Chương 4: Thi động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đường đến đây, gặp phải không ít chuyện nguy hiểm, mấy người đàn em này vô cùng lợi hại, tôi đối với họ vô cùng tin tưởng. CHo nên, khi nghe Phan Tử nói, trong lòng tôi liền có tính toán, tên A Khuê lớn con cũng nháy mắt với tôi, ý bảo cậu cứ núp ở phía sau, có độgn tĩnh gì cũng đừng ló đâu ra. Tôi nhịn không được cười khổ, tôi dựa vào cái gì mà ló đâu ra? Một mình A Khuê anh một quyền có thể đem cái đầu trâu vặn xuống, Phan Tử thì khỏi cần nói, từng tham gia binh đoàn, một thân sẹo, chú Ba nhà tôi từ nhỏ đã có tiếng đánh nhau không cần mạng, còn có tên Muộn Du Bình một tiếng cũng không thèm nói kia, nhìn thế nào cũng không giống người tốt. Còn tôi, từ nhỏ đến lớn thư sinh vô dụng nhất, chú Ba nhét cho tôi con dao quân dụng, tôi cầm cũng cảm thấy nặng, dùng thế nào cũng không thuận tay.

Đang nghĩ xem lấy thứ gì phòng thân, Lư Đản Đản lỏm bỏm bơi trở về, ông lão liền rút tẩu thuốc đập đập lên ống quần, "Đi thôi! Thuyền tới rồi."

Quả nhiên, hai chiếc thuyền đáy bằng một trước một sau bơi ra từ phía sau núi. Đầu thuyền có một gã trung niên, một bên chèo thuyền một bên hướng về chúng tôii hô to. Cái thuyền đúng thật không nhỏ, xem ra chở chúng tôi cùng đóng trang bị vẫn còn dư chỗ. Ông lão vỗ vỗ cổ con bò: "Các vị, hành lý không cần lấy xuống đâu, tôi đem trâu và xe cùng kéo lên chiếc thuyền phía sau, chúng ta ngồi chiếc thuyền đầu tiên. Đỡ tốn công."

Phan Tử cười: "Có vài thứ không đụng nước được, vẫn là mang bên người thì hơn, đợi lát nữa con trâu nó nhảy xuống nước, thì cả đám chúng tôi ăn cám."

Ông lão cười cười gật đầu: "Cậu nói cũng có lý, chỉ là trâu của tôi cũng không phải trâu nước, tuyệt đối không nhảy xuống nước. Nếu nó nhảy xuống, lão già này giúp mấy người vớt lên, đảm bảo không thiếu một món của mấy người."

Nói xong liền dắt trâu đi trước xuống bờ sông, mỗi người chúng tôi tự vác đóng hành lý riêng của mình đi theo phái sau. Người trung niên đó chèo thuyền cũng thật nhanh, trong chốc lát thuyền đã cập bờ rồi.

Trong lúc ông lão dắt trâu lên chiếc thuyềnt hứ hai, tôi nhìn qua một lượt người trung niên lái thuyền kia, nước da ngâm đen, nhìn qua vô cùng phổ thông, nhưng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, cứ cảm thấy người này có nết xảo trá. Lại nghĩ tới chú Ba kể chuyển ăn thịt người chết, đột nhiên cảm thấy người này càng nhìn càng khủng bố.

"Lát nữa khi các vị đến bên trong động, tuyệt đối nói chuyện nhỏ tiếng, không được làm kinh động đến hà thần." Người đó nói, "Đặc biệt không được nói xấu hà thần."

"Mất bao lâu thì vượt qua cái động đó?" Chú Ba tôi hỏi gã.

"Nếu nhanh thì 5 phút là đã qua, bên trong nước chảy siết, mau lắm."

"Sao hả, cũng có lúc chậm sao?"

"Đúng rồi, có lúc đi ngược nước, anh xem vừa rồi tôi mới thuận theo dòng nước đi ra, nên hiện tại khẳng định là ngược dòng đi vào, vậy thời gian sẽ lâu hơn, có lẽ cần 15 phút, có mấy chỗ rẽ  còn rất gấp."

"Vậy bên trong có sáng không?"

Người này hắc hắc cười: "Tối đen, làm sao mà sáng được, có thể nói là tối đen một mảng." Nhưng mà gã chỉ vào tai gã, "Tôi chèo thuyền mười mấy năm, mấy thứ này, dùng tai là được."

"Vậy mở đèn pin được không? Phan Tử lắc lắc cái đèn mỏ trong tay, "Cái này chắc là được ha?"

"Không vấn đề gì." Người đó nói, "Nhưng tuyệt đối đừng chiếu xuống nước, sẽ hù chết mấy người đấy."

"Sao thế?" Chú Ba tôi cười, "Có quỷ nước à?"

"Quỷ nước được tính là cái gì, thứ dưới nước, tôi cũng không dám nói là thứ gì, nếu mấy người lớn gan, lát nước tự mình nhìn một cái, nhớ kỹ, chỉ nhìn một cái là được rồi. Nếu mấy người vận khí tốt, thì chỉ nhìn thấy một màu nước đen, nếu vận khí không tốt, nhìn thấy đó dưới nước sẽ dọa cho mấy người phát điên."

Nói đến đây, chúng tôi đã đên của động đó. Cái động này ẩn sau vách núi, lúc chúng tôi đứng trên bờ nhìn không thấy, đều nghĩ nó sẽ là một cái động to, nhưng mà thực tế, nhịn không được mà chữi một câu, không nghĩ tới cái động này lại nhỏ như vậy, nhỏ tới nổi chỉ to hơn chiếc thuyền 10 cm. Khủng bố nhất là độ cao của nó, người ngổi thẳng trên thuyền cũng không qua lọt, phải cúi thấp đầu xuống mới miễn cưỡng qua được. Không gian chỉ có bây nhiêu, nếu có người muốn ám toán chúng tôi trong này, chúng tôi căn bản khôgn phản kháng được. Phan Tử chữi một câu: "Má, cái động này cũng quá tồi tàn rồi?"

"Cái này là lớn rồi, bên trong có đoạn, còn thấp hơn nữa kìa." Ông lão ở phía sau nói.

Chú Ba nhìn Phan Tử một cái, Phan Tử ngả ngớn nói: "À, động nhỏ như này, nếu trong này có ai đó cướp chúng ta, muốn chạy cũng cạy không được."

Vừa dứt câu, tôi thấy người trung niên chèo thuyền làm một động tác tay mờ ám, mặt ông lão liền biến sắc. Tôi thầm nghĩ, quả nhiên có vấn đề. Ngay lúc này chúng tôi nghe được một trận lao xao, thuyền đã tiếng vào động rồi.

Phan Tử mở đèn mỏ lên, cái động này ban đầu còn chút ánh sáng, nhưng rất nhanh mọi ánh sáng đều mất hết chỉ còn lại ánh đèn mỏ.

"Tam Gia, hang động này không đơn giản nha." A Khuê nói: "Cái này là đạo động!"

"Thủy đạo động, cổ viên cận phương, cậu xem các vết tích này, xđạo động này niên đại cũng không nhỏ, xem ra, bên trong động này còn có thứ khác."

"Ồ, xem ra vị này có chút lai lịch nha, nói không sai." Người trung niên kia đang cúi người, quỳ một gối, một tay chống sào lẳng lặng chèo, nhưng kỳ lại là, cây sào của gac không chống xuống nước, sức gã lớn tới mức không hề thở mạnh, chen ngang chúng tôi: "Nghe nói, cả ngọn núi này, chính là tòa cổ mộ, các thủy đạo động lớn nhỏ như này gần quanh đây có rất nhiều, có cái này là lớn nhất, sâu nhất, anh cũng thấy rồi đó, chỉ sợ khi đó nước chưa cao như thế này, lúc đó có lẽ là một cái động khô."

"Ồ, xem ra ông cũng là dân trong nghề." Chú Ba khách khí mời gã điếu thuốc. Gã lắc đầu, đáp: "Cái gì mà dân trong nghề chứ, tôi chẳng qua chỉ nghe lại từ những người đã đến đây trước các vị thôi. Nghe nhiều thành quen, thi thoảng thuận miệng nói được dăm ba câu, cũng chỉ biết được những điều đơn giản. Ông anh đừng có nói tôi là dân trong nghề."

Tay Phan Tử và Đại Khuê đều đặt lên cán dao của mình, vừa cười cười nói nói, bầu không khi vô cùng hòa hợp, nhưng thật ra mỗi người đều không biết có bao nhiêu căng thẳng. Tôi thầm nghĩ, chúng tôi có năm người, họ chỉ có hai người, nếu như thật sự động tay chân, cũng không yếu thế, nhưng nếu bọn họ thật sự dám ra tay, vậy khẳng định đã chuẩn bị rất kỹ càng.

Đang nghĩ, Muộn Du Bình đột ngột khoát tay ra hiệu, "Suỵt, nghe xem! Có tiếng người!" Chúng tôi lập tức nín thở, quả nhiên nghe được tiếng thì thào từ sâu trong động truyền ra. Tôi chăm chú lắng nghe xem nó nói gì, nhưng chung quy vẫn chỉ nghe được những thanh âm mơ hồ, nửa rõ nửa không. Nghe một hồi, tôi quya đầu lại muốn hỏi người chèo thuyền trung niên kia xem có phải trong động thường xuyên xuất hiện thứ thanh âm này hay không, đột nhiên phát hiện không thấy bóng dáng người chèo thuyền đâu. Lại quay đâu về, má, ông lão cũng không thấy đâu.

"Phan Tử, bọn họ biến đâu mất rồi?" Chú Ba sốt ruột hỏi.

"Không biết, tôi không nghe thấy tiếng người nhảy xuống nước," Phan Tử cũng luống cuống, "Vừa rồi vừa nghe thấy âm thanh đó, cả người đột nhiên như mất hồn."

"Thôi xong, trên người chúng ta không có mùi tử thi, không biết sẽ gặp phải chuyện gì!" Chú Ba trở nên ảo não, "Phan Tử, chú từng đánh trận ở Việt Nam, đã ăn qua thịt người chết chưa?"

"Ông đùa hả, Tam Gia, tôi lúc đó ở hậu cần ngày ngày rữa chén." Phan Tử chỉ chỉ A Khuê: "Bàn Khuê, chẳng phải anh nói trước đây nhà anh bán bánh bao nhân thịt người hay sao, hồi nhỏ chắc chắn đã ăn không ít."

"Cái rắm, bớt úp nồi đi! Hơn nữa nhân thịt người là để bán cho người khác ăn, anh thấy ai bán bánh bao nhân thịt mà tuẹ mình bán mạng ăn chưa?"

Tôi vội khoát tay ra hiệu: "Ba người cộng vào cũng hơn 150 rồi, không thấy mất mặt à!"

Tôi vừa dứt lời, thuyền bỗng dưng tròng trành, Phan Tử vội cầm đèn mỏ chiếu vào trong nước. Chúng tôi nhìn theo, chỉ thấy một cái bóng rất lớn bơi qua dưới đáy thuyền.

Bàn Khuê sợ đến mặt cũng trắng toát, chỉ tay vào trong nước, cằm run run hồi lâu cũng không thốt ra được tiếng nào. Chú Ba sợ hắn nghẹn thở mà chết mới tát hắn một cái, quát: "Không có tiền đồ! Run cái nỗi gì? Hai thằng nhóc kia còn chưa hé răng, chú mày, con mẹ nó theo anh bao nhiêu năm rồi, theo ăn c** thôi à!"

"Mẹ con ơi —– Tam Gia, thứ này cũng quá lớn rồi! Chỉ e mấy người chúng ta cũng không đủ cho nó lót dạ!" Bàn Khuê vẫn chưa hết hốt hoảng, cứ nhìn chằm chằm vào trong nước. Hắn vốn ngồi ở mép thuyền, vậy mà giờ đây đã tụt vào giữa lòng thuyền, hình như e sợ sẽ có thứ gì đó trong nước đột ngột nhảy lên đớp trúng mông mình.

"Hừ!" Chú Ba trừng mắt nhìn hắn, "Chúng ta muốn vũ khí có vũ khí, muốn người có người. Ngô Lão Tam ta đổ bao nhie cái đâu, yêu ma quỷ quái nào chưa gặp? Không có chuyện gì thì chú mày cũng đừng làm anh nổi điên."

Phan Tử cũng bị dọa cho mất hồn, có điều trông vẻ mặt hắn không giống sợ hãi, mà giống như bị sốc hơn. Trong không gian chật hẹp ấy tự dưng lại có một vật thể lớn xẹt qua dưới nước, nhất thời khiến mọi người giật mình cũng không phải chuyện lạ. Phan Tử ngó quanh bốn phía: "Tam Gia, động này thực quái dị, tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Có chuyện gì ta ra ngoài rồi hãy nói được không?"

Bàn Khuê lập tức tỏ vẻ đồng tình. Kỳ thực tôi cũng muốn mau mau ra khỏi nơi này, nhưng dù gì cũng là người nhà chú Ba nên phải xem ý chú thế nào rồi mới lên tiếng.

Không ngờ chú Ba lại quay về phía Muộn Du Bình, dường như muốn dò hỏi ý hắn. Chiếu theo tính tình chú Ba thì dẫu là thiên vương cũng không coi vào đâu, vậy mà với tên này lại có vẻ đặc biệt kiêng dè, làm tôi không khỏi ngạc nhiên. Tôi quay sáng xem thái độ hắn thế nào. Thì phát hiện hắn căn bản không để tâm nghe chúng tôi nói chuyện, nhưng nét mặt hắn đã không còn đơ đơ như tượng đá. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào trong nước, giống như đang tập trung tinh thần tìm kiếm thứ gì đó.

Tôi định hỏi chú Ba xem rốt cuộc tên này lai lịch thế nào, nhưng hoàn cảnh hiện giờ không thích hợp cho lắm nên đành phải lén hỏi Phan Tử. Nhưng Phan Tử cũng lắc đầu bảo không biết, chỉ biết tên đó thực sự có bản lĩnh. Rồi Phan Tử lại hất cằm chỉ chỉ vào tay hắn, thì thầm: "Cậu xem, đôi tay thế kia phải mất bao nhiêu năm mới luyện thành?

Tôi vốn không để ý đến tay hắn, vừa nhìn đã phải ngấm ngầm tán thưởng. 

Tay hắn có ngón trỏ và ngón giữa đặc biệt dài khiến tôi lập tức liên tưởng đến công phu dùng hai ngón tay thăm dò huyệt động của Phát khâu trung lang tướng thời cổ đại. Tôi từng thấy trong bút ký của ông nội có ghi lại chuyện tương tự như vậy, những cao thủ Phát khâu trung lang tướng có hai ngón tay vững như Thái Sơn, lực đạo phát ra cực lớn, có thể dễ dàng phá hủy những cơ quan rất nhỏ trong huyệt mộ. Mà muốn luyện thành một đôi tay siêu phàm như thế, không luyện từ nhỏ không xong, quá trình luyện tập dĩ nhiên là khổ sở không sao tả xiết.

Tôi còn đang băn khoăn không biết hai ngón tay này có gì lợi hại, đã thấy hắn giơ tay phải, nhanh như chớp cắm vào trong nước. Động tác này cực kì nhanh gọn, cơ hồ chỉ thấy một đạo bạch quang lóe lên, tay hắn đã rút về, hai ngón tay dài còn cặp một con bọ đen sì. Hắn ném con bọ vào giữa sàn thuyền, nói: "Vừa rồi là thứ này."

Tôi cúi đầu nhìn, không nhịn được thở ra một hơi: "Đây chẳng phải là con rận nước sao? Nếu thế thì cái bóng khi nãy chỉ là một đàn rận nước bơi qua thôi sao?

"Phải" Tên kia lau tay lên quần áo.

Tuy vẫn chưa tin lắm, nhưng chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm. Bỗng Bàn Khuê giơ chân đạp con trùng bẹp dí, "Mẹ nó, có thế mà dám dọa lão tử sợ chết khiếp"

Nhưng tôi ngẫm lại thì thấy không đúng, làm sao lại có nhiều rận nước hoạt động cùng lúc như thế chứ? Vả lại con rận nước này có cái đầu quá lớn! Tôi quay đầu nhìn Muộn Du Bình, nhận ra hắn cũng nghi hoặc nhìn vào trong nước, không biết đang nghĩ gì.

Bàn Khuê giẫm cho xác con trùng nát bét ra, phỏng chừng là khi nãy thất thố làm chuyện mất mặt nên bây giờ muốn lấy lại thể diện. Chú Ba nhặt lên một cái chân đứt đoạn, đưa lại gần mũi ngửi ngửi, hoảng hốt nói: "Đây không phải rận nước, đây là Thi Biệt" Chúng tôi nghe thế liền ngẩn người, ai nấy đều cảm thấy bất an, cái tên này vừa nghe là cảm thấy không may mắn.

"Bà ngoại con ơi, thứ này chuyên môn ăn thịt rữa, chỗ nào có sinh vật chết là kéo đàn đến, ăn nhiều thì lớn thêm ra. Xem ra ở đầu nguồn lạch nước này nhất định phải có chỗ tích xác, vả lại quy mô cũng không nhỏ." Chú Ba nhìn hang động tối đen như mực mà nói.

"Cái thứ này có cắn người sống không?" Đại Khuê run run hỏi.

"Nếu là kích thước bình thường thì anh khẳng định nó không cắn người, nhưng chú thử nhìn cái đầu nó xem. Nó có cắn người hay không anh không dám chắc." Chú Ba bực bội nhìn, "Bình thường thứ này hay tập trung ở chỗ có nhiều xác chết, không hay bơi qua bơi lại, sao ta lại gặp cả bầy cùng nhau di chuyển chứ?"

Muộn Du Bình đột nhiên quay đầu nhìn vào khoảng không sâu hun hút trong động: "Theo tôi thấy, thì vừa rồi nó đang bỏ chạy."

"Hả? Bỏ chạy?" Bàn Khuê kích động, "Vậy bên trong động..."

Muộn Du Bình gật đầu: "Tôi luôn cảm thấy bên trong dường có thứ gì đó đang đi về hướng chúng ta, hơn nữa, kích thước không nhỏ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net