Dạng Chân Ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âu Lạc Diễm chớp mắt, mi mắt khẽ rung động một hồi, còn đưa tay lên dụi mắt mấy cái mới có thể nhìn rõ quang cảnh trước mắt. Đến khi thật sự nhìn rõ, trước mắt cậu tựa như có cả vạn con thảo nê mã nhảy qua. Tất cả đều như cười nhạo một sự thật rằng, Âu Lạc Diễm hôm nay đã bị một con ngựa giả cùng một tên đàn ông làm đến ngất đi. Ha!

Nhị ca, rồi sẽ có ngày anh bị cả vạn tên đàn ông đè lăn qua lăn lại, hơn nữa còn chết do THƯỢNG – MÃ – PHONG !!!

Có một tiếng nói, rất khẽ, cũng rất khó nghe ra người kia là đang nói tới điều gì. Âu Lạc Diễm khẽ nheo mắt, tròng mắt chớp động đảo tới nửa gương mặt anh thần tuấn lãng của Lăng Thiệu, nháy mắt động tâm. Ai nha, thì ra sếp tổng đại nhân cũng rất đẹp trai, tất nhiên là không thể đẹp bằng ông đây được rồi!

Lăng Thiệu hình như là đang nghe điện thoại, còn cố ý đè thanh âm thấp xuống, này là không muốn đánh thức cậu hay đang ra ngoài ăn vụng vậy! Không được, tên này đã là của ông rồi, không thể nào cứ thế ra ngoài ăn vụng chứ!

Lăng Thiệu vẫn đang nói truyện, không để ý là cậu đã dậy, bởi vậy đến khi móng vuốt nhỏ nào đó giơ lên giật điện thoại ra, Lăng Thiệu giật mình muốn ngã ngửa ra đằng sau.

Âu Lạc Diễm đặt điện thoại lên tai, trực tiếp nghe máy.

“Lăng tổng, lần hợp tác này thật sự rất có lợi cho Lăng thị của ngài cũng như X thị của chúng tôi, liệu ngài có thể…”

Còn chưa nghe hết câu, điện thoại đã bị giật ra, mông nhỏ bị đánh một cái đau điếng.

“A! Anh làm gì vậy, đau quá!”

Âu Lạc Diễm nghe thấy âm thanh của mình có chút khan, có thể là do lúc nãy rên rỉ quá lớn rồi, ài…

Ngược lại, Lăng tổng sau khi nghe tiếng của bạn nhỏ nào đó liền thấy toàn thân khô nóng, lại vỗ một cái lên cặp mông vểnh của cậu.

“Tiểu yêu tinh! Cmn sao em lại dụ người như vậy chứ, hay là cái lỗ nhỏ này còn muốn nữa~”

Nhận thấy bàn tay đang sờ mông mình có xu hướng công thành, Âu Lạc Diễm không khỏi căng thẳng cúc hoa.

“Anh, anh mau bỏ tay ra! Yêu tinh gì chứ! Thả tôi ra!!”

“Ngoan, đừng động…”

Âu Lạc Diễm vô cùng nghe lời mà nằm im không nhúc nhích nữa. Có cái gì đó, cứng cứng, đang chọc vào bụng cậu…

A a a a a a a … Ông còn quá trẻ để chết mà!! Tại sao!? Vì cớ gì mà ông lại có dính dáng tới tên tinh trùng thượng não này cơ chứ! Yamete~

“Lăng… Lăng tổng, anh, trước hết cứ bình tĩnh, thả tôi…”

Lời nói chưa ra khỏi miệng lập tức bị nuốt ngược vào trong bụng, đầu lưỡi hai người vì tiếp xúc đột ngột mà trở nên tê dại quyện chặt vào với nhau, Âu Lạc Diễm nhíu chặt mày, tay không tự chủ mà chạm nhẹ lên vùng ngực của Lăng Thiệu, qua lớp áo sờ cơ bụng, yết hầu rung động. Quả thực là từng múi thịt đều rắn chắc tới cực điểm, sờ vô cùng thích! Chỉ là, không biết trước cậu đã có bao nhiêu cô gái chạm vào đây rồi.

Nghĩ đến đây, hứng thú gì đó đều bay sạch, cậu cắn mạnh một cái lên môi Lăng Thiệu, nghe người kia la oai oái mà buông cậu ra, lặng lẽ lăn vào trong góc giường. Lăng Thiệu phẫn hận nhìn bạn nhỏ nào đó, cực kỳ muốn giơ ngón giữa lên xong lại đè xuống, tiến đến gần ôm người kia vào ngực.

“Bảo bối, sao vậy?”

Phía dưới bị căng tới có chút khó chịu, khiến giọng nói trầm ổn thường ngày chứa chút uất ức.

Âu Lạc Diễm nghe hắn nói vậy càng cuộn chặt mình, cái xưng hô “Bảo bối” ngọt ngào này sao mà nói ra thuận miệng như vậy chứ! Đã nói với bao nhiêu người rồi hả hả hả!

Thấy bạn nhỏ nào đó không nói gì, Lăng Thiệu nhíu mày. Không biết tên nhóc này lại nghĩ lung tung gì nữa đây.

Hắn xoa đầu cậu, môi đưa sát tới bên tai cậu thì thầm.

“Anh muốn em rồi.”

Câu này nói ra quyến rũ tới nhường nào chứ, nhưng Âu Lạc Diễm nghe xong lại muốn phát điên lên. Tên khốn kia, muốn muốn cha nhà ngươi ấy! Có nghe không? Ông đây đang bực có được không hả!? Vậy mà tên hỗn đản nhà ngươi lại suốt ngày làm với làm, cái đồ tinh trùng thượng não khốn nạn sở khanh! Cậu lập tức dẩu môi quay đầu sang hướng khác, đúng là thái độ ông đây đang dỗi.

Đến tuyệt chiêu cuối cùng cũng không có tác dụng, Lăng Thiệu chỉ còn cách thở dài. Không biết lại giận dỗi gì rồi. Lăng Thiệu vuốt nhẹ lên tóc cậu, lực đạo vừa vặn, Âu Lạc Diễm thoải mái mà “Ư” một tiếng trong họng, lại hừ hừ bĩu môi quay mặt đi, vô cùng đáng đánh.

Lăng Thiệu trầm mặc, cúi xuống liếm vào gáy cậu, tiếng kêu kia vô thức đã chọc trúng điểm manh của vị sếp tổng nào đó, khiến thứ trong quần càng them căng cứng khó chịu. Thật sự không chịu nổi nữa.

Đầu lưỡi hắn lướt qua gáy cậu, cắn lên đó rồi lại nhẹ nhàng hôn lên, cực kỳ cưng chiều, bàn tay nọ đang vuốt ve cánh mông cong cong nãy giờ cứ xoay qua xoay lại của người nào đó, ngón tay vân vê trước cửa huyệt mê người. Cơ thể này quả không hổ thẹn với ba chữ tiểu yêu tinh mà!

Yết hầu hắn rung động, còn liếm môi một cái. Cơ thể dâm đãng này, chỉ thuộc về mình hắn mà thôi! Nhất định!

Cánh tay nhàn rỗi kia đang xoa nắn hạt đậu nhỏ trên ngực cậu, đến khi nó cứng lên mới lưu luyến rời đi. Lăng Thiệu lật cậu nằm ngửa ra, ánh mắt đục ngầu. Âu Lạc Diễm vốn đang được liếm phần da sau gáy tới thoả mãn, cảm giác hắn rời đi đột ngột, khó chịu mà “Ư” một tiếng bất mãn, đôi mắt khẽ nheo lại, môi khép mở có chút gấp gáp.

Lăng Thiệu cũng nheo mắt một cái, cầm cự vật của mình đặt vào cái miệng đang thở gấp của cậu, khẽ thở ra một tiếng. Có lẽ Âu Lạc Diễm sau lần đầu tiên đã xem qua sách, kỹ thuật khẩu giao tiến bộ vượt bậc, mà có thể cũng do cậu đang động tình, đầu lưỡi mềm mại mà linh hoạt liếm láp cự vật của hắn một lần từ trên xuống dưới, rang nanh chạm vào cũng chẳng thấy đau, hơn nữa còn cực kỳ thoải mái. Âu Lạc Diễm mút cự vật to lớn đang hoành hành trong miệng mình, đầu lưỡi gian xảo liếm vào đầu cự vật, khoang miệng nháy mắt được lấp đầy. Chẳng rõ tại sao lần này vị tanh nông quen thuộc của tinh dịch không còn làm cậu thấy kinh tởm như trước, thậm chí còn có chút… “ngon”?

Lăng Thiệu còn đang muốn xin lỗi cậu vì không báo trước mà bắn vào miệng cậu, đã thấy bạn nhỏ nào đó dịch chuyển yết hầu, đem toàn bộ chỗ tinh dịch mới được bắn ra kia nuốt thẳng vào bụng, còn liếm mép như thể chưa thấy thoả mãn. Lăng Thiệu nuốt nước miếng, môi cong lên một độ cong tuyệt đẹp.

“Sao thế, ‘con’ của anh ngon vậy à?”

“Ngon”

Thấy người nào đó quả quyết gật đầu, chỉ hận không thể ăn nhiều hơn một chút, nụ cười của Lăng tổng có chút cứng đờ, không nghĩ ngợi đè cậu xuống giường. Hắn kéo ngăn tủ lấy ra một chai KY (Khụ, ở Việt Nam mình hay gọi là dầu ăn =)))))) cùng một gói nhỏ nào đó, đưa lên miệng cắn vào vỏ xé ra rồi đưa cho cậu.

“Đeo vào giúp anh”

Lời hắn nói ra, không biết có bao nhiêu phần mị lực, chỉ thấy Âu Lạc Diễm kéo áo mưa ra khỏi bao ngậm vào miệng, sau đó vô cùng chậm rãi ngậm lấy cự vật của hắn. Lăng lão nhị mới nãy còn ủ rũ lập tức thẳng lưng, chọc thẳng vào miệng cậu. Lúc cậu nhả ra, chiếc áo mưa đã đeo vào phân nửa. Âu Lạc Diễm nhìn chằm phần còn chưa đeo bao, nhìn tiếp xuống dưới là túi tinh hoàn đầy ắp, cúi đầu cắn lấy áo mưa mà kéo xuống, khi kéo đến tận cùng còn trêu chọc hắn liếm vào phần gốc cự vật, ngậm luôn túi tinh hoàn vào miệng.

Lăng Thiệu nhìn cậu hết lần này tới lần khác thủ phục trước mình, tận tình hầu hạ, đáy long trào dâng cỗ cảm xúc thoả mãn cực điểm. Hắn nắm tóc cậu, kéo mặt cậu đối diện mình, khoé môi câu lên nụ cười thoả mãn.

“Rất ngoan.”

Âu Lạc Diễm cúi đầu, che dấu nét ửng hồng trên khuôn mặt, nhưng vẫn không thể che hết cả cơ thể đang xích loã trước mặt Lăng Thiệu được. Cần cổ ửng hồng trực tiếp khiến cậu bại lộ.

Lăng Thiệu không vạch trần cậu, chỉ cảm thấy hôm nay nhóc con này sao mà dễ thương tới vậy chứ!

#WARNING R18
(Chỉ là phút giây lầy lội vì lần đầu được viết cái này của tác giả thôi, đừng để ý :3)

Ngón tay hư hỏng chạm tới đôi môi Âu Lạc Diễm, tưởng như chỉ lướt nhẹ qua lại dừng lại ở đó, lưu luyến không muốn rời đi. Cậu mấp máy môi, ngậm chặt lấy ngón tay nào đó trong miệng, đầu lưỡi mới nãy còn bao lấy cự vật to lớn của Lăng Thiệu giờ lại liếm ngón tay hắn, quả là mê người tới cực điểm!

Lăng Thiệu thở ra một hơi thoả mãn, được cậu liếm ngón tay thế này quả thực là một điều vô cùng kích thích, nhưng nhìn ngón tay thoải mái như vậy, Lăng lão nhị có chút ghen tỵ rồi đó.

Quang cảnh mà Lăng Thiệu nhìn thấy nhiều nhất từ nãy tới giờ chính là cặp mông vểnh của Âu Lạc Diễm lắc qua lắc lại, Lăng lão nhị đã có tinh thần tác chiến ba trăm hiệp từ nãy tới giờ rồi đó.

Dường như Âu Lạc Diễm cũng nhận ra điều này, cậu ngước mắt lên nhìn hắn, trong mắt đều là “Muốn làm muốn làm”, Lăng Thiệu híp mắt, ngón tay rời khỏi miệng Âu Lạc Diễm, còn tiện tay nâng cằm cậu lên.

“Muốn thì phải nghe lời.”

Cậu xì một tiếng, nhìn sang bên cạnh, dù ông có bảo không muốn làm thì ngươi cũng vẫn đè ông xuống đây thôi, dù nghĩ vậy mà vẫn làm ra vẻ e thẹn, còn gật nhẹ đầu một cái tỏ ý chấp thuận.

Dù sao áo mưa cũng đã mặc sẵn từ trước, còn là hai bên ngươi tình ta nguyện, bởi vậy Lăng Thiệu cũng muốn thử làm chút truyện kích thích, dù sao ngay bên cạnh còn có sẵn dụng cụ.

Nhận thấy ý cười nguy hiểm của hắn, Âu Lạc Diễm cảm thấy cúc hoa căng thẳng,. Tên biến thái này không phải lại suy tính gì chứ…

Âu Lạc Diễm thấy thực hối hận. Nếu không phải cậu tò mò thì đã không vào căn phòng đó, nếu không vào căn phòng đó thì đã không phải ngồi lên con ngựa sắt kia, nếu không phải ngồi lên con ngựa sắt kia đã không bị làm đến chết đi sống lại, cũng sẽ không phải quay lại căn phòng đó lần nữa như hiện tại.

Trước mắt là một mảnh tối đen, hoàn toàn không thấy một chút ánh sáng nào, không phải vì bên ngoài trời tối mà bởi mắt cậu đang bị bịt kín. Mất đi một giác quan, các giác quan còn lại trở nên cực kỳ nhạy bén. Bởi vậy cậu cảm nhận rất rõ ràng miệng của mình đang ngậm một mảnh kim loại tròn, khiến cậu không thể ngậm miệng lại. Hai tay còn bị trói phía sau, cảm giác làn da ma sát với kim loại lành lạnh quả thật không tốt chút nào.

Âu Lạc Diễm nhíu mày, Lăng tổng của cậu khẩu vị thật nặng mà…

Tâm trí vẫn còn đang treo chín tầng mây của Âu Lạc Diễm bởi vì tiếng cười nhẹ bên tai mà bị kéo trở lại.

“Bảo bối, có thích không?”

Âu Lạc Diễm muốn phun tào! Chẳng lẽ nếu ông nói không thích ngươi sẽ tha cho đoá cúc non dại của ông đây chắc!? Chuyện này vừa nghe qua đã thấy phản khoa học rồi có được không!!!

Bởi vậy cậu thực ngoan mà gật đầu một cái. Đừng nhìn nữa, ông đây thật sự là đang dối lòng đó, một chút thoải mái đều không có!

Khoé môi Lăng Thiệu câu lên một nụ cười, phản ứng rất tốt, nên thưởng một chút mới đúng chứ nhỉ~

Âu Lạc Diễm có chút ngượng ngùng. Dù cậu không thấy được gì, nhưng tư thế hiện tại của cậu nhất định rất đáng xấu hổ cho mà xem! (///~///)
Bởi vậy vành tai của cậu đỏ lên, dấu hiệu khả nghi này không thể qua khỏi mắt vị Lăng tổng nào đó, bởi vậy tâm trạng hắn phi thường hài long, quyết định đối đãi cậu ôn nhu một chút.
Hắn thò tay xuống ngăn kéo tủ, lấy ra một chuỗi tràng hạt màu hồng phớt, đông thời lấy ra cả một chiếc điều khiển nho nhỏ. Chỉ tưởng tượng cảnh thứ này ở bên trong cậu rung liên hồi, khiến cái miệng nhỏ kia thốt ra thứ tiếng dụ hoặc ấy là hắn đã không thể kiềm lòng nổi rồi.

Lăng Thiệu liếm lên xương quai xanh cinh đẹp, đồng thời từ từ đưa trứng rung hồng phớt vào bên trong cậu. Đây là lầ đầu tiên hắn sử dụng thứ này, bởi vậy có chút chờ mong đối với công dụng của nó. Âu Lạc Diễm bỗng nhiên thấy hậu đình có dị vật xâm lấn lập tức kẹp chặt lại, khiến quả trứng rung mới vào được một nửa chui tọt vào bên trong. Cậu lập tức rung mình, thứ lành lạnh không biết là gì kia hình như đã chui hẳn vào bên trong, không quá mức đau đớn như khi cự vật của Lăng Thiệu tiến vào nhưng lại khiến lỗ nhỏ chịu lạnh một trận. Còn chưa kịp hiểu đó là thứ gì, viên thứ hai đã tiến tới. Môi Âu Lạc Diễm mím chặt, ông nhịn!

Đến khi viên cuối cùng vào bên trong, rốt cuộc Âu Lạc Diễm rốt cục cũng rõ đây là thứ quái quỷ gì. Lại… Lại có thể nhét thứ đó vào bên trong cậu, quả là đáng giận!

Cậu đang muốn mở miệng trách móc hắn, đột nhiên lại cảm thấy là lạ. Cảm giác này… thật lạ…

“Hah… Anh, a! Anh, cho cái gì vào, trong vậy… hah hah… khó chịu… khó chịu…”

Mới chỉ nấc đầu tiên mà đã như vậy, trong mắt Lăng Thiệu là một mạt ý cười.

“Thoải mái lắm có đúng không?”
Nhìn cơ thể cậu mềm oặt ngã vào long mình, Lăng Thiệu cảm thấy có chút đắc ý. Lại nhìn tới cái eo nhỏ của cậu bởi mật độ rung của trứng rung mà khẽ đung đưa, ánh mắt của hắn nhất thời tối lại. Mới vây đã sắm vai yêu tinh dụ người! Quả là tên nhóc hư hỏng mà!

Hắn đổ lên chân cậu một dòng chất lỏng, trục tiếp đặt Lăng lão nhị cứng rắn của mình vào giữa hai chân cậu cọ xát. Âu Lạc Diễm đang chìm trong khoái cảm của trứng rung, không để ý Lăng Thiệu đang đùa giỡn mình.

Hắn sau khi thử cọ qua chân cậu tình cờ chọc trúng hai quả trứng của Âu Lạc Diễm, chỉ nghe cậu “A~” một tiếp, bắn thẳng lên ngực mình. Trứng rung này đúng là quá tốt đi.

Hắn liếm phần da mềm sau gáy cậu, duyện cắn mấy lần, đến khi nó tím lên mới chuyển qua vùng da trên vai cậu gặm. Còn gặm tới hăng say.

Lăng Thiệu với tay lấy điều khiển, tăng độ rung lên hai nấc rồi ném ra ngoài. Độ rung của trứng tang lên, Âu Lạc Diễm là người cảm thấy rõ ràng nhất. Cơ thể cậu liền co lại, giống như thể làm vậy sẽ giảm cảm giác lạnh khi quả trứng kia ma sát với nội tràng. Lạnh quá…

Lăng Thiệu nắm cằm cậu xoay tới chỗ mình, liếm lên má cậu, ở đó cắn một cái mới thoả mãn.

Thân thể cậu có chút dính do mồ hôi nhễ nhại chảy ra, nhưng cảm giác này  không hề kinh khủng một chút nào, ngược lại còn khiến Lăng Thiệu muốn dính chặt lấy cậu, cứ như vậy ôm mãi không dời.

Âu Lạc Diễm nhíu chặt mày, khoé mắt có chút ướt. Cảm giác này… thực sự rất khó chịu… nhưng cũng rất thoải mái… làm cho cậu muốn kêu lên thứ tiếng dâm đãng đó. Rốt cục đã hiểu được cảm giác của diễn viên phim 18+!

Bất chợt, những quả trứng rung trong cơ thể cậu động đậy, không phải, là đang được kéo ra bên ngoài! Tên biến thái kia, vậy mà vừa để chúng hoạt động, vừa kéo ra bên ngoài, muốn bức cậu chết có phải không hả!!?

“Dừng, dừng lại, khốn nạn…”

Mạc: Sorry các tình yêu, đến đây mị cmnr 😌😌😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#caoh #danmei