꧁༺Chương 2 : Lần Đầu Gặp Mặt༻꧂

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua một đêm bão tuyết sáng hôm sau lại là một ngày đẹp trời

Tiếng ngáp dài của thiếu niên từ trong ngôi nhà nhỏ đi ra

" Hờ...... Sáng sớm thật là mệt mỏi nha ~ " Thiếu niên biểu tình vẫn chưa tỉnh ngủ lấy tay dụi mắt nhìn trời rồi chạy vội vào trong lớn tiếng kêu lên

" Sư Phụ , sư phụ bên ngoài tuyết đã ngưng rồi đệ tử xuống núi mua ít lương thực nha ~ " Nói rồi mở cửa phòng đập vào mắt là hình ảnh tuyệt mĩ của thiếu niên bạch y đang tựa người trên cửa sổ nhìn ra ngoài

" Ừ đi sớm về sớm " Thanh âm trầm lặng từ bạch y thiếu niên vang lên....

Nghe tiếng của sư phụ lập tức vui vẻ phóng ra ngoài để lại mấy câu " Sư phụ ở lại cẩn thận nhé tên kia hắn sắp tỉnh dậy rồi , con đi đây sẽ sớm quay về ~ "

______________________________________

Mơ màng trong giấc mộng lại trải qua cuộc chiến đẫm máu giành lấy ngôi vị phút chốc lại đứng trước mặt cái chết sự từ bỏ , sự mệt mỏi khiến hắn bất lực , nhưng tại sao lúc hắn liền buông xuôi lại nhìn thấy y tuy trong trí nhớ không rõ ràng nhưng hắn có cảm giác y là nguồn sống của hắn , giúp hắn một lần nữa được cảm nhận ấm áp từ ánh sáng,.....

Đôi mắt nam tử từ từ mở ra mọi thứ trước mắt đều mờ nhạt rồi dần dần thấy rõ ràng mọi thứ , ánh sáng làm hắn thấy rõ hắn đang ở trong một căn phòng gỗ nhỏ đồ dùng trong phòng rất đơn sơ dường như là nhà của người dân , hắn bật người dậy thì cảm giác đau đớn từ phía ngực truyền đến.... Mới ý thức được mình bị thương rồi ai đó mang mình về đây vết thương cũng được băng bó ....

Từ bên ngoài tiếng đàn thanh thản vang lên từng giai điệu trầm thấp có lẫn một chút bi ai .... Hắn theo tiếng đàn từng chút đi ra ngoài không còn cảm thấy vết thương trên người đau nữa....

Ánh sáng bên ngoài phản xạ lại qua đôi mắt hắn là thân ảnh thiếu niên bạch y ngồi tựa dưới gốc cây đào , tựa như cảnh tiên được khắc họa , những cánh hoa đào cứ thể phất phơ bay tản theo làn gió giữa một nơi phủ đầy tuyết trắng xóa cây đào có thể nở hoa ? Đây có thể nào là cảnh tiên giới
? Không nghi ngờ gì nữa nhất định là vậy hắn bị thương nặng như vậy hơn nữa tên kia dùng một mũi tên rồi bỏ đi khẳng định đó là kịch độc không thuốc chữa . Cho dù thần tiên cũng không thể cứu hắn như vậy hắn đã chết ư , hiện giờ hắn đang ở nơi tiên giới sao ?

Tiếng đàn ngưng thiếu niên bạch y đứng dậy đi đến trước mặt hắn

*** Đẹp quá hắn chưa bao giờ thấy ai đẹp như vậy cho dù trong cung có vạn ngàn người tuyệt sắc giai nhân thì y là người đẹp nhất mà hắn gặp. Khuôn mặt như được từng chút vẽ lên đôi mắt phượng màu xanh biếc như viên lưu ly , đôi môi anh đào , chiếc mũi nhỏ nằm cân xứng bên mặt phác lên với khuôn mặt trái xoan lạnh lùng điềm tĩnh ,vóc người hơi gầy yếu tựa thư sinh , làn da trắng tuyết vận bạch y đứng giữa nơi phủ đầy tuyết tựa hồ y như một vị tiên , mái tóc đen mượt dài đến thắt lưng tùy ý được buộc xơi bay nhẹ qua làn gió lạnh.....

Giọng nói thanh lãnh của y vang lên

" Ngươi tỉnh "

Hắn nhìn khuôn mặt của y ấp úng trả lời :

" Ừm...m tại hạ tên Nam Cung Kiệt cảm ơn công tử đã cứu mạng ta ..... "

" Chỉ tiện tay nếu ngươi đã khỏe thì nên rời đi " Nói rồi y đi ngang qua hắn một phút cũng không nhìn lấy hắn .

" Vị công tử này ngươi có thể cho ta ở lại thêm vài ngày ta tạm thời chưa thể trở về được còn có kẻ thù đang chờ ta , nếu được khi xong chuyện ta sẽ trở lại đền ơn công tử "

" 3 ngày ,... qua ba ngày ngươi phải rời đi còn nữa ta không cần đền ơn của ngươi , tốt nhất đừng nên trở lại đây "

" Đa tạ "

Thiếu niên bạch y cất bước đi vào phòng để lại bóng dáng thanh niên đứng ngây ngốc

** Người này rốt cuộc là người phương nào người thì đẹp nhưng tính tình thật cổ quái tên cũng không xưng hô còn nơi này nữa đây là địa phương nào quên mất hỏi y , Y chỉ cho mình ba ngày ở lại thì nên đối mặt với thử thách tiếp theo , nếu như đây không phải nơi tiên giới vậy chắc hắn vẫn là con người bằng thịt bằng da vậy độc trên người hắn là y giải sao ? Có lẽ y chính là thần y chăng ? **

Vết thương trên ngực hơi rách làm ý thức đau đớn của hắn trở lại , không suy nghĩ miên man nữa bước vào căn phòng ban nãy.

Nằm trên giường gỗ tiếp tục suy nghĩ bóng dáng của y thì bên ngoài truyền đến tiếng nói to lớn vang lên :

" Sư phụ con về rồi "

Hắn bật dậy đi từng bước mở cửa phòng thì thấy một thiếu niên thanh tú vác cái bao to chạy đến bên người hắn , đôi mắt đen to tròn nhìn hắn tỏa sáng như sao đêm , đầu lưỡi để lộ ra ngoài khẽ liếm đôi môi hồng hồng, nói to :

" A , vị đại ca này ngươi tỉnh rồi , ngươi thật là soái nha , nè nè ngươi gặp sư phụ ta chưa, y là người mang ngươi về đây nhưng ta là người chăm sóc ngươi mấy ngày nay ngươi tỉnh rồi cũng phải trả ơn cho ta đó "

Hắn nhìn thiếu niên trước mắt khẽ tiến lại phía sau vài bước ấp úng nói

" Vị này đây đa tạ ngươi đã chăm sóc ta , ta tên Nam Cung Kiệt khi ta khỏe rồi ta phải sắp xếp vài việc xong rồi ta sẽ quay lại trả ơn ngươi " Nói rồi cúi đầu tạ ơn .

" Hảo , ta tên Ngụy Kì Nhi ngươi có thể gọi ta là Kì , à còn nữa sư phụ của ta chắc ngươi có thấy qua y , tên của y là Trần Doanh Thu , tính tình của y hơi kì quái nên đừng bận tâm, còn nữa ngươi may mắn lắm mới được sư phụ cứu nha nếu bình thường số người sư phụ giúp đếm trên đầu ngón tay , còn nữa hôm nay ta sẽ đãi món ngon cho ngươi lâu lắm rồi ở núi tuyết Băng Phong này mới có người đến , nào nào trở về phòng của ngươi nghĩ ngơi đi ta có việc đi tìm sư phụ nếu có chuyện gì muốn nói thì đến gặp ta . "

" Tấm lòng của vị công tử Kì đây ta xin nhận đa tạ ngươi "

" Công tử gì chứ gọi ta Kì được rồi ngươi đi vào phòng nghĩ đi " Xoay người thanh niên kéo hắn vào phòng đóng cửa .

Thiếu niên đi sang căn phòng nằm gần cuối khẽ tiếng nói :

" Sư phụ ta về rồi có mang rất nhiều đồ ăn ngon nha ~ "

" Ngươi vào đây " Giọng nói trầm lạnh từ phòng truyền ra ngoài

Thiếu niên mở cửa bước vào phòng

" Sư phụ người sao vậy? " Giọng nói có chút lo lắng bước vào nhìn người nằm trên giường như bức tượng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm mình . "

" Ngươi đã nói gì với hắn "

" Con... Con chỉ muốn cho hắn biết tên của mình với sư phụ chỉ cho dễ xưng hô còn mấy lời còn lại con chỉ nói giỡn thôi ạ không có ý gì !!!! " Giọng nói giống muốn khóc cúi đầu xuống hệt như tiểu hài tử làm sai đang bị mẹ mắng .

" Ừ , ngươi đi làm việc đi " Nói rồi xoay mặt nhắm lại đôi mắt.

Đóng cửa nhẹ nhàng thiếu niên bước ra ngoài nghĩ ** Gì chứ ánh mắt đó của sư phụ là sao ? Ta đã làm gì sai càng ngày không hiểu nổi sư phụ **

                                (( Hoàn chương 2 ))

______________________________________

Hình minh họa cho e thụ khi lần đầu anh công nhìn thấy.... 😂😂😂

Ảnh minh họa cho e Kì nhé !!! 😘

Hình minh họa anh công khi bước ra ngoài căn phòng!!!! 😊😊😊

P/s : Từ giờ mỗi ngày 1 chương đăng lúc 00:00h =]]]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net