Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây Bàn Tử quan sát tinh tượng, hắn ta bảo có tứ tinh liên châu (*) gì đó vào cuối tháng này, hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc xuyên qua rồi, chỉ còn chờ thiên cơ xuất hiện mà thôi.

(*) Tứ tinh liên châu (四星连珠): Hiện tượng bốn hành tinh xếp thẳng hàng với nhau. Dạo gần đây vào tháng 6/2022 cũng đã xảy ra hiện tượng 'Thất tinh liên châu', tức bảy hành tinh xếp thẳng hàng với nhau (Hôm đó chị em cô bác đồn cơ hội để xuyên không đến rồi, cơ mà tôi cầu nguyện mãi cũng không xuyên vào làm con gái nuôi của Tiểu Hoa hay là vợ iu của Ngôn Nhất Trì được ;-;)

Tôi nói, đấy là mấy chuyện nhảm nhí trong tiểu thuyết, anh thích xem thì chờ tôi rảnh rỗi viết cho anh mười cái kịch bản khác nhau. Nhưng có vẻ hắn ta không cho là vậy, cứ đều đặn sau nửa đêm là hắn lại leo lên nóc nhà ngủ, nói hoa mỹ là cơ hội chỉ đến với người biết nắm bắt nó.

Hôm ấy tôi đang ngon giấc thì tự nhiên bị ai đó đánh thức, bảo là chú ba tìm tôi. Tôi mở mắt, hóa ra là Vương Minh, nhưng Vương Minh này trông có vẻ khác với Vương Minh trong ấn tượng của tôi. Tôi bị ép ngồi dậy, vừa liếc nhìn đã thấy chiếc bình sứ trên ghế sofa.

Không đúng, ghế sofa ở thôn Vũ đâu phải kiểu này, hơn nữa chiếc bình kia đã bị tôi bán đi hơn mười năm trước rồi mà.

Vương Minh thấy tôi ngơ ngác liền lớn tiếng nhắc tôi: "Ông chủ! Tam gia bảo anh xem điện thoại! Ông ấy vừa mới nhắn tin cho anh!"

"À, tôi biết rồi." Tôi lấy điện thoại ra nhìn tin nhắn vô cùng quen thuộc của chú ba mà mãi vẫn không nghĩ nổi chuyện gì đang xảy ra. Tôi gọi Bàn Tử một tiếng, Vương Minh nhìn trái nhìn phải, hỏi tôi Bàn Tử là ai.

Mọi việc đã đến nước này, tôi mới nhận ra sự bất ổn. Tên Bàn Tử chết dẫm ngày nào cũng làm mấy nghi thức xuyên qua, giờ thì hay rồi, cuối cùng tôi đã xuyên qua. Nhưng thời điểm này có vẻ hơi sớm, tôi vẫn còn chưa gặp được Muộn Du Bình đâu.

Sau đó tôi lại nghĩ tới tin nhắn của chú ba: chín giờ kê nhãn hoàng sa, có Long Tích Bối, đến mau!

Tôi không chút chần chừ lập tức lái con xe Jinbei chạy đến chỗ chú ba, bởi vì trễ thêm vài phút thì Muộn Du Bình sẽ đi mất! Nhưng may mà tôi cũng bắt kịp, nói đến cũng nực cười, tôi đuổi kịp vì mũ áo choàng của Muộn Du Bình mắc trên cành cây to trước cửa nhà chú ba, hắn vừa mới gỡ mũ xuống thì tôi chạy đến.

"Tiểu Ca, là tôi nè, tôi là Ngô Tà!" Tôi dùng sức lay lay cánh tay hắn, hy vọng hắn sẽ nhận ra mình.

Nhưng tôi nghĩ hơi đẹp, hắn nhìn tôi với ánh mắt hoàn toàn xa lạ. Thậm chí hắn còn không thèm nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi buông tay, sau đó đi một mạch không quay đầu lại.

"Tiểu Ca! Chờ tôi đã!" Tôi chạy theo hắn, thầm nghĩ rằng lần này tôi nhất định sẽ không lạc mất anh, dù sao tôi chính là người biết được toàn bộ mọi chuyện, anh mà không đi theo tôi thì đố anh làm được gì.

...

Giờ phút này, Ngô Tam Tỉnh đang ở trên lầu nhìn xuống: "Thằng cháu tôi đâu? Sao mới gặp mặt mà nó đã chạy theo trai rồi?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net