Chương 50: Phiên ngoại 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Kết hôn được hai năm, GiảnTình sinh cho nhà họ Phươngmột đứacháu trai kháu khỉnh. Khỏi phải nói ba mẹchồng cô vuimừng đến cỡ nào, hai ông bàlập tứcthu dọn hành lý chuyển đến biệt thự của PhươngKhiêm,cả ngày tranh nhau bếthằng cháu nội bụ bẫm. PhươngKhiêmđượclàmbố đương nhiêncũng rất vui vẻ. Ngày con traitrònmột tháng tuổi,anh vungmộtsố tiền lớnmở tiệc ở nhà hàng sang trọng nhất thành phố S, tưng bừng náo nhiệtsuốt bangày liền.Thế nhưng lúccon traimớisinh, Phương boss đâu có được phong độ như lúc này. GiảnTìnhmuốn đẻ mộtmình,còn Phương boss lại kiên quyết ở bêncạnh cô, kết quảanh phải giươngmắt nhìn vợ yêu đau đớn đến chết đisống lại. Dù anh là người đãtrải qua nhiều sóng to gió lớn, lúcấy chân vẫn tựdưngmềmnhũn ra. Mặtmày anh tái xanh, nắmchặt lấy tay vợ, luônmiệng trấn an cô.Thằng cu này dùng dằng hơnmườisáu tiếng đồng hồ mớichịu chuira, làmmẹ nó suýt nữa mất nửacáimạng,còn bố nó thìsuýt nữa baymất nửa hồnphách.Nhìn đứacon da nhăn nheo cất tiếng khócchào đờitrong vòng tay y tá, GiảnTình cảmthấy như đãtrải quacả một đời người.Lúc GiảnTình đẻ, ba mẹcô từ quêlên thăm, được hai ông bàthông gia niềmnở giữ lại nên cũng quyết định ở chơimột thời gian. Vậy là bốn ông bà giàcùng sống trongmộtcăn biệt thự nho nhỏ. Thấy thế, PhươngKhiêmđắc ý nói với vợ:"Emxem, trước đây quyết địnhmua haicăn hộ quảrấtchính xác".Lúc ở cữ, thằng cu này cả ngày ăn rồilại ngủ, ngủ rồilạiăn,chẳng kháclợn là mấy. Đôi khitỉnh giấc, nó chỉmởmắt nhìn quanh bốn phía, rồilạilập tứcnhắmmắt ngủ tiếp. Ngoàiăn uống nghịch ngợmra, hầu hết thời gian nó đều lăn quay ra ngủ.Mấy ông bà già xúmquanh giường nó,chờmấy tiếng đồng hồ cũng chỉ để ngắmlúc nó tỉnh ngủ.Saumột hồi ngắmnghíachán chê, mấy ông bàrút ra kết luận,ấy làthằng cu này giống hệt bố,chỉcó cáimũi giốngmẹ. Mẹ PhươngKhiêmcòn sai quảngialấy ảnh hồi nhỏ củaanh ra đốichiếu, quảthựcrất giống nhau.Trong đống ảnh, GiảnTình tìmđượctấmPhươngKhiêmhồi vàitháng tuổi, khiấy vẫn còn đóng bỉm. Cô bậtcười ha hả, quyết định cất riêng bức này đi.Việc khiếnGiảnTình thích thú nhấtchính là xembảo mẫu tắmrửacho con trai, vìlàlần đầu tiên làmmẹ nên chuyện này cô không rành lắm. Tuy lúctrướccô đãtìmhiểu qua, nhưng con traicòn quá bé,cô rất lo mình sẽlàmcon bịthương.Bởi vậy,cơmtrưa xong xuôi, mấy ông bà giàchuẩn bị nước nôi, quần áo đểtắmrửacho cháu,cònGiảnTình bếcon chơi đùa, không cho nó ngủ. Thằngcu này bị phá đámgiấc ngủ, miệng ngáp mày cau, dáng vẻrất ư khó chịu.Lúccởi quần áo cho nó vào nước, nó bắt đầu khoachânmúatay, đá nướclung tung, làmbắn tung tóe vào quần áo của bảo mẫu.Mẹ PhươngKhiêmthấy vậy,cười đắc ý,"Thằng cu nàymaisau khỏe hơn bố nó làcáichắc"."Tắmrửathôimà bàcũng nhìn ratài năng tương laicủa nó à?". Ba Phương khiêmbậtcườitrêu bạn già."Con cháu nhà họ Phương đương nhiên sau này rất khíthếrồi". Mẹ PhươngKhiêmtự tin đáp lại.Ba PhươngKhiêmgật đầu rachiều đồng ý.Có lẽlàthích ứng được vớicảmgiáctrong nước, thằng cu kia mở to mắt, nhìn quanh bốn phía,cuốicùng dừng lạitrên ngườiGiảnTình,congmiệng cườitoe. Trước đây thằng cu này cũng cười nhiều lắm, nhưng phần lớn chỉcườimỉm, hoặccười khi ngủmàthôi. Giờ đây nó cườitươirạng rỡ thế này,aiainhìn thấy cũng phảisững người.GiảnTình cảmđộng tột đỉnh, nếu không phảicon trai vẫn còn đang ngâmnước, thể nào cô cũng ômnó vào trong ngực màcưng nựng."Cháu nội ngoan... Nhìn nó cườitrông có dễthương không kìa, lúclớn lên thì đẹp trai phải biết!". Mẹ PhươngKhiêmxúc động nói.Tất nhiên rồi, bố mẹ đều làtuấn nammỹ nữ, gen lại vô cùng xuấtsắc, tương laithằng cu này kiểu gìchẳng "vạn ngườithấy, vạn ngườimê".Batháng đầu, thằng cu này sở hữu rất nhiều tên,chẳng hạn như:QuaiQuai, Bảo Bối, Bảo Bảo, QuaiTôn, TiểuGia Hỏa, TiểuThiên Sử,... Mãi đếntháng thứ ba, nó mớichính thứccó tên của mình, Phương Sùng,chỉ người khiến cho kẻ khác phảisùng bái! Tên này do ông bà nội đặt, Phương bosskhông có quyền phản bác.Tuy rằng Phương bosscảmthấy tên này không được hay lắm, nhưng dù sao cũng làtấmlòng của ông bà dành cho cháu nội,anh không có ý kiến gìthêm. Suy cho cùng cáitên cũng chỉlà một ký hiệu,chờ sau này nó lên được vịtrí như anh thì ngay cảtên cũng có ít người gọi đến.Lúc Phương Sùng lên hai, GiảnTìnhmang thailần nữa,cả gia đình lạiănmừngmột phen. Cáithai được bốn tháng, GiảnTình đisiêu âm, kết quảlạilàcon trai. Ba mẹ PhươngKhiêmmừng rỡ không kịp. Nhà họ Phương luônmong có người nối dõi, nayGiảnTình sinh được hai đứacháu trai, sao họ lạikhông vuicho được?Có điều, trong khimọi người vuimừng như thếthìPhương boss vô cùng rầu rĩ. Sao lạilàcon trai,anhmuốn con gáicơ! Một đứacon gái xinh đẹp giốngvợ anh,con traicó một là đủ rồi, thêmnữathìcó ích lợi gì đâu, không yêu thương, không cưng chiều được! Ngườita nóicon gáilàáo bông tri kỷ củabố,anh chẳng có cáiáo bông nào, sớmhaymuộnmùa đông cũng bịchết rét!!!Đáng thương thay đứacon trong bụngGiảnTình,còn chưara đời đã bị bố mình hắt hủi...GiảnTình đãcó haithằng con trai, thậtsự khôngmuốn đẻthêmnữa, haianh emlà đủ rồi. Nhưngmà Phương boss không chịu,anhmuốn con gáicơ.Thếlàanh cố gắng thuyết phục vợ yêumang tài năng đầymình rasinh cho anhmột đứacon gái."Nếu đứathứ balạilàcon traithìsao?". GiảnTình không đồng ý, vặn lạianh. Ngườita đềumuốn có con trai,chỉmình anh là khác người, muốn con gáichứ nhất quyết không thích con trai."Đứathứ bachắcchắn làcon gái! Anh camđoan vớiem". Phương boss vừa dỗ dành vừathuyết phục vợ.GiảnTình phálên cười, mắng:"Chuyện này sao camđoan được!"."Hừm,anh nóilàcon gáithìsẽlàcon gái". PhươngBoss tự tin nói. Thựcra khituyên bố mấy lời này,anh cũng rấtáp lực đấy chứ.Thếlàsau khi haicon trai đi nhàtrẻ, GiảnTình rốtcụccũng sinh cho Phương boss một đứacon gái. Lần nàyGiảnTìnhmổ đẻ, sinh đượccon gái xong làthắt ống dẫn trứng luôn, sợ chồng lại bắtmình sinh thêmvài đứa nữathì nguy.Nhà họ Phương giờ có tới ba đứatrẻcon, trong nhàluôn tràn ngập tiếng cười, ngườilớn cũng thấy thếlàthịnh vượng. Sau khiPhương bosscó đượccongáithì không đicông tác, không xã giao, vừatan làmlàsắp xếp đồ đạc phi ngay về nhà. Vừa về đến làrửatay thay quần áo, thânmật với vợ yêumột látrồi điẵmbồng con gái.Lúc điăn cơmvớiTầnTiểuÝ, GiảnTình đùarằngmình đã bị bỏ rơi.Con gáirất xinh đẹp, tóc dày đen nhánh, mắt to da phấn, trông tựa như một thiên sứ nhỏ,ai nhìn thấy cũngmuốn hôn chụtmộtcái. Nhưngmà bố nó thìăn dấmchua kinh lắmnhé, ngoài người nhàrathì bố không cho ai đến gần con gái đâu.MỗilầnTầnTiểuÝđến nhà họ Phương đều phải đấu vớiPhươngKhiêmmột trận, xông lên hôn bằng đượccon bé mới vừalòng.Ấy nhưngmà Phương bosscũng xót xalắm. Giờ nhàcó bacon trai, haicon gái, thằng con cả Phương Sùng suốt ngày dính lấy emgái, thằng con thứPhươngKính thìlại dán chặtmẹ, địa vịPhương boss trong nhà bây giờ đang lung lay vô cùng.Thấy haithằng con sắp đoạtmất hai ngườicon gáimình yêu thương nhất, Phương boss bùng phát, nắmlấy cổ áo haithằng con, up hiếp:"Hai đứa nàycòn dámtranh giành với ba, bacho hai đứa mày đi du họcluôn đấy".Haitiểu soáica vừa nghe vậy, lập tức gào khócầmĩ. GiảnTình vội vàng đilên hỏi han, hai đứachungmộtmốithù đồng loạtchỉ vào PhươngKhiêm,"Mẹ, ba bắt nạtchúng con...".PhươngBoss đáng thương, đã uy hiếp không thành lạicòn bị phản kích. Anh nổicáu, bụng ngầmtính toán sớmhaymuộn cũng phải đuổi hai đứaác manày đithật xa.Cátính của Phương Sùngmạnhmẽ, tư tưởng sâu sắc, rất ra dángmột nhà kinh doanh. PhươngKính thìtrầmlặng hơn,có vẻ ỷ lại gia đình, hơn haituổivẫn còn ngủ chung vớimẹ. Phương boss thấy con cảsẽlà người kếthừacông ty sau này, nên không thể yêu thương quá,con thứ thì yếu ớt,cũng khôngthểcưng chiều quá, bởi vậy con gáitrờisinh đãlà đểanh yêu thương,cưng chiều rồi.Tuy rằng anh đãsuy tính cả, nhưng trongmắt người ngoàithìanh lạirất thiên vị. Thứ gìtốt nhấtcũng cho con gái,còn con traimuốn gìthìtự đimà kiếmlấy.GiảnTình từng đềcập vấn đề này vớiPhương boss, nhưng anh đã quyết định việc gìthìai nóicũng phílờicảthôi.Từng ngày nhanh chóng trôi qua, Tết nămnay cả gia đình đã quyết định sẽ về quêănTết. Vậy là đợicáccon được nghỉ học, GiảnTình bèn đưachúngcùng ba mẹchồng về nhà mẹ đẻ, đểlạimộtmình PhươngKhiêmở lạithành phố S vớimột bụng giận dỗi.Công ty còn chưa nghỉ,anh đâu có đi được.Với những đứa bélớn lên nơithành thịthì nông thôn quảlà một điềumớimẻ. Phương Sùng và PhươngKính người khoácáo hàng hiệu, đitheo mấy đứatrẻtrong thôn ra đồng trộmkhoailangmang nướng. Mùa đông rét là vậy, nhưng hai đứa vẫn xắn quần xuống con sôngmớicạn nước để mò cá. Tómlại,hai đứa này giờ như ngựa hoang đứtcương, không ai quản được.Ba mẹ PhươngKhiêmrất thích phong cảnh nơi đây, bèn bảo ba GiảnTình sẽ ở lạimột thời gian.Đến tận ngày 28 PhươngKhiêmmới đến nơi, nhiều ngày không gặp vợ con,anh nhớ đến phát điênmất rồi. Ômhôn vợ yêu vàcon gái xong, hỏira biếtđược haithằng con trai đimò cá,anh thấy rất hứng thú nên cũng đira xemsao.Thếlà mãi đến hoàng hôn, ba bố conmớithủng thẳng về nhà. GiảnTình nhìn thấy, suýt nữaté xỉu. Ba ngườilúc đi khoáctoàn quần áo hàng hiệu, thế mànay đãlấmlembùn đất, nhìn chẳng ra nổi nữarồi.Đêmba mươi, GiảnTình nhận được điện thoạicủa TầnTiểuÝ,cô ấy khoe mình đangmang thai.Hai nămtrước, TầnTiểuÝvội vã kết hôn, đốitượng là một ngườitiếng tămlừng lẫy ở thành phố S, đạica xã hội đen – VuHạo Viễn.GiảnTình nghĩ vớitính cách của TầnTiểuÝthìcuộc hôn nhân không tình yêu này sẽ nhanh chóng tan vỡ, nhưng không ngờ cô ấy lại duy trì đến tận hainăm,chẳng những thếlạicònmang thai!"TiểuÝ,chúc mừng cậu". Thật racô muốn hỏiTầnTiểuÝtạisao lạimuốn có con.Ở đầu kia, TầnTiểuÝphálên cườimột hồi, rồi nói:"Hi vọngmình quyết định đúng".Con ngườita khicòn sống luôn phải đốimặt vớicáclựachọn. Có ngườimaymắn chọn đúng thìsẽ được đitrênmộtcon đường bằng phẳng. Còn nhữngngười nhất thờichọn saisẽ mấtcông đi đường vòng vàilần rồimớicó thểtìmra phương hướng chính xác. Giờ cô đang rất hạnh phúc, bởi vậy từ đáylòng,cô mong tấtcả mọi người đều có thể hạnh phúc giốngmình.PhươngKhiêmtắmrửa xong, nhìn thấy vẻ mặt hơi hốt hoảng của vợ yêu, bèn dang tay ômcô vào lòng, khẽ dỗ dành:"Sao vậy?"."Điện thoạicủa TiểuÝ".PhươngKhiêmlập tức hiểu racô đang lo lắng chuyện gì,anhmỉmcười,an ủicô:"Emcũng biết TầnTiểuÝlà người như thế nào,chuyện củacô ấy còncần người ngoài phảilo lắng sao? Yên tâmđi,cô ấy biết rõ bản thânmìnhmuốn gì"."Vậy ư?". GiảnTình nằmtrong lòng anh, hỏimộtcách không chắcchắn."Đúng vậy,emphảitin anh...".GiảnTình gật đầu,cô hoàn toàn tin tưởng anh, khôngmột khắc do dự.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net