17 - Tặng em cho anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa bán hàng cuối năm đang tới gần nên bên siêu thị rất bận rộn. Gần đây Việt Tú thường xuyên phải làm thêm giờ, ngày nào cũng mệt lả trở về nhà, ăn uống qua loa một chút rồi ngủ luôn. Bảo Lâm cũng ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm chờ anh, ban ngày cậu sẽ dọn dẹp nhả cửa, đi siêu thị mua đồ ăn, mua cây về trồng, cũng có khi sẽ chạy tới chỗ Duy Văn chơi một chút. Vì Việt Tú đang phải đi công tác nên Bảo Lâm khăng khăng có thể tự đi khám lại một mình, kết quả cũng không có gì thay đổi, cơ thể cậu hiện giờ tiếp nhận van tim mới rất tốt.

Bảo Lâm từ bệnh viện trở về, không ngờ trước cửa nhà lại có một người đang đợi

"Chào cậu, Bảo Lâm" – Phương Anh đứng trước cửa tươi cười, tay xách một túi đồ

"Chị Phương Anh?"

"Ừ, tôi tới làm phiền một chút" – Phương Anh nói rồi giơ túi đồ lớn trên tay ra hiệu. Bảo Lâm nhìn thoáng qua, đó là một bịch rau củ quả, cô ấy không phải là đến để nấu ăn đấy chứ?

Duy trì hoài nghi trong đầu, Bảo Lâm chậm rãi mở cửa. Cậu không biết có nên cho cô ấy vào không nhưng cũng không thể đuổi khách đi được. Phương Anh không để cậu quyết định, nhanh chóng theo chân cậu vào trong nhà. Cô đã từng có một thời gian thường xuyên tới đây, đối với căn nhà này cũng khá là quen thuộc.

"Tôi muốn nấu cho anh ấy một bữa cơm" – Phương Anh đứng trước cậu cười đến động lòng người.

"À, vâng" – Bảo Lâm máy móc gật đầu, không biết nói gì hơn.

Coi như đã được Bảo Lâm đồng ý, Phương Anh nhanh chóng đem mọi thứ vào bếp. Cô liếc nhìn qua một chút, căn nhà được thu xếp rất gọn gàng, bếp cũng rất sạch sẽ. Việt Tú lại không phải là người thích làm việc nhà, cho nên căn nhà này nhiều năm qua bố trí cũng không có thay đổi gì lớn. Chỉ là trang trí cũng có khác đi một chút, nếu mấy năm qua Bảo Lâm vẫn sống ở đây thì chắc là cậu ấy làm.

"Hôm nay tôi sẽ nấu ăn mời hai người, cậu có thể nghỉ ngơi khi nào có cơm tôi sẽ goi" - Phương Anh cười lần nữa nhìn Bảo Lâm.

"Vậy được, tôi ở trong phòng, nếu chị cần gì cứ gọi" – Bảo Lâm trả lời quay lưng định vào phòng mình. Vừa quay lưng lại đã nghe tiếng Phương Anh nói từ phía sau.

"Tôi muốn quay trở lại với Việt Tú" – Giọng Phương Anh hơi rụt rè như thăm dò.

Bảo Lâm im lặng không nói gì, cô lại nói tiếp, lần này giọng nói đã có phần kích động hơn.

"Cậu và anh ấy sẽ không có kết quả"

Bảo Lâm hơi cười không trả lời mà lặng lẽ về phòng mình. Chuyện cô nói cậu không phải chưa từng nghĩ đến. Cậu và anh, thật khó có thể nói tới chuyện sau này. Có thể có được hiện tại cậu cũng đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Cho dù anh có thể sống như một kẻ đồng tính luyến thì một kẻ như cậu cũng không nên ở lại bên cạnh anh. Cậu không muốn huỷ hoại đi tương lai tốt đẹp của anh. Bảo Lâm thở dài nằm vật ra đệm nhìn lên trần nhà.

Việt Tú vừa trở về sau chuyến đi công tác tỉnh năm ngày, vừa về tới công ty là lập tức về nhà ngay. Năm ngày, anh thật là nhớ người nào đó muốn chết. Hôm nay lại phải để Bảo Lâm đi kiểm tra sức khoẻ lại một mình nữa, trong lòng thật áy náy. Vừa mở cửa đã nghe mùi thức ăn thơm nức truyền ra từ trong bếp, Việt Tú vội vàng bỏ cặp táp theo mùi thơm đi vào, hi vọng thấy thân ảnh quen thuộc. Nụ cười anh chợt dừng lại trên một bóng hình một người phụ nữ.

"Phương Anh, sao lại là em?"

"Câu hỏi của anh có chút khiếm nhã đấy" – Phương Anh lập tức quay ra vẻ mặt tươi cười lại mang theo chút hờn dỗi. Bộ dạng này có thể làm gục ngã bất kì người đàn ông nào.

"À, xin lỗi em, anh hơi bất ngờ. Em tới khi nào?" – Việt Tú khách khí trả lời, ánh mắt tranh thủ liếc quanh nhà tìm kiếm tung tích của người đã được giao nhiệm vụ trông nom nhà cửa.

"Em tới được một lúc rồi, hôm nay làm cơm cho anh ăn" – Phương Anh vẫn không hề để ý, ngọt ngào trả lời.

"À,... được rồi anh đi thay đồ trước đã" – Việt Tú nhanh chóng kiếm cớ rời khỏi bếp. Cái này là tình huống gì đây nữa? Anh quay ra rồi không về phòng mình ngay mà mở cửa phòng Bảo Lâm bước vào.

"A, anh về rồi!" – Bảo Lâm đang nằm trên giường nhàm chán đọc sách thấy anh về thì không giấu được vui vẻ.

Việt Tú không nói gì trực tiếp nhảy lên ôm lấy cậu hôn hôn một hồi.

"Nhớ em muốn chết" – Việt Tú nũng nịu cọ cọ lên ngực người nọ

"Eo, anh chưa có tắm" – Bảo Lâm chán ghét đẩy đẩy người nào đó ra

"Nhóc con, dám ý kiến" – Anh ngẩng lên cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cậu

Bảo Lâm nhìn anh khẽ bĩu môi.

"Càng ngày càng không ngoan" – Việt Tú cảm thấy cậu đáng yêu đến chết, lại hôn hôn thêm một hồi mới buông cậu ra.

"Anh hỏi em, ở ngoài kia là sao?" – Anh đánh mắt ra phía cửa ra dấu.

"Sao em biết được, là người của anh mà" – Bảo Lâm hơi hờn dỗi cúi cúi đầu nghịch nghịch ngón tay.

"Thì ra dỗi anh nên trốn hôn anh phải không?"

"Không thèm" – Bảo Lâm lại bĩu môi

"Được rồi, anh đi tắm đã, tối sẽ hỏi tội em sau" – Việt Tú cười nheo nheo mắt lấy tay búng nhẹ lên mũi nhỏ của cậu. Bảo Lâm lè lưỡi sau lưng anh nhìn bóng lưng người nào đó vui vẻ khuất sau cánh cửa..

Phương Anh tay nghề không tồi, một bàn đầy đồ ăn bắt mắt nhanh chóng được bầy ra. Ba người ngồi quây quần bên mâm cơm thịnh soạn, cô nhẹ nhàng gắp một gắp vào bát Việt Tú, lại miễn cưỡng gắp một gắp vào bát Bảo Lâm, cười nói.

"Hai người mau thử tay nghề của em"

Bảo Lâm thành thật bỏ vào miệng ăn ăn rồi mỉm cười ra dấu ngón cái.

"Rất ngon ạ!"

"Thật không?" – Phương Anh đối với lời khen tặng rất hài lòng.

Bữa cơm ba người có phần gượng gạo mà Việt Tú cả bữa đều không nói gì. Ăn tối xong Bảo Lâm rất phối hợp, đứng dậy thu dọn xong liền hướng hai người cười cười.

"A, em chợt nhớ cần xuống siêu thị mua ít đồ, em ra ngoài trước ạ"

"Ừ, để chị dọn nốt cho" – Phương Anh đối với sự hiểu chuyện của cậu có vẻ rất hài lòng.

Bảo Lâm nói xong nhanh nhanh chóng chóng chạy ra ngoài cửa thì tay chợt bị người nào đó giữ lại.

"Em cần mua gì?" – Việt Tú lạnh lùng hỏi. Muốn kiếm cớ trốn ra ngoài đâu có dễ vậy chứ.

"Em... à, kem đánh răng, em đi mua kem đánh răng ạ" – Bảo Lâm cuối cùng cũng nhớ ra một thứ.

"Thật hết rồi à?"

"V...vâng" – Bảo Lâm khẳng định

"Vậy anh đi với em"

Việt Tú thản nhiên đứng dậy, vẫn cầm tay Bảo Lâm rồi hướng Phương Anh không chút khách khí nói.

"Em cứ để đấy lát Bảo Lâm về em ấy dọn cho. Bọn anh phải ra ngoài rồi, cũng muộn rồi em cũng nên về đi"

Bảo Lâm nghe lời này liền cảm thấy bất mãn, vì lý gì mà cậu lại phải dọn bàn trong khi anh cũng ăn cơm chứ, lại còn không phải do cậu bày ra. Cậu không để ý thái độ Phương Anh lúc này có chút lúng túng, mất chừng cả phút cô mới bật được ra lời.

"Không sao, em dọn một chút là xong mà, sao lại bắt Bảo Lâm dọn được"

"Em ấy là chủ nhà đương nhiên phải làm chứ, phải nói sao có thể bắt em dọn dẹp được mới đúng" – Việt Tú rất tự nhiên nhìn Bảo Lâm cười mà nói.

Bảo Lâm lúc này liền cảm thấy có vô số pháo hoa đang nổ trên đầu mình. Anh trước mặt người khác, nói mình là chủ nhà, không phải là đang công khai quan hệ của bọn họ hay sao? Cuối cùng Việt Tú cũng thành công tiễn Phương Anh ra cửa.

"Em sau này đừng tới đây nữa" – Anh nhìn cô trực tiếp nói thẳng.

"Chúng ta hãy quay lại được không?" – Phương Anh nhìn anh khẩn nài. Cô không nghĩ Việt Tú lại có thể trở nên lãnh đạm như vậy, trước đây anh đối với cô thực sự là rất nặng tình, vì nghĩ tình cảm không dễ thay đổi như vậy nên cô mới nắm lấy tia hi vọng ấy mà trở về. Mặc dù đã đoán được chút ít chuyện giữa anh và Bảo Lâm nhưng cô nghĩ Việt Tú đơn giản là ham vui nhất thời, trước sau gì anh cũng phải lấy vợ, sinh con. Mà cô chính là một ứng cử viên sáng giá nhất.

"Em cũng thấy rồi đấy, anh đã cùng với Bảo Lâm..." – Việt Tú không hề vòng vo, trực tiếp nói ra quan hệ giữa bọn họ.

"Hai người làm sao có thể lâu dài được" – Phương Anh đối với đáp án này không hề tỏ ra nao nũng.

"Tại sao không thể?" – Việt Tú không đổi ngữ điệu hỏi lại

"Gia đình anh sẽ không chấp nhận, còn sự nghiệp của anh. Dù sao trước sau gì anh và cậu ấy cũng sẽ phải tách ra. Cậu ấy chắc chắn cũng biết điều đó" – Phương Anh cố bấu víu lấy một tia hi vọng nhưng cô không ngờ tới câu trả lời của Việt Tú.

"Anh, chính là muốn cùng cậu ấy cả đời!"

Việt Tú nói câu đó nghĩ đến người kia lại cười đến dịu dàng. Nụ cười mà Phương Anh biết không bao giờ còn dành cho cô nữa.

Bảo Lâm ngồi thơ thẩn ở ghế đá bên khu vui chơi đã hơn nửa giờ. Cậu trong lúc chờ anh tắm liền ngẩn ngơ ra ngoài định bụng mua ít đồ ăn vặt, xuống tới đây mới phát hiện không mang theo tiền nên đành ra đây hóng gió. Đã sắp hết năm, Bảo Lâm không khỏi có chút hoài niệm.

"Ngốc, lạnh thế sao lại ngồi đây?" – Việt Tú lên tiếng rồi ngồi xuống cạnh cậu.

"Sắp hết năm rồi" – Bảo Lâm trầm mặc nhìn phía trước

"Nhóc con bày đặt bắt chiếc người ta suy tư cái gì?" – Việt Tú nhéo nhéo má cậu

"Một năm mà bao nhiêu là chuyện xảy ra" – Bảo Lâm vẫn chìm trong dòng suy tư của mình

"Em lo lắng à?"

"Không, người mà có tương lai thì người ta mới lo lắng. Em chỉ có hiện tại thôi."

Trầm tư một lúc cậu lại nói tiếp.

"Hồi còn bé, khi ba mẹ anh xin cho em được đi học, em đã rất hạnh phúc. Khi đó em nghĩ chỉ cần học thật giỏi, sau này sẽ có nghề nghiệp, có thể kiếm tiền, sống thật tốt thì anh sẽ thích em. Vì vậy em đã rất chăm chỉ. Về sau này mới biết ngày ấy suy nghĩ thật ngây thơ. Hiện giờ có thể ở bên anh như thế này đối với em cũng là một ân huệ rồi. Sau này dù có như thế nào em cũng không có gì hối tiếc nữa cả."

Việt Tú im lặng ngồi bên cạnh, khẽ ôm lấy vai cậu kéo cậu tựa vào trong lòng. Những nỗi đau của Bảo Lâm tựa như những tảng đá đè nặng trong lòng cậu. Tựa như từ khi cậu sinh ra chúng đã bắt đầu tồn tại, mỗi năm lại có thêm những tảng đá mới chất đầy thêm. Việt Tú muốn tự tay mình, từ từ từng chút một mà gỡ chúng ra, bù đắp lại cho cậu hết thảy, yêu thương cậu nhiều hơn hết thảy, thay cho tất cả những năm tháng đã qua của cậu. Khẽ xiết chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, Việt Tú ôm cậu chặt hơn nữa.

"Sau này, anh sẽ ở bên em cả sau này nữa"

"Anh không cần như thế" – Bảo Lâm khẽ nhìn anh mỉm cười – "Em không đến mức không hiểu chuyện như vậy. Em..., mặc dù trước đây em rất cố chấp cứ nhất nhất muốn anh phải chấp nhận em, lại còn làm lãng phí năm năm thời gian của anh, nhưng có thể đợi đến ngày anh thích em cũng thật là đáng giá. Có điều chúng ta quả thực sẽ không có kết quả. Dù là chị Phương Anh hay là ai đó, cuối cùng anh cũng sẽ kết hôn, sẽ có gia đình của anh và sống hạnh phúc. Đó mới là cuộc sống lý tưởng của anh."

"Ngốc, em thì biết thế nào là cuộc sống lý tưởng của anh chứ" – Việt Tú đau lòng cọ cọ lên vai cậu

"Kết hôn, có gia đình, có sự nghiệp. Trước đây anh đã từng nói vậy mà."

À, chính là khi Bảo Lâm nói thích anh lần đầu, anh nói mình sẽ không bao giờ tiếp nhận cậu. Anh sẽ kết hôn, sẽ có gia đình và sự nghiệp của riêng mình. Nghĩ đến đây Việt Tú không thể không cảm thán. A, thằng nhóc nhỏ bé tưởng chừng vô hại này quả thật đã đảo lộn tất cả rồi. Quan trọng, là trái tim hiện giờ anh cũng chẳng còn như cũ nữa rồi.

"Em có muốn biết lý tưởng hiện tại của anh không?" – Việt Tú gặm gặm vai cậu qua lớp áo bông.

"Lý tưởng hiện tại?" – Bảo Lâm có chút ngạc nhiên.

"Ừ" – Việt Tú nhìn cậu cười ý nhị.

"Không phải lấy vợ sinh con sao?" – Bảo Lâm nhướn mày hỏi.

"Vợ thì vẫn phải lấy, con thì có thể không sinh cũng được" – Nụ cười của Việt Tú càng lúc càng chứa đầy ẩn ý- "Mau về nào, lạnh quá rồi, về anh sẽ nói cho em biết" – Anh tiếp tục cười rồi nửa ôm nửa lôi người nọ về nhà, vừa đóng cửa đã vội vàng ôm lấy cậu mà hôn hôn.

"Thật sự đi mấy ngày nhớ em chết được còn bày đặt ra bờ hồ mà trầm tư"

"Anh này, người ta đang rất tâm trạng mà" – Bảo Lâm có chút buồn cười.

"Bạn nhỏ của anh cũng đang rất tâm trạng đây" – Việt Tú cười kéo tay Bảo Lâm xuống phía dưới đã ngóc đầu dậy từ lúc nào của mình. Hai má vốn đã hồng hồng vì ngồi ngoài trời lạnh của cậu lại càng chuyển màu cà chua chín.

Việt Tú không nhịn được lại dịu dàng hôn xuống. Bờ môi mềm mại chạm vào nhau dường như xua đi tất cả những phiền muộn trong lòng. Có những thời khắc người ta không cần phải nghĩ gì cả, chỉ cần đón nhận và tận hưởng mà thôi. Bọn họ hôn nhau thật lâu, ánh mắt người nọ nhìn sâu vào người kia chan chứa tình cảm, đôi bàn tay không yên vị bắt đầu tháo mở những thứ quần áo vướng víu trên người.

Việt Tú đặt Bảo Lâm mình trần nằm trên giường, mở điều hoà ở nhiệt độ ấm cho cậu được thoải mái. Anh bắt đầu gặm cắn yết hầu của cậu, bàn tay vuốt ve cơ thể mềm mại, yêu thích mà xoa nắn. Cơ thể rất đẹp, trong mắt anh chưa từng có người nào đẹp hơn cậu. Thi thoảng bắt gặp những vết sẹo trên cơ thể cậu anh đều hôn lên thật lâu. Vết sẹo nơi trái tim, vết sẹo sau lưng, đều đang từ từ lành lại. Mỗi lần Việt Tú đều rất dịu dàng, khiến Bảo Lâm quả thật, đối với chuyện quá khứ đều dần dần không còn sợ hãi nữa, không còn cảm thấy đau đớn nữa. Bởi mỗi lần làm cậu chỉ còn nghĩ tới anh, nghĩ tới chăm sóc của anh, yêu thương của anh đối với cơ thể cậu.

Bảo Lâm được Việt Tú ôm vào trong phòng tắm tẩy rửa, cậu thật ngượng vì mỗi lần anh đều tự tay chăm sóc cậu, tắm rửa, lau khô lại ôm người về phòng ngủ thoả mãn để mình trần mà ôm lấy cậu.

"Da của em thật là mịn, lại mát mát nữa, dễ chịu thật" – Việt Tú ôm lấy người nọ cọ cọ.

"Đang là mùa đông mà đương nhiên là mát rồi" – Bảo Lâm uể oải dụi dụi vào trong lòng anh, nói bằng giọng mũi. Vừa nãy làm mấy lần liền cậu thật mệt chết rồi.

"A, anh thích em như vậy làm sao bây giờ?" – Việt Tú vẫn tràn trề sinh lực không có dấu hiệu gì là mệt mỏi lại kéo kéo bàn tay cậu mà hôm hôn liếm liếm lên từng ngón tay.

"Ưm~..." – Bảo Lâm bị đầu lưỡi kích thích lại không kìm được tiếng rên nhẹ phát ra từ cổ họng. Sau đó lập tức hối hận vì phát hiện bên dưới người nào đó lại ngóc đầu dậy đang bừng bừng khí thế mà chọc chọc vào đùi non để trần của cậu.

"A, đáng ghét" – Bảo Lâm chui chui vào trong chăn trốn tránh

"Biết làm sao được, tại vì em quyến rũ quá anh không nhịn được" – Người nào đó không hề biết xấu hổ cũng chui vào chăn đuổi theo.

"Sẽ phải tắm lại" – Bảo Lâm tiếp tục trốn tránh

"Lần này sẽ dùng bao, không cần tắm nữa" – Kẻ tham lam kia cười gian xảo một tiếng, đưa tay bắt được người nọ lập tức ôm vào trong lòng ngọt ngào mà yêu yêu mỗi chỗ một chút.

"Anh nói sẽ dùng bao mà" – Người bị ôm bắt đầu cự nự

"Được rồi, nhóc con khó tính này, em tự lấy trong ngăn kéo đi"

Bảo Lâm bị người nào đó ép buộc đành tự mình khó khăn vừa kéo theo người nào đó vẫn bám dính trên người cậu mà gặm cắn, cố lết tới ngăn kéo tủ đầu giường mở ra, lấy được thứ cần dùng rồi còn phát hiện bên trong có một thứ rất quen thuộc, chiếc vòng đeo tay bằng đá có những hạt đá màu hổ phách.

"Cái này..." – Bảo Lâm cầm lấy chiếc vòng nghiêng đầu nhìn Việt Tú

"Của anh mà" – Việt Tú đưa tay cầm lấy chiếc vòng tự mình đeo vào

"Sao nó lại ở chỗ anh, em cứ nghĩ làm rơi mất rồi cơ" – Bảo Lâm ôm lấy tay anh dịu dàng vuốt ve những hạt đá.

"Em đã tặng cho anh mà, đương nhiên ở chỗ anh rồi" – Việt Tú cười

"Thứ này cũ rồi, sau này em sẽ tặng anh cái đẹp hơn vậy" – Bảo Lâm nhìn Việt Tú nói

"Em thích tặng quà cho anh à?" – Việt Tú hỏi

Bảo Lâm không nói chỉ gật đầu rụp một cái rồi cười.

"Có một món quà anh rất thích, em sẽ tặng anh chứ?" – Giọng nói Việt Tú lại lộ ra một tia nham hiểm.

"Thật ạ, anh muốn em tặng anh cái gì em sẽ tặng anh, anh mau nói đi" – Bảo Lâm rất vui vẻ vì lời đề nghị này của Việt Tú, không để ý ánh mắt của người kia đang sáng lấp lánh nhìn cậu đầy ẩn ý.

"Thật thứ gì cũng được?" – Việt Tú hỏi lại

"Vâng, nhưng nếu đắt quá thì sẽ phải chờ em kiếm đủ tiền nữa" – Bảo Lâm hăng hái gật đầu rồi lại trầm giọng xuống, trong đầu có vẻ đang tính toán một chút

Việt Tú nhìn điều bộ này của cậu bật cười, nhào tới ôm lấy người kia hôn một nụ hôn thật dài. Tới lúc buông ra thì Bảo Lâm đã sắp thở không nổi.

"Anh mau nói thứ anh thích đi"

"Ngốc thật, là em, thứ anh muốn nhất chính là em" – Việt Tú ôm lấy bên má của cậu, khẽ vuốt ve gương mặt đang ngượng đến đỏ hồng kia, khẽ nói.

"Tặng chính em cho anh, nhé, cả đời."

"Anh yêu em, Bảo Lâm"

"Em cũng yêu anh"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net