Chương thứ 64: Băc thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày trước thành tích thi đại học đã có, Mục Xán ở nhà bà ngoại đột nhiên nhận được điện thoại của lão sư tuyển sinh đại học Thanh Hoa, đầu tiên là chúc mừng cậu thi được thành tích tốt, sau đó mời cậu báo danh vào Thanh Hoa. Mục Xán cứ mờ mịt như thế cùng hắn hàn huyên một hồi, sau khi cúp điện thoại không đầy một phút đồng hồ, điện thoại của Mục lão ba đã đuổi tới.

Hắn ở đầu dây bên kia hưng phấn nói năng lộn xộn một hồi. Việc lão sư tuyển sinh của Thanh Hoa lại gọi điện tới nhà bà ngoại Mục Xán, hiển nhiên là đã nói chuyện với Mục lão ba trước. Mục Xán không cần nghĩ cũng đều có thể biết rõ, Mục lão ba nhất định trong khoảng thời gian cậu cùng lão sư  tuyển sinh nói chuyện điện thoại, đã đem tất cả họ hàng thân thích có thể thông báo, thông báo một lượt. Lão sư tuyển sinh của đại học Thanh Hoa đích thân gọi điện mời, đây là vinh hạnh biết bao chứ, đối với Mục gia chưa từng có người nào học tập ưu tú như vậy mà nói, đích thực là một đại hỷ sự.

Ông bà ngoại, cậu mợ vv của Mục Xán sau khi nghe được tin ,cũng là hưng phấn dị thường, ông ngoại nói liền ba chữ “Tốt”, bà ngoại cười đến khuôn mặt cũng nở hoa rồi, cậu mợ thì lại, một người vội vàng thu xếp đi trấn trên mua đồ ăn, một người vội vàng gọi điện cho mẹ Mục Xán váo tin mừng, cũng muốn nàng về nhà ăn cơm.

Đối với hài tử có cha mẹ ly hôn này, bọn họ lúc nào cũng phá lệ mà cưng chiều một chút.

Qua chưa tới nửa giờ, Mục Xán lại nhận được điện thoại tuyển sinh của Bắc đại gọi tới, cũng là báo tin vui và mời báo danh.

Buổi chiều khi Mục Xán nhận được điện thoại của lão Cao chủ nhiệm, hắn nửa vui mừng nửa tiếc hận nói cho Mục Xán, cậu được hạng nhất toàn thành phố, hạng hai toàn tỉnh, chỉ kém Trạng nguyên tỉnh vẻn vẹn có 5 điểm thôi, sau đó hắn lại thông báo cho cậu, phóng viên muốn đến trường học, mong muốn cậu có thể trở về phối hợp phỏng vấn.

Mục Xán vốn định từ chối, nhưng cuối cùng, dưới sự quấy rối của mấy người bà ngoại dùng điện thoại nội bộ quang minh chính đại “nghe lén”, vậy mà lại ma xui quỷ khiến thế nào mà đáp ứng, việc này dẫn đến kết quả chính là cậu của Mục Xán đồ ăn cũng chưa mua, liền lập tức quay xe trước ra bên xe mua vé về thành phố cho cậu.

Thời gian sau đó, bất kể là thân thích bà ngoại bên này hay là thân thích của Mục lão ba bên kia, gần như đều vì Mục Xán lựa chọn trường mà phiền não, mà bản thân Mục Xán lại ngược lại như là người ngoài cuộc, như người đứng xem ngồi đợi kết quả bàn bạc của bọn họ.

Đối với Mục Xán mà nói, kỳ thực học trường nào, chuyên ngành nào đều không quan trọng, nếu như không phải lão sư tuyển sinh giới thiệu cậu căn bản còn không biết trong đại học có những chuyên ngành gì. Cậu chỉ biết hai trường đều ở Bắc Kinh, vậy là đủ rồi, cho nên đề tài lựa chọn đau đầu liền dĩ nhiên mà vứt cho các trưởng bối cam tâm tình nguyện phát sầu kia.

. . .

. . .

Ngày niêm yết kết quả thi vào đại học hôm đó, Mục Xán vốn không muốn đi xem, dù sao cậu cũng đã biết kết quả rồi, hỉ nộ ái ố của người khác không có quan hệ gì với cậu. Thế nhưng Mục lão ba lại kiên trì muốn cậu cùng đi, Mục Dung cũng như thế la hét muốn đi. Mục Xán ngăn cản không được, chỉ có thể đồng ý.

Thực ra điểm số thi đại học bây giờ các học sinh sớm đã thông qua điện thoại tự mình kiểm tra, vốn không cần phải đến trường nhìn bảng điểm, nhưng bởi vì học ở Nhất Trung đã lâu, bảng lớn bảng nhỏ nhìn cũng nhiều, đều đã dưỡng thành thói quen đến trường nhìn bảng. Huống hồ có rất nhiều người ngoài thành tích của mình ra, chung quy cũng có một hai ý định không tốt, lại đặc biệt quan tâm muốn biết thành tích của người khác.

Khi bọn họ đến trường, trong trường đã rất đông người, Mục Xán đứng ở dưới một gốc cây ngô đồng trước bảng tin nhìn đoàn người chen chúc phát ngốc.

Chuyện cậu là hạng nhất toàn thành phố, bảng nhãn toàn tỉnh đã sớm truyền đi, rất nhiều phụ huynh đều hâm mộ tiếng tăm chen qua nhìn cậu, đều nhao nhao tán dương Mục lão ba dạy con có phương pháp, Mục lão ba vui đến cười toét cả miệng, ngoài miệng lại khiêm tốn nói ” Đâu có đâu có”. Mục Dung thần sắc linh động mà đứng ở bên cạnh Mục Xán, một vẻ cũng có quang vinh như thế.

Hừ, dạy con có phương pháp sao?

Mục Xán trong ngực cười nhạt, càng cảm thấy bản thân dường như chỉ là một con rối được trang hoàng đổi mới hoàn toàn, vì hư vinh của người nhà mà đứng ở chỗ này, dùng đau khổ cùng nhẫn nại của bản thân đổi lấy sự vừa lòng đẹp ý của bọn họ.

Cậu quay đầu, nhìn sân bóng phía sau cây ngô đồng, trong ngực nhoi nhói đau nhức.

. . .

. . .

Cuối cùng Mục Xán lực chọn viện y học Bắc đại, đây là kết quả mấy người Mục lão ba chọn lựa kỹ càng, trúng tuyển hiển nhiên không có bất cứ vấn đề gì.

Mùa hè Bắc Kinh là cực kỳ nóng bức.

Khi Mục Xán mang hành lý đi vào cổng trường chỉ cảm thấy một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt.

Người ở năm sông bốn bể gặp nhau, đội ngũ đón người mới cùng những người mới vào trường trộn lẫn thành một đám, chỉ thấy đầu người di chuyển nhốn nháo, chen vai thích cánh. Khắp nơi đều là người kéo hành lý, tiếng rê kéo trên nền xi măng vang lên rất khó nghe; chỗ nào cũng đều là cờ màu đón người mới, đều ủ rũ cụp xuống dưới bầu không khí nóng bức; nơi nơi đều là cổ thụ, tân sinh, phụ huynh mặt mang niềm kiêu hãnh, tất cả những điều này kỳ lạ mà tổ hợp thành một tràng cảnh hân hân hướng vinh. (hân hoan hướng về phía vinh quang)

Mục Xán hơi cau mày, một cơn buồn phiền không lý do, cậu rất ghét tình cảnh người người chen chúc nhau.

Nhưng mà dù tâm tình của cậu như thế nào, thủ tục dù muốn hay không vẫn phải làm.

Cầm bản đồ khuôn viên trường Bắc đại mới mua từ sạp báo bên ngoài, Mục Xán bắt đầu lần mò mẫm tìm đường đầu tiên của cậu ở Bắc đại. Đáng hận chính là mang danh mù đường lại không chịu cùng người chen chúc cậu cho dù cầm bản đồ cũng rất khó có thể thuận lợi đi tới trước đoàn đón sinh viên mới của viện y học. Một ngày trước khi Mục lão ba muốn tiễn cậu tới tận nơi, nhưng lại bị cậu quả quyết từ chối, cho nên hiện tại cậu chỉ có hai lựa chọn, hoặc là tiếp tục một mình mò mẫm tìm đường, thẳng cho đến lúc tìm đúng đường mới thôi, hoặc là chen vào đám người tùy tiện kéo một sư huynh hoặc sư tỷ đón tân sinh hỏi một chút.

Chủ động mở miệng cùng người nói chuyện, đây quả thực là một việc cực kỳ trắc trở với Mục Xán, trước kia Lục Hiên còn từng cười nói cậu có phải có chướng ngại giao tiếp hay không nữa.

Có lẽ đi.

Nói tóm lại Mục Xán sau khi suy nghĩ ba phút, vẫn quyết định tiếp tục một mình tìm.

“Này! Là ngươi! Thật khéo! Ngươi cũng là tân sinh năm nay sao?” Đúng lúc này một giọng nói kinh hỷ từ phía sau truyền đến, cùng lúc đó còn có một cánh tay đáp lên vai cậu.

Mục Xán hơi nghiêng người, tránh khỏi cái tay kia, quay đầu nhìn về phía người tới, không phải là nam hài dưới đường ngầm kéo đàn violin hai tháng trước thì là ai?

Việc trên đời, có đôi khi lại vừa khéo như thế.

Hắn gọi là Trần Hiên, hay gì Hiên? Mục Xán nhìn gương mặt cười đến kinh hỉ kia, cố gắng nhớ lại, không xác định hỏi: “….Lý Hiên?”

“Là Lâm Hiên a!” Trên trán Lâm Hiên rớt xuống ba cái vạch đen, vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn Mục Xán,“Tên của ta không khó nhớ như vậy đi? Được rồi, đều đã thấy ngươi hai lần, còn không biết tên ngươi là gì đâu.”

Mục Xán hỏi một đằng trả lời một nẻo mà “Nga”một tiếng, tiếp đó nói: “Ngươi biết đoàn đón tân sinh viện y học đi thế nào không?”

“Ngươi là y học viện?”

“Ân. Đi như thế nào?”

“Hỏi ta thì đúng người rồi! Mới từ bên đó về! Đi thôi, ca mang ngươi đi!” Lâm Hiên hào sảng mà cười, lưng đeo hộp đàn đi trước đi tới một ngã rẽ, vừa đi vừa nói chuyện, “Ta cũng là tân sinh năm nay, hôm qua đã báo danh xong, hôm nay đang ở khắp nơi nghiên cứu địa hình thích ứng hoàn cảnh.”

Mục Xán lập tức kéo hành lý bắt kịp.

Đem Mục Xán dẫn tới cờ lớn của viện y học, Lâm Hiên cười nói: “Nhạ, chính là chỗ này, tới rồi.”

“Nga. Cám ơn.” Mục Xán ngẩng đầu nhìn cờ lớn một cái, liền hướng đoàn đón tân sinh viện y học đi tới.

“Này, ngươi còn không có trả lời ta ngươi tên là gì đâu.” Lâm Hiên ở sau lưng gọi cậu.

“Mục Xán.”

“Viết như thế nào?”

Mục Xán mặt lộ ra sự không kiên nhẫn, nhanh chóng đáp lại: “Mục trong cung kính, Xán trong xán lạn.”

“Mục Tư? Cung đầu tiên trấn thủ 12 cung hoàng đạo là cung bạch dương, chòm sao bạch dương hoàng kim thánh đấu sĩ. Ha ha, ngươi cũng thích [Thánh đấu sĩ]?”

Mục Xán từ chối cho ý kiến mà “Ân” một tiếng, xoay người đi.

“Này, ta là học viện quản lý Quang Hoa, ở phòng 303 lầu 30, sau này rảnh rỗi có thể tới tìm ta, ta kéo đàn cho ngươi nghe, miễn phí.”

(L: tới đây có thể có một số bạn thắc mắc là tại sao nói Bắc đại rồi mà ở đây bạn Lâm Hiên lại nói là Quang Hoa, ở Trung Quốc Bắc đại hay đại học Bắc Kinh gồm rất nhiều trường chuyện ngành nằm trong cụm Bắc đại, trong số đó có Trường Quang Hoa chuyên đào tạo kinh tế, nói cách khác Bắc đại là nói chung, còn Quang Hoa có thể coi là một viện trong Bắc đại đó.)

Bước chân Mục Xán dừng một chút, đáp lại,“Được.”

“Vậy là đã hẹn rồi nhá, bye bye!” Lâm Hiên vẫy vậy tay, rời đi.

Báo danh xong, nhận tư liệu tân sinh, chịu đựng sự phiền nhiễu của cán sự nam trong hội học sinh kia, Mục Xán rốt cục kéo được hành lý tới phòng của cậu, lại khéo như vậy, cũng là lầu 30.

Đứng ở trước của phòng 301, nghe tiếng ầm ầm bên trong, Mục Xán chỉ cảm thấy da đầu đều tê rần, đây là nơi mình phải sống mấy năm tới sao? Cậu thở sâu, đẩy cửa ra.

Bên trong ít nhất cũng phải có tới mười người, mà cả bốn giường đều đã có người ngồi.

Đang dựa vào thành giường trên là một nam hài văn vẻ lịch sự, trên mũi gác hai cái đít chai dày cộp, trong tay còn đang cầm quyển sách, đẩy đẩy mắt kính, dùng một vẻ mặt quan sát nhìn cậu. Mặc dù vừa rồi ở chỗ quản lý kí túc dưới lầu ký tên đã biết tên của ba bạn cùng phòng còn lại, nhưng cậu thật đúng là không đối chiếu được tên và người thật.

Nam hài ở giường dưới là một tiểu tử mặt đầy đậu thanh xuân (mụn trứng cá đó), mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô, không biết như thế nào, thoạt nhìn vô cùng quê mùa. Ở trên hai cái giường còn lại càng chen chúc đầy người, tất cả đều đem ánh mắt đặt lên người Mục Xán đang một mình đứng ở cửa.

“Ai zô, phòng chúng ta còn có một suất ca!” Khi Mục Xán đang phán đoán người vừa mở miệng, trong đám một người mặc áo T- shirt bó sát đi ra,nam hài vươn hai cánh tay cơ bắp luyện cuồn cuộn còn muốn to hơn cả đầu ra cùng cậu bắt tay, “Ngô Vi!”

Mục Xán tránh không được, vẫn là nắm.

“Mục Xán.”

Mặc dù mặt tình cảm của cậu thấp, cũng sẽ không vào lúc này không để ý tới mặt mũi của người khác.

“Ta là Hà Giai Kiệt.” Nam hài văn vẻ lịch sự giường trên kia hướng cậu gật đầu.

Thanh xuân đậu nam ngồi ở giường dưới kia cũng hướng Mục Xán vươn tay, “Vương Tiểu Phương.”

! ! Tiểu Phương? Thực sự là một cái tên rất hay…..Mục Xán liếc mắt nhìn hắn, rất nhanh rút tay mình về, trong đầu yên lặng mà nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net