Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình: Tiểu Ngô Tà không cho sờ thì tôi sờ Đại Ngô Tà. Nghiêm túc gật đầu.

.

Chúng tôi xuống biển, đang vật lộn với Hải Hầu Tử thì tôi lại mất đi ý thức, tỉnh dậy đã ở thôn Vũ rồi. Muộn Du Bình ngồi bên cạnh gặm bắp luộc, thấy tôi tỉnh lại, hắn bẻ bắp đưa cho tôi.

Bàn Tử ồn ào: "Nào Thiên Chân, tửu lượng của cậu tệ quá, có hai thùng bia cũng say đến giờ. Ban nãy tôi và Tiểu Ca đã thương lượng xong, nếu cậu còn không tỉnh thì chúng tôi sẽ khiêng cậu ra ngoài sân hiến tế cho đám muỗi."

Tôi ngồi dậy gặm bắp luộc trong tay, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì. Xuyên qua xuyên lại quá nhiều lần khiến đầu óc tôi chết máy, thậm chí tôi còn chưa xác định được tuyến thời gian hiện tại.

Muộn Du Bình vẫn đang nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại hắn. Bàn Tử rướn người qua nhìn hai chúng tôi, sau đó gật đầu: "Hừm, có tướng phu thê."

"Con mẹ anh!" Tôi ném trái bắp không trúng Bàn Tử, nhưng Tiểu Mãn Ca đón được. Từ khi tôi biết con chó này, đây là lần đầu nó nhảy cao như vậy chỉ vì một quả bắp, đúng là vứt hết mặt mũi của Ngô gia.

"Ban nãy cậu nói mớ." Muộn Du Bình nói.

Tôi vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn: "Hả, tôi nói gì?"

Muộn Du Bình không đáp, Bàn Tử bên cạnh bắt đầu diễn. Đầu tiên hắn bày ra vẻ uể oải dựa vào Muộn Du Bình, giọng nói cực kỳ đáng khinh: "Tiểu Ca, nếu chúng ta không về được thì phải làm sao bây giờ, cha tôi mà biết là mông tôi nở hoa mất."

Tôi chuẩn bị nhào lên sống chết với hắn thì Muộn Du Bình đè tôi lại, Bàn Tử lại diễn tiếp. Không biết hắn lấy được cặp kính giống tôi ở đâu, sau khi mang vào thì cứ nắm chặt tay Muộn Du Bình không buông: "Giáo sư Trương! Tôi chính là fan cứng của ngài, ngài hói đầu, chân ngắn, vóc dáng mập mạp, quả thật là hình mẫu lý tưởng trong lòng tôi! Xin ngài hãy ở bên tôi..."

Tôi đá Bàn Tử. Muộn Du Bình ở bên cạnh còn dám vỗ tay.

"Tiểu Ca, anh cũng hùa theo hắn ư? Tôi làm gì ghê tởm như vậy!" Tôi giận sôi máu, nếu Bàn Tử biết tôi xuyên về quá khứ đều nói dối mình là vợ Tiểu Ca, chắc chắn hắn ta sẽ nhiệt tình chuẩn bị cả phòng tân hôn cho chúng tôi.

"Diễn khá tốt." Muộn Du Bình gật đầu, "Vừa rồi cậu cũng như vậy."

Oh shiet!

Bàn Tử cười hề hề: "Nào Thiên Chân, rốt cuộc cậu mơ thấy gì mà đặc sắc quá vậy? Mau nói cho Bàn gia biết, trong mơ cậu sinh bốn đứa đúng không?"

"Sinh con khỉ nhà anh!" Tôi mắng hắn, thầm nghĩ nhất định không thể nói cho bọn họ được, nếu không tôi trùm chăn tự tử cho rồi.

Muộn Du Bình không để ý chuyện này, chỉ hỏi: "Giáo sư Trương là ai?"

Xem ra hắn thật sự quên rồi, nhưng tôi phải giải thích thế nào đây?! Tôi nhìn Bàn Tử, muốn hắn nói đỡ giúp tôi, nhưng hắn chỉ hận không thể đổ thêm dầu vào lửa: "Cái này không quan trọng, Bàn gia chỉ muốn biết vì sao cậu lại thích hói đầu, chân ngắn, dáng người mập mạp, lại còn là giáo sư. Không phải giáo sư thì sao? Chân dài, đẹp trai cũng là một cái tội à?"

Muộn Du Bình nhìn lại chính mình, sau đó kiên trì hỏi lại: "Giáo sư Trương là ai?"

Tôi thở dài, chết thì chết thôi: "Có lẽ anh không nhớ rõ, hồi chúng ta đi Tây Sa, lúc ấy chắc là anh có nguyên nhân không muốn ai biết nên đã dịch dung, giáo sư Trương trong giấc mơ của tôi thật ra là... anh."

Muộn Du Bình mở to mắt, act cool đứng hình mất ba giây, bắp cũng không ăn nữa, hắn đứng lên đi lại một vòng, sau đó hỏi: "Chân tôi ngắn?"

Tôi vội vàng xua tay: "Không... không phải, đó chỉ là lời nói xã giao để làm quen thôi."

Muộn Du Bình gật đầu, ngồi xuống tiếp tục gặm bắp. Bàn Tử nhịn cười đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng, tôi trừng mắt với hắn, hắn lập tức che miệng lại.

Khoảng một phút trôi qua, Muộn Du Bình lại đứng dậy vuốt tóc mình, hỏi: "Tôi hói đầu?"

Cuối cùng Bàn Tử không nhịn được nữa mà cười ngã vào sofa. Tôi chỉ đành trấn an hắn: "Không phải, Tiểu Ca sao có thể hói đầu được? Có trọc thì cũng là tôi trọc trước, Tiểu Ca, anh sẽ mãi mãi không trọc."

Muộn Du Bình liếc mắt đánh giá tôi, dường như đang suy nghĩ xem thử dáng vẻ lúc tôi trọc sẽ như thế nào, cuối cùng hắn lắc đầu: "Mua tóc giả đi."

Tôi siết chặt nắm tay, không biết nên đánh ai để hả giận.

Trước khi đi ngủ, Muộn Du Bình tắm rửa xong xuôi nằm trên giường xem điện thoại. Đây là lần đầu tôi thấy hắn chơi điện thoại nên hỏi hắn đang làm gì, hắn đưa cho tôi nhìn. Trên đó là khung chat của hắn và Hắc Hạt Tử, hình như Hắc Hạt Tử đang nói về chuyện giấc mơ trong giấc mơ gì đó, Muộn Du Bình lâu lâu nhắn lại một chữ "Ừ", tỏ vẻ hắn cũng đang lắng nghe. Lần đầu thấy hai người bọn họ nói chuyện hòa bình như vậy làm tôi khá ngạc nhiên, nói đúng hơn là tôi chưa từng thấy hai người họ nói chuyện riêng với nhau.

"Mơ trong mơ là gì?" Tôi hỏi Muộn Du Bình.

"Là mơ thấy chuyện từ rất lâu về trước." Muộn Du Bình hiếm khi trả lời lại.

Tôi lướt lên xem lịch sử trò chuyện, càng xem càng hốt hoảng. Con bé này... chính là Giải Vũ Thần chứ ai nữa, còn một đứa nít ranh chẳng lẽ là... tôi? Tôi lướt xem tiếp, quả nhiên thấy Hắc Hạt Tử kể rằng có một đứa nhóc ôm chân Muộn Du Bình, dõng dạc bảo mình chính là người vợ thất lạc nhiều năm của hắn. Hắc Hạt Tử hỏi Muộn Du Bình có nhớ chuyện này hay không, Muộn Du Bình rep lại "Không biết".

Đúng là hắn không biết thật, nhưng mà tôi biết! Tuy nhiên... tuy nhiên Hắc Hạt Tử không ở thôn Vũ, làm sao xuyên qua cùng tôi được? Chẳng lẽ đây là thần giao cách cảm, có duyên ngàn dặm cũng xuyên qua? Quá lắm rồi.

Tôi trả điện thoại lại cho Muộn Du Bình, nhắc hắn đi ngủ đúng giờ. Sau khi hắn nằm xuống vẫn còn tiếp tục xem lịch sử trò chuyện.

"Anh đừng coi nữa, lời hắn làm sao tin được." Tôi xoay người trùm chăn kín cả đầu.

"Không, hình như tôi nhớ rồi." Muộn Du Bình ngồi dậy lôi tôi từ trong chăn ra, "Hình như lần này tôi và cậu cùng nhau xuyên qua?"

Tôi bắt đầu giả ngu: "Xuyên qua gì cơ, tôi không biết, chắc chắn dạo này anh không ngủ đủ giấc nên mơ lung tung đó."

Muộn Du Bình lắc đầu: "Không, tôi nhớ mà. Tôi nói tôi muốn sờ đầu cậu, cậu bảo việc này trái pháp luật."

Tôi đứng hình, mới hai câu mà nhớ ra rồi? Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Muộn Du Bình đã nhanh chóng vươn tay ra sờ đầu tôi. Hôm nay tôi chưa gội đầu, trên đầu toàn gàu, không biết hắn sờ xong có ghét bỏ hay không.

"Bây giờ thì hợp pháp." Muộn Du Bình vui vẻ nằm xuống, còn tôi mất ngủ đến bình minh.

Không thể ngờ được anh là người như vậy, hóa ra anh vẫn còn ghi thù tôi?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net