Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 74 – Một đơn đặt hàng

Xích Vũ nhìn nhóm người Linh Thần giáo chi nhân, nhận ra người đi đầu kia là người lần trước trực tiếp đối chiến với Đại Tông Sư cấp lão đầu nhiệm vụ mục tiêu của hắn, cuối cùng đem kẻ kia chém giết. Ở nơi này đụng mặt bọn họ, Xích Vũ cho rằng, có lẽ chính mình sẽ bị tấn công. Lúc này chính mình thân cô thế cô, cùng người khác chém giết thực không nên, hơn nữa, hắn cũng không có oán thù gì.

Xích Vũ không nói cái gì, đường mình mình đi, đi đường vòng tránh khỏi đám người kia. Chỉ là hắn muốn tránh, lại có kẻ đứng ra cản đường.

Người cản đường bất chấp hắn là ai, liền xông đến đánh hắn. Xích Vũ nghiêng người né tránh, thân thể quỷ mị lướt qua, thoắt một cái đã xuất hiện ở sau lưng đám người Linh Thần giáo.

Là Thuấn Di.

Trung niên nam nhân dẫn đội ánh mắt nhìn theo thân ảnh Xích Vũ, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó là híp lại. Hắn đưa tay lên ra hiệu cho những người sau lưng, đến bắt lấy Xích Vũ.

Xích Vũ thấy chính mình bị đuổi theo, hắn nhíu mày, từ bên hông rút ra trường tiên đánh tới, trực tiếp quật ngã vài người, sau đó liền xông ra phía lối thoát. Liếc mắt nhìn thấy ở phía sau còn có kẻ đuổi theo, hắn phiền chán, tay phải đưa lên rất nhanh làm ra các thủ thế, vẽ ra một cái gì đó. Ngay lập tức một chùm ánh sáng lóa mắt lóe lên, khiến cho những người truy đuổi Xích Vũ trong chớp mắt theo bản năng nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, Xích Vũ đã mất tích.

Tần Việt nhìn theo phía cửa ra vào, ánh mắt hồ nghi bất định.

- Người kia là ai?

Một người nhanh nhẹn quét mắt nhìn xung quanh đống hoang tàn, nhìn thấy dưới chân có một thi thể, vài bãi máu cùng với mảnh vải vụn tung tóe, hắn trở về chắp tay:

- Giáo chủ, tràng cảnh còn lại toàn huyết nhục mơ hồ, người kia hẳn là Xích Vũ.

- Xích Vũ, đệ nhất sát thủ của Huyết Sát lâu sao?

- Thưa rất có khả năng là người này.

Tần Việt bất chợt nở nụ cười:

- Chúng ta đem nhiệm vụ của hắn phá hỏng gần hết, hắn phát điên liền trước đi giết Ẩn Sát môn môn nhân? Hắn thực là sát thủ sao?

Xung quanh không có người trả lời, bọn họ biết được giáo chủ hỏi không phải để nghe câu trả lời.

- Không đủ tư cách sát thủ, vừa mới xuất hiện gần đây, thủ pháp lại kỳ quái...

Tần Việt ánh mắt híp lại, xoay người đi ra. Nơi này không còn người nào, ở lại cũng không có gì thú vị.

Ân, chờ xem tin tức tiếp theo từ Ẩn Sát môn truyền ra sẽ là cái gì. Là sẽ vì thua mà ấm ức đánh cược toàn bộ môn nhân tính mạng, hay là muốn ẩn nhẫn chờ thời, chờ ngày Đông Sơn tái khởi đây?

Tổng đàn của bọn họ ở đâu, Tần Việt vẫn chưa có tin tức. Có thể quy ẩn giang hồ mấy mươi năm, Ẩn Sát môn tổng đàn nhất định là một nơi nào đó cực kỳ bí mật, hoặc cực kỳ bình thường đến mức không ai nghĩ đó là tổng đàn của đệ nhất môn phái.

À không, sau lần này, Ẩn Sát môn sẽ không còn là đệ nhất môn phái.

Chỉ là nếu không dò ra được tổng đàn, muốn đánh chết Ẩn Sát môn để tuyệt hậu hoạn rất khó khăn. Quá lắm cũng chỉ có thể đem bọn họ chèn ép không gượng dậy nổi mà thôi. Chỉ cần một ngày Linh Thần giáo suy yếu, người đứng đầu không có thực lực, vị trí đệ nhất sẽ nhanh chóng bị kẻ khác chiếm lấy, cũng như cách mà Linh Thần giáo soán ngôi Ẩn Sát môn trong lần giang hồ chi chiến này.

Hắn cần một người đứng đầu có thực lực, đủ thông minh, càng đủ tàn nhẫn.

- Thiên nhi, ngươi còn muốn chạy đến khi nào?

****************************

Xích Vũ trở về Huyết Sát lâu, theo con đường riêng bước vào bên trong gian phòng đặc biệt của tửu quán, liền có người cấp cho hắn một ly nước.

Huyết Sát lâu mặt tiền, tuy là nơi để thuê sát thủ, nhưng cách bày trí của nó không khác gì một quán rượu thông thường. Vẫn có chưởng quầy, vẫn có tiểu nhị, vẫn bày bán các món ăn hương vị phong phú, cũng có rất nhiều khách nhân. Tuy nhiên chỉ cần khách nhân biết được ám hiệu của Huyết Sát lâu, hoặc có trong tay một loại lệnh bài tượng trưng cho thân phận hộ khách quan trọng, chưởng quầy sẽ cho người dẫn đến một gian phòng khác. Tại gian phòng này, khách nhân sẽ cấp ra tin tức đối tượng cần giết, Huyết Sát lâu tiếp nhận đơn đặt hàng, giết người, sau đó liền liên lạc với khách nhân đòi tiền.

Không một khách nhân nào dám thuê Huyết Sát lâu giết người xong liền quỵt tiền. Nhưng vẫn có trường hợp khách nhân chưa kịp trả tiền đã bị kẻ khác giết, khi đó Huyết Sát lâu không thể thu được đồng nào.

Sát thủ là cao nguy chức nghiệp, cũng là chức nghiệp làm giàu rất nhanh, cho nên có không ít người chỉ mới có một chút năng lực lại muốn làm giàu liền dấn thân vào cái nghề này. Huyết Sát lâu cũng vì vậy liền xuất hiện khảo hạch, kẻ nào thất bại liền chết. Đã có ý định muốn mượn danh tiếng của Huyết Sát lâu tiến thân thì phải có giác ngộ bị giết. Lẽ đương nhiên, hạch tâm của Huyết Sát lâu vẫn là các sát thủ tự thân lâu chủ đào tạo. Bọn họ đảm nhiệm quản lý cũng như thanh trừng nội bộ nếu có kẻ cố tình vi phạm.

Xích Vũ không phải là sát thủ hạch tâm của Huyết Sát lâu. Hắn giống như những người khác, sau này mới tự đề cử chính mình tham gia vào trong tổ chức này. Hắn ngay từ đầu đã nói rõ, hắn chỉ nhận giết người kiếm tiền, những chuyện khác hắn không quan tâm. Vì hắn mạnh, cho nên lâu chủ để ý, vì hắn nói rõ hắn sẽ không ở đây cả đời, cho nên trừ đưa cho hắn đơn đặt hàng gọi hắn đi giết người, không ai sai khiến Xích Vũ làm cái gì.

Mỗi một nghề đều có đặc trưng riêng, cũng tùy theo tổ chức mà phong vị sẽ khác. Huyết Sát lâu nổi tiếng vì khả năng hoàn thành đơn hàng lớn nhất, cũng là vì sát thủ của nó trông hoàn toàn không khác gì với người thường, đều có một nghề tùy thân, đều có một thân phận địa vị trong xã hội. Có khi một vị đại ca đứng ở bên đường bán bánh bao lại là sát thủ kim bài của Huyết Sát lâu. Sát thủ càng giống người thường lại càng có khả năng ám sát thành công.

Cho nên người đem nước đến cho Xích Vũ, trông y như một thanh niên nhã nhặn mộc thụ lâm phong, thực chất hắn lại là một kim bài sát thủ.

- Tiểu Đông nói, ngươi vì nhiệm vụ bị người chặn ngang cho nên liền đi giết Ẩn Sát môn?

Tiểu Đông là thanh niên nam tử lần trước cùng Xích Vũ dùng bữa sau đó đi theo Xích Vũ chứng kiến Linh Thần giáo chi nhân cùng Ẩn Sát môn nhân đánh nhau. Xích Vũ nghe vậy gật đầu:

- Đúng vậy.

Thanh niên nhíu mày:

- Huyết Sát lâu tổn thất rất lớn, ngươi hội đền bù nổi?

Lâu lắm mới có thời cơ giết nhiều người thu nhiều tiền như vậy, có thể vừa huấn luyện đám tân nhân mới ra lò, vừa thu thêm thiên tài địa bảo, Huyết Sát lâu lâu nhân đã xoa tay hưng phấn. Lúc này một đám nhiệm vụ mục tiêu tiềm năng bị giết chết, thanh niên đương nhiên không vui vẻ.

- Nếu ta không giết bọn chúng, cũng sẽ có người giết bọn chúng. Huyết Sát lâu vẫn sẽ tổn thất rất lớn.

- Là ngươi bất tài, để nhiệm vụ mục tiêu từ trong tay ngươi chạy thoát đi.

Xích Vũ không nói cái gì. Thanh niên không vui hắn đem con mồi giết mất, hắn hiểu lý lẽ của thanh niên, nhưng hắn không đồng ý việc thanh niên đem trách nhiệm đổ lên đầu của mình.

- Ngươi đến đây có việc gì sao? – Xích Vũ hỏi.

- Có đơn đặt hàng muốn mệnh Âu Dương Nhẫm.

Xích Vũ nghe thấy tin này, hắn liền xoay đầu lại, chứng tỏ hắn đang nghe. Thanh niên cũng biết được Xích Vũ từ lúc đến Huyết Sát lâu đã tìm hiểu tin tức của Âu Dương Nhẫm, cũng lộ ra là hắn có hứng thú, cho nên thanh niên mới đến nơi này.

- Thông qua tin tức của chúng ta, Âu Dương Nhẫm võ công quỷ dị, xuất quỷ nhập thần. Hắn trước đó xông lên Linh Thần giáo, cướp được Thánh Kiếm của bọn họ, thực lực tăng mạnh, hiện tại có tin đồn rằng hắn đã ở Đại Tông Sư cảnh giới! Linh Thần giáo bị người đánh lên tổng đàn cướp của, hẳn cũng đang phát điên lên. Nếu bọn họ biết được Âu Dương Nhẫm tung tích, hẳn là sẽ trước giết đi! Chỉ là nhiệm vụ lần này tiền thưởng rất hậu, lâu chủ muốn Huyết Sát lâu trước đem hắn cấp giết.

- Còn có tin tức của nơi khác?

- Có được. Hộ khách lần này có lẽ không biết lắm sát thủ giới. Thứ hắn muốn chỉ là kẻ kia chết mà thôi, cho nên hắn thuê mấy nhà sát thủ một lúc. Những người kia có tin tức truyền lại, Âu Dương Nhẫm võ công quỷ dị, rất khó đánh chết. Ẩn núp thì hắn phát hiện, dùng tốc độ ám sát thì hắn có mặc nhuyễn giáp, hoặc dùng võ kỹ tạo ra phòng thủ không thể xuyên phá, cùng hắn vây công thì bị hắn tung ra chiêu thức quét sạch. Còn có, chiêu thức của hắn nghe nói là đem theo Hỏa Lôi song hệ, lại là quần chiến thức, cho nên rất khó tiếp cận.

Liếc nhìn Xích Vũ, thanh niên nói tiếp:

- Cho nên lâu chủ hy vọng chiêu thức của ngươi hẳn có tác dụng đối với hắn.

- Ta hiểu được.

- Âu Dương Nhẫm hiện đang ở cảnh nội Lạc Châu, Vân Yên thành. Nơi ấy vốn là trọng địa, lại đang gặp mất mùa, lương thực đói kém. Hắn vậy mà đi cướp quan lương!

- Cướp quan lương? Có việc gì xảy ra?

Xích Vũ gần đây đều nhìn chằm chằm Ẩn Sát môn cho nên hắn không biết ở bên ngoài có cái gì đang diễn ra. Lúc này nghe thấy có đại sự, tự nhiên hắn liền tò mò.

- Lạc Châu gặp nạn châu chấu, dân chúng đói khổ. Triều đình có phái người đến chẩn tai, cũng có đem tới hạt giống để gieo trồng. Ta nghe nói, hạt giống kia thần kỳ, có thể chống chịu hạn hán, lại cho ra lương thực rất nhanh. Nhưng mà Âu Dương Nhẫm kẻ kia lại dẫn theo một đám giang hồ nhân sĩ, xông vào trong một kho lúa của quan phủ cướp phá, đem lương thực phát cho dân chúng. Haha, cướp quan lương, hắn cũng có thể nghĩ ra được. Ta nghĩ, triều đình đối với hắn cũng thực bất mãn lắm rồi. Triều đình giới hạn giang hồ nhân sĩ qua lại khu vực Lạc Châu, nhất định là vì hắn chọc vào một cước.

- Quan lương lại không khai mở cứu tế? Là vì quan lại những nhiễu, hay là vì thứ đó không thể động?

- Ta không biết. Ta chỉ biết hắn lực lượng quỷ dị, đắc tội khắp nơi, nơi nào cũng chọc vào một cước, hiện tại có người muốn giết hắn, lại không chỉ một người.

- Không chỉ một người? Ồ.

- Huyết Sát lâu đã có ít nhất hai đơn đặt hàng muốn mệnh hắn.

- Ân. Ngày mai ta sẽ đi.

- Được.

********************************

Ba ngày sau, Vân Yên thành.

Âu Dương Nhẫm chật vật từ trong một tửu lâu bị đánh bay ra bên ngoài, lăn trên mặt đất vài vòng rồi lảo đảo chống người đứng lên. Hắn nhìn trước mặt, không thấy người nào cả.

Lại là sát thủ! Âu Dương Nhẫm trong lòng thầm rủa.

Hệ thống gần đây phát cho hắn vài cái nhiệm vụ, mỗi nhiệm vụ hắn đều làm xong, phần thưởng cũng hậu hĩnh, cấp độ của hắn cũng theo đó mà tăng, lúc này hắn không còn là một thái điểu giống như trước kia đi một bước lại lo lắng một bước nữa. Hơn nữa hệ thống cũng thăng cấp, công năng nhiều hơn, đã có bản đồ, hắn cũng nhờ đó mà tránh thoát khỏi không ít sát thủ đến ám sát chính mình.

Chỉ là đám sát thủ lần này hành tung quỷ dị, hắn phát hiện ra được nhưng không kịp làm ra phản ứng, cho nên vẫn rơi vào thế bị động.

Âu Dương Nhẫm nhìn xung quanh dân chúng đang chỉ trỏ chính mình, hắn có chút túng quẫn xấu hổ, sau đó là nổi giận.

Dám đến tìm hắn phiền toái, cũng đừng trách hắn ra tay độc ác!

Hắn điểm kích khinh công, thân người phóng đi đến một khu rừng vắng ở gần đó, trong đầu rất nhanh lướt qua các kỹ năng mình đang có.

Viêm Lôi cuồng nộ một chiêu này của hắn cũng đủ đem xung quanh phạm vi hai mươi mét quét sạch, chỉ là mỗi một lần thi triển, hắn cần phải chờ đợi ít nhất 24 giờ. Bạo Liệt Trảm thì nhẹ nhàng hơn, có thể một kiếm chém xuống đem trước mặt vài người sát hại, thời gian cooldown chỉ có 6 giờ. Hai chiêu thức này là tất sát kỹ của hắn, hắn rất ít khi dùng, chỉ khi nào nguy hiểm tánh mạng, hắn mới dùng tới.

Một hệ kỹ năng này được mở ra bắt đầu từ lúc hắn chiếm được Thánh Kiếm. Hắn tìm hiểu một chút liền biết được kỹ năng mới có thể mở ra nếu như hắn nhặt được vật phẩm đặc thù. Chuyện này trong game nhập vai cũng không có gì hiếm lạ. Có Thánh Kiếm, Âu Dương Nhẫm liền nghĩ tới nếu như mình sưu tập giang hồ bí bảo, có khả năng mở ra thêm được nhiều kỹ năng hơn.

Nghĩ như vậy, nhiệt huyết của hắn lại sôi trào lên. Hắn dựa vào quan hệ của mình với Thường Vân phái và với giang hồ nhân sĩ, đi tìm kiếm tin tức của giang hồ bí bảo, sau đó liền đi tầm bảo. Có hệ thống trợ giúp, sau một thời gian tầm bảo, hắn cũng đã có được trong tay một bí kíp võ học, vốn hắn cảm thấy dư thừa rẻ rách khi bản thân hắn đã có hệ thống cấp cho võ học, và một khỏa Thanh Tâm châu, có thể trợ hắn tăng lên năm điểm vận khí và giúp hắn không bị sát khí của kẻ khác khiến cho đầu óc rối bời.

Có những thứ này, vận khí của hắn từ từ tốt lên, hành sự đều thực an toàn, những kẻ truy lùng hắn đều không tìm được hắn ở nơi nào, nếu có tìm thấy cũng toàn bọn tép riu, hắn không sợ hãi. Quá lắm cũng là vài lần hữu kinh vô hiểm, gặp phải một đám sát thủ, nhưng hắn đều an toàn thủ thắng, còn thăng được vài cấp.

Chính mình có được lực lượng, Âu Dương Nhẫm lá gan lớn lên, hắn bắt đầu nghĩ muốn ở thế giới này nổi danh, tựa như nhân vật chính của tiểu thuyết võ hiệp tiên hiệp như vậy, duy ngã độc tôn, mỹ nữ thành đàn. Cổ đại thời đại thiếu thốn đủ thứ, nhưng so với tình hình thế giới hiện tại của hắn, không nghề nghiệp không học vấn không việc làm, đối với tương lai mờ mịt vô định, việc có được một cái gì đó chính mình nắm chắc trong tay tự nhiên có sức dụ hoặc rất lớn.

Thế rồi chỗ hắn đi qua liền xảy ra hạn hán, càng tệ hại hơn là nơi đó còn bị dịch châu chấu hoành hành.

Âu Dương Nhẫm nghe thấy tin tức này, hắn liền đi tìm hiểu. Tìm hiểu một lúc, hắn chợt nghe được trong dân chúng ở tửu lâu bàn tán với nhau rằng quan phủ lòng lang dạ sói, tích trữ lương thực, mặc dân sống chết, lại có những người máu nóng, vỗ bàn đập ghế đòi tập hợp lực lượng yêu cầu quan phủ khai mở quan lương.

Âu Dương Nhẫm nghe xong, hắn cho rằng hắn có thể ở nơi này làm chút gì đó.

Đúng lúc này, hệ thống lại cho ra nhiệm vụ, trợ giúp dân chúng thoát khỏi nạn đói. Phần thưởng là một kiện nhuyễn giáp Thiên Tàm Ti phòng thân. Âu Dương Nhẫm xem xong nhiệm vụ, hắn liền nghĩ, hắn muốn đi cướp quan lương.

Việc tổ chức rất đơn giản, việc đánh cướp có chút khó khăn, nhưng với lực lượng của hắn, chuyện này liền trở thành đơn giản. Người tuy rằng chết nhiều chút, nhưng tất cả đều là quan binh, không sao cả. Trong cái nhìn của Âu Dương Nhẫm từ thế giới của hắn, dân cùng quan là thế bất lưỡng tập, quan lại đều là một bọn hút máu dân chúng, là những đáng chết. Hắn ở thế giới hiện đại chỉ là một tiểu thị dân, gặp cảnh sát hay quan lớn đều phải né tránh đi đường khác, ở nơi này được đại khai sát giới, quả thật thống khoái.

Một cái kho bị phá, hai cái kho bị phá, thẳng đến bốn cái kho bị phá, triều đình liền mời được một nhóm người nào đó, có vẻ là giang hồ nhân sĩ, đến canh giữ kho lương. Đến lúc này, Âu Dương Nhẫm không thể không lùi lại. Cho dù như vậy, nhiệm vụ hoàn thành, hắn cũng có được vật phẩm hắn cần.

Tái sau đó, Âu Dương Nhẫm để ý thấy số người đến giết hắn nhiều hơn, hắn cũng có chút phiền không thắng phiền. Từ một gã giang hồ thiếu hiệp ra đường liền ưỡn ngực thẳng lưng, lúc này bất tri bất giác hắn bị đẩy vào thế bước vào trong nhà phải nhìn trước ngó sau, mở bản đồ ra kiểm tra thật kỹ, tránh sát thủ ẩn nấp ở trong nhà đột nhiên cho hắn một dao. Thiên Tàm Ti giáp hắn có được từ nhiệm vụ lúc này trở thành vật bất ly thân, cũng ngăn cản hắn vài lần suýt bị sát thủ một đòn mất mạng.

Bị quấy nhiễu, Âu Dương Nhẫm thực tức giận. Hắn một lần chạy ra nơi rừng hoang liền bị vây công, trong tình thế khẩn cấp hắn kích hoạt Viêm Lôi cuồng nộ, kết quả xung quanh người hắn toàn bộ đều bị bão lửa bùng lên quét sạch. Âu Dương Nhẫm tâm thái một lần nữa lại từ kẻ bị thiên hạ hô đánh hô giết, trở thành kẻ cuồng vọng bá đạo. Nơi này sát thủ muốn giết ta? Có hệ thống trong tay, ta bất chấp tất cả!

Âu Dương Nhẫm kiêu ngạo, những kẻ khác liền lợi dụng hắn. Người khác lợi dụng hắn cái gì, hắn không biết, vì căn bản hắn không lấy tư thái của nguyên trụ dân đánh giá thế giới này. Hắn không biết những kẻ lời ra tiếng vào trong tửu quán về việc cướp quan lương kia lại là gian tế của địch quốc, cố tình muốn kích động dân chúng chống lại triều đình. Lạc Châu là châu huyện giáp ranh biên giới, Vân Yên thành địa thế quan trọng, là đầu mối của các con đường kinh thương, tập trung nhiều nguồn tài nguyên, cũng là nơi người ra vào rất nhiều. Là châu huyện giáp ranh, cho nên nó có khả năng bị tập kích. Quân đội đóng ở nơi này có thể được xem như là phòng tuyến đầu tiên của triều đình chống lại ngoại tộc xâm lăng. Chính vì nó quan trọng, cho nên ở nơi này có không ít kho lương, một phần lớn trong đó là quân lương, số còn lại là quan lương để dự trữ mất mùa và tư lương do các thế lực trong giang hồ ở nơi này đặt xuống.

Tư lương cùng quan lương có dấu hiệu phân biệt, nhưng quan lương cùng quân lương thì không có. Toàn bộ bốn kho lúa Âu Dương Nhẫm đánh cướp đều là quân lương, việc này kinh động triều đình, cũng kinh động Bình Vương Triệu Lẫm. Nếu là giặc cỏ đánh cướp, ít nhiều gì cũng phải trúng quan lương, đằng này toàn bộ đều là quân lương, kia nhất định không bình thường!

Việc xảy ra trong khu vực đất phong của mình, Triệu Lẫm nhất định phải quản. Hắn cho người trước bảo hộ quân lương, thậm chí không tiếc dùng tiền bạc liên kết với giang hồ nhân sĩ, mượn dùng những người võ công cao cường để ngăn lại bọn đạo chích cao thủ. Tái sau đó, Triệu Lẫm cho người tìm hiểu danh tính bọn trộm cắp, cho người đi lùng bắt, kết quả toàn bộ thất bại mà về.

Tình huống càng lúc càng trở nên khó khăn. Biên cương đã rục rịch, một vài làng mạc đã bị đánh phá, trong quốc nội lương thực chẩn tai chưa tới, quân lương thì bị đốt cướp, bọn trộm cắp lại an nhàn rời đi, vụ việc không có hung thủ, chính Triệu Lẫm cũng khó có thể tránh khỏi cái tội quản giáo không nghiêm, thừa cơ tư lợi, thậm chí còn có thể bị chụp mũ tích trữ lương thực âm mưu tạo phản, vì lãnh địa của hắn đặc thù, có rất nhiều giang hồ nhân sĩ, tựa như một nửa dân chúng là quân đội vậy.

Triệu Lẫm một mặt cho người dồn lương thực quân nhu đến biên cương, một mặt cho người dàn xếp việc chuyển lương thực từ triều đình đến chẩn tai, một mặt liền sai quân đội của mình đi điều tra bắt bớ bọn trộm cướp to gan kia, đem về tra khảo.

Khảo tra ra được bọn họ là do địch quân an bài vào gây rối, tuy nhiên kẻ đầu sỏ tên Âu Dương Nhẫm kia vẫn an nhiên chạy thoát. Lúc này rất nhiều nơi cần nhân lực, Triệu Lẫm không có hơi sức đem quân đội của chính mình đi xử lý bọn chuột nhắt, cho nên hắn liền đem một lượng kim ngân ra, vốn hắn có rất nhiều trong quá trình tích trữ kinh doanh bấy lâu nay, gửi đến vài tổ chức sát thủ mà hắn biết được, thuê người ám sát Âu Dương Nhẫm. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, hắn muốn toàn bộ giang hồ chi nhân đuổi theo cái tên cấu kết với giặc phản bội triều đình kia.

Cho nên Xích Vũ nhận được tin tức, hắn đi đến Vân Yên thành, tập kích Âu Dương Nhẫm trong một tửu quán. Âu Dương Nhẫm nghiến răng, hắn muốn trò cũ trọng thi, nên hắn khinh công chạy đi, hướng về phía một khu rừng vắng đi tới.

-----------------oOo-----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net