Chap 1- Let's kill each other

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời đại này rất khó để có thể tìm được sự trợ giúp đơn thuần.

Chắc chắn rồi. Nơi đây là Seoul. Không thiếu những thanh thiếu niên giàu có, nam tính và suy đồi về mặt đạo đức, những người chớp lấy cơ hội để tự gọi mình là thủ lĩnh băng đảng. Tệ hơn, một số người trong số họ thậm chí làm rất tốt vị trí này.

Nhiệm vụ của Gun chưa bao giờ là công việc sạch sẽ. Nếu chủ tịch cử anh đi đến thành phố khác xây dựng băng đảng để làm nguồn trợ cấp cho những công việc mờ ám của ông ta, thì Gun chắc chắn sẽ lấy chúng làm niềm vui.

Đó là lúc sở thích cá nhân kén chọn của anh phát huy tác dụng.

Gun thích những cái đẹp trong cuộc sống. Không có gì để tiếc nuối. Anh đã làm việc rất chăm chỉ để có được ngày hôm nay và hoàn toàn có ý định tận hưởng tất cả những gì mà vị trí này mang lại. Những bộ quần áo mới mà anh mua hàng tuần có giá cao hơn hầu hết số tiền mọi người kiếm được trong suốt cuộc đời họ. Anh nhấp từng ngụm rượu thượng hạng, chỉ hút những điếu thuốc lá ngon và ngấu nghiến những bữa ăn từ các nhà hàng năm sao như thể chúng là đồ ăn nhẹ ở trạm xăng.

Anh chỉ còn thiếu duy nhất một thứ trong cuộc đời.

Bây giờ. Gun không hề cô đơn hay mấy cái vớ va vớ vẩn kiểu vậy. Anh không có thời gian cũng như không có hứng thú với những buổi tám nhảm về các câu truyện tình. Tuy nhiên, một người đàn ông vẫn có nhu cầu. Và rất nhiều phụ nữ tốt bụng sẵn sàng giúp đỡ anh trong vấn đề này. Chỉ là... chúng chưa đủ. Vào cuối mỗi đêm, cơn đói cồn cào trong bụng và ngứa ngáy ở tứ chi mách bảo anh rằng, Đừng hài lòng với chúng. Ngươi cần nhiều hơn nữa. Người biết rõ điều này.

Anh không thể phớt lờ giọng nói đó mãi được.

Johan là người đầu tiên giúp Gun mở rộng tầm mắt, cuối cùng, cũng có thể làm anh hài lòng.

Gun hạ gục rất nhiều đối thủ, ngồi trên đống xác lâu đến nỗi anh đã quên mất chiến đấu thực sự là gì.

Để cảm nhận được đòn tiếp đất của đối thủ sau cú đánh. Để nhịp tim của anh chạy đua, để tâm não sáng bừng lên và để máu chảy trong huyết quản. Cười, phấn khích, với từng tiếng xương gãy nhức nhối, bởi đây mới là cảm giác được sống.

Ừ thì, Gun giờ đã lớn rồi. Anh hiểu. Anh có thể đặt tên cho những cảm giác mà anh đã nhận được.

Johan có thể là một kẻ lai tạp không hoàn hảo, người đã gặp may mắn hơn bất cứ ai. Nhưng dù sao chỉ trong chốc lát, cậu cũng đã khiến Gun cảm nhận được thứ mà anh theo đuổi bấy lâu nay.

"Cậu." Gun lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào thằng oắt đầy máu mà anh đang ghim dưới chiếc giày hiệu của mình. "Tôi thích cậu."

Johan có rất nhiều tiềm năng, vừa là người đứng đầu băng God Dog mới được đổi tên, vừa là đệ tử của Gun. Gun không mất nhiều thời gian để nhận ra cậu bé dễ dàng học các kỹ năng chiến đấu chỉ bằng cách nhìn và sao chép những gì đối thủ làm. Cho Johan một số nền tảng vững chắc và cậu sẽ tự rèn luyện bản thân từ đây.

Mắt của thằng nhóc cũng không tệ. Cậu gầy đi sau nhiều năm chịu đói trên đường phố, cộng thêm mái tóc dài không chịu cắt tỉa tử tế, nửa thời gian trông như một đứa con gái. Nhưng đó không phải là lý do Gun hứng thú với cậu.

Tuy nhiên, mọi điều tốt đẹp rồi cũng phải kết thúc. Dù Johan có biết hay không thì Gun đã chán ghét cậu từ rất lâu trước khi băng đảng vi phạm các điều khoản và quay lưng với anh. Chắc chắn, Johan đã rất vui... lúc đầu. Gun càng đi sâu vào các băng đảng hiện có, anh càng thấy rõ Johan quá nhu mì.

Johan là một cậu bé ngoan. Con chó cưng ngoan ngoãn của Gun, đúng như anh đã miêu tả khi cậu khóc dưới chân Gun, đôi tay run rẩy bám vào ống quần anh.

Vấn đề là Gun không muốn có một con chó cưng. Có lẽ nếu Johan cắn chủ nhân sớm hơn thì Gun sẽ không bỏ rơi cậu ta dễ dàng.

Sau Johan, Eli chẳng là gì. Ồ, lúc đầu trông gã có vẻ đầy hứa hẹn. Điên cuồng và hung tàn theo cách mà Johan chỉ có thể mơ ước; một con chó hoang thực sự. Gã ta không có sự kiềm chế hay giữ danh dự trong trận chiến. Bản thân điều đó đã là một kỹ năng hiếm có trong công việc của họ. Nếu Gun gặp gã sớm hơn, trước khi Eli bị trói buộc đến mức khủng khiếp, gã đã có thể trở nên hoàn hảo. Eli có thể đã có toàn bộ Seoul dưới tay mình, và Gun có thể đã nghỉ hưu trong hạnh phúc.

Nhưng, cuộc đời thật tàn nhẫn. Eli đã bị đeo vòng cổ và xích lại, lòng trung thành của gã nằm ở chỗ khác. Gun thậm chí còn không có cơ hội đấu tay đôi với gã ta, trời ạ. Tinh hoàn của Gun đau nhức*.

*blue balls: đau tinh hoàn sau khi kích thích tình dục mà không đạt cực khoái.

(Tuy nhiên, đứa con của gã khá dễ thương. Gun không phải là không có một chút đạo đức nào. Cô ấy xứng đáng được lớn lên cùng với cha mẹ. Khi Eli rời đi, đứa trẻ sơ sinh đang ngủ yên bình trong vòng tay gã, Gun thầm tự hỏi liệu Eli có truyền lại kỹ năng chiến đấu của mình từ cha sang đứa bé không.)

Tiếp theo là cái bóng của Eli.

Olly... Olly là một người thú vị. Chắc chắn, đứa trẻ đã vượt qua nửa chặng đường ngay từ ngày đầu tiên. Sự quyết tâm thô sơ của hắn không có gì đáng chê trách, và khả năng chịu đựng nỗi đau mà hắn đã hứa.

Gun phải thừa nhận rằng rất thú vị khi biến Olly từ một gã mọt sách mũi hếch thành một thủ lĩnh đáng sợ. Có quá nhiều sự tàn nhẫn diễn ra ngay dưới lớp da Olly. Tất cả những gì Gun phải làm là đưa nó lên mặt nước. Và một khi anh làm được, nó thật tuyệt vời.

Chỉ có hai điều nhỏ nhặt đã ngăn cản Olly trở thành người mà Gun đang tìm kiếm.

Đầu tiên:

Việc Olly hoàn toàn không có khả năng xử lý cơn đau có nghĩa là Gun phải là người kiềm chế hắn, để đứa trẻ không gục ngã giữa trận chiến. Gun không muốn trông trẻ trong khi anh đang cố gắng tận hưởng cuộc sống.

Thứ hai:

Hai người họ đã chơi đùa một đêm. Trần truồng như thường lệ, vì Olly là một cậu bé thông minh và không thắc mắc những điều vớ vẩn. Thông thường, Gun sẽ chỉ chiến đấu với Olly và tận hưởng niềm vui từ việc đó. Anh không cần sự hấp dẫn của mình để có thể hòa hợp, chứ đừng nói đến công khai. Và Olly luôn thấy ổn với điều đó.

Nhưng tối nay, Big Daddy mới của Hostel đã phá vỡ - lên cơn với bất kỳ loại ma túy nào mà hắn bắt đầu sử dụng trong vài tuần qua. Hắn lao vào Gun như vừa muốn đụ vừa muốn giết anh, nhưng vẫn chưa quyết định được sẽ làm hai việc đó theo thứ tự nào.

Điều này sẽ tuyệt vời trong hầu hết các trường hợp. Ngoại trừ việc tên khốn đó không bao giờ thèm cắt móng tay, và trong lúc điên cuồng, hắn cứ sượt vào mắt Gun. Gun cần chúng nên đành phải đặt chân xuống. Trên cặc của Olly trong tình huống này. Ném Olly nằm ngửa và nghiến gót chân vào xương sườn của hắn có vẻ là cách nhanh nhất để giúp hắn thoát khỏi trạng thái.

Lẽ ra anh nên nhớ mình đang đối phó với ai. Nó không làm Olly bối rối chút nào, thực tế là hắn thích như vậy. Hắn cắm những móng vuốt bẩn thỉu của mình vào chân Gun và bám lên, đôi mắt nhắm nghiền rên rỉ.

"E-Eli..."

...Chà, thật đáng buồn .

Gun lùi lại. Có lẽ đó là sự thương hại. Hoặc có thể anh không muốn đóng vai người thay thế crush cho cậu học sinh chó chết này.

Ai tiếp theo? Samuel....? Ờm. Chỉ. Không. 'Kiềm chế bản năng*' là một câu châm ngôn phổ biến là có lý do. Ngoài ra, Gun ghét những người phụ nữ đeo bám, những người tìm đến anh để được công nhận. Không kém phần chán ghét gửi đến tên tâm thần mang tay gấu.

*Don't stick your dick in crazy: Một câu châm ngôn khuyên người ta nên kiềm chế quan hệ tình dục với tình trạng mất cân bằng.

Jake bớt đau đầu hơn nhiều nhưng tên này cũng không thú vị cho lắm. Luôn ủ rũ và tập trung cao độ vào việc gì đó liên quan đến thủ lĩnh cũ của mình. (Như Olly, ngay từ đầu đã đủ khiến Gun thất vọng.). Là người giỏi từ góc độ kinh doanh và là một ứng cử viên sáng giá để trở thành người kế nhiệm Gun, nhưng chỉ có vậy.

Gun không mấy tình nguyện khi phải thừa nhận một điều, trận chiến phấn khích nhất mà anh từng trải qua là với Goo. Goo là một kẻ ngu ngốc mà anh không thể chịu đựng nổi và là một con rắn kinh niên, nhưng Gun thà bị nguyền rủa nếu tên khốn đó không biết cách đánh như ý mà anh muốn.

Giá như Goo không quá kiên định với ý tưởng thích bất cứ thứ gì khác ngoài ngực to và hông rộng là một kiểu lệch lạc tình dục. Rất nhiều lần Gun bị gọi là kẻ biến thái bất thường trước khi anh cảm thấy mệt mỏi với bốn từ này.

Gun có thói quen hào phóng, anh có thể thừa nhận rằng...sự lập dị...của Tom Lee...có lẽ đã đóng vai trò quan trọng trong quan điểm của Goo về vấn đề tình dục. Điều tốt là Gun đã có quá nhiều thói quen xấu nên không thể mắc thêm một thói quen xấu nào nữa. Sự nghi ngờ của Goo không phải là vấn đề của Gun, và những gì Gun làm với con cặc của mình không phải việc của Goo.

Hơn nữa, hơn hết - Gun khinh thường Goo. Anh không tìm kiếm sự lãng mạn sâu sắc ở đây, nhưng anh được phép có một số tiêu chuẩn, địt mẹ.

Giờ phút này đây, Gun gần như đã từ bỏ việc tìm kiếm một người có thể thực sự làm anh hài lòng. Anh đã cam chịu tận hưởng những niềm vui nho nhỏ đây đó từ những cuộc ẩu đả rải rác kết thúc quá sớm trên đường phố, và những người phụ nữ sợ tát anh quá mạnh, chứ đừng nói đến việc làm tổn thương anh theo cách mà anh vô cùng mong muốn.

Điều đáng ngạc nhiên hơn là anh tìm thấy nửa kia hoàn hảo của mình trong một lớp học tồi tàn bên trong một ngôi trường bỏ hoang ở một thị trấn ma.

Chuyện xảy ra giữa họ kết thúc trong vòng chưa đầy nửa giờ. Điều đó không thành vấn đề. Đủ lâu để anh biết: Daniel Park là một con quái vật.

Và cứ như thế, Jonggun yêu mất rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net