Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tà: "Anh zai! Hãy tin tưởng tôi! Chúng ta yêu nhau thật lòng!"

.

Cuối cùng vì sự an toàn của bản thân, tôi đành ngủ chung với Vương Minh. Đối với chuyện tự dưng có thêm một người vợ, Muộn Du Bình không hề nghi ngờ, tôi cũng chẳng biết hắn tự thuyết phục mình bằng cách nào. Tóm lại tôi chỉ cần hắn có thể đưa tôi đi theo là được.

Đội ngũ của chú ba xuất phát vào ngày mai, buổi sáng tôi đến đưa trang bị cho chú. Trước khi đi tôi còn cẩn thận bảo Vương Minh giúp tôi đặt vé máy bay đi Sơn Đông, nếu chú ba quyết tâm bỏ lại tôi, tôi phải chắc chắn rằng mình tới đó trước bọn họ.

Chú ba không có ở nhà, Muộn Du Bình cũng chẳng quan tâm lắm, hắn vừa vào nhà đã tìm ghế ngồi xuống bắt đầu ngẩn người. Tôi bồn chồn đợi hơn một tiếng thì chú ba mới về, chú vừa thấy tôi đã vứt cho 100 tệ bảo tôi ra ngoài ăn, chờ lát nữa lại đến tìm ổng. Tôi chụp biên lai, bắt chú phải trả lại ít nhất 10% tiền trang bị mới đồng ý trở về Ngô Sơn Cư. Chú ba lấy ví ra đưa cho tôi một xấp 20 tệ: "Tự về hay để Phan Tử đưa về?"

Phan Tử cũng đứng dậy, hắn là người rất thành thật, chú ba bảo hắn làm gì thì hắn chắc chắn sẽ làm theo. Thậm chí tôi còn hoài nghi lát nữa tôi kiên trì ăn vạ tiếp thì chú ba sẽ sai Phan Tử trói tôi lại rồi đưa về.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, dù sao tôi cũng mua vé máy bay rồi, bọn họ mang theo trang bị nên không thể ngồi máy bay được, chắc chắn tôi sẽ tới đó nhanh hơn bọn họ. Nhưng tôi quên mất một chuyện, Muộn Du Bình - người vừa biết được mình có vợ - vẫn còn ở đây, hắn vừa thấy chú ba tống cổ tôi về thì lập tức bước tới giải vây cho tôi: "Ngô Tà cũng đi."

Mặc dù chú ba đang tức giận nhưng có vẻ ổng không dám phản bác lại Muộn Du Bình, chỉ nói: "Tiểu Ca, thằng cháu tôi gà mờ lắm, dẫn nó theo chỉ tổ vướng chân thôi, để nó ở nhà đi, khi nào chúng ta về thì cậu lại đến tìm nó."

Tôi để tay phải ở sau lưng làm động tác "im lặng" với Muộn Du Bình, nhưng tôi quên rằng bây giờ Muộn Du Bình vẫn chưa hiểu động tác tay chuyên dụng của ba chúng tôi ở thôn Vũ. Hắn thấy tôi khua tay múa chân, tưởng đâu tôi đang nhờ hắn nói đỡ mấy câu.

"Ngô Tà phải đi."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi còn sợ Muộn Du Bình sẽ trực tiếp nói thẳng tôi là vợ hắn, đảm bảo chú ba sẽ đánh tôi chết tươi.

Chú ba liếc tôi một cái rồi lại nhìn Muộn Du Bình: "Thế này đi Tiểu Ca, không thì lúc về tôi gọi điện cho Ngô Tà để nó đón cậu được chứ? Thật sự không thể dẫn nó theo được, nó chẳng biết gì cả, như vậy không phải chỉ làm vướng chân cậu thôi sao."

Muộn Du Bình kéo mũ lại, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Cậu ấy là vợ tôi, tôi phải mang theo cậu ấy."

Đầu óc tôi bùng nổ, chú ba nổi trận lôi đình, lập tức vơ lấy cái bàn tính gần đó muốn đánh tôi một trận, Muộn Du Bình ra tay ngăn lại. Phan Tử lại giúp tôi cầu tình, sau đó quay sang hỏi tôi chuyện này là sao. Tôi cũng chưa biết nên giải thích thế nào, đành nói với chú ba rằng tôi thật sự không cố ý.

Chú ba tức đến mức sắp ngất, gào lên bảo tôi cút đi, tôi ủ rũ ra cửa ngồi xổm bên góc tường, định bụng chờ chú ba bớt giận rồi lại đi vào. Tuy nhiên mới ngồi chưa được một phút, tôi đã bị Muộn Du Bình kéo vào, hắn là người vô cùng cứng đầu và cố chấp, chuyện mà hắn đã nhận định rồi, cho dù có mười con trâu kéo lại cũng không khiến hắn đổi ý. Bây giờ hắn đã nhận định tôi là vợ hắn, vì vậy hắn không cho phép bất cứ ai dám bắt nạt tôi.

Giờ phút này, tôi đột nhiên thấy nhớ Vương Bàn Tử vô cùng.

Đội ngũ vốn định xuất phát vào hôm nay, nhưng vì chú ba tức đến nỗi không đi được nên đành dời lại hôm sau. Trong lòng tôi cực kỳ sốt ruột, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, Muộn Du Bình không thể ngồi máy bay, mà tôi với hắn cũng không thể đi trước, chỉ đành chờ chú ba bình tĩnh lại. Nhưng nếu hôm nay không đi, liệu chúng tôi còn gặp được Vương Bàn Tử hay không? Nếu tôi không gặp được Bàn Tử, làm sao tôi quay về được hả!

Chết thì chết thôi, tôi mở cửa phòng chú ba, chú đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Nghe thấy tiếng bước chân, chú không thèm mở mắt đã biết là tôi vào.

"Ngô Tà, chú tin mày không phải là người như vậy. Mày nói cho chú biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, vì sao mày lại nói dối?"

Não tôi bắt đầu hoạt động hết công suất, tính toán xem thử xác suất chú ba tin vào việc xuyên qua là bao nhiêu, nhưng cho dù tôi tính thế nào cũng không tới 10%. Ai cũng là người bình thường, sao có thể tin vào chuyện hư cấu như vậy?

Chú ba trợn mắt, tôi lập tức cảm thấy không khí xung quanh giảm xuống mấy độ.

"Mày nói thật cho chú, chú sẽ không nói chuyện này cho cha và chú hai của mày, không thì ngay bây giờ chú sẽ tống cổ mày về quê."

"À, cháu... cháu... thật ra..."

Tôi hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định ăn ngay nói thật. Chú ba nghe xong, ánh mắt dần trở nên mờ mịt: "Ý của mày là... mày từ mười mấy năm sau xuyên tới đây? Mày đọc sách nhiều quá rồi hả, mày cho rằng bịa ra cái lý do vớ vẩn này là có thể lừa được chú sao?"

Tôi đứng im tại chỗ, chú ba thấy tôi thành thật nên bắt đầu tin vào lời nói của tôi, "Vậy nên mày muốn đi Lỗ Vương cung để tìm một người bạn của mày, sau đó thông qua hắn để tìm cách quay về?"

Tôi gật đầu: "Chú ba, thật ra cháu có... cũng không hẳn là kiến nghị, nhưng sau khi ra khỏi đó thì chú trực tiếp về nhà đi, nhất định không được đi Tây Sa."

Chú ba uống một ngụm trà, đôi mắt ngó nghiêng: "Tây Sa thì sao?"

Tôi không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ bảo rằng chú sẽ mất tích ở đó? Hay nói ở đó có câu đố mà chú không thể phá giải? Nhưng nếu tôi đã đến được tuyến thời gian này, điều đó chứng minh cục đã bắt đầu, bây giờ tôi chỉ có thể chờ mình nhập cục. Ngay lúc ấy tôi đã suy nghĩ cẩn thận, vì sao Muộn Du Bình sẽ tin vào chuyện nhảm nhí như tôi là vợ hắn, lẽ nào Muộn Du Bình cũng đã nhúng tay vào cục, mục đích của hắn là đưa tôi nhập cục, vậy nên hắn mới tin lời tôi nói.

Chú ba thấy tôi im lặng liền xua tay bảo tôi về trước: "Về thu dọn đồ đạc đi, buổi tối chúng ta xuất phát, tranh thủ đến đó vào ban ngày. À đúng rồi, chú nghe Tiểu Ca bảo mười mấy năm sau hai đứa sống chung, chuyện này mày tính giải thích thế nào?"

Tôi vừa mở cửa đã lảo đảo vướng phải ngạch cửa dưới chân: "Hahahahaha, chú ba nghỉ ngơi cho khỏe, cháu thu dọn đồ xong sẽ đến."

Tôi chạy vội ra sân, nghe thấy chú ba ở trên lầu gào lên: "Ngô Tà! Thằng nhãi này! Nếu mày và nó dám ở bên nhau thì xem ông đây có lột da hai đứa mày không!"

Muộn Du Bình đứng ở cửa, có lẽ đang đợi tôi. Thấy tôi đi ra, hắn chỉ chú ba trên lầu, ánh mắt như muốn hỏi tôi ổng đang hét cái gì vậy.

Tôi gãi đầu, thật sự không thể giải thích được: "Ông ấy... ông ấy lớn tuổi rồi nên tư tưởng hơi lạc hậu, không thể chấp nhận chuyện này được. Nhưng Tiểu Ca, chúng ta yêu nhau thật lòng, anh nhất định phải tin tôi!"

Khóe miệng Muộn Du Bình khẽ giật giật, nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu: "Ừ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net