Chương 222: Đếm Ngược (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Chú Ba ngồi xổm xuống trước mặt thứ kia, tôi cũng ngồi xuống theo, tôi phát hiện đó là một ụ đất kỳ quái, được tạo thành từ vô số mảnh da chất đống lên. Chú Ba sờ sờ những mảnh vỡ này, nhìn lên, tôi ngẩng đầu theo, liền phát hiện trên đỉnh huyệt động này, có một cái kén khổng lồ.

Bên ngoài cái kén này, có từng lớp từng lớp thứ trông như da người, không biết bên trong là cái gì.

"Đây là cái gì?" chú Ba hỏi Văn Cẩm.

"Đây là người đầu tiên vào trong vẫn thạch này, người đầu tiên vượt qua 2000 năm, nhưng ông ta không tỉnh lại, bước đầu phỏng đoán, hẳn là ngủ trong vẫn thạch 4000 năm rồi. Những lớp da này đã đùn lên cao quá ngực Vương Mẫu." Trần Văn Cẩm nhìn chú Ba, chú Ba móc dao găm ra, dường như muốn đâm vào kén, Trần Văn Cẩm cản chú lại. "Anh biết sau 4000 năm, người bên trong sẽ biến thành thế nào không?"

Lúc ở Thất tinh Lỗ vương cung, trong quan tài của Lỗ Thương vương, có một lớp da lột rất dày, dường như lúc ngủ say, thi thể sẽ không ngừng lột xác. Sau 2000 năm thi miết vương đã chết, thời gian còn lại, một mình bất tử, lại ngủ say 20 thế kỷ.

Ai cũng không biết trong đó bây giờ là cái gì, cũng không ai dám mở cái kén này ra.

"Niên đại của cái kén này, cùng với niên đại cổng thanh đồng, là cùng một thời đại." Trần Văn Cẩm dẫn chú Ba đi xem vách hang xung quanh xác Vương Mẫu, trên vách hang vẽ rất nhiều hoa văn, giống như cổng thanh đồng. "Tôi cảm thấy, người trong kén, chính là người năm đó ra làm ra cánh cổng thanh đồng khổng lồ kia. Chuyện năm xưa, chỉ có người trong kén mới biết."

"Người tên Trương Khởi Linh đó, đến đây, giao lưu với người trong kén sao?" chú Ba hỏi.

"Y có thể giao lưu với người trong kén, dùng loại ngôn ngữ đặc biệt kia." Trần Văn Cẩm nói: "Nhưng trong lúc y giao lưu, đã mất đi thần trí."

"Nghe nói người Trương gia đang khắp nơi tìm người trường sinh, tìm kiếm những tượng ngọc hơn 2000 năm đó, không biết muốn biết những gì." chú Ba nói.

"Bọn họ muốn biết ai đang ở trong đầu bọn họ, khiến bọn họ đi làm những việc đó."

"Em tin lời y sao?"

"Nghe nói người Trương gia từ khi sinh ra, thì sẽ giống như Thiên Thụ Xướng Thi Nhân(1), đột nhiên một ngày nào đó trưởng thành, trong đầu sẽ xuất hiện một suy nghĩ, suy nghĩ này không có chút liên quan nào đến cuộc đời bọn họ, nhưng bọn họ sẽ xuất hiện ham muốn mạnh mẽ, không thể không đi hoàn thành việc này, những việc này giống như mảnh vỡ rải rác trong lịch sử, sửa đổi tiến trình lịch sử ở những chi tiết vô cùng nhỏ."

Miêu tả thế này, như thể đang nói, người Trương gia giống như một loại cơ chế can thiệp của ông trời đối với lịch sử.

"Điều này đối với một người mà nói, có thể nói là một thứ lời nguyền. Bất kể cuộc đời bi thương thế nào, dù sao vẫn là cuộc đời của mình, luôn dễ chịu hơn đột nhiên biến thành cuộc đời của một người khác, đi làm những chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình. Bọn họ phát hiện mình biến thành con rối dây, nhưng không thể làm gì được, tất cả người Trương gia đều đang chờ đợi giây phút này đến, biến thành một người khác, đi làm làm những việc không liên quan đến mình, đối với Trương Khởi Linh mà nói, cuộc đời của y quá dài, thứ thiên thụ này không ngừng xảy ra. Mỗi lần xảy ra, y đều sẽ mất đi ký ức. Y sẽ mất đi ký ức vô số lần, cuộc đời bị cắt rời thành vô số năm tháng không đầu không cuối, không biết mình từng yêu ai, không biết mình từng được ai yêu, tất cả những gì y trải qua đều không có ý nghĩa."

Tôi là một người không có quá khứ lẫn tương lai. Trong sinh mệnh đằng đẵng của mình, biến mất rồi, cũng sẽ không có ai phát hiện ra.

Tôi sờ sờ ngực mình, đau đến có chút không thở được.

===========

(1) Thiên Thụ Xướng Thi Nhân mình tìm hiểu được thì đó là một truyền thuyết của Tây Tạng. Đây là những người đột nhiên sẽ lĩnh hội được một lượng kiến thức không biết từ đâu (thiên thụ = trời phú), có thể đọc thuộc kinh văn rất dài, vẽ tranh rất đẹp, hoặc làm thơ / hát rất hay (xướng thi nhân). Nếu bạn nào có xem Đạo Mộ bản điện ảnh thì cũng sẽ nghe Tiểu Ca nói mình giống như Thiên Thụ Xướng Thi Nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi