Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 62 – Lại vào hình thất

Tần Thiên từ nơi ẩn nấp bước ra bên ngoài, trở về nơi của phó giáo chủ. Hắn đã có thuốc trong tay, việc tiếp theo là đem cánh tay hắn đã lưu trữ kia, ráp lại, sau đó là phục dụng thuốc. Cần dưỡng dưỡng khoảng một tháng, dụng thuốc liên tục thì sẽ khỏi. Còn như thứ ở trong đầu hắn, sau đó hắn sẽ tính tiếp.

Tần Thiên bước ra bên ngoài đi được một lúc, liền gặp hữu hộ pháp. Hữu hộ pháp là nhìn thấy cột sáng Tế Thiên Thần Lôi mà Tần Thiên tạo ra, tức tốc chạy đến nơi này, quả nhiên tìm thấy Tần Thiên.

- Thiếu chủ, giáo chủ mời ngươi trở về.

Tần Thiên thấy hữu hộ pháp, ánh mắt sắc bén thu liễm lại. Hắn nhìn hữu hộ pháp hỏi:

- Hữu hộ pháp, Tề thúc như thế nào rồi?

- Phó giáo chủ vẫn ngất đi chưa tỉnh, hiện tại đã được đưa về tổng đàn nghỉ ngơi. Giáo chủ đã tới tìm thiếu chủ, mời thiếu chủ trở về ngay.

Tần Thiên bất chợt dâng lên dự cảm bất thường. Hắn lần này gây ra đại sự, trở về hẳn là muốn ai phạt đi? Nhưng hắn nếu chạy đi, hắn phải chạy đi đâu? Hắn cần một nơi yên tĩnh để chữa trị cho phó giáo chủ, sau đó cần một nơi yên tĩnh để xử lý thứ ở trong đầu chính mình.

- Hảo.

***************************************

Tần Thiên theo hữu hộ pháp trở về tổng đàn. Vừa đặt chân tới nơi, hữu hộ pháp liền trước đi vào báo giáo chủ, sau đó hắn trở ra, một mệnh lệnh của giáo chủ, đem Tần Thiên ném hình thất.

Tần Thiên ngồi trong hình thất một lúc, bất chợt cảm giác lo lắng dâng lên. Hắn cố gắng đem cảm giác đó ném đi, nhưng vẫn là không thể nào quên được. Nhìn xung quanh tối om, ngửi thấy mùi ngục thất quen thuộc, Tần Thiên không thể nào cản chính mình suy nghĩ lung tung.

Lần này, là muốn thụ qua loại hình phạt nào đây?

Nhớ lại quá khứ đã kinh lịch qua các loại hình phạt tra tấn, Tần Thiên bất giác rùng mình.

Sờ tay lên ngực, làm cho tim đập chậm lại, Tần Thiên cố gắng không để chính mình làm chính mình hoảng sợ. Hắn vận Tinh Thần Quyết, giữ cho mình thanh tỉnh, cũng như bắt đầu đem thứ ở trong đầu đánh phá, cố gắng không để tâm trí của chính mình suy nghĩ đến những chuyện đáng buồn.

Chỉ là khi đụng đến đầu não, mỗi một chút can thiệp trực tiếp đều sẽ gây ra ảnh hưởng thực lớn. Khi thử đem thứ trong đầu loại bỏ lần đầu tiên, hắn có lẽ làm cái gì đó sai lầm, cho nên đột nhiên cả người của hắn xuất hiện cảm giác run rẩy, bụng cồn cào lo lắng, mà trong đầu lúc này liền xuất hiện một mớ ký ức đã lâu hắn chôn thật sâu, cũng đã cố gắng quên đi kia. Hắn chôn ký ức thật tốt, chi tiết như thế nào đều quên, nhưng điểm không tốt chính là, lần này ký ức của hắn đem những thứ loạn thất bát tao khác trộn lẫn vào, khiến cho hình ảnh trở nên cực kỳ kinh hãi, và cảm giác hoảng sợ của hắn cũng vì như vậy phóng đại lên gấp nhiều lần.

Tần Thiên co người, rúc vào một góc, ôm lấy chân, cả người run lên.

Hắn vẫn còn chưa bình tĩnh được bao lâu, liền có người đến mở cửa, muốn kéo hắn ra, bắt đầu tra hỏi.

Tần Thiên bị người chạm vào, hắn giật nảy người, một tay đẩy ra, đem theo cả lực lượng cùng ma pháp lực, đem hình thất nhân ném ra khỏi nhà lao của hắn. Hình thất nhân thấy Tần Thiên kháng cự, bọn họ lại gọi thêm người, đon đả mời Tần Thiên đi ra. Những lần trước Tần Thiên sẽ làm theo, nhưng lần này, hắn kháng cự. Rất nhiều người đều đến, Tần Thiên đều đem tất cả mọi người ném ra ngoài, rồi hắn huơ tay tạo một trận pháp, chắn ngay cửa, không cho ai bước vào.

Không thể làm gì được, hình thất nhân liền cho người đến báo với giáo chủ, Tần Thiên kháng hình.

Lúc này, Tần Việt đang ở thiên điện, sắp xếp lại mọi việc, đầu của hắn đã bắt đầu có chút đau. Hữu hộ pháp đem Tần Thiên tống hình thất xong, hắn trở lại thiên điện, hướng Tần Việt hỏi:

- Giáo chủ, có dụng hình hay không?

Có dụng hình hay không? Tần Việt nghe câu này, hắn cả người liền tỉnh.

- Ngươi dám?

Hữu hộ pháp bị Tần Việt uy áp, cúi đầu không nói. Không dụng hình thì không dụng hình, giáo chủ, người cũng không cần phải đem thuộc hạ ra hăm dọa như vậy chứ?

Tần Việt lúc này mới nhớ, hầu như lần nào có giáo chúng bị tống hình thất, tiếp theo sẽ là dụng hình tra hỏi. Đây là trách nhiệm của hình thất nhân, không cần giáo chủ như hắn phải dặn dò. Dụng hình là để khiến cho tội nhân hoảng sợ mà khai ra tội lỗi, thừa nhận tội trạng, chờ cho đến khi giáo chủ đến xem xét, tội nhân sẽ hỏi gì nói đó, giảm bớt không ít thời gian của giáo chủ. Hành sự lưu loát, hiệu quả nhanh chóng, có thể khiến cho kẻ cứng đầu nhất phải mở miệng, đây là đặc điểm của hình thất trong giáo.

Nhưng khi nãy thật sự là Tần Việt quên mất việc này.

- Không được dụng hình!

- Vâng.

Hữu hộ pháp lập tức rời đi đến hình thất thông báo. Hắn vừa đi được nửa đường, đã thấy hình thất nhân đến báo cho hắn biết, Tần Thiên kháng hình.

Này làm sao mà hảo? Hữu hộ pháp đã có dự cảm chính mình hội không hay ho, khi nãy vì sao không vượt phép một lần, dặn dò hình thất nhân đừng động thiếu chủ. Lập tức quát bảo hình thất nhân ngừng tay, hắn trở lại thiên điện, thành thật thông báo chuyện đã xảy ra. Đúng như hắn dự đoán như vậy, hắn bị giáo chủ đánh văng ra, sau đó giáo chủ liền khinh công chạy ra khỏi thiên điện. Chống người gượng dậy, hữu hộ pháp cười khổ. Chính mình hành sự không chu toàn, đáng đánh.

Tần Việt chạy tới hình thất. Không hiểu thế nào, hắn nhớ được một ngày năm nào đó, hắn cũng một lần không nói lý lẽ, đem nhi tử ném hình thất, rồi sau đó, nhi tử liền cấm thanh. Nghĩ tới nhi tử đột nhiên lại xảy ra việc, hắn gấp gáp, vội chạy tới hình thất nhìn xem thế nào. Đến nơi, Tần Việt túm lấy một người hỏi xem Tần Thiên ở nơi nào, rồi chạy đến nhà lao nơi Tần Thiên đang bị giam giữ, muốn nhìn xem một cái. Chỉ là Tần Việt không thể nào bước vào bên trong gian nhà lao đó. Tựa như có một cái gì đó vô hình chặn lại ngay cửa, hắn vô pháp xuyên qua.

- Đây là cái gì?

Tần Việt hỏi, không một ai biết. Bọn họ chỉ nói, có lẽ là thiếu chủ làm cái gì đó, cho nên không ai có thể vào bên trong được. Tần Việt đứng ở bên ngoài nhìn vào bên trong. Trừ cửa và bốn bức tường, vẫn có một khung cửa nhỏ với chấn song sắt để người bên ngoài biết được người bên trong tình huống như thế nào. Tần Việt nhìn vào, bên trong ánh sáng hầu như không có, nên phải rất lâu, hắn mới mơ hồ nhìn thấy được ở trong góc có người. Hắn biết được ở trong góc có người, cũng là vì hắn nghe được ở trong góc có tiếng lẩm bẩm, cũng có tiếng thút thít.

- Ta làm không được, ta không thể làm được...

Tần Thiên lẩm bẩm, tựa như một người ngây ngốc như vậy, không còn biết xung quanh có cái gì.

- Ta không muốn chết... hãy để ta sống đi.

- Để ta sống...

- Ta muốn sống...

Lại thêm một đợt tiếng khóc thút thít, tiếng nức nở nghèn nghẹn, Tần Thiên lại lẩm bẩm:

- Đây không phải là chấm dứt... đừng lo. Đừng lo lắng... Sẽ ổn cả...

Tần Việt nhìn một hồi, hắn không thể nhìn được nữa. Vốn dĩ cho rằng nhi tử gây ra đại sự liền muốn hảo hảo hỏi chuyện một phen, nhưng với tình huống như thế này, làm thế nào hỏi chuyện? Không có cách nào, Tần Việt đành lên tiếng:

- Thiên nhi.

- Ai... ai?

- Là ta.

- Huh? Là ai?

Tần Việt cho rằng ánh sáng bên ngoài không rõ, nên Tần Thiên không nhìn ra được, cho nên hắn lại lên tiếng:

- Thiên nhi, là ta.

Tần Thiên ánh mắt lúc này mới hơi có chút tiêu cự. Hắn ngước mặt lên, nhìn ra bên ngoài khung cửa chấn song đó. Hắn nhìn một lúc, mới mơ hồ nhận ra được người.

- ...Giáo chủ?

Nghe Tần Thiên gọi chính mình, Tần Việt sững người, trong lòng bất giác cảm giác lạnh lẽo.

- Ngươi gọi ta là gì?

- Ta muốn chết, phải không?

Tần Việt nghe vậy, hắn chợt nhận ra một điều. Tội nhân bị đưa hình thất, một số thì tỉnh táo, nhưng có không ít người là hoạn chứng hoảng loạn, nói năng lộn xộn. Nhi tử nói năng lộn xộn là lúc nào? Chỉ có vài lần nhi tử bị ném hình thất, khi ra bên ngoài đều là hoảng loạn, một thời gian sau liền hết, nhưng lúc đó hắn cũng không để tâm nhiều như vậy. Hắn nhớ là có, nhưng những thời điểm đó, hắn không biết phải xử lý như thế nào, cho nên đều là đem nhi tử ném cho đại phu, chờ vài ngày sau mới quay lại nhìn xem.

Phải mất một lúc, Tần Việt mới nhớ đến nhiều thứ như vậy. Nhớ ra được, hắn mới mơ hồ nhận ra, nhi tử là đang hoảng loạn sao?

Xoay người túm lấy một lao ngục, Tần Việt lạnh giọng hỏi:

- Các ngươi đã làm cái gì?!

Lao ngục thành thật đáp, bọn họ cũng chẳng làm gì, chỉ là theo thông lệ, nhập hình thất liền muốn tra hỏi, cho nên bọn họ muốn đưa Tần Thiên ra bên ngoài khảo vấn. Nhưng bọn họ hoàn toàn không có làm gì, chỉ mới chạm người Tần Thiên, liền Tần Thiên đem tất cả mọi người ném ra bên ngoài, chính mình chặn cửa, sau đó liền thành như vậy.

- Các ngươi muốn dụng hình nó?! Ta cho phép các ngươi dụng hình nó sao? Ta bảo đưa nó đến đây là để nó đừng chạy loạn, chờ ta xử lý, các ngươi lại dám dụng hình?!

Tần Việt vừa quát, vừa đem người một chưởng đánh lên tường. Lao ngục xấu số đó không hiểu vì sao lại phải hứng chịu cơn giận vô cớ của giáo chủ, cho nên hắn rất hoa lệ mà thổ huyết, nằm yên bất động. Một đám lao ngục khác đều quỳ xuống, xin Tần Việt bớt giận, còn nói là bọn họ sai, không chịu nhìn kỹ, không chịu thỉnh chỉ. Bọn họ trong lòng thầm than, bọn họ chỉ là theo quy tắc làm việc, nào có biết giáo chủ đối với người này muốn võng khai một mặt đâu? Nhưng bây giờ có nói cái gì cũng là chính mình thiệt thòi, cho nên bọn họ biết điều im lặng.

Tần Việt trút giận xong, hắn mới quay lại nhìn Tần Thiên. Tần Thiên vẫn ở một góc thút thít, làm Tần Việt nhớ tới một ngày nào đó, hắn đã thấy Tần Thiên như vậy ở trong phòng, ôm kiếm ngồi một góc, một mình cô linh linh, không nói với ai một tiếng nào, mà khi đó nhi tử cũng không thể nói với ai một tiếng nào.

- Thiên nhi, mở cửa ra đi.

- Ta không muốn chết, không...

- Sẽ không ai có thể giết ngươi. Mở cửa ra đi.

Tần Thiên lắc đầu, Tần Việt đã có chút mất kiên nhẫn. Hắn hít một hơi, lấy lại bình tĩnh, lại bảo Tần Thiên mở cửa. Thứ kỳ lạ gì đó chắn ngay trước cửa kia, hẳn là năng lực của nhi tử đi? Chỉ có nhi tử mới có thể mở ra được.

Khuyên một câu, lại chờ một thời gian, lại khuyên một câu, Tần Việt không biết từ bao giờ, hắn lại học được kiên nhẫn nhiều đến như vậy.

- Thiên nhi, mở cửa ra đi. Ngươi ở một mình, hội lạnh.

Tần Thiên lúc này đã bình tĩnh lại một chút, hắn ánh mắt vô thần, nhìn xuống nền đất tối đen. Lại nghe một lần nữa có người gọi mở cửa, hắn mới ngước mặt lên, sau đó thứ gì đó chắn ngay trước cửa kia liền biến mất, cánh cửa không khóa, cho nên liền mở hé ra. Tần Việt thấy cửa đã mở ra, hắn bước vào bên trong, đến gần Tần Thiên.

Nhìn nhi tử ngồi một góc, Tần Việt thân hình chợt động, ngồi xổm xuống, nhìn Tần Thiên ở khoảng cách gần.

- Thiên nhi.

- Ta... sẽ không sao chứ? – Tần Thiên không nhìn Tần Việt, chỉ là nhỏ giọng hỏi, nghèn nghẹn, nghe không rõ ràng.

Tần Việt trước đó còn định tìm nhi tử phạt một trận, lúc này hắn không dám nói thẳng. Nói thẳng lúc này, Tần Thiên lại phản ứng thế nào, hắn không biết được. Cũng mệt Tần Việt học cách cùng nhi tử câu thông lâu như vậy, lúc này mới có đủ kiên nhẫn cùng Tần Thiên dây dưa. Tần Việt nhận ra nếu như là chính hắn một năm nào đó khi xưa, hẳn đã phất tay rời đi, mặc kệ Tần Thiên sống chết.

- Ta sẽ nghe ngươi giải thích.

Tần Thiên ngước mặt nhìn Tần Việt, chợt nói một câu:

- Phụ thân, có thể ôm Thiên nhi một cái không?

Tần Việt thấy Tần Thiên đề ra yêu cầu, hắn không hiểu thế nào. Còn muốn gặng hỏi chuyện là sao thế này, nhưng thấy ánh mắt khẩn cầu của nhi tử, Tần Việt không hiểu vì sao, thò tay ra, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ôm Tần Thiên một cái. Tần Thiên cả người khẽ run lên, sau đó hắn liền triền lên người Tần Việt, dụi đầu vào vai, nhỏ giọng nức nở.

Tần Việt không hiểu ra sao cả, nhưng vẫn để nhi tử dựa vào người mình. Được một lúc, cảm thấy nhi tử có vẻ không còn hoảng hốt, Tần Việt mới hỏi:

- Chuyện là như thế nào, ngươi có thể giải thích?

Tần Thiên nghe hỏi, cánh tay lại ôm chặt. Được một lúc, Tần Thiên mới nhỏ giọng:

- Thiên nhi... Thiên nhi là bị người khống chế.

Bị người khống chế? Tần Việt nghe vậy nhíu mày.

- Từ khi nào?

- ...Thiên nhi không biết. Thiên nhi biết mình làm sai, nhưng Thiên nhi không thể... không thể kháng cự lại... Thiên nhi đau... Thiên nhi sợ hãi, phụ thân. Thiên nhi không thể... Thiên nhi mệt mỏi, phụ thân.

Tần Thiên vừa bình tĩnh được một lúc, hắn lại hoảng loạn. Hắn biết được chính mình hiện tại rất không xong. Không rõ vì nguyên nhân nào, nhưng với tình huống hiện tại, hắn biết, tâm cảnh của mình đã bị phá vỡ. Không thể ngăn cản được suy nghĩ âm u, không thể ngăn cản được cái cảm giác chính mình vô dụng, không thể ngăn cản được cảm giác chết đi sẽ đỡ chật đất, cảm giác người bên cạnh sẽ hạnh phúc hơn khi không có chính mình.

Bình tĩnh lại đi, tỉnh táo lại đi, ngươi làm được mà. Hắn đã tự nhủ chính mình như vậy, nhưng kết quả sao? Hắn hiện tại chỉ có thể tìm lấy người gần nhất, ôm một cái, để biết được chính mình còn được cần.

- Phụ thân, đừng ném Thiên nhi...

- Ta sẽ không ném đi ngươi.

- Phụ thân... Thiên nhi không thể... không thể ngăn cản chính mình... cảm thấy mình muốn chết. Thiên nhi vô dụng, không làm được gì... Đán đã chết, phó giáo chủ... cũng sẽ... sẽ... Rồi sau đó, sẽ có rất nhiều người chết. Không phải tại Thiên nhi, nhưng mà... Thiên nhi đã gây chuyện như vậy. Thiên nhi là rất vô dụng, phải không? Thiên nhi nếu chết đi, sẽ không còn có chuyện, phải không?

- Không phải!

- Kia...

- Ta không muốn ngươi chết! Không được nói thế!

- Nhưng mà...

- Chỉ một chút chuyện liền muốn chết? Không được nói như vậy! Ai nói với ngươi ngươi là vô dụng? Có thể đem một nửa Ẩn Sát môn cùng Thiên Tuyệt môn đồng thời đánh phế, ngươi nói ngươi vô dụng?

- Nhưng mà bọn họ truy sát Thiên nhi, cũng đã giết không ít người...

- Giang hồ chi chiến, ngươi muốn không chết người sao? Có lẽ chỉ có ngươi, chỉ khi ngươi dẫn đội mới có thể tàn sát đối phương mà thuộc hạ không chết một người nào. Ngươi quen như vậy, lúc này mới một chút đả kích liền chịu không nổi rồi hả?

- Không phải! Thiên nhi không phải như vậy yếu nhược, chỉ là hiện tại, Thiên nhi đã cố gắng, nhưng mà không thể nào cản được chính mình có suy nghĩ âm u như vậy. Thiên nhi đã cố gắng, nhưng không thể, phụ thân. Thiên nhi không thể...

Chợt nghe thấy nhi tử nói chuyện có chút lý lẽ, Tần Việt liền hỏi tiếp, không để nhi tử lại rơi vào tình trạng tự trách:

- Ngươi nói, đầu đuôi là như thế nào? Vì cái gì ngươi đi chọc Thiên Tuyệt môn?

Tần Thiên nghe hỏi, đầu óc cố gắng suy nghĩ đánh lạc hướng, không để chính mình lại rơi vào tự trách. Hắn cau mày, trước ngực đau, đầu đau, nhưng ít nhất, hắn đã có thể lấy lại quyền khống chế tâm tình, không để tâm trạng thất khống, khiến hắn không thể làm được một cái gì như lúc nãy.

- Là Thiên nhi bị người khống chế, đi cướp bảo vật của Thiên Tuyệt môn, sau đó liền giao cho người đó.

- Là kẻ nào?

- Liêu Tiểu Thanh.

- Là ả?

- Thiên nhi muốn đi giết ả nhưng không được. Thứ ở trong đầu Thiên nhi ngăn cản Thiên nhi giết ả, còn ép Thiên nhi cứu ả. Thiên nhi đã suýt đi hủy Vạn Độc giáo, vì ả một câu nói.

Tần Việt nghe vậy trong lòng ngờ ngợ một thứ. Này là cổ thuật?

- Chỉ là thứ này... nó khiến Thiên nhi cảm tình thất khống, cho nên Thiên nhi mới...

Tần Thiên lại đau đầu. Hắn nắm lấy tay Tần Việt, dụi đầu vào trong ngực. Ấm áp, an toàn, cũng đủ để hắn đem cảm tình thất khống khiến hắn hoảng loạn kia đè ép xuống.

- Thiên nhi sợ mình bị khống chế hoàn toàn, thành kẻ khác khôi lỗi, Thiên nhi sợ chính mình năng lực quá mạnh, sẽ hủy sạch Linh Thần giáo giáo chúng cùng minh hữu, Thiên nhi sợ mình gây ra đại sự, sẽ bị giết đi, sẽ bị ngược sát. Thiên nhi sợ đau, Thiên nhi sợ lục trọng hình...

Nói cho cùng, vẫn là sợ bị phạt đi.

Bầu không khí bất chợt im lặng. Tần Việt suy nghĩ một lúc thực lâu, cuối cùng hắn mới thầm thở dài. Tình huống hiện tại là cái gì hắn không biết, nhi tử nói thật hay không, hắn không biết. Hắn nghĩ lại chính mình vừa làm cái gì đó, liền phát hiện ra, có lẽ, hắn lại khắt khe nhi tử. Trong khi vừa mới cách đó vài tháng, nhi tử phàn nàn với chính mình rằng mình thường khắt khe với nó.

Bây giờ, phải làm sao mới tốt đâu?

Nghĩ một lúc, Tần Việt mới lên tiếng:

- Nếu là cổ thuật, ta sẽ cho người đến xem cho ngươi.

Tần Thiên biết rõ, nó không phải cổ thuật. Vừa định lên tiếng, hắn chợt nghĩ, thực ra để người đến xem cho chính mình cũng không hẳn là có hại. Dù sao hắn cũng đang không có phương hướng, thăm hỏi thêm người có hiểu biết thì tốt hơn.

- Ân, phụ thân. – Tần Thiên nhắm mắt lại, kìm nén trong người khó chịu – Thiên nhi có cách chữa cho Tề thúc, nên trước mắt cần phải xử lý cọc sự kiện này. Sau đó Thiên nhi muốn giết Liêu... ư... đau!

Tần Thiên vừa nghĩ đến muốn giết người, cả người hắn liền đau. Trước ngực đau quá, hắn không nhịn được mà gập người lại, tay sờ lên ngực, rên rỉ thở dốc.

- Chết tiệt! – Tần Thiên gào lên, chỉ để sau đó chính hắn co người lại, nhẫn nhịn qua cơn đau tức ngực khó chịu kia.

- Ngươi làm sao?

- Ư...

Tần Thiên nhịn qua một lúc, hắn mới có hơi sức trả lời:

- Khi nghĩ muốn giết ả, tự nhiên đau...

Tình nhân cổ? Vừa nghe Tần Thiên nói, Tần Việt lập tức nghĩ đến một thứ. Tình nhân cổ, vậy thì khó làm. Hắn nghe qua tình nhân cổ khống chế người bị hạ cổ, phải bảo hộ người kia, cho dù có quan sống chết, cũng phải bảo hộ người kia. Còn có loại cổ ác độc hơn, chủ cổ chết, tình nhân cổ cũng vong. Tần Việt trước đó còn muốn lập tức đi giết Liêu Tiểu Thanh, nhưng lúc này hắn phải nghĩ lại. Hắn e sợ ném chuột vỡ bình, giết Liêu Tiểu Thanh, nhi tử cũng chết.

Nhìn nhi tử lộ ra một mặt yếu đuối, Tần Việt trong lòng chợt động.

- Ngươi có thể ở trong mật thất nghỉ ngơi. Chuyện ở bên ngoài, ngươi không cần quá quan tâm.

Tần Thiên nghe vậy, ngước mặt nhìn Tần Việt:

- Phụ thân, nhưng mà Thiên nhi gây ra chuyện, Thiên nhi phải đi xử lý.

- Ngươi như hiện tại, bước ra bên ngoài lại càng gây thêm chuyện. Không cần đi, ở lại đi.

Tần Thiên còn định nói gì đó, Tần Việt đã ngắt lời:

- Ngươi không muốn chính mình chạy loạn gây chuyện, vậy thì ngoan ngoãn ở tổng đàn đi.

Nói xong một câu, Tần Việt phân phó người chuẩn bị một gian mật thất, sau đó liền đem Tần Thiên đưa vào nghỉ ngơi. Còn những việc khác, để hắn xử lý.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net