập tắt.

Nhìn trung niên nam nhân thở hổn hển, Tần Thiên một bộ dạng ta là vô tội, chắp tay chào:

- Thiết Mộc đạo nhân, hân hạnh.

Trung niên nam nhân cứng ngắc miệng một lúc, dường như vẫn có khí không thể phát tiết, liền triều Tần Thiên hạ thủ. Tần Thiên thấy ám khí phóng ra, hắn một tay vung lên, kết tạo trận pháp, đem ám khí ngăn ra bên ngoài.

Nếu muốn dùng thân pháp né tránh cũng được, nhưng thứ này tiện lợi hơn, cũng là sở trường của hắn, hắn tội gì không dùng đâu?

Trung niên nam nhân nhìn Tần Thiên một thân hoàng y, trên người đã có không ít chỗ rách ra, nhiễm một chút huyết do khi nãy bị phục kích thụ thương, lúc này mới bình tĩnh được một chút. Hắn lấy lại bộ dạng thế ngoại cao nhân, nhìn Tần Thiên:

- Ngươi là ai?

- Vãn bối Tần Thiên.

Nghe thấy tên này, Thiết Mộc đạo nhân nhìn Tần Thiên một lúc, đánh giá thật kỹ hắn.

- Thứ nãy ngươi dùng, nhưng là trận pháp?

Thiết Mộc đạo nhân muốn hỏi là thứ hoa văn mờ ảo Tần Thiên sử xuất ra khi né tránh ám khí. Tần Thiên gật đầu:

- Đúng là trận pháp.

- Vậy ra ngươi cũng là trận pháp sư.

Cũng là... sao? Tần Thiên chưa gặp qua trận pháp sư, nhưng theo cách bày trận mà hắn vừa xông qua kia, Thiết Mộc đạo nhân không chỉ là cơ quan sư, còn là một trận pháp sư.

- Chỉ là trận pháp của ngươi cổ quái, không biết sư thừa là người phương nào?

- Sư thừa của vãn bối không phải người phương này.

Thiết Mộc đạo nhân cho rằng Tần Thiên không muốn nói, hắn liền nói đến một việc khác:

- Ngươi độc thân xông trận, nhưng là có việc gì?

- Vãn bối chỉ là muốn thỉnh giáo tiền bối một vài sự.

- Muốn thỉnh giáo ta liền đem trận pháp của ta hủy đi? – Thiết Mộc đạo nhân cười mỉa.

- Cũng không phải tiền bối muốn vây khốn vãn bối sao?

- Theo luật lệ, vượt qua được trận pháp mới có tư cách diện kiến ta. Ngươi không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net