Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 58 – Bị người đánh lên cửa

Tần Thiên ngược Liêu Tiểu Thanh, càng ngược càng thích, hảo cảm độ càng tăng, những chuyện này Tần Thiên hoàn toàn không biết. Hắn chỉ biết Liêu Tiểu Thanh rất chịu đòn, đùa giỡn thế nào đều được. Đùa xong đi dỗ dỗ một chút, Liêu Tiểu Thanh hoặc là bỏ qua, hoặc là giận dỗi, hoặc là căm thù. Nếu Liêu Tiểu Thanh còn chịu nổi, hắn lại tiếp tục ngược, còn như căm thù hắn, kia tốt lắm, một dao liền giết đi. Nhưng trước khi đến lúc Liêu Tiểu Thanh từ chối chính mình, hắn vẫn là muốn cùng Liêu Tiểu Thanh chơi trò chơi ngược ái.

Liền trong một tháng sau đó, Liêu Tiểu Thanh rời khỏi Phụng Thành liền bị người truy sát. Hầu như lần nào có ám sát giả, Tần Thiên cũng xuất hiện, đem ám sát giả giết giết, thương thương, rồi đem Liêu Tiểu Thanh đi xem đại phu.

Liêu Tiểu Thanh chán ghét Tần Thiên, lúc này thấy Tần Thiên không có phát bệnh, tâm tình nguôi ngoai một chút. Nàng muốn Tần Thiên cam kết không được giống trước kia tùy hứng chém giết người tiếp xúc với nàng, Tần Thiên đáp ứng.

Không chém giết, không đánh gãy tay chân, nhưng vẫn là có thể làm cái khác. Liêu Tiểu Thanh bảo hắn đáp ứng không đụng nhóm người kia, được thôi, hắn không động một ngón tay, nhưng dùng tinh thần lực đem bọn họ làm thành tuyệt hậu vẫn được.

Cho nên lần này Liêu Tiểu Thanh cho rằng Tần Thiên đã cải tà quy chánh, nàng không biết được, quanh nàng toàn một nhóm người không có khả năng sinh dục, thậm chí cũng không có khả năng cương lên.

Liền lúc Tần Thiên đang chơi thật vui, hắn liền gặp phải một vấn đề.

Phụng Thành sự vụ không có gì quá phức tạp, cho nên Tần Thiên mới có thời gian cùng Liêu Tiểu Thanh chơi chơi, lúc này hắn đi lâu như vậy, ở Phụng Thành liền xảy ra thảm án.

Khi Tần Thiên trở về, Phụng Thành tổng đàn đã không còn bao nhiêu người còn sống.

Tần Thiên nổi giận. Tại chỗ của hắn liền gây ra thảm án, kẻ nào dám chọc lên đầu của hắn?

Tần Thiên lập tức cho người đi tìm những người còn sống, điều tra xem là kẻ nào làm, xem còn manh mối gì hay không. Có một chút manh mối từ vết thương do công pháp để lại, Tần Thiên điều tra một lúc không ra manh mối, cho nên hắn phải gửi thư về cho Tần Việt, hỏi xem phụ thân có từng xem qua công pháp này hay không. Trong thời gian đó, Tần Thiên phải ở lại tổng đàn tại Phụng Thành làm trấn trạch.

Chỉ qua vài ngày, liền có người đánh lên tận cửa.

Người kia không quản tổng đàn của Phụng Thành ở tại khu phố đông người qua lại hay là gì. Khi hắn xuất hiện, lập tức tung ra một chưởng, đem cả một cánh cửa đánh sập, cũng đem những người xấu số đi ngang qua đánh chết.

Động tĩnh lớn như vậy, Tần Thiên ở bên trong tất nhiên nghe thấy. Hắn chạy vội ra ngoài, nhìn thấy lai giả bất thiện, không nói một câu nào, xông đến một kiếm chém tới.

Đối phương là một trung niên nam nhân, trên mặt không có một chút nào là dấu vết của tuế nguyệt, nhưng qua hơi thở, Tần Thiên liền biết được đối phương rất mạnh. Vừa chạm kiếm, Tần Thiên liền biết trung niên nam nhân rất khó xơi. Đánh qua hai mươi chiêu, Tần Thiên liền bị trung niên nam nhân hoa bị thương trên cánh tay.

Có thể làm Tần Thiên bị thương trong khi hắn đã cảnh giác mười phần, trung niên nam nhân cấp bậc không phải là những người mà Tần Thiên đã gặp cũng như đã đối chiến qua. Người gần nhất Tần Thiên nhớ được là lão nhân hắn gặp ở trong rừng khi đang cùng Cảnh Kỳ Mịch Vô Tà đến Vạn Độc giáo hai năm trước. Năm đó công lực của hắn chưa tăng, lão nhân vẫn có thể chèn ép hắn một đầu. Lúc này công lực của hắn đã tăng đến mức cao nhất hắn có thể đạt được ở thế giới này, ma lực trận pháp thuật cũng giải khai, nhưng hắn vẫn bị thương trong hai chiêu đầu tiên, Tần Thiên có thể khẳng định, trung niên nam nhân có lẽ cũng là Đại Tông Sư.

Ánh mắt của Tần Thiên lạnh xuống. Hắn với trung niên nam nhân không quen, trung niên nam nhân lại muốn giết hắn?

Bất kể vì lý do gì, đã đụng đến hắn, còn có ý không tốt, hắn cũng sẽ không tha.

Tần Thiên vận dụng tinh thần lực, đem không gian xung quanh cảm nhận, sau đó là khống chế. Hắn vừa làm như vậy, trung niên nam nhân liền nhận ra ngay, lập tức thay đổi chiêu thức, một chưởng tung đến, quấy nhiễu không để Tần Thiên tập trung tinh thần. Tần Thiên nhíu mày, trên tay kết ra một trận pháp, hướng về phía trung niên nam nhân kích hoạt. Một chùm ánh sáng phóng thẳng ra chói cả mắt, cũng đem theo năng lượng thiêu cháy, phóng về phía trung niên nam nhân. Trung niên nam nhân không rõ ràng chiêu thức này cho nên trong một phút thất thủ liền bị đánh trúng bả vai. Đau xót dâng lên làm cho hắn nhận ra được chính mình cũng trúng chiêu. Hắn nhìn Tần Thiên, trong ánh mắt lóe lên một chút đánh giá.

Hắc bảng đệ lục danh cũng thật có cân lượng. So với Thiết Mộc đạo nhân, nếu chỉ tính về kỹ thuật, thiếu niên này chưa chắc bằng Thiết Mộc đạo nhân, nhưng hắn hơn Thiết Mộc đạo nhân ở chỗ hắn biết được thiên địa lực lượng, cũng vận dụng nó trở thành những chiêu thức chưa ai thấy bao giờ. Trung niên nam nhân liền nghĩ, hắn muốn đem Tần Thiên bắt đi, cướp lấy công pháp mà Tần Thiên tu luyện kia.

Nghĩ như vậy, chiêu thức của trung niên nam nhân liền thay đổi, không còn giống như lúc đầu thuần túy phòng thủ, mà bắt đầu chuyển sang tiến công. Không cần vung tay cũng không cần nhấc chân, xung quanh trung niên nam nhân xuất hiện những luồng khí như những cánh tay bạch tuộc, quấn lấy Tần Thiên, một luồng khí khác hóa thành hình mũi nhọn, đâm thẳng vào ngực.

Tần Thiên cảm nhận được chính mình bị định trụ. Hắn kinh ngạc, lập tức sử xuất chiêu thức hộ thân.

Phụng Hoàng Vũ – Lạc Phụng Niết Bàn.

Phụng Hoàng Vũ chiêu thứ tư, thuần túy phòng thủ. Theo thời gian, theo mỗi một đối thủ mà Tần Thiên gặp được, hắn buộc phải nghĩ cách cường hóa chiêu thức của chính mình, đem những gì mình học được dung nhập vào chiêu thức cũ, hoặc sử dụng song song hai phương pháp. Hai năm trước gặp lão giả ở khu rừng kia, Tần Thiên thuần túy sử dụng là kiếm chiêu, vì khi đó hắn vẫn còn chưa nghĩ muốn tại thế giới này sử dụng luyện kim trận. Lúc này gặp đối thủ mạnh như vậy, Tần Thiên không cần nghĩ ngợi gì nhiều, đem Thủy Nguyệt Chi Kính lấy ra chắn trước người, đồng thời nhấc lên Thánh Linh Hỏa Kiếm, mượn dùng năng lượng hỏa diễm dẫn động xung quanh, muốn đem thứ lực lượng cố định chính mình kia tiêu trừ, sau đó là thôn phệ.

Tần Thiên cảm nhận được một luồng khí đánh lên trận pháp, sau đó hắn liền nhìn thấy luồng khí kia phản ngược trở lại về phía trung niên nam nhân. Tần Thiên chớp lấy cơ hội này, lại một lần nữa sử xuất quang điện pháo, nhắm ngay giữa ngực trung niên nam nhân đánh tới.

Một tiếng nổ vang lên. Ánh sáng cùng với lôi điện đánh về phía trung niên nam nhân. Tốc độ rất nhanh, trung niên nam nhân chỉ kịp dùng lực lượng hộ thân cùng tránh né, thế nhưng vẫn là bị đánh sướt qua eo, máu huyết liền đổ ra ngoài. Eo là vị trí hiểm của võ giả, vì hầu như khi muốn xuất chiêu đều dùng lực eo. Eo bị thương, rất khó tiếp tục chiến đấu. Trung niên nam nhân nhíu mày, không quản chính mình lấy đông hiếp yếu, liền ra hiệu.

Tần Thiên thấy trung niên nam nhân ra hiệu, trong lòng lập tức có cảm giác nguy cơ. Hắn gắt gao quan sát trung niên nam nhân, tinh thần lực tỏa ra tới cao nhất, nhất cử nhất động xung quanh đều nhìn thật kỹ. Trung niên nam nhân toan chạy, Tần Thiên lại một phát quang điện pháo, nhắm hướng trung niên nam nhân.

Khi Tần Thiên vừa kết trận, từ phía sau lưng, một bóng đen trờ tới. Tần Thiên nhận ra được có người tiến công, vội vàng nghiêng người tránh đi. Nhất kích không trúng, lập tức bỏ chạy. Bóng đen kia chạy rất nhanh, lại mượn địa hình xung quanh, cho nên Tần Thiên không thể nào bắn trúng hắn. Tần Thiên nắm chặt thanh kiếm, trong lòng có chút không vui.

Ba bóng đen nữa xuất hiện, đồng loạt từ những phương hướng xung quanh đánh tới. Tần Thiên có đề phòng, lập tức xuất ra Lạc Phụng Niết Bàn, sau đó là Phụng Dực Bạt Phong. Nếu như bóng đen rất thích khinh công, vậy thì để hắn dùng chiêu thức truy tung để đem bóng đen đánh gục.

Ba bóng đen kia đánh vào trận pháp hộ thể của Tần Thiên liền bị bật ra bên ngoài. Bọn họ biết được mình thất thủ, lập tức bỏ chạy. Tần Thiên tung ra Phụng Dực Bạt Phong, xung quanh không gian xuất hiện từng đốm lửa nhỏ, chạm vào da thịt của ba bóng đen kia, hóa thành ấn ký, rồi sau đó những đốm lửa cùng hỏa cầu phong nhận xuất hiện sau đó, nhắm theo ba bóng đen kia mà phóng tới, bất kể chướng ngại.

Ầm!

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh. Chiến đấu giữa cường giả, chỉ cần một khắc liền phân thắng bại. Bóng đen kia là sát thủ, mạnh về tấn công, yếu về phòng ngự, cho nên một khi ấn ký đã được khắc lên, kết cục chính là bị ngàn vạn hỏa cầu phong nhận, là hóa thân của thiên địa lực lượng, đánh tới, xé nát vụn tả tơi, những phần thân thể liền rơi đầy đất.

Xung quanh khu vực gần tổng đàn lúc này không ít nhà cửa liền bị đánh sập. Tần Thiên nhíu mày. Này rất không xong. Phụng Thành là đất gần triều đình, giang hồ kỵ đối chiến ở nơi quá gần dân chúng. Khi nãy trung niên nam nhân kia không cố kỵ gì mà phát chiêu, Tần Thiên không thể không dùng hết sức ngăn lại. Hắn lúc đó nếu như phân ra một chút tinh lực đi quan tâm xung quanh có gì, nhất định hắn sẽ chết. Trung niên nam nhân đánh xong liền chạy, lúc này chỉ còn hắn ở lại xử lý hậu sự, chuyện này cực kỳ cực kỳ phiền toái.

Tần Thiên quan sát xung quanh, khẳng định không còn kẻ nào ẩn núp nữa, hắn mới xoay người trở vào trong tổng đàn, lúc này cũng đã bị đánh gần như thành hoang tàn. Vừa bước được vài bước, đột nhiên ở trong ngực hắn có một cái gì đó xuyên thủng ngực, xé rách một lỗ, làm Tần Thiên rên thảm một tiếng, ngã gục xuống tại chỗ. Máu tươi từ trong ngực đổ ra, rất nhanh liền thấm đẫm áo, cũng thành một vũng ở trên mặt đất. Mất quá nhiều máu, Tần Thiên liền ngất đi. Trước khi ngất đi, Tần Thiên chỉ có một ý tưởng. Hắn đã nghĩ, lần này có khi hắn sẽ chết thật.

***********************************

Như một thông lệ, khi bị đánh mất đi ý thức, hắn đều trở về không gian hệ thống. Hắn thấy Infinity, cười khổ.

- Ta đã bị giết.

Bị giết có nghĩa là bị loại khỏi thế giới, không thể nào trở lại được nữa vì không có một thân thể nào để linh hồn ký gửi vào. Cái cảm giác bị giết làm cho hắn táo bạo.

Hắn tự thấy mình còn quá trẻ, chưa tới hai mươi, đã tử vong sao?

Hắn không muốn.

Chỉ là thân tại giang hồ, có lúc nào có thể ngăn cản kẻ khác giết chính mình đâu? Cách duy nhất vẫn là trở nên mạnh mẽ.

Hắn nhận ra mình vẫn chưa đủ mạnh, hay có lẽ, cũng chưa đủ kinh nghiệm, và chưa đủ may mắn.

Hắn ngồi một chỗ, sắp xếp lại mọi thứ.

Đã chết đi vài lần, hắn đối với cái chết rất không quen, nhưng cũng không thực hoảng loạn.

Có chăng là đau lòng mà thôi.

Đau lòng nhìn một ai đó tiếp tục sống cuộc sống của bọn họ, còn chính mình thì đã bị gạt bỏ ra khỏi đời của bọn họ. Đau lòng nhìn bọn họ vui buồn, còn chính mình thì không thể tham gia vào trong đó.

Khi người chết đi, kẻ đau không phải là kẻ đã chết, mà là những người xung quanh họ.

Vào một ngày bốn năm trước, hắn cũng đã ở một nơi nào đó nhìn như vậy, khi hắn quyết định uống thuốc độc tự vẫn.

Lúc đó, cảm giác như thế nào nhỉ?

Không cam lòng. Hắn nhớ rất rõ.

Hắn thấy được chính mình chết đi, thấy được đại phu sốt sắng, thấy được phụ thân đến ngồi bên cạnh thi thể lạnh toát của hắn, thấy được người kia khóc.

Cho dù đã quyết định ra đi, hắn cũng không ngăn cản chính mình bật khóc như một đứa trẻ.

Khi nhìn thấy một người trong lòng mình thừa nhận, tôn trọng, cũng thật tâm xem người đó là mạnh mẽ là cường thế, là phụ thân, là chỗ dựa cho chính mình, ở trước mặt mình rơi nước mắt, hắn không chịu nổi.

Lúc này thì thế nào?

Hắn nghĩ, nếu như lại một lần nữa thấy phụ thân bật khóc, hắn cũng sẽ giống như trước kia, vẫn là không chịu nổi.

- Ngươi lại lựa chọn rời đi sao, truyền nhân?

- Ta có thể ở lại sao?

- Có thể, nếu ngươi sống sót.

- Ta có mấy phần có thể sống sót?

- Là tùy vào vận khí như thế nào.

Hắn bật cười:

- Vậy vận khí của ta như thế nào?

- Nếu ngươi được người cứu, vậy thì có thể sống. Công pháp tầng thứ ba có thể khôi phục thân thể cho ngươi, chỉ là nếu đầu não bị hủy, ngươi sẽ không thể trở lại được nữa.

- Cho nên được người cứu là do vận khí của ta tốt, là do ta trước đó hành thiện tích đức sao?

- Có thể nói là như vậy.

- Vậy ta chết chắc rồi. Ta không hành thiện tích đức, còn giết người như thái rau. Trung niên nam nhân kia đến giết ta, hẳn là do có kẻ thuê mướn, hoặc là do ân oán trước đó với ta.

- Nhưng ngươi lựa chọn rời đi sao?

Hắn im lặng một lúc thật lâu, mới thấp giọng:

- Ta muốn trở lại. Cuộc sống ở nơi này tuy không có thể giống như ở dị thế giới kia, nơi ta có thể theo đuổi giấc mơ của mình, nhưng ở nơi này có những người ta muốn ở chung. Ta có thể đi đi về về, vậy vì sao không thể cùng lúc ở cả hai thế giới?

Trước kia hắn truy cầu lực lượng là muốn đạt tới tự do. Lúc này bên cạnh lực lượng, hắn còn truy cầu một thứ khác.

- Ta sẽ không quên được.

Và hắn cũng không muốn quên.

- Từng chi tiết xảy ra trong đời ta, ta sẽ không quên được. Cho dù thân ở thế giới nào, ta cũng không quên được.

Cuộc sống là ở hiện tại, khi còn có thể nắm lấy hạnh phúc, kia liền tận hưởng đi. Từng một khoảnh khắc đều chỉ tồn tại chốc lát, một đời người đủ dài, nhưng hắn có nhiều hơn một đời người, lại chồng chất lên nhau, hắn có đủ thời gian để nhắm tới những mục tiêu cao hơn xa hơn, nhưng những thứ đơn giản chỉ thoáng qua trong từng giây phút, như là những con người, như là từng khoảnh khắc, thì không phải lúc nào muốn thì sẽ có được.

Ban đầu khi bị ném tới thế giới này, phải làm nhiệm vụ kỳ quái, còn đem chính mình ngược không ra người, hắn đã nghĩ, này thế giới thực gạt người, hắn đã muốn hủy diệt nó. Chỉ là sau khi thông quan, nhìn thấy những người nào đó vì chính mình cố gắng mà thay đổi thái độ, hắn liền hiểu được, hắn một khi xuất hiện ở nơi nào, đều để lại những dấu chân, đều sẽ có một ai đó thích hắn, một ai đó thương hắn, một ai đó mà hắn cố nghĩ cách sống chung, nghĩ cách hòa hảo.

Nếu như có hy vọng, như vậy liền chờ đi. Chờ đợi rằng công sức hắn bỏ ra đi được đến bước hiện tại, đủ để giúp hắn níu kéo lại hy vọng, đủ để hắn lại bằng một cách nào đó, tiếp tục ở lại thế giới này, tiếp tục sống vui vẻ.

-----------------oOo-----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net