Chương 46: Phiên ngoại 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Đềtài nữ nhân viên trong công ty bàn tán nhiều nhất hiện nay,chính là giám đốc đã chia tay với bạn gái. Vốn tưởng cô gái kiacó thểtrở thành con dâutiêu chuẩn của Phương gia,ai ngờ họ lạichiatay nhanh như vậy. Mọi ngườituy kinh ngạc nhưng trong lòng cũngmừng thầm. Ở thời đại này, hoàng tửkhông nhất thiết phảilấy công chúa,chimsẻtùy lúccũng có thể biến thành phượng hoàng.Vui vẻ nhất vẫn là đasố nữ nhân viên Phương thị. Chỉcần boss độcthân làtốt rồi, biết đâu kỳ tích sẽ xảy ratrên chính ngườimình. Nhưng nóicho cùng,dù boss không độcthân, kỳ tích cũng có thể xuất hiện bấtcứ lúc nào. Vì vậymà gần đây, mấy cô gái ý đồ xấu này luôn luôn tràn ngập sứcsống.GiảnTình vì hai ngày trước gặp được đại boss màtâmtrạng kích động hồilâu,cảmxúclúc này như lắng đọng lại. Bình thường cô luôn nghĩrằng, mộtngười đàn ông thành công như PhươngKhiêm, tâmtư hoàn toàn để vào sự nghiệp, thìcó bao nhiêu tinh lực phân phátcho những người bên cạnh? Chínhanh cũng nói,anh không có sứclực ứng phó với bạn gái nhu nhược. Người như anh,chỉcó thể đứng từ xa ngắmnhìn, mà không thểchạmđến được.Người đàn ông hoànmỹ như anh, dù đã được định trướclà độc dượccủa phụ nữ, nhưng có mấy ngườicó thể ngăn cảnmình đến gần anh? Ngay cảnhững người không đòi hỏi gì, lần đầu tiên nhìn thấy anh,cũng đã đánhmấtcả hồn vía. Sợ rằng bây giờ anh chỉcần hướng về phíacô ngoắc ngoắc ngóntay,cô cũng sẽ vứt bỏ lý trí, như con thiêu thân không sợ chết lao vào lửa.Tự đáy lòng, GiảnTình luôn nhắc nhởmình phảitỉnh táo. Hành vithầmmến đại bosschẳng khác gìmơmộng hão huyền. Cô chỉ biết lạclốitrong chínhsự luyến áicủa bản thân, dù cố gắng kìmnén bao nhiêu thìtráitimđang đập rộn ràng bên trong cũng đãsớmkhông theo sự khống chếcủacô. Bên cạnhchỉcầnmộtchút biến động nhỏ,chỉcầnmộtchút tin đồn vềanh,cô đều imlặng nghe ngóng thậtcẩn thận. Cho dù cáccô đang bàn luận boss mặc quầnáo nhãn hiệu gì? Boss thích ăn gì? Boss thích đi du lịch ở đâu?... Những tin đồn vặt vãnh như vậy, nhưng cô đều nghe mộtcách say sưa,chămchú.Vìthế, kết luận chỉcó một,cô điên rồi......Một tháng sau, nữ nhân viên công ty yên lặng trở lại, vì đại bosscủacáccô lại bắt đầu yêu đương. Đốitượng lần này là đạimỹ nhân của ngành giảitrí.Nghe nói đạiminh tinh này đãsớmđể ý tớiPhương boss,còn từng công khairằng PhươngKhiêmlà mẫu ngườilý tưởng củacô ta. Lần này vừa mới đicùng Phương boss,cô ta đã vội vãtuyên truyền khắp nơi. Xemra vịtrícon dâu tương laicủa Phương gia, đạimỹ nhân đã nắmchắctrong tay."Xemtác phong thường ngày củacô ta,có thểlên làmPhương thiếu phu nhânmớilạ."Đồng nghiệp trong văn phòngGiảnTình bất bình."Đúng vậy, nghe nóitrước đây cô ta dùng rất nhiều thủ đoạnmờ ámđể nhận được vịtrí nữ chính."Một người khác khinh thường nói."Mắt nhìn ngườicủa bosschúng ta gần đây kémthật, lần này sao lại ngắmtrúng cô tachứ?""Đâu phải, tôi nghetrợ lý của boss kể, bosschỉăn cơmcùng cô ta một lần,cô taliền phóng đại quan hệ hai ngườilên.""Là vậy sao? Thật không biết xấu hổ.""..."GiảnTình yên lặng làmviệc, nhập tư liệu vào máy tính, sửarồilạisửa, nhưng vẫn không thểtập trung. Phần báo cáo này cô đãlàmtrong hai ngày, nếucòn kéo dài nữathì nhất định trưởng phòng sẽ bốc hỏa. Đúng lúc này, bên cạnh lạicó một đámngười như cố tình làmphiền cô, líu ríu nói không ngừng.Gần đây những phương án cô đưalên rất được quan tâm, phản ứng củathịtrường rất khả quan. Trưởng phòng cũng đãámchỉ vớicô, muốn cô biểuhiện cho tốt, vềsau sẽcó cơ hộithăng chức. Nhưng tâmtrạng như hiện nay, không bị đuổi việc đãlà maymắn rồi.Lại hẹn hò sao? Đúng vậy, bên cạnh anh đâu có thiếu phụ nữ. Nhưng nếu không thừasứclực đối đãi với người bên cạnh thìtạisao lạimuốn hẹn hòchứ?***Buổitối, GiảnTìnhmua bia, gọiTầnTiểuÝđến nhàcô ăn lẩu. Trong nhàtrọ nhỏ hẹp, haicô gáimặcáo ngủ, ngồi ở chiếc ghế đẩu cạnh bàn, khíthế ngấttrờimàăn lẩu cay.GiảnTình uốngmột lon rồilạimột lon. Không biết là bị nóng người hay do mùirượu kích thíchmà hai gò mátrắng nõn đỏ rựclên, nhìn rất đáng yêu.TầnTiểuÝuống hếtmột lon bia, trừngmắt nhìn:"Nha đầu chết tiệt kia, mình hỏicậu có chuyện gì xảy ra? Dámkhông nóicho mình biết,cậumuốn chếtphải không?"GiảnTình tửu lượng không tốt bằngTầnTiểuÝ, mới uốngmấy lon, người đãchoáng váng chóngmặt, lơmơ nói:"Tình yêu chẳng thú vịchút nào...Không, phải nóilàrất buồn chán."Vừa nói xong, lại ngửa đầu uốngmột ngụmlớn.TầnTiểuÝvừa nghecô nói đến tình yêu, lập tứcthấy phấn chấn, lớn tiếng reo lên:"GiảnTình,cậu đượclắm. Mỗilầnmình thích ai đều kể hếtcho cậu,chỉcòn thiếu số lần lên giường làchưa nóithôi. Vậymà giờ cậu dámgiấumình à?"GiảnTình nhìn cô cười:"Mình yêu đương thìsao không dámnóicho cậu. Vấn đềlà ngườita phải để ý tớimình chứ.""Sao,cậumuốn hẹn hò màcòn có người không để ý tớicậu?"TầnTiểuÝvẫn còn nhớ rõ, ngày xưa ngườitheo đuôiGiảnTình nhiều như cá đổ vềsông,từ emtrai vị giáo sư mới vào đến những ông thầy độcthân trong trường, nhưngGiảnTình không hề đáp lại. Mấy người kia biết không thể nóichuyện yêuđương với họctrò, nhưng vẫn lãng phíthời gian theo đuổicô. Bây giờ,cô muốn hẹn hò, lạicó người khôngmuốn. Rốtcuộclà người nào có mắt khôngtròng vậy?"TiểuTình, ý củacậu, làcậu yêu thầmngườitasao?"GiảnTình ngửa đầu tiếp tục uống rượu, sau đó laumiệng, thành thật gật đầu thừa nhận. Quaiáo ngủ củacô theo hành động đó màtrượt xuống dưới, đểlộ ra bộ ngực đẫy đà, ngay cảthân là phụ nữ như TầnTiểuÝnhìnmàcũng thấy khô cả miệng."Là... là ngườitrong công ty cậu?"GiảnTình tiếp tục gật đầu, người đã hơilảo đảo, nhìn như sắp ngã."Làai vậy, mình có quen không?"GiảnTình vẫn gật đầu, nhưng lúc này cô mới gật đầumộtcái, người đã nằmúp sấp trên bàn,chỉthấymiệng cô hơimấp máy:"Mình... thích... Phươngboss."TầnTiểuÝcảmthấy như có một tiachớp xẹt qua não cô,"ầmầm"một tiếng rồi nổ tung trong đầu cô.Sửng sốtmột hồilâu, TầnTiểuÝmới hung tợn đánhmộtchưởng về phía người đangmê man kia:"Cô nàng chết dầmnày, người nào không thích, lại đithích hắn. Xemracậu thậtsự chán sống rồi!"***GiảnTình không ngờ rằng lần thứ hai được gặp PhươngKhiêmlạitới nhanh như vậy. Màchính lần gặp lại này đã giúp bọn họ bắt đầu có mốiliên hệ vôhình với nhau.Vì phương án cô đề nghị đượcchọn dùng, nên có rất nhiều nghi vấn cần cô đến thuyếtminh cho cấp trên tại hội nghị. Ngườithamdự chủ yếu làlãnh đạovàcác kỹ thuật viên. Cô cũng không ngờ rằng hômđó PhươngKhiêmlại đến dự. Lúcấy Phương boss đang ở phòng họp bên cạnh, sau khitan họp nhìnthấy bọn họ thảo luận ở bên này thìthấy hứng thú nên vào dự nghecùng.LúcấyGiảnTình đang sửasang lạitư liệu, ngẩng đầu liền nhìn thấy gươngmặtmìnhmong nhớ ngày đêm, lập tứcchết đứng ở trên ghế. Vốn là đến lượtcô phát biểu, nhưng trưởng phòng phải nhắc nhở vàilần,cô mới hồi phụclạitinh thần.PhươngKhiêmhiển nhiên cũng nhận racô, nhìn cô mỉmcười, rồitìmghế dựa ngồi xuống. Thư ký nhanh chóng lấy cho anhmột tập tàiliệu.Có lẽ do muốn có biểu hiện tốt trước mặt ngườimình thích, GiảnTình giảithích rất xuấtsắc,có rất nhiều người gật đầu tán thành. Tuy nhiên cũng cóngười phản đối. KhiGiảnTình giảithích xong ngồi xuống,có người nhanh chóng đứng lên phản bác quan điểmcủacô. GiảnTình không lập tức biệnluận, màcầmlấy bút ghilại ở bản nháp. Lúccô ngẩng đầu nhìn Phương boss, thìthấy anh tùy ý nghịch điện thoại, không hề để ý đến không khícăngthẳng hiện tại.GiảnTình ghi nhớmỗi vấn đề đối phương phản bác, rồilập tứctìmphương án giải quyết. Đột nhiên di động trong túirung lên,chắclàcó tin nhắn. Bìnhthường người gửitin nhắn cho cô chỉcó TầnTiểuÝvàemtraiGiảnDiệp,chắc bọn họ có chuyện gì đó. GiảnTình ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy khôngcó ngườichú ý tớicô thì nhanh chóng lấy di động để khuất dướimặt bàn rồi nhìn thoáng qua.Một dãy số lạ, hơn nữalà dãy do một hàng dàisố 8 và 9 tạo thành. Cô mở ra đọc, là một tin rất ngắn gọn:"Lítrưởng ban thật dông dài. Quan điểmcùng phương án củacô, tôitán thành. Phương."GiảnTình bịchữ "Phương" kialàmchoáng váng. Tin nhắn này là Phương boss gửicho cô? Đây rốtcuộclàtình huống gì? GiảnTình chỉcảmthấymặtmình nóng lên, timđập trượt ra khỏi quỹ đạo vốn có, tấtcả đều trở nênmơmàng, không chân thực.Cuộc họp kết thúc như thế nào,cô không hềcó ấn tượng. Chỉ biết từ lúc đó cô toàn nói bừa bãi, lung tung, maymà phương án đã được duyệt xong,còn chưa xảy rachuyện gì.Vìsao đột nhiên anh lại gửitin nhắn cho cô? Lúcấy có nhiều người ở đây như vậy, sao anh lạilàmthế? Quan trọng nhất là, sao Phương boss lại biếtsốđiện thoạicủacô?GiảnTình nhanh chóng tìmra đáp án cho câu hỏicuốicùng. Lúc Phương boss đến dự cuộc họp,có người đưacho anh tàiliệu của phương án, trên đócó số điện thoạicủacô. Lúcấy đề phòng người nào có nghi vấnmuốn trựctiếp gọicho cô, nên cô mới ghitrên đó. Không ngờ người kháccòn chưa gọiđiện thoại, Phương boss đã nhắn tin cho cô rồi.Mặc dù chỉlà vài dòng ngắn ngủn, nhưng đối vớiGiảnTình lạirất quý giá. Dãy số kiatự nhiên đã khắcsâu vào tận đáy lòng cô. Biết rõ mình không có lýdo lưu lạisố điện thoại kia, nhưng cô không nhịn được đánh haichữ "đầu heo" vô cùng thân thiết. Để như vậy, nếu có người xemđiện thoạicủacô cũngtuyệt đối không biết đó làai.GiảnTình cảmthấymình 25 tuổi, sớmđã qua giai đoạn ảo tưởng vềtình yêu. Nhưng từ khi nhận đượctin nhắn này,cô trở nên rất lạlùng. Mỗilần diđộng rung lên,cô lại vội vàngmở ra xem, và mỗilần đều làmcô thất vọng tràn trề.Đúng vậy, sao có thểlàanh được. Hômđó anh gửitin nhắn cho cô,chắcchỉlà bộc phát thôi. Chỉcó cô ngu ngốc mới hi vọng anh lại bộc phát lần nữa.Trong ti vi đang phát bản tin dự báo thờitiết, GiảnTình cầmdi động, lo lắng nhìn. Dự báo thờitiết nóilà bắt đầu từ tối nay gió mùa ĐôngBắcsẽtràn về,thảo nào cô ngồi ở trên giường cũng cảmthấy hơilạnh. Lười biếng đứng lên đóng cửasổ, bỗng nhiên từ đáy lòng bị kích động,cô nhanh chóng cầmlấydi động, viếtmột tin nhắn:"Ngàymaitrở lạnh, nhớmặcthêmquần áo."Chữ đánh xong, dũng khícũng dùng hết. Dựa vào cái gì? Cô dựa vào cái gì gửicho anh tin nhắn thân thiết như thế này...Có lẽanh đãsớmquên số điện thoại này làcủaai. Nhưng quên rồi không phảicàng tốtsao? Cô có thể không xấu hổ,âmthầmgửisự quan tâmcủamình đến anh.Vìthế, do dự một lúclâu,cô bèn nhắmmắt gửi đi.Sau khitin nhắn được gửi đi,cả ngườicô như đóng băng lại, run rẩy không ngừng, ngồi không được, đứng cũng không xong, di động lạicàng khôngdámcầm. Nhưng vứt điện thoại ở đầu giường xong cô lạimuốn xemđối phương có nhắn lại hay không. Trong lòng đãchuẩn bịsẵn sàng, nếu anh gọiđến, đánh chếtcô cũng không nhận điện thoại. Thật đúng là dámlàmmà không dámchịu!Mãi đến khicô đi ngủ, điện thoại vẫn imlặng ở đầu giường, không có động tĩnh gì. Có lẽ,anh cho rằng tin nhắn này là do người khác gửi nhầmđến.Ngay lúccô đangmơmơmàngmàng,chuông tin nhắn gửi đến lại đánh thứccô. Cô mởmắt nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 1 giờ sáng. Bỗng sực nhớ cóthểlàtin nhắn của PhươngKhiêm, GiảnTình tỉnh cả ngủ.Luống cuống tay chân cầmlấy di động, haichữ "đầu heo" đang nhảy nhót trênmàn hình."CảmơnGiản tiểu thư nhắc nhở, tôisẽ nhớmặcthêmquần áo."Anh biếtcô làai, nói như vậy,anh cũng có số điện thoạicủacô? Nhưng vìsao anh lạilưu số củacô?Ngừng lại, không đượcsuy nghĩlinh tinh nữa. GiảnTình cắt ngang tưởng tượng của mình, run run hồiâm:"Không có gì."Gửi xong tin nhắn cô lại bắt đầu ngẩn người. Đã biết gửilạicho anh thì vấn đềcàng phứctạp hơn,anh thôngminh như vậy, không cần nghĩcũng sẽ biếtdụng ý củacô. Cô làmnhư vậy có phảimặt dày quá không?Thôi quên đi, gửicũng đã gửi, giờmớiảo não thìcó ích gì.Tin nhắn ngừngmột hồi, lúc GiảnTình nghĩanh sẽ không nhắn lại nữathì di động lại vang lên."Có phảitấtcả phụ nữ đều cần đàn ông dỗ dành không?"Anh hỏi như vậy.Anhmuốn nóichuyện phiếmcùng cô? Vào lúc đêmkhuyathanh vắng này ư? NhưngGiảnTình cũng không nghĩ nhiều, hồiâmlại:"Dỗ dành phụ nữkhông khó, đôi khichỉcầnmột bó hoa, mộtcâu nói, hoặc mộtánhmắt là đủ.""Nhưng đâu phảitấtcả mọi người đều dễ dỗ dành như cô nói.""Kỳ thật,chỉcần là ngườimình hiểu rõ thìcho dù khó dỗ dành đến đâu cũng có thểlàmđược.""Khó trách tôi không làmđược, vìtôicòn không hiểu rõ về ngườita..."Như vậy bắt đầu từ tối hômđó, quan hệ hai người đã nhanh chóng tiến thêmmột bậc. Một khoảng thời gian dàisau này, việcliên hệ vẫn chủ yếu bằngnhắn tin.GiảnTình thường thânmật hỏithăm,còn PhươngKhiêmkhi nào có thời gian rỗilàlại nóichuyện vềcông việc vớicô. Sau này khi đãthân thiết hơn, GiảnTình chiasẻ vớianh những nơicó món ăn ngon hay nơicó chiếu phimhay,... Những nơi này, PhươngKhiêmđều gọi người giúp anh tìmđến.Mãi đếnmột ngày, GiảnTình nhận đượctin nhắn của PhươngKhiêmtừ nước ngoài gửi đến:"Tình, làmngười phụ nữ củaanh, được không?"GiảnTình vĩnh viễn đều nhớ rõ,cô lúcấy vừacười vừa khóc, lập tức nhắn lạimộtchữ:"Được."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net