Chương 201: Đường Trăm Dặm Đi Chín Mươi Mới Quá Nửa(*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác Giả: Nam Phái Tam Thúc 

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Tôi không phải chưa từng từ nơi cao rơi xuống nước, nhưng lần này trực tiếp rơi trên thi thể trẻ con, tuy không chết chắc như rơi xuống bùn nhão hay đá, nhưng lúc rơi xuống nước mặt va vào xác con nít, vẫn giống như tông thẳng mặt vào xe ô tô. Cũng may cái xác da thuộc động vật rơi xuống trước tôi đã đẩy xác bọn trẻ ra. Tôi không trực tiếp va phải trên mặt nước, bằng không xương mặt tôi chắc chắn vỡ nát.

Vào lúc tôi rơi xuống nước đèn pin không biết đập vào đâu rồi. Nhưng pháo lạnh của Muộn Du Bình gần như ở ngay trước mắt tôi, tôi liền tóm lấy, mới phát hiện làn da của xác trẻ con xung quanh đã hoàn toàn nổi lên một tầng mụn, như thể trong da có thứ gì đó đang không ngừng gặm ăn da thịt. Tôi lập tức dùng pháo lạnh chiếu rọi tay mình. Phát hiện tay tôi không sao cả.

Cùng lúc đang kinh ngạc, tôi phát hiện ở trong suối nước nóng, khối bùn đang cấp tốc hòa tan, trong đó có rất nhiều thứ nhỏ nhỏ như bướm hay vỏ sò, bị hòa tan vào trong nước, ở trong nước nháy mắt bơi vào trong lớp da của những xác trẻ con này.

Xác bọn trẻ nhanh chóng rút nhỏ lại, thứ bên trong bị ăn sạch sẽ chỉ còn lại một lớp da, ở chính giữa vòng vây của xác bọn trẻ, tôi nhìn thấy một cái xác cực lớn áo giáp vàng, đại khái tầm hai mét, trôi nổi trong nước. Đoạn lụa thắt trên xác bọn trẻ, đều buộc vào phần rốn của cái xác lớn giáp vàng này, nhìn giống như mấy trăm cái cuốn rốn. Ở vị trí miếng hộ tâm trên ngực xác giáp vàng, có bốn chữ to: Đạo Lộ Tướng Quân.

Xác trẻ con xung quanh nhanh chóng héo rút, lộ ra cả khuôn mặt của xác giáp vàng, con động vật khổng lồ kia, lúc này tôi đã nhìn rõ, đó là xác một con ngựa.

Nói như vậy, đây là xác của một tướng quân Kim Đồng giáo và chiến mã của ông ta, bị chìm trong đầm nước này.

Khi đó tôi cũng không biết lấy gan ở đâu, có thể lúc rơi xuống nước đầu bị đập hỏng rồi, thò cây pháo lạnh về phía khuôn mặt của cái xác giáp vàng, muốn biết thứ này trông như thế nào. Nháy mắt sau một người rơi xuống nước, tóm lấy cổ tôi lôi lên bờ.

Pháo lạnh của tôi bị tôi giật mình tuột tay, trực tiếp bị tóm lên bờ, liền trông thấy mũ giáp của xác giáp vàng dưới pháo lạnh nhanh chóng oxy hóa, biến thành màu như miếng ngói.

Người tóm lấy tôi là Muộn Du Bình, y lôi tôi lên bờ, gần như cùng lúc, Hắc Hạt Tử cũng nhảy xuống, lật người lên bờ, vừa định nói chuyện với tôi, một cái vuốt đen cực lớn, từ trong nước lập tức thò ra, kéo anh ta xuống nước.

Kính râm của Hắc Hạt Tử bay ra, rơi xuống chân tôi, Muộn Du Bình nói bên tai tôi: "Đi lên!" bản thân xoay người rút dao xông vào trong nước, nước đã toàn bộ thành bùn nhão, không nhìn rõ nữa.

Tôi do dự trong chốc lát, cảm thấy đây không phải trận đánh người trung niên có thể tham dự, cố ý khuyên ngăn cũng không có ích gì, vì vậy co cẳng chạy, mới bò lên được, Hắc Hạt Tử lại trực tiếp bị ném ra khỏi nước, liền tông vào người tôi, tôi và anh ta cùng đập vào vách tường, đụng đến thất điên bát đảo.

Tôi bị anh ta túm lên, lúc này chỉ có ánh đèn pin và pháo lạnh trong nước, mắt anh ta vì ánh sáng mạnh và ánh sáng yếu trộn lẫn quá dữ dội, nhìn không rõ.

Anh ta dùng cánh tay che mắt nói với tôi: "Đánh hết pháo lạnh lên."

Tôi biết anh ta muốn cho Muộn Du Bình đủ ánh sáng, lập tức kéo pháo lạnh ở thắt lưng tôi và thắt lưng anh ta ra, đánh lên ném vào suối nước nóng. Liên tục ném bốn cây. liền nhìn thấy dưới đó dòng nước loạn thành một mớ. Còn chưa nhìn rõ là chuyện gì, đột nhiên một thứ từ trong nước bị ném lên, úp sấp trên người tôi.

Tôi ngoái đầu nhìn, lại là một cái xác trẻ con, thế mà trông như sống, sống chết ôm lấy tôi, tiếp đó tôi lập tức bị lôi xuống nước.

Tôi uống liền hai ngụm nước nóng xác trẻ con, mới nổi lên mặt nước, trước mặt liền trông thấy cái mặt to lớn của tướng quân giáp vàng bên trong mũ giáp, trên đó dùng đủ màu vẽ ngũ quan, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng trước đó. Gần như cùng lúc mặt ông ta thò về phía tôi, Bàn Tử từ trên trời rơi xuống, thoắt cái ngồi lên mặt cái xác.

Tác giả: Lại ở sảnh máy bay cố xong chương này, sắp kết thúc rồi, hold

Ngoài ra hôm nay tham gia tiệc sinh nhật của Ngô Lỗi ở Thượng Hải, chúc cậy ấy lễ thành niên vui vẻ!

Chú thích:

(*) Hành trình 100 dặm, đi được 90 dặm cũng chỉ có thể xem như mới bắt đầu một nửa mà thôi.
Khích lệ người đang làm việc phải lên tinh thần, không được bỏ dở nửa chừng. Đi được 90 dặm rồi cũng đừng vì vậy mà buông lỏng lười nhác.
Thực ra cái tên chương chẳng liên quan gì đến nội dung chương cả =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi