Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đang đemmón ăn cuốicùng đặt trên bàn, đột nhiênGiảnTình bị namnhân phíasau ômlấy làmcho giậtmình. Lúc namnhân khẽ hôn lên cổ cô,cô mỉmcười nói:"Có thểăn cơmrồi."Namnhân nhẹ nhàng hút lên cổ cô một ngụm:"Nhưng anh lạimuốn ăn emtrước."Đầu lưỡilinh hoạtchậmrãiliếmquanh vành taicô, hành động khiêu khíchmạnhmẽlàmcho GiảnTình nháymắtchân nhuyễn, món ăn trong tay thiếu chútnữa bịrơi xuống, hơithở namnhân phun rathậtấmáp, khiến gò mácô trở nên đỏ bừng:"Khiêm,ăn cơmtrước, được không?"Thờitiết lạnh lẽo ẩmướt như vậy,cho dù trong nhà đã bậtmáy sưởi, nhưng đồ ănmang ra khỏi nồi vẫn nguộirất nhanh,chờ hâmnóng lại khẳng định sẽkhông ngon nữa. Mặc dù trong lòngGiảnTình phân tích đạo lý rõ ràng, nhưng lúc này phản ứng củathân thểlại không theo sự khống chếcủa đầu óccô,khiêu khích của namnhân đãtrở nên càngmạnhmẽ hơn, động tác bắt đầu theo trình tự.Một bàn tay to vòng quaeo nhỏ củacô, bàn tay kia đã xốc vạtáo củacô lên, lầnmò tiến vào bên trong, hướng đến bộ ngực mềmmạicủacô. Nhữngtiếng than nhẹtừ trongmiệng cô tràn ra, vô lực đặt khay thứcăn lên trên bàn, haitay đểtựa vào cạnh bàn,cúi đầu thở phì phò.Biết rõ lúc này nơi đây, làmloạisự tình này không hợp, nhưngGiảnTình nửa phần cũng khôngmuốn ngăn cản anh. Từ ngày bắt đầu phátsinh quan hệcùng anh,cô chưatừng cự tuyệt hoan áicủaanh. Buổisáng ở trong phòng họp xấu hổ như vậy cũng có thểlàm, đổithành phòng bếp trong nhà mình, thìcàng có thể không kiêng nể gì.Tuy rằng trong lòng đãchuẩn bịtâmlý bịăn luôn, GiảnTình vẫn thẹn thùng nhắmmắt lại, nhưng sau khi namnhân tàn sát bừa bãimột trận trước ngựccô, thìlạichậmchạp không có động táctiếp theo.Đang lúccô cảmthấy buồn bực, PhươngKhiêmlạicười khẽ buông cô ra:"Tuy rằng rấtmuốGiảnTình vừa mới bịtrêu chọc, sắc mặt vẫn hồng hào như cũ. Trong lòng lưu lại vài phần khó chịu, sau khi nhìn thấy namnhânmỹmãn nhấmnháp đồ ăndo cô làmthì hoàn toàn biếnmất. Cô lấymộtcái đĩa, nhanh chóng gắp mộtmiếng cáthật ngon,cẩn thận lấy ra nhữngmẩu xương nhỏ, sau đó đemđặtvào bátanh.Namnhân gắp mộtmiếng đưa vào miệngmình, sau khiăn xong thì gắp mộtmiếng khác đưa đếnmiệng cô:"Emcũng nếmthử đi."GiảnTình thuận theo đưa miếng cá vào miệng, saumới hậu tri hậu giác phát hiện, hai ngườilạicùng ăn chungmột đôi đũa! Loại này cùng với hônmôithân thiết đâu hề khác nhau, làmcho cô âmthầmngượng ngùng không thôi, nhưng vẻ mặt namnhân tự nhiên hào phóng, lạilàmcho cô cảmthấy hànhđộng như vậy là đương nhiên."Đicông táclâu như vậy, bên ngoàichắcanh ăn không quen."Chỉcần nhìn vẻ mặt đẹp trai khiăn củaanh, GiảnTình đãcảmthấy thật no rồi, thìracâu"tú sắc khảcơm"[Bi: nhìn người đẹp là no không cần ăn cơm]cũng có thểáp dụng cho namnhân.Thật tự nhiên nhớ tới, một tuần trước, sau ngày anh đicông táccó nhắn tin vềthan phiền, nói đầu bếp ở khách sạn đều là đồ bất tài, thứcăn căn bản khócó thể nuốt xuống, thậtmuốn đemcô thu nhỏ lúc nào cũng có thể mang theo bên người. Có lẽthời điểmanh nói những lời này,chỉthuần túy tưởng niệmhương vịthứcăn cô nấu, nhưng cô cũng rất tự nhiên gộp nó vớilời nói yêu thương thànhmột loại, vìthế hưng phấn xúc động,cũng không để ý anh đangđicông tác nước ngoài, trựctiếp ấn số điện thoại, muốn nghe giọng nóicủaanhmộtchút. Điều làmcho cô dở khóc dở cườilà, namnhân tiếp điện thoạiđang ở trong phòng họp, tin nhắn làthừa dịp ngườitathảo luận không để ý lén gửi đi. Sau khi vội vàng ngắt điện thoại, GiảnTình thật không hiểu là nêntrách namnhân làmviệc không chuyên tâm, hay là nên vuimừng anh tùy thờitùy chỗ nhớ tớimình."Chẳng có vị gì!"Namnhân caumày tổng kết, giống như ngay cả nhớ lạicũng khôngmuốn.GiảnTình nửatin nửa ngờ:"Nghiêmtrọng như vậy?"PhươngKhiêmnghĩ nghĩ, thận trọng gật đầu, vẻ mặt như ở trước bàn họp hạ một quyết định quan trọng:"Hầu hết là muốn emnhớ đến anh."Không nghĩrằng namnhân lạicó thể héra khuônmặt tuấn tú, nghiêmtúc nóira những lời buồn nôn như vậy, GiảnTình liền sặc một ngụmcanh.Cơmnước xong, rửa hết bát đũa, GiảnTình bởi hạthân ướtát khó chịu, đitắmgiặt trước,chờ khicô mặc quần áo thoảimái ở nhà đira, PhươngKhiêmđãchuẩn bị xongmộtmâmhoa quả, ngồi ở trên ghếsô pha,chuyên chú xemvăn kiện,chắclà khi đilàmvẫn chưa xong nênmang về nhàlàm. Đối diệnlà TVmàn hình siêumỏng, đang phát bản tin thểthao.GiảnTình trước giờ chưatừng quấy rầy công việccủaanh,cô ngồi vào một bên chiếc ghếsô pha ngắn,cầmlấy quảtáo to anh vừa gọt,cắnmộtmiếng,thấy ngọt lạthường, thậtsự làrất ngon. Bởi vìlà quảtáo do anh tự tay gọt, nên cảmthấy ngọt hơn so với bình thường đến vài phần!PhươngKhiêmlúccô ngồi xuống đã muốn phân tâm. Sau khi gõ được vài dòng, thấy khó có thểtập trung được, ngẩng đầu nhìn cô đang ngồirất xa đốimặtmình, không khỏi nhăn đôimày kiếmlại, thoáng hờn giận nói:"Sao không sấy tóc?"GiảnTình đang bịtin tứctrong tivi hấp dẫn, kinh ngạc quay đầu lại, sờ sờmáitócẩmướt, xinh đẹp lèlưỡi:"Emthổi quarồi,chưasấy hết thôi."Kỳ thậtnguyên nhân thựcsự làcô vội vã muốn ra ngồi vớianh,cho nên chỉthổi qualoa mộtchút."Lại đây."Anh đemlaptop trên bàn đểsangmột bên, thản nhiên ralệnh cho cô. Rõ ràng căn phòng chỉcó hai người,cô lại ngồi ở khoảng cách xa nhưvậy làmcho anh thật không thoảimái. Đến khicô đứng đậy đitớichỗ anh ngồi xuống, mà bàn tay to củaanh cũng ômlấy thân hìnhmềmmạicủacô, timcó vẻ đập nhanh hơn, thì khó chịumới dần dần lơilỏng xuống. Ngửimùithơmtươimát tự nhiên trên cơ thểcô, tự đáy lòng anh cảmthấy thỏa mãn thậtsâu.Tuy rằng thời gian còn rấtsớm, nhưngGiảnTình nhớ tớianh vừa mới đicông táctrở về, vìthếthựctự nhiên ở trong lòng anh nói:"Muốn đi nghỉsớmmộtchút hay không?"Anh đang imlặng ômcô xemTV, nghethấy những lời này thìcúi đầu cườiratiếng, dùng sức kéo cô:"Buổisáng không phải đãăn no emrồisao? Nhanhnhư vậy đã muốn tiếp!"GiảnTình sửng sốt, sau khi hiểu thấu đáo lời nóicủaanh, sắc mặt trở nên đỏ lựng, xấu hổ dụi đầu vào trong lồng ngựcanh:"Đáng ghét,emchỉsợ anhlệchmúi giờ nênmệt, muốn bảo anh đi ngủ sớm."PhươngKhiêmvừalòng thưởng thức bộ dáng ngượng ngùng đỏ hồng củacô, bàn tay yêu thương nhéo nhéo mặtcô [Bi:trẻcon dã man,a đáng iêuwớ^^]. Anh thừa nhận, thích đùacô là một trong số rất ít những hành vi xấu củaanh. Mỗilần nhìn bộ dáng cô ngượng ngùng trốn trong lòngmình,anh lạithấy khoáitrá vô cùng.Nhìn cô gái nhỏ đã bịmình đùa giỡn thành rathẹn quá hóa giận,anh bèn thu hồi vẻ không đứng đắn, ở bên taicô tình cảmnói:"Không phiền,có emởbên cạnh sẽ khôngmệt."Giọng nóitrầmthấp, từ ngữ không hề hoalệ, lại như có một uy lực mạnhmẽsấmsét, nháymắt làmGiảnTình toàn thân tê dại.Ngoàicửasổ sát đất, mưa nhỏ títách, từng giọtmưa không tiếng động âmthầmbắn vào cửasổ. Trong phòng ngọn đèn ấmáp, điều hòa phát ra nhiệtđộ thoảimái giữa không gian rộng lớn.Hai người không nói gì,chỉlẳng lặng rúc vào cùng nhau. TrongTVđang chiếu cái gìGiảnTình không thể bận tâm, lúc này lựcchú ý củacô, tấtcả đều bịnamnhân bên cạnh hút đi hết. Tựa vào anh, vào lồng ngựcấmáp củaanh, GiảnTình cảmthấy, namnhân này giống như một đầmnước ôn nhu,cònmìnhđang hạnh phúcsa vào trong đó.Thời gian nếu có thể dừng lại ở đây thật lâu thìtốt quá.Không biết qua bao lâu,anh nhẹ giọng gọitên củacô:"Tình, TriệuDĩHiên làai?"GiảnTình có điểmngây ngốc, đối vớitênTriệuDĩHiên này cảmthấy thực mờmịt, ngẩng đầu nhìn anh,chỉthấy trong tay tráianh cầmhéra một tấmthiệp cưới đỏ au, trông khá đoan trang.GiảnTình hiểu rõ, thiệp cưới này bịcô tùy tay vứt ở ghếsô pha bên cạnh chiếctủ nhỏ, khó trách bịPhươngKhiêmphát hiện dễ dàng như vậy,cô hémiệng:"Sao anh không hỏicô dâu làai?"Cảmthấy có điểmbuồn cười, sao anh lạicố tình đọcchệch tên của namnhân thànhmẫn cảmnhư vậy (*).PhươngKhiêmnhếchmi:"Ừ, LíĐiềmkialàai?"Anh rất biết nghelời, hỏitiếp."Cô ấy là bạn thờitrung họccủaem, đãlâu không liên lạc, không nghĩcô ấy lại gửithiệp cướicho em."Trong trí nhớ, quan hệcủacô cùngLíĐiềmhìnhnhư không tốt tớimức phải gửithiệp cướicho đối phương. Ngày đó nhận đượcthiệp hồng chóimắt xong,cô còn gọi điện lạicho bạn tốt TầnTiểuÝđểxác định xemLíĐiềmcó phải gửi nhầmthiệp cho cô không. Sau khi nghe TầnTiểuÝcảmkháimột hồi,cô cuốicùng hiểu được, LíĐiềmsở dĩ gửithiệpcướicho cô không chỉ bởi vìcô là bạn học màcòn vìchồng của LíĐiềmcó thểcoilà nửa đồng nghiệp củacô. Thìra người gọichú rể TriệuDĩHiên nàycũng đilàmở Phương thị, nhưng ai bảo ngườitalạilà nhân vật quản lý cấp cao ở công ty."Công ty nhiều đồng nghiệp như vậy, đâu nhất thiết đều phảithamgia hôn lễchứ.""GiảnTình lúcấy cảmthấy kìlạ, nói đạiloại như vậy vớiTầnTiểuÝ.Kết quả, TầnTiểuÝcuốicùng cảmkhái:"Ngườitachứccao quyền lớn tất nhiênmuốn khoe khoang vớichúng ta!"Nghĩ đến đây, GiảnTình buồn cườiche miệng, giươngmắt nhìn chằmchằmPhươngKhiêm:"Anh không biết TriệuDĩHiên làaisao?"PhươngKhiêmngạc nhiên thấy cô hỏi như vậy:"Sao? Anh nên biếtsao?"GiảnTình imlặng, sau lại nghĩ, PhươngKhiêmlà nhân vật VIP ngày trămthứ việc,các bộ phận, ban, ngành trong công ty lại quá nhiều, bắtanh phải nhớmột quản lý ở công ty quảthựclàcó điểmlàmkhó anh.Vìthế,cô vui vẻ nói:"Hắn là quản lý trong công ty anh, nghe nói năng lựccũng không tệlắm."PhươngKhiêmthoáng giậtmình, nghiêng đầu suy tư một hồi, không có đầumối:"Không ấn tượng."Nhìn anh lơ đãng lấy tay xoa xoacổ, GiảnTình ngồithẳng người dậy, không tiếp tục nói đềtài này, mà nháymắtmấy cái vớianh:"Emgiúp anh xoa bópbả vai nhé?"Tuy rằng cuộcsống sinh hoạt bình thường củaanh không có những thói quen xấu, nhưng vìcông việc bận rộn, nên thời gian đi đến phòng tập thể dụccủaanh cũng rất hiếmhoi. GiảnTình chỉsớmbiết, xương cổ củaanh thường xuyên đau nhứccứng ngắc. Vì vấn đề này củaanh,cô đã đi họcriêngmột khóavềthủ pháp mát-xa.PhươngKhiêmhưởng thụ chuyên gia mát-xa đã không phảilàchuyện ngàymột ngày hai, vìthếtự giác đưalưng về phíacô, ngồithẳng dậy. Khi bàn taymềmmạicủacô nhấn vào các huyệt trên lưng anh, đầu ngón tay như mang theo một dòng điện lưu, từng đợt từng đợt tác động vào thần kinh cảmgiáccủaanh. Cổ dễchịu, hạthân, ý chíchiến đấu cũng thoảimáisụcsôi.GiảnTình ngồi ở sau lưng anh, khilấy khuỷu tay kìmlấy vaianh,ánhmắt lơ đãng đảo quatrước ngườianh. Nơi nào đó,cũng thực vô tộilọt vào tầmmắtcô. Cúi đầu cười khẽ một tiếng, đối với việccó thể dễ dàng động vào điểmđó củaanh,cô cảmthấy có chút đắc ý.Haitay lặng lẽ mò tớithắt lưng anh, thừa dịp thân thểanh lơilỏng,cùmạnh vào phần eo mẫn cảmcủaanh.Đừng nhìn PhươngKhiêmbình thường trước mặt người khácluônmột bộ dáng oai phong lẫmliệt, hình tượng bình thản ung dung rựcrỡ. Ở nhà,anh kỳthật rấtsợ người kháccùmình,chỉcần tùy ý cù anhmộtchút, phản ứng củaanh đều cực kỳ thảmthiết. Đương nhiên, khuyết điểmnhỏ này không ảnhhưởng tớitoàn cục. Cho tới bây giờ,cũng chỉcó mộtmìnhGiảnTình biếtmàthôi.Có thểtưởng tượng, đột nhiên bịcô cùmạnh như vậy, PhươngKhiêmcả ngườirun lên, bắn nhanh ra khỏi ghếsô pha, thắt lưng khomlại, khó tin nhìnchằmchằmcô đang nằmtrên ghếsô phacười khoáitrá. Không nghĩrằng cô gái nhỏ bình thường ngoan ngoãnmềmyếu, lạicũng đùa dai như vậy!PhươngKhiêmđương nhiên không phải người dễchọc,chỉ ngây người vài giây,anh liền nhanh chóng phản kích , lấymột tư thế nhanh như hổ đói vồmồi, bổ nhào vào cô gái nhỏ âmmưu chống lạimình, một đôitay cùng lúclàmnhiều việc, ở trên ngườicô tận tình cùmạnh."Ha...... Ha ha......"GiảnTình lật người quay cuồng, trong tiếng cười hỗn loạn đứt quãng làâmthanh cầu xin thathứ. Cười đến đỏ cả mặt,cười đếnmứcchảy cả nước mắt.Anh dần dần ngừng tay, nhìn vào mắtcủacô,có điểmsimê. GiảnTình không biết, bộ dáng lúc này củacô có bao nhiêumê người. Đôimắtẩn giấumộtchứt ướtát,con ngươi đen láy ở dưới ngọn đèn, tỏasáng như ẩn như hiện, haimátrắng nõn trở nên đỏ bừng, đôimôi hơi hé mở. Trong căn phòng,không khí đầy áimuội, vừa nãy do giãy giụa,chiếcáo sơmi đã bịtụt ra vài nút,ánh vào mimắt PhươngKhiêmlà nụ đào đẫy đà như nước mật, dụ dỗanhmuốn hung hăng cắn lênmột ngụm.Trong ánhmắtcủaanh, tình triềumênhmôngmãnh liệt rõ ràng, nhịp timdần dần đập nhanh lên, GiảnTình biết,anh lạimuốn ăn luôn cô.Ôn nhu hôn triềnmiên trên trán củacô, trên chóp mũi, rồicuốicùng rốtcục dùng lại ở trên cánhmôicô. Trước nhẹ nhàngmà masát, lạitỉmỉ khẽliếm,cuốicùng tiến quân thần tốc, ở trong khoangmiệng ấmáp củacô, tận tình công thành đoạt đất.PhươngKhiêmhaitay dùng sức mộtcái, thoảimái ômlấy cô đi vào trong phòng, đôimôitrao đổi hôn sâu, thủy chung dây dưa không rời đối phương.Trong căn phòng ấmáp, trên đệmgiườngmềmmại, khi hai bộ phận củathân thể gắt gao giao hòa với nhau, haitráitimyêu nhau,cũng càng thêmthânmật khăng khít.Đêmcòn rất dài, mùa đông, lạicùng sưởiấmcho nhau, thật làthân thiết!!![1]:chỗ nàyBi ko hiểu ý lắm,chỉ biết từ Hiên còn có 1 âmlà Xuân,còn nghĩathựcsự vìsao lạilà nhạy cảmthìBichưarõ >"   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net