Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 1: Anh không phải là mèo!

PN1 - Chương 1 Thượng

Chẳng lẽ cứ thế này mà chết đi sao? Thật sự là khó coi mà. Tầm nhìn càng lúc càng mơ hồ, thân nhiệt cũng càng lúc càng giảm, thậm chí anh còn cảm nhận rõ ràng máu mình đang cuồn cuộn chảy ra từ vết thương. Anh thề chỉ cần anh còn sống sót, anh nhất định sẽ phanh thây tên khốn Bố Nhĩ Thác, cho dù bây giờ y đã đạt đến Đường! Việc anh có nguyện ý tiếp tục tu luyện hay không là chuyên riêng của anh, Bố Nhĩ Thác lấy quyền gì mà can dự? Cái tên chết tiệt đó, đã vậy còn dám phế hết toàn bộ năng lực của anh, khốn kiếp! Nếu không phải giữa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim Cam Y khiến cho anh nhất thời bị phân tâm, chần chừ hết một giây, thì anh cũng sẽ không bị tên khốn Bố Nhĩ Thác đó đả thương, cũng sẽ không tệ hại đến mức phải lưu lạc đến Nhân Giới, lại còn bị xe tông vào nũa chứ. Khốn khiếp! Không lẽ anh sẽ phải chết như thế này sao?

Từ sâu trong thâm tâm, một thanh âm không ngừng nói cho anh biết, anh sẽ không chết đi dễ dàng như vậy, chết với bộ dạng khó coi như thế này. Sẽ không một ai đến cứu anh, anh biết. Người cha già đã đạt đến bậc Cung kia sẽ không bao giờ tới cứu anh, lại càng không để mẹ tới. Trong lòng của cha, mãi mãi chỉ tồn tại một mình mẹ mà thôi, cho dù bây giờ anh có chết trước mặt ông đi chăng nữa, ông cũng chẳng buồn chớp mắt lấy một cái.

Bố Nhĩ Thác sao? Hừ, tên gia khỏa khốn kiếp đó vô tình ngang ngửa cha, lại càng huống chi chính y làm hại anh ra nông nỗi này, thì làm sao có chuyện sẽ tới cứu anh được kia chứ, mà bản thân anh cho dù có phơi thây nơi này cũng không bao giờ cho phép mình nhận ân huệ từ Bố Nhĩ Thác.

Cam Y? Năng lực của hắn căn bản không thể tìm được anh. Còn những người khác. Chờ đến khi họ biết được tin tức, chỉ e lúc đó cũng chỉ có thể là tin anh đã mạng vong mà thôi.

Thật sự là đáng buồn cười hết sức, đường đường là Đề cổ Cát Kha, nhân vật có năng lực cao nhất trong thế hệ này của gia tộc Tát La Cách lừng lẫy, lại có thể chết dưới bánh xe của con người, hơn nữa lại chết trong hình dạng một con mèo yếu ớt đến mức không thể nào yếu hơn được nữa. Anh tình nguyện để bản thân biến mất, chứ tuyệt không cho phép bất kỳ ai thấy anh chết khó coi như thế này. Người nào quy định, bản thân chào đời là mèo mắt lam thì nhất định phải tu luyện đến Đường với Cung kia chứ? Trở thành kẻ băng lãnh vô tình như cha sao? Không, anh chán ghét chuyện đó. Những sinh vật lạnh lùng như đẽo gọt từ băng tuyết vạn năm trong gia tộc Tát La Cách đã quá nhiều rồi, thiếu mình anh cũng chẳng sao cả. Anh rất thỏa mãn với cuốc sống hiện tại, cũng không cảm thấy năng lực thấp một chút có gì không tốt, bất quá bây giờ anh đã biết chữ hối hận viết thế nào. Sớm biết có ngày hôm nay, anh tuyệt đối sẽ bán mạng mà tu luyện, ít nhất cũng không đến nỗi bị tên khốn kiếp Bố Nhĩ Thác đánh đến thân tàn ma dại thế này, đã vậy còn bị y phé bỏ hết toàn bộ sức mạnh, khốn kiếp!

Anh thật sự sắp chết, anh biết, đôi nhãn đồng đã gần mất đi tiêu cự, mọi thứ trước mắt anh dần trở nên mờ ảo. Đáng hận..... thật đáng hận.....

Có người! Có người đang đến gần anh! Anh không cách nào nghe rõ được người nọ đang nói cái gì, nhưng không lẽ nhân loại ngu xuẩn này định đem vứt anh vào thùng rác ư? .....Hắn độc ác đến vậy sao? Không! Anh tình nguyện chết tan xác giữa dòng xe cộ tấp nập này, còn hơn là phải chôn thân trong thùng rác hô thối! Nhưng mặc kệ trong lòng anh đang gào thét bi thiết đến dường nào, thân thể vẫn bị người nọ nâng lên, có điều... có điều... người này có mùi rất đặc biệt.

Không! Không đúng! Cái mùi này, cảm giác này!

"Mèo con, xin lỗi, mi cố chịu đựng một chút, ta sẽ mang mi đến bệnh viện ngay bây giờ!"

Thanh âm này.... Cả cái mùi phảng phất trên thân thể người nọ.... Mặc dù đang nồng nặc mùi rượu, nhưng anh vẫn có thể ngửi được thoang thoảng chút mùi vị đặc biệt trên người cậu. Đầu của anh bị sờ soạng, từ vết thương trí mạng dưới thân bỗng xuất hiện một dòng điện lưu xộc thẳng vào lòng bàn chân anh, à, lúc này phải gọi là vuốt chân mới đúng. Anh nhất định phải xem một chút coi bộ dáng người này trông thế nào mới được, nhất định trước khi chết phải nhìn thấy người này một lần rồi mới nhắm mắt được!

"Con mèo này không phải bị cậu dụng trúng đâu, người đụng nó đã chạy mất rồi. Mà tôi thấy coi bộ nó cũng không qua khỏi được, cậu đừng nên tốn công làm gì cho phí sức."

"Không sao đâu ạ, mèo có đến chín cái mạng lận, để tôi mang nó đến bệnh viện, biết đâu nó sẽ may mắn qua được."

Trái tim vốn tưởng đã ngừng đập giờ phút này lại hoạt động phi thường lợi hại. Mở mắt ra, mau mở mắt ra, anh muốn nhìn người này một cái, nếu không, anh nhất định sẽ chết không nhắm mắt.

Thân thể anh được cẩn thận ôm lên, sau đó lại được nhẹ nhàng thả xuống. Bất quá không phải mặt đất lạnh như băng , mà là một chỗ rất mềm mại, rất ấm áp. Cảm giác trên người từ chết lặng dần dần trở nên rõ ràng hơn, trống ngực cơ hồ đã khôi phục lại tốc độ bình thường. Mở mắt ra, nhanh mở mắt ra đi!

"A! Bệnh viện!"

Một loạt tiếng sốt soạt vang lên.

"Tiểu Trương, có thể cho tôi biết bệnh viên thú y nào gần đây được không.... À, không sao, lát nữa nói tiếp, tôi đang chạy xe, ừ, cám ơn."

Đầu lại bị xoa nhẹ, cảm giác tê dại một lần nữa ập đến: "Cố lên, cố thêm chút nữa thôi, gần đến rồi..." Lúc này hai mắt anh đã có thể miễn cưỡng nâng lên được một chút, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy được một bóng người.

"Bé ngoan, nhất định phải cố lên, cả hai chúng ta phải cùng nhau cố lên!"

Ta không phải là bé ngoan..... Trong lòng anh không ngừng gào thét, thế nhưng vẫn không thấy rõ được bộ dạng của người này, chỉ có thể lờ mờ thấy được, người này không mấy tròn trịa, tóc hơi dài một chút, trừ những điều ấy ra, cái gì cũng không rõ. Thật đáng chết mà, vì cái gì mà lại gặp người này trong tình huống khốn nạn thế chứ hả? Ý thức càng lúc càng mơ hồ, ngay khi hắc ám vây lấy mình, lần đầu tiên anh cảm giác bản thân nảy sinh dục vọng sống còn mãnh liệt đến thế.

Anh hoàn toàn không nhớ được mấy người này đã trị liệu cho mình ra sao, ý thức của anh vẫn chìm trong đêm tối, thẳng đến khi một cảm giác mãnh liệt mang toàn thân anh từ hắc ám kéo ngược trở về. Là cậu, là cậu đã đến, anh dám khẳng định trăm phần trăm, chính là cậu. Cậu đang ở cách anh không xa! Không thể chờ đợi để được ngắm nhìn cậu, anh lại lần nữa cố gượng mở mắt mình. Có thể cả đời này anh cũng không thể nào ngờ được cậu cứ thế xuất hiện, như từ trên trời rơi xuống, bây giờ, nếu nói anh là "tái ông mất ngựa" cũng không có gì là quá đáng. Tốt làm, lần này mí mắt đã không còn bướng bỉnh như trước nữa, anh mở mắt ra, nhìn về phía cậu đang đứng.

Đáng chết! Vì cái gì lại có thêm một cánh cửa thế này? A, anh thấy rồi, thấy được rồi, gương mặt của người kia bên ngoài lớp kính cửa. Một giây đó, anh ngây dại . Đây chính là người mà định mệnh đã sắp đặt cho anh sao.... Anh rất hài lòng, rất rất rất hài lòng. Cậu nhìn qua cũng thật cao hứng, kích động, là vì anh đã tỉnh sao? Dường như cậu đang nói gì đó với anh, nhưng nhỏ quá, anh không tài nào nghe được, bất quá có thể tình cờ gặp được người định mệnh của mình khiến cho anh vô cùng cao hứng. Chết tiệt, hai mắt lại không chống gượng nổi nữa, anh nhắm mắt lại, cố cảm nhận tình trạng hiện tại của mình một chút, mặc dù đã muốn nát bét, nhưng vẫn không chết được, thấy thế, anh cũng an tâm phần nào.

PN1 - Chương 1 Hạ

Người đâu? Người đi đâu rồi? người nọ sẽ không định vứt anh lại cái chỗ xó xỉnh này chứ hả? Lấy bộ dạng lo lắng cho anh ngầy hôm đó của người nọ, không lý nào đã nhiều ngày vậy rồi mà chẳng thấy tăm hơi đâu, nhưng mà, người đâu rồi? A! đáng chết! Anh không phải là mèo! Đừng hòng bắt anh uống nước trong cái thố mèo đó! Anh không phải là con mèo!!!!!

Khốn kiếp, khốn kiếp, lần này đại nạn không chết nhưng chân anh đã bị thương nặng, nếu không anh đã sớm chuồn khỏi cái nơi chết tiệt này để đi tìm người nọ rồi. Người nọ chính là người định mệnh sắp đặt cho anh, nên dù người nọ có không thích mèo đi chăng nữa, người nọ cũng phải lưu anh lại!!! Anh muốn cho người nọ rõ ràng, anh không phải là mèo, lại càng không phải là loại vật nuôi đáng buồn cười sớm tối cần được con người nâng niu chăm sóc, hình thái này của anh chỉ là tạm thời mà thôi. Nhưng cuối cùng thì người nọ đã chạy đi đâu rồi hả? Thật không thể tin nổi, người nọ khi cứu anh lo lắng đến thế vậy mà chỉ chớp mắt một cái đã lạnh lùng vứt anh lại một mình ở nơi chết tiệt này! Đem cái thố nước cho mèo khốn kiếp kia đi ngay cho khuất mắt anh! Anh không phải là mèo! Thả anh ra ngoài ngay! Thả ra ngay! Cư nhiên lại có dũng khí dám dùng cái chuồng sắt hôi hám bẩn thủi này để nhốt anh!!!! Ghê tởm! Ghê tởm! Trong lòng lại một lần nữa ngũ mã phanh thây Bố Nhĩ Thác, anh ra sức dùng miêu trảo cào cấu vào cái lồng sắt chết tiệt, anh muốn ra ngoài!!!

"Ngao ô! Ngao ô!!!Ngào ngào ngào!"

Cút ngay, không được đến gần anh, đừng hòng chích cái kim tiêm kia vào người anh, cút ngay!!!

"Mèo con thông minh, ngoan nào, chủ nhân của mi sắp về tới rồi. Mi muốn nhanh chóng khỏe lại rồi theo cậu ấy về nhà thì phải ngoan nhé."

Cút ngay! Hả? Cái gì? Trở về? Người nọ trở về? Có ý gì đây? A! đáng chết! Tên hỗn đản này dám cả gan cắm cây kim chết tiệt đó vào chân anh.

Chẳng lẽ người nọ hiện giờ không ở đây sao? Chính là bởi vì lý do này nên mới mất tích suốt mấy hôm? Vốn nghĩ bản thân đã vô vọng, nhưng không ngờ, mọi chuyện cứ như thế, luận lý thành chương mà biến thành sự thật, anh thậm chí còn không xác định được người nọ đã có người nào khác hay chưa? Nhưng bây giờ anh chỉ là một con mèo nhỏ vô dụng, anh phải làm sao cho phải đây? Phải làm sao để người nọ cam tâm tình nguyện một lòng một dạ trao trọn trái tim cho anh? Mẹ từng nói, nếu một ngày anh gặp được người chân ái mà định mệnh sắp xếp, thân thể anh sẽ cho anh biết chính là người đó chứ không phải bất kỳ ai khác. Những chuyện mà mẹ nói chưa bao giờ sai, cái cảm giác mãnh liệt đã kéo anh lên khỏi bờ vực tử thần ấy, anh nghĩ chắc cũng chẳng cần phải nghi ngờ làm gì. Chính là người nọ, thanh âm êm tai, bộ dáng nhìn rất dược, là một nam tử nhân loại.

"Meo meo ô ô..." Người kia đến khi nào mới trở về chứ hả? Lần đầu tiên trong suốt mấy mươi năm, anh mới biết "tưởng niệm" là gì.

Bịch! Bịch ! Bịch! Đang say ngủ, anh bỗng có một cảm giác phi thường mãnh liệt đánh thức. Là người kia đến! Là người kia đến! Vành tai khẽ rung động, dường như anh nghe được tiếng người xì xầm, trong đó có một thanh âm mà anh không tài nào nhầm lẫn được. Quả nhiên là người kia đã đến!!!

"Meo meo ô!!"

Cửa bật mở, anh trừng to hai mắt, là người kia! Đúng là cậu!

"Meo meo ô!! Meo meo ô!!"

Tựa như có một luồng điện chạy dọc toàn thân anh, người kia không bỏ mặc anh! Người kia đã về! Đã về rồi!

"Meo meo ô! Meo meo ô!!" Mau đến đây, mau tới đây, để anh ôm một cái!!

"A, dường như nó nhận ra cậu đó!"

"Meo meo ô! Meo meo ô!" Mau tới đây với anh.

Người nọ bước đến gần, anh vội vàng vươn chân ra, cố xuyên qua cái lồng sắt. Mau thả anh ra!!

"A, nó quả nhiên nhận ra cậu!"

"Meo meo ô ô! Meo meo ô ô! !Meo meo ô!" Mau thả anh ra!!! Miêu trảo của anh bị cậu nắm lấy, một dòng điện bỗng vụt qua trong thân thể anh, rồi chạy tán loạn khắp nơi. "Meo meo ô ô..." Vì sao đến bây giờ em mới chịu đến hả? Cái thứ khốn kiếp gì trên cổ thế này, làm sao anh ôm hôn em được chứ!!!

"Xin lỗi, mi bị thương, nhưng ta lại không thể ở bên cạnh chăm sóc mi, xin lỗi, ta đến trễ rồi."

"Meo ô." Đừng nói xin lỗi với anh, đến, đến đây, để anh ôm em một cái nào. Mùi vị thanh khiết, sạch sẽ, không vương nhiễm mùi vị của bất kỳ nam nhân, hay phụ nữ nào. Người này là của anh! Của một mình anh!!"

"Có thể bỏ cái này xuống được không?"

"Cái vòng này là để phòng ngừa trường hợp mèo liếm vết thương, chậc, bây giờ cậu có thể gỡ ra cho nó, nhưng những lúc cậu không có bên cạnh, tốt nhất vẫn nên cho nó đeo vào thì hơn."

"Được."

Cái thứ đág ghét trên cổ, cuối cùng cũng được gỡ ra, anh không thể chờ thêm một giây nào nữa mà tham lam hít ngửi thêm hương vị của cậu, cọ xát mùi của mình lên thân thể cậu. Thì ra cảm giác khi bản thân được ở cùng người định mệnh của mình lại tuyệt với đến thế này, thật thoải mái, thật thoải mái, vô cùng, vô cùng thoải mái.

Đắm chìm trong cảm giác thoải mái đến tê dại, chờ đến khi anh định thần lại thì đã theo cậu lên xe mất rồi. Người nọ muốn dẫn anh đi sao? Cũng hay. Nếu không thì với tình trạng của mình hiện tại, anh lại phải tốn công nghĩ xem nên dùng cách nào để cậu mang anh ra khỏi cái bệnh viện thú y chết tiệt đó.

"Blue, ta kêu mi là Blue được không? Blue trong tiếng anh có nghĩa là màu lam, khi vừa nhìn thấy mắt của mi, ta đã nghĩ ngay đến cái tên này đó!"

"Meo..." Tùy tiện, chỉ cần em thích là được rồi. Ừm? Sao lại bắt anh phải đeo cái thứ khốn kiếp này nữa!!!!! Anh không phải là mèo! Không được phép dùng cái thứ vòng xấu hổ chuyên áp lên người lũ chó mèo mà đặt lên cổ của anh!!!

"Nếu mi hứa không liếm miệng vết tương, ta sẽ không bắt mi đeo cái thứ này nữa, chịu không?"

"Ngào ngào ngào!!" Anh không phải con mèo!!!

Hô, cái thứ chết tiệt trên cổ cuối cùng cũng được gỡ xuống. Duỗi cổ liếm láp tay của cậu như tuyên bố chủ quyền lãnh thổ của bản thân. Cậu là người hầu của anh, ngọt quá, ăn thật vừa miệng. Nhưng đáng chết, bây giờ ngoại trừ liếm ra, cái gì anh cũng không làm được!!!

"Blue, ngủ thêm chút nữa đi, chúng ta còn khoảng nửa tiếng nữa mới về đến nhà."

"Meo ô."

Nhà? Ừm, cũng đúng. Bắt đầu từ hôm nay, anh đã có nhà của chính mình rồi. Mặc kệ người này đã có người yêu hay chưa, mặc kệ có kẻ nào dám mơ tưởng đến người này đi chăng nữa, từ giây phút này trở đi, người này chính là của anh – Đề Cổ Cát Kha. Được rồi, nể tình gặp được người hầu thân yêu của mình, anh sẽ nhân từ tha cho Cam Y một mạng. Nhưng mà hiện tại, anh vẫn không biết người hầu của mình tên là gì.

"Blue, ta tên là Khổng Thu, hoan nghênh mi trở thành một thành viên trong nhà của ta, nhưng có điều nhà ta chỉ có mỗi mình ta, mi sẽ không ngại đâu nhỉ."

Nhà của em chỉ có thể có một người mà thôi, như vậy tốt quá rồi còn gì. Khổng Thu? Thu Thu? Tên của người hầu yêu dấu dúng là nghe hay quá đi mất. Thu Thu, đến một ngày nào đó em sẽ biết, anh không phải là mèo, anh là chủ nhân của em, là chủ nhân mà thượng đế đã định cho em.

Anh lại một lần nũa vì thân thể suy yếu mà khép mắt lại dưỡng thần, tuyệt đối không bao giờ cho phép bản thân chật vật như thế này thêm một lần nào nữa. Bố Nhĩ Thác, như ngươi mong muốn, ta sẽ nhanh chóng đạt đến Cung, ngày đó cũng chính là ngày chết của ngươi. Vốn ta định sẽ chừa lại cho ngươi nửa cái mạng, nhưng chính vì tên hỗn đản nhà ngươi mà ta không ôm được người hầu của mình, ta thề không bao giờ buông tha cho ngươi!

"Blue, đói bụng sao?"

"Meo.." Đói muốn xỉu rồi.

"Vậy về nhà ta mở Whiskas cho mi ăn nha!"

"Meo meo ô!" Không! Anh không phải là mèo !!!!

PN1 - Chương 2 Thượng

"Blue, ta đi tắm, mi ngoan ngoãn nằm trên giương đi nghe chưa, không được liếm vết thương đâu đó."

Đầu bị vỗ vỗ, mặc dù anh rất ghét bị người ta đối xử như một con mèo hạ đẳng, bất quá, người này lại là ngoại lệ. Chỉ cần người này thích, anh nguyện ý tạm thời làm một con mèo bé nhỏ ngoan hiền. Bất quá..... trợn to hai con mắt mèo, anh nhìn trân trối không chớp mắt, nhìn Thu Thu của anh đang không chút ngại ngần mà cởi quần áo chuẩn bị đi tắm. Tách tách tách... mọi người không phải tò mò đâu, đây chẳng qua chỉ là tiếng nước miếng của anh đang rơi thôi. Dáng người của Thu Thu quá là đẹp, đẹp mê hồn. Đáng chết! Vì tên khốn nạn kia mà hiện tại anh phải làm một con mèo!!!!

Trơ mắt nhìn Thu Thu chỉ mặc mỗi cái quần tam giác tung tăng cầm theo khăn bông bước vào phòng tắm, anh buồn bực ghé vào giường, cố gắng hoạt động nửa phần thân dưới, nhưng chẳng mấy khả quan, lúc bị phế sạch năng lực, lại còn bị xe cán qua, xương đùi của anh không bị vỡ nát đã là vạn hạnh lắm rồi. Tiếng nước ào ào từ trong phòng tắm truyền ra, khiến anh không khỏi nuốt ngược mấy ngụm nước miếng, anh thật muốn dùng đôi tay "bình thường" sờ lên thân thể của Thu Thu, hay dùng đôi môi "bình thường" hôn nhẹ lên toàn thân Thu Thu...

Nhìn nhìn miêu trảo của mình, anh không khỏi thở dài, lập tức lại càng thêm thống hận tên gia khỏa đáng chết đã hại anh ra nông nỗi này. Bất quá nghĩ đến tên đó, hai mắt anh khép rồi lại híp, dù sao tên đó cũng là nhân vật quan trọng, nên cần được anh "chăm sóc đặc biệt" kèm khuyến mãi vé du lịch một chiều về miền Cực Lạc mới xứng đáng.

Lại nói tiếp, cũng phải trách cả anh, nếu không phải anh lười biếng bấy lâu nay, có lẽ anh đã sớm tìm được Thu Thu rồi, như vậy ThuThu sẽ không phải yêu đơn phương cái tên Dư Nhạc Dương gì gì đó. Tên khốn nạn đó cái gì cũng thua anh cả vạn dặm, một phần vạn cũng chẳng bằng, vậy mà lại có thể khiến cho Thu Thu "của anh" thương tâm khổ sở, thậm chí còn khóc vì hắn nữa. Anh không sao quên được tối cái hôm Thu Thu ôm lấy anh, thống khổ tâm sự với anh, nói cho anh nghe rằng mình yêu hắn thế nào, đủ chuyện trên trời dưới đất của hai người.

Tạm thời chỉ là một con mèo, nên anh chỉ có thể không ngừng liếm Thu Thu để cậu vơi bớt thống khổ. Anh muốn nói cho Thu Thu rằng, cậu không cần phải thương tâm vì một tên nhân loại hạ đẳng đó, bởi vì kẻ kia không phải là người định mệnh của cậu. Nhưng tất cả những gì từ miệng anh phát ra chỉ toàn là "meo" với "ngao". Bất quá cũng chẳng sao, chỉ cần hai chân anh khỏe lại, không bao lâu nữa anh sẽ có thể "bình thường" mà ôm ấp Thu Thu vào lòng mình, anh có tự tin sẽ làm được điều này, bởi vì anh là Đề Cổ Cát Kha, là thành viên duy nhất có mang hỏa diễm lam sắc trong gia tộc Tát La Cách của thế hệ này, là Đề Cổ Cát Kha nhất định sẽ trở thành "Cung".

Tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại, anh vội vàng thu hồi tâm tưởng, thoáng lộ ra vẻ lo lắng trong chốc lát, cửa phòng tắm bật mở, anh xoay người lại nhìn, chỉ cảm thấy mũi mình nóng lên. Thu Thu của anh thật xinh đẹp, làn da ửng hồng vì nước nóng, nếu không phải trên eo còn đang quấn cái khăn chướng mắt kia thì tốt biết mấy. Thình thịch .... Lấy ra, ThuThu, mau lấy cái khăn tắm chướng mắt đó ra cho anh, anh muốn ngắm body của em cơ...

Một vật thể màu trắng bay "véo" một tiếng, rồi gọn ghẽ đáp lên mặt anh, tầm mắt nhất thời bị che mất, anh ảo não dùng vuốt kéo cái khăn lông xuống, bất mãn kêu gào: "Meo meo ô meo meo ô."

"Blue, đáng lẽ tối nay ta định tắm cho mi."

"Meo meo..." Vậy sao lại không tắm?

"Bất quá, trên diễn đàn nói tốt nhất nên tắm ít một chút, ở trong nhà sạch sẽ thì tháng chỉ cần tắm hai lần là được rồi, nếu không lông mi sẽ bị xấu đí đó."

"Meo meo meo ngào ngào ngào!!!" Anh không phải là mèo mà! Anh không thèm quan tâm cái đám lông lá này có bị xấu đi hay không! Anh chỉ muốn nhìn em tắm thôi!!!

"Ok ok, nếu mi không ngại thì từ mai ta sẽ tắm cho mi, chịu chưa?"

"Meo meo ô..." Cứ nghĩ đến ngày mai sẽ được ngắm nhìn body của Thu Thu, anh không khỏi lại nuốt xuống mấy ngụm nước miếng. Ủa? Sao ThuThu vẫn quấn khăn tắm vậy nè? Thu Thu, mau cởi ra đi.

"Blue, ngày mai ta phải đến studio chụp ảnh cho một ngôi sao, Mục Dã cũng đi cùng, cho nên mi ở nhà một mình được không? Trước khi đi ta sẽ chuẩn bị đồ ăn cho mi đầy đủ. Để tránh chuyện mi gặp Mục Dã rồi lại mất hứng." Người nào đó không sợ chết đã tiện tay tháo khăn tắm bên hông xuống, rồi lấy từ trong tủ quần áo ra một cái quần lót mới định mặc vào, hoàn toàn không để ý thấy có một con mèo đang trợn trừng mắt nhìn mình, hai mắt to ngang ngửa hai quả bóng bàn luôn.

Thu Thu sao lại mặc quần nhanh vậy làm gì chứ, anh vẫn còn chưa xem đủ mà. Liếm liếm miệng, lúc này anh mới hậu tri hậu giác ra vừa rồi ThuThu đã nói cái gì đó với mình.

"Meo meo ngao ngao ngao..." Vì cái gì lại là tên khốn Mục Dã kia chứ! Anh chán ghét Mục Dã, so với tên khốn Dư Nhạc Dương kia còn ghét ghét ghét hơn gấp trăm ngàn lần. Anh thu hồi lời nói vừa rồi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net