hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"này mày có thấy giống tao không" học sinh A lên tiếng

"giống gì má ấm đầu à" học sinh B

"thì đó đó" học sinh A ra tín hiệu để đứa bạn mình nhìn qua

"quaoooo tao cũng thấy rồi"

"đấy đấy đúng không"

"ừ trời nắng vãi l"

"đm con ngáo này cứ phải để bố lóng kia kìa mẹ" học sinh A chỉ tay về một hướng nào đó

"đm kia phải là yn với Kim Seungmin lớp 11A2 không"

"thông rồi đó con đúng rồi đó"

"ừ đm không hiểu sao hôm nay hai ngưòi đó cứ dính nhau kiểu gì ý ê! đừng có nói làaa"

"ais bậy bạ mày nghĩ sao nó mà được Seugmin chú ý vậy hả có thì chắc chắn là nó bỏ bùa"

"sao mày biết"

"đoán thôi"

"má tưởng hay lắm thôi đi mẹ yn nó giỏi vcl biết bao thằng trong trường còn mê huống gì Kim Seungmin thôi tao đi đây ngồi với mày chắc tao khùng quá" học sinh B chán nản rời đi

"này này đợi coi".

____

"đm cái thằng này là l gì cứ bám theo tao quài vậy"

"ai thèm bám theo mày chỉ là trùng đường thôi"

"nói thế thì chịu ời"

"mày nhớ lời đi ăn với tao nha" đang đi thì Seungmin nhảy ra chắn trước mặt hét lớn làm mọi người xung quanh quạy lại nhìn

"clm nhỏ mõm thôi tao bị đánh ghen bây giờ thằng chó này" cậu không ngần ngại quánh bốp bôp vào vai hắn

"gòi gòi nhỏ thì nhỏ nhưng mày có giữ lời nha"

"rồi biết rồi không thất hứa đâu yên tâm"

__

"ủa rồi mình đi ăn ở đâu vậy" cậu ngậm ngậm que kem mát lạnh trong miệng

"từ từ đã về nhà thay đồ rồi đi đâu cũng được"

"cái gì!!!! mày chưa chuẩn bị chỗ ăn mà đã nằng nặc đòi tao đi ăn với mày á rồi còn muốn chở tao về thay đồ bộ bị giở hơi hả má" cậu quát vào mặt hắn không thể nào đáng sợ hơn

"x-xin lỗi tại tao chưa biết mày thích ăn gì với lại đi ăn phải thay đồ đẹp chứ ai lại mặc đồ học sinh"

"ờ cũng đúng nhưng thôi mày gửi tao địa chỉ quán ăn đi tao tự chạy xe qua khỏi cần chở"

"hoi hoi để ta chở cho tao còn chưa biết nên ăn quán nào mà vừa đi vừa tìm quán luôn"

"phiền không ba"

"phiền mẹ gì lên xe rồi chỉ đường về nhà mày đi"

"ờ"
...

"ơ chỗ này" hắn cảm thấy có chút quen thuộc ở nơi này

"nhà tao chứ đâu lần đầu đến nhà gái à hoang mang dữ vậy cha"

"đ-đâu có đâu chỉ là có chút quen quen thôi"

"mày đứng đây đợi đi tao thay nhanh rồi xuống đừng có mà vác cái mặt mày vào nhà rồi nói linh tinh đấy" cậu cảnh cáo trước khi vào nhà

"biết rồi bà ơi" nói rồi hắn cũng trở lại vào trong xe

"quen vãi thề luôn nhất là chỗ kia hình như đã gặp ở đâu rồi á" hắn nhìn chằm chằm vào một chiếc xích đu có đủ loài hoa màu sắc sặc sỡ

CỐC CỐC

có ai đó gõ vào cửa xe của hắn ta

"xin chào có chuyện gì vậy ạ" hắn mở cửa sổ xe ra và bắt gặp một người phụ nữ khá trẻ trung

"cậu là ai vậy sao lại đậu xe trước nhà tôi thế" bà ấy lên tiếng

"d-dạ cháu là bạn của yn ạ cháu đang đợi cậu ấy ạ"

"àa thì ra là vậy sao cháu không vào nhà mà ngồi đây nào vào trong đi con bé đó làm gì cũng lâu cháu đợi trong đó sẽ chết ngạt đấy"

"à dạ thế cháu xin phép ạ" này là mẹ cậu mời tớ vào đấy nhá không phải tớ cố ý đâu

"nhà cô đẹp thật đấy ạ"

"cô cảm ơn cháu nhé vậy cháu tên gì" bà cầm một đĩa bánh và trà ra

"cháu cảm ơn ạ. cháu tên là Kim Seungmin ạ học cùng lớp với yn ạ" hắn lễ phép lạ thường

"cháu là Kim Seungmin à tên đẹp đấy" quen quá

"mẹ cháu-"

"NÀY! tao đã nói là ngồi ở ng- haa haii momm nay mẹ về sớm vậy" cậu hốt hoảng khi đang chửi ngon mà mẹ cậu đang ngồi ở đó

"mẹ mời vào đó con làm gì cũng rõ lâu mà bắt con người ta ở ngoài chờ không thấy xót à"

"tch xót gì mà xót người mà mẹ cần xót là con này"

"con chỉ toàn bắt nạt bạn bè thôi sao mẹ phải xót cho con"

"mẹ không biết thôi chứ cái thằng n-"

"thôi thôi đi cô thì tôi còn lạ gì hai đứa đi chơi nhớ về sớm nhá hành động có chừng mực thôi nghe chưa"

"mẹee nói gì vậy kì quá à" cậu đỏ mặt tía tai

"chả phải đây là bạn trai con sao" mẹ cậu nói 1 câu mà khiến tới 2 người đứng hình

"b-bạn trai gì chứ bọn con chỉ là bạn thôi mẹ đừng nghĩ vậyyy" cậu nhanh chóng giải thích

"rồi cô nương không phải bạn trai mà là bạn chứ gì biết rồi đi đi" mẹ cậu cười như đã hiểu ra gì đó

"hai đứa đi chơi vui vẻ nha"

"dạaa" hai người đồng thanh lên tiếng

mẹ cậu ấy vừa bảo mình là bạn trai cậu ấy kìaaaa!!!! ước gì điều đó là sự thật thì hay biết mấy


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net