Chương 26: Chuyện Kỳ Quái Không Thể Nghĩ Đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong, Bàn Tử đứng dậy quay về, vừa đi vừa lẩm bà lẩm bẩm cái gì đó, tỏ ra là cuộc nói chuyện vừa rồi với tôi rất không vui. Tôi cũng đành phải phối hợp theo, thể hiện vẻ mặt bất đắc dĩ một chút. Dọc đi quay về, chỉ thấy bọn họ vẫn đang trò chuyện trên trời dưới biển, Tú Tú chờ tôi ngồi xuống, mới thì thào hỏi tôi với Bàn Tử nói chuyện gì đấy. Tôi bảo sau này kể sau, bây giờ nói không tiện, cứ vậy cho xong chuyện.

Ngồi xuống, trong lòng tôi đã có điểm tựa, cảm giác nhẹ nhõm hơn khá nhiều. Nhớ lại mấy câu hỏi của Bàn Tử vừa rồi, tôi vẫn cảm thấy có hơi khác thường, nhưng nghĩ thế nào cũng vẫn thấy Bàn Tử không có vẻ gì là đang nói dối cả.

Không phải tôi nói Bàn Tử không giỏi nói dối, mà chẳng qua là tôi rất nhạy cảm với những lời nói dối. Rất nhiều khi chú Ba lừa gạt tôi, thật ra tôi cũng có thể cảm giác được điều đó, nhưng lần nào tôi cũng dùng suy đoán một cách lý tính để kết luận rằng mình đa nghi. Nhưng mà lần này, giác quan thứ sáu của tôi cảm thấy Bàn Tử không hề nói dối.

Tôi nhớ lại biểu hiện lúc trước của Bàn Tử, quyết định không suy nghĩ nhiều nữa. Bàn Tử nói đúng, nếu anh ta muốn hại tôi, thì đã hại từ đời tám hoánh nào rồi.

Thế nhưng ánh mắt Bao Da có chút quái lạ, hỏi: “Hai người làm gì thế?”

“Xem xét tình hình hiện nay.” Tôi liền nói.

“Trông bí bí mật mật như thế, Tam Gia, có việc gì ngài cũng đừng có lừa bọn tôi.” Bao Da trách móc. Tôi thấy tình hình như thế, lập tức nháy mắt với Tú Tú, ra hiệu cho con nhỏ đổi chủ đề. Tôi hỏi Tú Tú: “Thế mấy đứa đang nói chuyện gì vậy?”

Tú Tú biết dụng ý của tôi, lập tức nói: “Bọn cháu đang nói chuyện Lão Cửu Môn. Nghe nói khi quân đội ở Trường Sa, trong bộ đội loại người nào cũng có, còn có dân chạy nạn từ khắp các nơi đổ về.”

“Lúc ấy, nhiều quan lớn lẫn quý nhân trong kinh thành ai cũng hát được vài câu Kinh kịch, cho nên, sau khi Trung Quốc mới thành lập, quân đội tiến về kinh đô, không còn đường nào cho kịch Hoa Cổ nữa. Chuyện cũ năm xưa cũng chỉ nhắc đến khi trà dư tửu hậu thôi, có điều, may mà gia tộc Nhị gia về sau suy bại, chứ nếu không, đến thời đại bây giờ, chẳng biết bọn họ nên giả trang thành cái gì nữa. Bây giờ lòng người hời hợt, bớt phải đề phòng người ngoài rồi, nhưng người mình lại trở thành đại họa trong lòng.”

Dường như Bao Da hơi thinh thích Tú Tú, mọi sự chú ý của cậu ta đều đổ về con bé. Tú Tú đang nhắc đến hai người anh trai của mình. Dọc đường đi có nghe Tú Tú kể, hai người này cũng coi như là bậc công tử có tiếng ở thành Bắc Kinh, nhưng cũng không phải loại đặc biệt xuất sắc gì. Hoắc lão thái xem trọng Tiểu Hoa, hai người họ đã sớm có bất mãn trong lòng, ân oán bất hòa giữa bọn họ có lẽ đã tích tụ từ hồi còn nhỏ rồi. Tôi không thể nói xen vào được gì, nên cứ để con bé nói nhiều một chút.

Bàn Tử ngồi xuống, ném mấy bó củi vào trong đống lửa: “Ông đấy không có hứng thú với mấy cái mô-típ kiểu như ‘Kim phấn thế gia’ với ‘Đề tiếu nhân duyên’ này đâu, trong Lão Cửu Môn có chuyện gì phong lưu hay không, kể cho cả bọn nghe một chút. Nghe nói Nhị gia nhà mấy người sau khi góa vợ ăn chơi phong lưu lắm, thường qua lại những chỗ trăng hoa, trong đó có một cô người tình có nước da trắng như sứ thượng hạng vậy, được gọi là ‘Tiểu Thanh Hoa’, có phải không?”

“Tiểu Thanh Hoa bây giờ vẫn còn sống, anh có muốn đến xem không? Ở viện dưỡng lão ấy.” Tú Tú nói, “Vẽ nên hoa văn sứ Thanh Hoa, vẫn còn giống búp bê sứ Thanh Hoa lắm, mỗi tội, là loại bị nứt vỡ ấy.”

Tôi uống một ngụm trà, nói: “Người xưa chuyện cũ, mấy đứa tích chút khẩu đức đi. Phụ nữ trong xã hội cũ đa phần có thân thế rất đáng thương, Tiểu Thanh Hoa này, chưa chắc đã muốn trở thành như thế.”

Bao Da rất không đồng ý, nhưng cũng không muốn tiếp lời câu chuyện này, liền nói với Bàn Tử: “Ông muốn nghe chuyện thô tục, loại người như chúng tôi sao nói ra được những chuyện ấy, hay là ông tự kể mấy câu chuyện xem nào.”

“Vớ vẩn, tôi đây hứa với Vân Thái rồi, hôm nay phải là người chính phái, thứ sở thích thấp hèn của mấy người, đi đến đâu cũng không tìm được người yêu là đáng đời.”

Bàn Tử xoay người, đặt cái mũ lên che mặt, nói: “Không còn sớm nữa, Bàn gia đây thiếu ngủ lắm, ngủ trước đây, các người cứ tiếp tục tiết mục trò chuyện trên truyền hình* đi.”

* Nguyên văn là nhắc đến chương trình talkshow “锵锵三人行” của Hồng Kông rất nổi tiếng, sản xuất từ năm 1998 và vừa mới tạm dừng vào tháng 9 năm nay (2017). Tên tiếng Anh của chương trình là “Behind the Headlines with Wen Tao”.

Tôi nhìn ánh trăng, nơi này địa thế quá đặc biệt, cây gỗ bắc ngang trên đỉnh đầu đã che phần lớn ánh trăng, chỉ có vài luồng sáng trăng ảm đạm lọt xuống dưới này. Nếu không phải vì có một đoạn gỗ mục phía trên bị gãy, rơi xuống, thì chỉ e ngay cả một tia sáng cũng không lọt xuống nổi.

Cái rãnh bí mật này không phải là do người đã xây dựng Trương gia cổ lâu năm xưa cho đậy, mà nó vốn là một di chỉ còn lại của người Dao cổ ở thời kỳ nước cổ Lĩnh Nam. Đương nhiên, đã từng có rất nhiều hoạt động bí ẩn diễn ra bên trong ngọn núi sâu trước mặt này từ cách đây rất lâu, chẳng qua không biết dân Dao cổ đào nên cái rạch bí mật này ở trong núi là có mục đích gì, không biết có liên quan gì đến việc Trương gia cổ lâu được lựa chọn xây dựng ở đây hay không.

Mọi người cũng nhắm mắt thiếp đi một lúc, chia nhau ra mà tựa. Tôi vừa định nhắm mắt, bỗng nhiên thấy Bàn Tử ngồi bật dậy, đi đến bên đầm nước đi tiểu. Tôi thầm nghĩ, đúng là nhiều chuyện hỏng bét quá đi mất, thế rồi cùng cầm cái mũ đắp lên mặt, loáng cái đã chìm vào giấc ngủ say, theo kế hoạch, một giờ nữa là phải tỉnh dậy.

Ở nơi này, tôi đã hình thành được đồng hồ sinh học rất chính xác, chỉ cần trước khi đi ngủ tôi nhắc nhở mình là chỉ được nghỉ ngơi một chút, là tôi nhất định có thể tỉnh dậy rất đúng giờ. Quả nhiên, một lát sau tôi liền tỉnh. Cái mũ đắp trên mặt tôi, có mùi dầu gội thoang thoảng từ bên trong mũ, tôi cảm thấy hết sức mừng rỡ vì có thể ngửi được thứ mùi hương của thành phố ở ngay giữa nơi hoang dã như thế này.

Tôi thở dài một hơi, nghĩ đến những ngày tháng trước kia khi tôi ở Lỗ Vương Cung và Vân Đỉnh Thiên Cung, khi đó tôi là thành phần phá hoại sĩ khí của đội ngũ nhất, lúc nào cũng phải ăn vài cú đá của Phan Tử thì mới chịu tỉnh dậy. Nhưng hôm nay, tôi không còn cái quyền lợi ngủ nướng nữa, tôi đã là Tam Gia rồi, những người khác đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi chụp lấy cái mũ, định ngồi dậy đứng lên, nhưng khi vào chộp tay vào trên mũ, lại phát hiện phía trên cái mũ che mặt đã ướt nhèm nhẹp, lại còn trơn trơn.

Tôi giật bắn mình, lập tức ném nó ra, ngồi bật dậy, ngay sau đó mới nhận thấy không ổn. Trong khu vực mà đống lửa chiếu sáng tới, ở bên vách cái rạch bí mật này, có nước nhỏ tí tách xuống dưới. Tôi tưởng là trời mưa, nhưng ngẩng đầu lên thì thấy nước không phải nhỏ từ trên xuống, mà là đổ xuống theo vách đá. Tôi đang ngồi bên cạnh một tảng đá, dây leo khắp xung quanh đã được chặt gọn hết, nước men theo vách đá của cái rạch mà chảy xuống, rơi xuống mặt đá khiến vài giọt nước bị bắn tung lên. Có mấy người xung quanh bị nước bắn vào người mà tỉnh giấc, mấy người đó che đầu chạy ra khỏi khu vực nước rơi xuống, miệng kêu lên toàn những câu như “Làm sao thế”. Bàn Tử lập tức ra hiệu im lặng, khiến tất cả mọi người ngậm miệng lại.

Chúng tôi nhìn anh ta, không biết anh ta phát hiện ra cái gì. Liền thấy anh ta ngửi thử vùng nước ướt bị bắn lên người. Tôi cũng bắt chước, giơ cái mũ của mình lên ngửi, một mùi nước tiểu khai lòm lập tức bốc lên làm tôi phát tởm.

Là nước tiểu, có người đang đi tiểu trên đỉnh đầu chúng tôi.

“Cái đệch!” Bao Da khẽ rít lên chửi, ghê tởm nhổ toèn toẹt mấy bãi nước miếng, hiển nhiên là bị sặc nước tiểu vào mồm.

Bàn Tử tiếp tục ra hiệu chúng tôi đừng nói chuyện, tất cả mọi người đều phát tởm, không biết phải làm sao. Chỉ có Bàn Tử bước lên, bắt đầu trèo lên tảng đá bên vách con rạch. Tôi không biết anh ta định làm gì, cũng nghiến răng trèo lên theo. Tôi nắm lấy dây leo, trèo đến sát dưới đáy cây gỗ bắc ngang, ngay lập tứ nghe thấy có tiếng người nói chuyện bên trên. Là tiếng Anh, tôi liền biết ngay, đó là đội ngũ của Cầu Đức Khảo.

Vẫn có chút nước tiểu chảy xuống, rơi vào mặt Bàn Tử, nhưng anh ta cũng không để ý. Anh ta không hiểu phía trên đang nói gì, liền ra hiệu cho tôi lắng nghe.

Tôi kìm nén cảm giác ghê tởm mãnh liệt, dỏng tai lên nghe. Phía trên chắc chắn có không ít người, rõ ràng bọn chúng ở chỗ cao, hoàn toàn không phát hiện ra bên dưới con rạch còn bắc một cây gỗ, bên dưới cây gỗ còn có một lối đi bí ẩn như thế.

Nhưng người của Cầu Đức Khảo đáng ra không nên xuất hiện ở đây vào lúc này chứ? Tôi không nghe rõ cụ thể cuộc đối thoại của đám ngoại quốc, đành lắc đầu với Bàn Tử. Bàn Tử đòi di động của tôi, tôi liền bật di động lên, mở chức năng thu âm. Đúng lúc này, tôi nghe thấy giọng một người Trung Quốc, hắn ta nói một câu: “Mau lên đường, không có thời gian nghỉ ngơi. Có ai nhìn thấy người dẫn đường mới đi đâu không?” Sau đó, có người phiên dịch sang tiếng Anh.

Tôi nghe giọng nói kia, hơi ngẩn ra một chút, vì giọng nói này rất quen thuộc. Tôi muốn nghe thêm mấy câu nữa, nhưng phía trên đang vang lên những tiếng lục tục lên đường rồi.

Tôi với Bàn Tử trèo xuống dưới, Bàn Tử nhổ mấy bãi nước bọt, nghe tiếng bọn chúng đi xa rồi mới nói: “Mẹ kiếp, lũ nước ngoài này hỏa khí vượng thật, mùi nước tiểu khai lè. Tú Tú, mau ra nghe xem bọn chúng nói cái gì.”

Tôi nghĩ đến giọng nói của người Trung Quốc kia cũng được thu âm lại, lập tức tiến lại gần, nhưng thấy Tú Tú lúc này hoàn toàn không để ý đến cái gì hết, cứ thế cởi quần áo ra, đi đến bên bờ đầm để rửa mặt.

“Ôi này này, con nhỏ kia. Đừng có tắm vội, đầm nước đấy tôi cũng đái vào rồi, tắm rồi thì cũng thế cả thôi.” Bàn Tử nói.

Tú Tú với Bao Da bên cạnh sững người ra một lúc, Bao Da lập tức nhảy dựng lên: “Có cái nào là ông chưa đái vào không hả?”

“Đái hết cả rồi, tối qua chán quá, đầm nước nào tôi cũng đái một bãi.” Bàn Tử nói, “Trước hết đừng có tắm, ra đây nghe thu âm tí đã.”

“Tôi không làm!” Tú Tú nói, “Thà chết cũng không chịu nổi cái mùi này.”

Tôi ngửi mùi cũng khó chịu cực kỳ. Bàn Tử hết cách, đành phải chỉ vào một cái đầm nước cách đó xa xa: “Cái đó sạch đấy.”

Chúng tôi lập tức xông tới, tắm gội hết lần này đến lần khác, quần áo cũng đem ra vò giặt, cho đến khi không ngửi ra được mùi khai nữa mới chịu thôi.

“Người chết không sợ, lại sợ nước tiểu? Tôi nói cho mấy người nghe, dựa vào nghiên cứu khoa học, thi thể thối rữa còn bẩn hơn cả nước tiểu. Nước tiểu uống vào còn chẳng làm sao.” Bàn Tử nói.

Tú Tú cầm cái mũ sắt múc một gáo nước trong đầm chìa ra: “Vậy anh uống!”

“Uống vào không sao, không có nghĩa là uống ngon mà.” Bàn Tử nói, “Thôi làm nhanh lên, chúng ta không thể để bọn chúng đuổi kịp được.”

Tú Tú nghe xong thu âm mới nói: “Yên tâm, bọn chúng đi đường núi phía trên, không thể đuổi kịp chúng ta được. Nhóm người này chắc chắn là đã lên đường từ trước khi chúng ta đến Ba Nãi cơ, đã đi trong núi này suốt vài ngày rồi, bị chúng ta đuổi kịp.”

“Cái người dẫn đường mới là thế nào?” Bàn Tử nói, “Sao ở đó lại có người dẫn đường?”

Tôi lắc đầu, vẫn muốn nghe đến cái câu mà tôi vừa nghe. Người nói câu đó là ai nhỉ? Tại sao tôi lại cảm thấy quen thuộc như thế?

Bàn Tử thấy tôi có điều suy nghĩ, hỏi tôi sao thế, tôi bèn kể lại, nhưng anh ta lại chẳng có ấn tượng gì với giọng nói lúc ấy. Hiển nhiên là lúc đó anh ta không chú ý đến vấn đề này. Tú Tú nói: “Bất kể thế nào đi nữa, trước khi chúng ta đến, Cầu Đức Khảo đã phái một đội ngũ đi trước, em nghe không giống với lời ông ta từng giải thích với Tam Gia, chứng tỏ ông ta có gì đó giấu giếm chúng ta.”

Với tính cách của Cầu Đức Khảo, lão ta mà đã tiếp tục phái đội ngũ đi thám hiểm thì chắc chắn không phải là làm bừa, nhất định là có tin tức gì rồi mới đi. Có lẽ người dẫn đường kia chính là mấu chốt.

“Nhưng mà, thế thì chúng ta làm sao? Mặc kệ bọn chúng, đi tiếp à?” Bàn Tử suy nghĩ một chút, rồi nhìn tôi.

Tôi vẫn còn quá kiêng kỵ cái giọng nói lúc nãy, một dự cảm rất xấu dâng lên trong lòng tôi. Tôi nói với Bàn Tử: “Chúng ta phải trèo lên xem một chút.”

Tôi với Bàn Tử dùng dao pha bổ ra một đoạn cây gỗ bị mục nát nghiêm trọng nhất, rồi chui lên trên. Bên ngoài ánh trăng sáng ngời. Ở đây không có cây lớn, tôi từ từ trèo lên men theo vách núi dốc nghiêng, liền nghe thấy tiếng người văng vẳng theo gió. Đội ngũ này đi suốt cả đêm, đã đi được một khoảng cách nhất định, nhưng Tú Tú nói không sai, đường trên núi cực kỳ khó đi, bọn chúng vẫn chưa đi được bao xa, vẫn còn nhìn thấy ánh lửa lập lòe ở phía trước.

Tôi với Bàn Tử bước nhanh đuổi theo mấy bước, rồi Bàn Tử kéo tuột tôi lại vào trong bụi cỏ, lắc đầu với tôi. Tôi nhìn về hướng anh ta chỉ, mới thấy có đốm lửa lóe lên ở chỗ cao phía trước: có người đang ở đó.

“Lính canh đấy! Không thể tiến lên thêm nữa.” Bàn Tử nói, rồi đưa cho tôi một cái ống kính ngắm.

“Anh lấy đâu ra thế?”

“Tháo từ súng ra đấy.” Bàn Tử nói.

Tôi cầm lên, nhìn về phía đội ngũ phía trước, mới nhìn thấy một đám người nước ngoài đang treo lên vách núi giữa những bụi cây. Bọn chúng không dùng đèn pin, mà dùng đuốc, trên núi không có đường mòn, sử dụng đèn pin rất dễ bị lạc đường.

Đội ngũ này có chừng mười lăm người, trong mắt tôi, mấy người nước ngoài ông nào cũng như ông nào, tôi không tài nào nhận ra có phải cùng một nhóm với đội bên bờ hồ lúc trước hay không. Tôi di chuyển ống ngắm, đi tìm nhân vật người-dẫn-đường kia.

Loáng cái, tôi liền tìm thấy một người Trung Quốc, hắn đang quay lưng về phía tôi, nói chuyện phiếm với một người nước ngoài khác. Khi vừa nhìn thấy bóng lưng kia, tôi liền giật thót mình, một cảm giác vô cùng kỳ quặc dâng lên.

Sau đó, người đó bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía sau một chút, khuôn mặt hắn bỗng loé lên một cái.

Lúc ấy, tôi sững cả người, sau đó, lông tơ toàn thân dựng đứng hết cả lên như bị tiêm máu gà vậy. Bởi vì, trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên không thể nhận ra được là mình có thực sự vừa nhìn thấy khuôn mặt đó hay không nữa.

Đó là khuôn mặt của tôi.

Tôi nhìn thấy chính tôi. Tôi nhìn thấy một Ngô Tà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net