oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kinn ghét Vegas. Vegas không thể nhớ được khoảng thời gian mà họ không ghét nhau. Trong thế giới mafia, cuộc sống luôn đầy rẫy những bất ổn. Mỗi ngày có thể là ngày cuối cùng của bạn, các hành động phải được tính toán. Bất chấp tất cả những điều này, vẫn có một sự ổn định. Một hằng số: Kinn  ghét Vegas.

Và Vegas chết tiệt thích nó.

Em yêu cách em có thể khiến Kinn tức giận chỉ bằng một vài lời nói, cách em có thể làm cho những người khác biết ngay cả khi Kinn cố gắng che giấu điều đó.

Có lẽ nó lạ. Được rồi, nó chắc chắn là lạ. Vegas thừa nhận điều đó.

Đối với người ngoài cuộc, sự tức giận của Kinn thuần túy khiến Vegas cảm thấy có thể được so sánh với sự điên rồ hoàn toàn.

Chỉ là, Vegas cảm thấy nhẹ nhõm bất cứ khi nào em thấy ảnh hưởng  của em đối với Kinn. Khỉ thật, trong những cuộc họp, cảnh tượng Kinn nghiến chặt quai hàm đầy khó chịu cũng đủ khiến Vegas thỏa mãn như vậy. Đôi khi, nếu Vegas chỉ nhấn đúng các nút, nói những nhận xét có tính toán vừa đủ em có thể nhận được phản ứng mà em hằng mong đợi. Để thấy Kinn mất bình tĩnh, khả năng kiểm soát của anh bị đánh bay vì Vegas. Nó rất là ngon. Đơn giản là không có niềm vui nào khác có thể so sánh được.

Vì vậy, vâng, đối với bản thân Vegas, có lẽ điều mà em cảm thấy không mô tả được là 'ghét', nhưng đó là một điều gì đó.

-

Thật khó cho Vegas để xác định chính xác thời điểm cảm xúc của em chuyển từ thù hận đối với Kinn, sang bất cứ điều gì. Việc Vegas khiến Kinn tức giận đã trở thành tham vọng duy nhất của em.

Những gì em nhớ, là lần đầu tiên Vegas có phản ứng vật lý với Kinn.

Ký ức đã khắc sâu trong tâm trí em, đủ sâu để Vegas có thể nhớ nó đến từng chi tiết cuối cùng. Vegas, bố của em đã có một cuộc gặp với Kinn và tất nhiên, cả bố của anh nữa. Cuộc gặp gỡ không có gì khác thường, cả hai gia đình đều tương tác với nhau bằng sự thân thiện giả tạo hoàn toàn giống nhau chỉ vừa đủ che đậy sự căng thẳng và xa lạ mà sự tương tác của họ đã diễn ra.

Vegas đã ngồi vào bàn, ánh mắt le lói từ bố em đang nói chuyện với Kinn thỉnh thoảng như vậy. Cái nhìn của người kia, quá thoải mái, quá đầu tư vào cuộc gặp gỡ của họ, đã khiến Vegas cảm thấy... khó chịu. Em khinh thường Kinn làm tất cả một cách dễ dàng như thế nào, khả năng lãnh đạo là điều Kinn chỉ biết làm.

Và thực sự, bạn có thể đổ lỗi cho Vegas vì sự oán giận của em? Không. Không phải em đã chọn gia đình của mình để sinh ra, trong xã hội này, từ 'gia đình' chỉ là một hình thức đơn thuần. Vegas và Kinn là anh em họ, không phải anh em và chắc chắn không phải bạn bè. Anh em họ.

“Con nghĩ tốt nhất là chúng ta nên tập trung giao dịch vào những nhà thầu giàu có nhất. Bằng cách đó chúng ta có thể tránh được mọi rắc rối không đáng có. ”

  Giọng nói của Kinn khiến Vegas thích thú tột độ, nó nghe trầm đến mức kỳ lạ.

Korn và papa của em liếc nhìn nhau, có phần đồng ý. Thường thì họ không thực sự đồng ý, vì vậy Vegas biết Kinn đã nói đúng.

Em không muốn điều đó.
Vegas nhanh chóng nói đảm bảo rằng giọng nói của mình mạnh mẽ và đầy sức thuyết phục.

“Thực ra.”

Em nói bằng tiếng Anh chỉ để thu hút sự chú ý của họ. Kinn nhướng mày, ánh mắt hướng về Vegas. Nó khiến em cảm thấy kỳ lạ, một chút bồn chồn. Lạ lùng.

“Con nghĩ sẽ là lợi ích tốt nhất của chúng ta nếu không chỉ giao dịch với những nhà thầu giàu có, mà cả những người nghèo hơn. Bằng cách đó, chúng tôi có thể đảm bảo có nhu cầu liên tục từ cả hai phía của xã hội đồng thời có thể tránh được sự nghi ngờ về tính hợp pháp. "

Vegas kết thúc và đợi một trong số họ trả lời.

Em hơi lo lắng, chân căng lên để tránh cho mình run lên.

Vegas hướng ánh mắt về phía Kinn, phớt lờ cha và bác của em. Thay vào đó, hãy quyết tâm xem ai sẽ rút lui trước.

"Ý kiến ​​hay, Vegas."

Cha em nói, ngay sau đó là sự đồng ý của cha Kinn.

Vegas cưỡng lại một nụ cười nhếch mép và thay vào đó gật đầu với Kinn, ánh mắt hoàn toàn hài lòng. Cơ thể em cảm thấy nhẹ nhàng và thư giãn, thậm chí còn hơn thế nữa, khi em nhìn thấy một tia khó chịu thoáng qua trên mặt Kinn

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, lông mày Kinn nhíu lại, Vegas phải hứng chịu một trong những ánh mắt khắc nghiệt nhất mà em từng nhận được. Vegas hài lòng quan sát khi Kinn căng tay, cuộn thành nắm đấm. Hành động này khiến Vegas biết được ngón tay của Kinn dài và to như thế nào, chúng có thể dễ dàng quấn quanh cổ họng của Vegas.

Nụ cười nhếch mép của em nhanh chóng tan biến, bối rối bởi những suy nghĩ của chính mình. Đây không giống như Vegas. Bất giác, mắt em lại nhìn xuống dưới để nhìn vào bàn tay. Em thấy mình nuốt nước bọt. Cảnh báo về hành động của chính mình, Vegas nhanh chóng nhìn lên phía trên. Kinn vẫn nhìn em chằm chằm. Ánh mắt của anh mãnh liệt và chứa đầy sự căm ghét khó có thể kiềm chế, tất cả chỉ hướng về Vegas và Vegas.

Nhiệt cuộn sâu trong người em, thứ gì đó như điện và nóng lấp đầy từng centimet trong toàn bộ con người Vegas.

Cuối cùng, Kinn đã cắt đứt giao tiếp bằng mắt. Nhìn đi chỗ khác với cái hàm nghiến chặt, cuộc họp tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng một cái gì đó đã có.

Với nhịp thở dồn dập, Vegas từ từ nhìn xuống. Em cương cứng, con cặc lấp ló cái quần đen của em một cách khiêu dâm.

Bây giờ điều này, điều này thật thú vị.

-

Nó không đủ. Cho dù Vegas có thực hiện bao nhiêu cuộc xâm lược vi mô, em vẫn chưa bao giờ thực sự 'phá vỡ' mặt tiền kiểm soát của Kinn. Vegas từ lâu đã ghen tị, đúng hơn, em muốn dành toàn bộ sự chú ý của Kinn.

Em muốn Kinn suy sụp, muốn Kinn động vào em. Để đấm em, bóp cổ em cho đến khi Vegas không thể thở hoặc nghĩ bất kỳ suy nghĩ nào khác ngoài 'Kinn'. Chúa ơi, em khao khát điều đó như thế nào.

Và bằng cách này hay cách khác, Vegas đã quyết tâm đạt được điều đó.

Bởi vì một điều chắc chắn là đó là Vegas sẽ không bao giờ thua.

Em điên mất rồi.

-

Đuổi theo Porsche như một tên cướp là việc vặt mà em buộc mình phải làm. Tại sao? Vì Kinn.

Vegas không hề ngốc. Em thấy cách Porsche và Kinn nhìn nhau, cách mà họ tiếp xúc quá lâu đối với một mối quan hệ công việc đơn thuần.
Đêm đó tại cuộc đấu giá...

Đúng vậy, em phải rời đi trước khi gây ra bất kỳ thiệt hại nghiêm trọng nào cho Porsche. Vâng, em tức giận với Kinn. Tất cả ...

Tuy nhiên, Kinn không lạ gì khi biết em đứng sau nó.

Bây giờ nó chỉ đơn thuần là một trò chơi chờ đợi.

-

"Mày đã làm cái quái gì vậy?"

Kinn hỏi, giọng sôi sục đầy giận dữ. Hai cánh tay của anh bắt chéo nhau, động tác này làm nổi bật những sợi cơ dày tô điểm cho cánh tay và bắp tay của anh, căng lên trên chiếc áo blouse của anh. Vegas 'miệng cảm thấy khô khi nhìn thấy.

Em nhếch mép và nhìn chằm chằm vào Kinn. Cả hai đều ở một mình, vì vậy em không bận tâm đến việc giữ khoảng cách giữa họ.

“Em không chắc mình hiểu ý anh là gì?”

Vegas nói một cách dè bỉu, nghiêng đầu sang một bên để tiếp tục câu hỏi của mình.

Cái nhìn chằm chằm mà Kinn dành cho Vegas rất ấn tượng.

"Mày biết mày đã làm gì."

Vegas mỉm cười lịch sự, môi cong lên trên. Em cảm thấy hoàn toàn thoải mái và hài lòng, mọi thứ sẽ diễn ra đúng như những gì em mong đợi. Em bước về phía trước, tiến sâu hơn vào không gian của Kinn cho đến khi họ cách nhau 1 mét.

"Khai sáng cho em."

Tốt, nhưng chưa đủ. Em cần nhiều hơn nữa, cần phải khoét sâu hơn.

"Porsche." .

Kinn nói cộc lốc, như thể nói cái tên là đủ để trả lời. Đó là, cả hai đều biết chính xác ý nghĩa của Kinn, mặc dù Vegas muốn anh giải thích điều này càng xa càng tốt.

Em cười một cách dễ thở, quay đầu sang một bên trong một chuyển động ngắn.

"Anh ấy thì sao?

Anh ấy đã chán anh và bỏ chạy? Thật đáng buồn. ”

Giọng em giảm xuống một quãng tám trong sự đồng cảm chế nhạo rõ ràng.

"Thật đáng buồn."

Hàm của Kinn siết chặt, các cơ linh hoạt khi anh duỗi thẳng cánh tay của mình. Vegas phải chống lại một nụ vui mừng vì thực tế là Kinn có lẽ đang nghĩ đến việc đập vào mặt mình.

“Vegas!”

Kinn thở ra, giọng thô bạo cố gắng kiềm chế bản thân...

“Hay là Porsche thích thú với em? Em chắc chắn đã làm... ”

Vegas đi thêm vài bước nữa cho đến khi em đứng ngay trước Kinn. Chỉ cách nhau vài cm. Những gì em thiếu là thể hình và chiều cao, em chắc chắn sẽ bù đắp bằng sự tự tin.

“Anh biết đấy, Porsche là một tên khốn thiếu thốn anh ấy đã cầu xin điều đó. Em đã nghe tên của anh một vài lần... ”

Giọng điệu của em lịch sự. Vegas hơi nghiêng đầu thách thức Kinn bằng cái nhìn chằm chằm.

"Vì vậy, Mày thừa nhận bạn đã làm điều đó?"

Kinn hỏi, giọng điệu tối tăm mặc dù bề ngoài anh rất bình tĩnh.

Vegas là như vậy, rất gần. Em có thể cảm thấy nó. Nếu em đẩy thêm một chút nữa.

“Em có thừa nhận Porsche là một con đĩ không khi anh ta cầu xin lên giường của tôi? Chắc chắn rồi."

Vegas trả lời, không quan tâm. Em cười, một nụ cười ngắn ngủi nở ra. Điều này là quá dễ dàng.

Kinn không trả lời. Đôi mắt của anh có màu đen, đen và vô tận, mắt của một kẻ săn mồi. Vegas đặt tay lên vai Kinn và siết chặt.

"Không có gì đâu, anh họ."

Giọng của em ngọt ngào. Em giữ bàn tay của mình ở đó, một trọng lượng chết.

“ Porsche là tất cả của anh ...”

Em nói trước khi cúi người về phía trước đối mặt với Kinn

"...nếu anh ta vẫn tin tưởng anh."

Vegas kết thúc, mỉm cười rạng rỡ và có chủ đích lắc lư đến gần Kinn, dồn anh vào chân tường.

Trong một khoảnh khắc chóng vánh, Kinn cuối cùng cũng chớp được, một tay chụp lên trên giữ chặt hàm Vegas trong một cái nắm chặt đến bầm dập. Cơn đau bùng lên khi thịt má bị răng ép vào.

“Đồ khốn nạn.”

Kinn nói, cuối cùng cũng chửi thề. Vegas chưa bao giờ nghe thấy bất cứ điều gì nóng hơn.

“Tránh xa Porsche ra.”

Vegas nhướng mày, dựa vào cái kềm kẹp, nỗi đau. Nó ngon. Môi en chỉ cách Kinn vài milimét khi em cuối cùng nói.

"Anh ta thích em."

"Mày đang thực sự tự mãn, Vegas."

Kinn nói, giọng trầm, thô ráp và nóng như lửa đốt. Vegas phải cưỡng lại ý muốn cắn chặt môi của mình, đã hơi khó khăn chỉ với một tương tác nhỏ này.

"Ồ, vậy sao?"

Vegas cười một cách tàn nhẫn, ngay cả khi Kinn tăng áp lực kìm kẹp của mình. Phảng phất, mùi kim loại.

Em khó thở, làn da nhạy cảm hơn bình thường - tràn đầy năng lượng, một nhu cầu dày đặc và nặng trĩu trong máu, khiến em thầm cầu xin nhiều hơn nữa.

"Anh ta là gì? Huh? Một sự thay thế cho Tawan? ”

Em tiếp tục ngay cả khi khuôn mặt của Kinn biểu hiện trong cơn thịnh nộ hoàn toàn, em vẫn tiếp tục ngay cả khi Kinn mất nhiều thời gian hơn bình thường để lấy lại bình tĩnh.

“Cố lên, anh sợ Porsche sẽ rời bỏ anh? Đáng thương ..."

Vegas cười, ồn ào, náo nhiệt và công khai chế giễu những tổn thương Kinn đang mắc phải.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi và nhanh chóng, khuôn mặt của Kinn hoàn toàn vô hồn không nhìn thấy cảm xúc, một phiến đá sạch đang chờ bị phá hoại. Anh gầm gừ. Kẹp của anh  bây giờ đủ chặt đến mức có cảm giác như răng của Vegas có thể nứt và vỡ ra bất cứ lúc nào.

Kinn đặt tay lên ngực Vegas, đẩy càng lúc càng xa cho đến khi lưng của em đập vào tường với một tiếng động mạnh. Anh di chuyển bàn tay để dựa vào tường, bên cạnh đầu của Vegas.

Vegas có thể đẩy lùi, thậm chí có thể nên đùa giỡn với anh hơn nữa. Tuy nhiên, em không. Em kìm nén sự rùng mình vì sung sướng khi Kinn tiến sâu hơn vào không gian của em đối mặt với milimet từ cổ họng em. Họ chưa bao giờ đi xa như vậy trước đây, nhưng Vegas luôn có ý định để điều này diễn ra.

Cơ thể em khó chịu áp vào tường, cảm giác da quá nóng. Tất cả đều rất nóng và em thích nó.

Em sẽ không để Kinn biết điều đó, Vegas dự định sẽ có rất nhiều niềm vui.

Vegas nhận ra với một sự hài lòng bệnh hoạn, rằng nếu em thúc nhẹ hông về phía trước một chút...em sẽ áp sát vào con cặc của Kinn.

Vegas biết Kinn có con cặc lớn. Đó là lời giải thích hợp lý duy nhất để anh  có thể lên giường với nhiều chàng trai ngay cả với tính cách điên cuồng đó của anh. Vegas ước tính rằng Kinn dài và dày, đủ lớn để khiến mọi cậu bé thở hổn hển và nhìn thấy các vì sao.

“Mày muốn chơi trò chơi này? Có muốn tiếp tục như vậy không? "

Kinn nói, giọng giận dữ nhưng lè nhè như thể anh đang cười không tin.

Với một nụ cười tự mãn, Vegas gật đầu mỉm cười bất chấp những ngón tay của Kinn.

“Khốn kiếp.”

Anh kêu lên.

“Cả Porsche chết tiệt nữa.”

Anh nói thêm. Hơn, anh nói chậm rãi.

"Nặc dù tao đã ..."

Và lần này, Vegas biết mình trúng số độc đắc.

Áp lực lên khuôn mặt của Vegas giảm bớt, khiến đầu em quay cuồng tầm nhìn tạm thời bị che khuất bởi vô số chấm đen. Vegas không đặt câu hỏi tại sao, bởi vì em biết điều gì sắp xảy ra. Chớp mắt nhanh chóng, em chỉ có thể lấy lại tầm nhìn kịp thời để nhìn thấy nắm đấm của Kinn đang lao tới mình, với tốc độ tối đa.

Một khoảnh khắc, em mỉm cười và tiếp theo, một cơn đau nhức nhối màu trắng bùng phát trên khuôn mặt em. Điều duy nhất giữ cho cơ thể em thẳng đứng là cánh tay của Kinn cuộn lấy cổ Vegas trong một cái ôm chặt. Tầm nhìn của em đen kịt một lần nữa, một làn sóng chóng mặt tràn qua tâm trí và tiêu thụ em, đe dọa chế ngự em.

Nó đau quá, đủ để Vegas cắn lại một tiếng thút thít.

Em yêu nó.

"Đó là tất cả những gì anh có?"

Em nói lắp bắp miệng đầy máu. Cơ thể em cảm thấy bồn chồn và hoàn toàn sống động, chờ đợi. Cơn chóng mặt làm cho Vegasl mê sảng, làm dịu cơn đau.

"Chỉ nhiêu đó thôi sao?."

Em lẩm bẩm, chĩa thẳng vào Kinn.

"Ồ? Mày muốn nhiều hơn nữa? Tao có thể bấu chặt lấy mày như một cành cây mà không hề đổ một giọt mồ hôi. "

Nếu Vegas thúc đầu thêm một chút, môi Kinn sẽ chạm vào da cổ em.

"Vậy sao?"

Em hỏi bằng tiếng Anh. Vô số khả năng của tình huống này khiến Vegas thở hổn hển, con cặc cứng ngắc.

"Thử xem?"

Nó thực sự rất vui nhộn. Vegas phải cưỡng lại ý muốn bật ra một tiếng cười. Kinn chưa bao giờ tức giận rõ ràng như thế này, chưa bao giờ đi xa đến thế. Căn phòng tràn ngập một sức căng mạnh mẽ dày đặc. Em cho rằng Kinn cũng cảm thấy điều đó.

Vòng tay siết chặt lấy cổ em, khiến em thở hổn hển trong tuyệt vọng, bàn tay vô tình đưa lên vuốt, cố gắng giảm bớt áp lực.

Với áp lực bổ sung được áp dụng, Kinn cũng phải bước xa hơn vào không gian của Vegas. Hành động khiến ngực của họ hoàn toàn đỏ bừng, đùi áp vào nhau mặc dù vậy, đùi của Vegas không phải là thứ duy nhất ép vào Kinn... là con cặc cứng của Vegas.

Thời gian trôi qua chậm rãi. Vegas quan sát với vẻ thờ ơ tự mãn khi khuôn mặt của Kinn trải qua một chu kỳ cảm xúc nhanh chóng. Đầu tiên, sự nhầm lẫn tay anh thả lỏng cổ Vegas, khiến em thở hổn hển. Thứ hai, từ chối cho đến cuối cùng, tức giận.

Kinn lùi lại và nhìn xuống, khi nhìn lại, đôi mắt của anh tối hơn, như thể chúng đã bị màu đen nuốt chửng hoàn toàn.

"Cái quái gì thế?"

Kinn lẩm bẩm. Vegas không thể phát hiện ra bất kỳ cảm xúc cụ thể nào trong giọng điệu của anh. Em không trả lời. Đôi mắt của Kinn lướt xuống một lần nữa.

"Mày?"

Anh hỏi, giọng không tin tưởng.

Vegas mỉm cười ngọt ngào đáp lại, hai tay đưa lên ôm lấy khuôn mặt của Kinn với vẻ trìu mến.

"Sao hả? Thích những gì anh thấy? ”

“Chết tiệt.”

Kinn kêu lên, đẩy đầu của Vegas ra sau. Đầu em đập mạnh vào tường, cú va chạm chói tai đến mức Kinn nghĩ hộp sọ của em có thể bị nức. Kinn trói hai cổ tay của Vegas lại với nhau, buộc chúng ở trên đầu của em ghì chặt.

Vegas nỗ lực kéo cổ tay của mình ra. Tay nắm không nhúc nhích, không nhúc nhích một chút nào.

“Sao nào? Kinn!”

Vegas đẩy eo về phía trước và cười khúc khích thở phì phò vì sự sung sướng chỉ cần ma sát rất nhỏ mang lại cho con cặc của em. Em làm lại lần nữa, lần này thở ra hài lòng, đảm bảo sẽ tiếp xúc bằng mắt với Kinn.

Trong tất cả những điều Vegas mong Kinn làm, điều mà em không mong đợi, là Kinn thật thà đến thần sầu. Đôi mắt anh nhăn lại thành nếp gấp, một nụ cười rộng trên khuôn mặt anh. Anh tiếp tục trong một vài khoảnh khắc nữa, như thể anh không thể tin được những gì Vegas vừa nói.

Cuối cùng, anh lùi lại khi tiếng cười của anh tắt lịm.

"Tao? Mắc mớ gì? ”

Kinn nhẹ nhàng tát Vegas bằng lòng bàn tay để khuyên nhủ. Anh từ từ áp  bàn tay lên trên má em trượt đến khi nó nằm sát vào xương gò má của Vegas. Sự nhẹ nhàng của hành động so với cái nắm chặt mà anh có trên cổ tay của Vegas thật chói tai.

“Mày muốn gì? Em họ?”

Kinn trả lời.

“Em có mọi lý do để ở đây...”

Vegas nói một cách tự tin, tự hỏi từ khi nào căn phòng trở nên nóng nực, ngột ngạt đến vậy. Kinn như một cái lò nung làm da thịt em khô héo. Em chúi vào cái chạm, nhếch mép để mắt mình tạm thời nhắm lại trước khi mở ra một lần nữa.

"Có quan hệ họ hàng với một người vĩ đại như Kinn Theerapanyakul của gia tộc chính."

Em rút ra cái tên, dành thời gian để nói nó như thể đó là điều thú vị nhất từ ​​trước đến nay.

Kinn không mấy ấn tượng, khiến Vegas 'thiếu bất ngờ.

"Ghen tị chưa bao giờ là một cái nhìn tốt về mày."

Kinn nói, nghiêng đầu của Vegas  và cúi xuống gần hơn.

“Bị kích thích bởi một chút tác động nhỏ? "

"Vậy thì sao? Anh họ tò mò lắm à?."

Vegas nói không biết Kinn sẽ làm gì. Em nhếch mép.

"Ồ, đúng vậy?"

Kinn đáp lại, ngón tay cái lướt trên da của Vegas.

“Mày nói rằng tao là một kẻ chết tiệt, nhưng mày cũng vậy... với bao nhiêu  con điếm ngẫu nhiên. ”

Giọng điệu của anh chuyển thành cảm thông.

“Thật là xấu hổ. Có lẽ tao nên là một quý ông và giúp đỡ 'chuyện đó'. "

Anh nói, thúc vào con cặc của Vegas. Em chống lại tiếng rên rỉ.

"Nhưng tao thích trai đẹp, không giống như mày."

Được rồi, ouch, Vegas nghĩ.

"Mẹ kiếp, Kinn."

Vegas đột nhiên tức giận. Em đã mất kiểm soát với tình huống này từ khi nào vậy? Chúa ơi, em ghét nó. Ghét thua cuộc, ghét Kinn.

Kinn nhếch mép đầy ẩn ý, ​​như thể anh đọc được suy nghĩ của Vegas. Em sẽ phải cảnh giác với anh hơn rất nhiều.

Kinn nói với em như thể đang nói chuyện với một con chó, một con vật cưng.

“Có chuyện gì vậy, hả? Thất vọng vì tao đã nói rằng mày không xinh đẹp? "

Vegas không trả lời, thay vào đó nhắm tới việc đốt một lỗ thủng trên mặt Kinn bằng ánh mắt và quyết tâm tuyệt đối.

Bàn tay trên tóc em chải tóc chậm rãi và nắm lấy một nắm tay xoắn chặt. Vegas 'nghiến chặt quai hàm, đôi mắt trong giây lát trở lại trong hộp sọ khi cơn đau truyền thẳng vào con cặc của em.

"Mày thật đáng thương."

Kinn cười phá lên, kéo đầu Vegas về phía trước.

"Đúng là một con đĩ chết tiệt."

Kinn lẩm bẩm. Để trả đũa, Vegas xô phần dưới của mình vào người của Kinn và khiến anh loạng choạng nhưng anh lấy lại thăng bằng quá sớm.

Cơ thể của Vegas cảm thấy căng thẳng với dự đoán về cách Kinn sẽ phản ứng.

Ôi, em muốn bị trừng phạt làm sao.

Trên thực tế, Vegas đã sẵn sàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net