Chương 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Bình không biết tìm Đàm Trình ở đâu, nhưng trò chuyện với Trương Tuấn làm hắn nảy một ý tưởng. Thứ khiến Đàm Trình chấp nhất là Đại Mộ kia, mà trong mảnh ký ức không thuộc về mình này, hắn tựa hồ nhìn thấy thứ có thể nghịch thiên cải mệnh...

Nếu đó là thật thì Khương Bình nghĩ có khi sẽ tìm được tin tức liên quan về Đàm Trình nếu hắn đến canh trước cửa Đại Mộ.

Nhưng chưa kịp hành động thì cấp dưới đang theo dõi Lý Quốc Hiền đã gọi điện cho Khương Bình, báo rằng ông ta đang đến thôn Ninh Hóa

"...Theo dõi sát ông ta, tôi tới ngay."

Khương Bình không ngờ chỉ sau vài tháng, Lý Quốc Hiền như già thêm chục tuổi, đầu tóc hoa râm, râu ria xồm xoàm, nếp nhăn trên mặt dường như hằn sâu do mí mắt trũng xuống, thân người cũng gầy hẳn đi.

"Sao ông ta lại ra như thế này?"

Lén lút quan sát Lý Quốc Hiền cùng với cấp dưới, Khương Bình khẽ hỏi.

"Ông giảng viên này cũng 60 mấy rồi, chắc mọi ngày nhuộm tóc. Mấy tháng nay em theo dõi thấy ông ta ngủ không được ngon giấc... Em thuê trọ cạnh bên, đêm nào cũng thấy ông ta la hét như gặp chuyện gì ghê gớm lắm, cơm ăn cũng không vô..."

Khương Bình gật đầu, có lẽ tình trạng gặp ác mộng của Lý Quốc Hiền là do Đường Gia Minh gây ra, cộng thêm tin tức về việc ông ta sao chép, chiếm kết quả nghiên cứu của sinh viên, chuyện đồi bại bị vạch trần, trường đại học X cũng đã xử phạt ông ta, thu hồi hết những bằng khen thưởng lúc trước...Kẻ coi trọng danh lợi như Lý Quốc Hiền thì sao có thể chịu được tình cảnh từ học giả đứng đầu cả nước ngã xuống bùn lầy.

Khương Bình chỉ lắc đầu, không nói nữa và tiếp tục đi theo Lý Quốc Hiền hướng về phía Đại Mộ.

Chỉ là không ngờ ông ta lại trực tiếp đi vào đường hầm dẫn đến mộ thất.

Khương Bình cùng cấp dưới đi theo đến đây thì dừng lại, đây là nơi từng xảy ra mấy vụ án mạng liên tiếp, bọn họ rõ ràng hơn ai hết về những vụ án này, những nguy hiểm tiềm ẩn của Đại Mộ...

"Sếp...Sếp ơi...Mình đi theo không?"

Chu Minh Hoa do dự nhìn về phía cửa đường hầm tối tăm, tuy nói không tận mắt nhìn thấy hiện trường nhưng Đại Mộ này thật đáng sợ, cậu biết người bình thường đi vào đều sẽ chết, làm cảnh sát cũng không có nghĩa là không thể chết...

Khương Bình nghĩ nghĩ, thấy mặt trời còn chưa xuống núi, liền nói: "Tiểu Chu, cậu đứng ở ngoài này canh, để tôi vào một mình."

"Hả? Không được đâu sếp! Không phải sếp cũng biết ..." Thấy hắn đi vào đường hầm, Chu Minh Hoa chạy tới ngăn cản: "Đây là đường chết đó sếp!"

"Vậy tôi với cậu ai là sếp?" Khương Bình cau mày quát: "Tôi đã vào đây một lần rồi...tôi nhớ ban ngày đội khảo cổ cũng vào sâu bên trong mà không có chuyện gì xảy ra, tôi đến đó xem thử, nếu không có gì thì sẽ trở lại ngay."

"Vậy...vậy em đi với sếp!"

"Đi cái gì? Đứng đây nhìn cho kỹ! Nếu mặt trời xuống núi mà tôi còn chưa ra thì mau rời khỏi đây, đến cục thẩm tra Đường Thành Quý."

Nói xong, hắn không đợi Chu Minh Hoa trả lời mà đi nhanh vào đường hầm.

Bên trong khu mộ rất tối, đội khảo cổ chắc là bật rất nhiều đèn khi làm việc, nhưng Khương Bình cũng thoải mái quan sát trong bóng tối, vượt qua mộ đạo trống trải, hắn thấy Lý Quốc Hiền đang lật mấy phiến đá tường kim cương. Bên kia bức tường, Khương Bình chưa từng đi qua, lần trước hắn chỉ đi theo lão pháp sư đến nơi đó...

Nhưng nhìn Lý Quốc Hiền không giống đang gặp quỷ quái, Khương Bình suy nghĩ rồi bám theo sau.

Chỉ là sau khi qua bức tường lại không thấy ông ta, trước mắt hắn là một hành lang dài và cánh cổng địa cung xám trắng cao ngất cách đó không xa.

Cảm giác như vừa bước vào âm phủ khiến Khương Bình ngẩn người ra trong nháy mắt, hành lang đơn giản và không có nơi ẩn náu, nhưng lại không thấy Lý Quốc Hiền...

Bị lừa rồi!

Khương Bình lập tức xoay người, khuôn mặt nhăn nheo của Lý Quốc Hiền đột nhiên xuất hiện khiến hắn cả người run lên, vội vàng lui lại mấy bước.

Lý Quốc Hiền tặc lưỡi hai tiếng, như là cười nhạo Khương Bình không biết tự lượng sức mình: "Sao? Tụi mày muốn bắt thóp tao, muốn bôi tro trét trấu tao, muốn bắt tao vào tù?"

Lão lắc lắc đầu, dữ tợn cười nói: "Mấy ngày nay canh gác thấy tao ngủ bị bóng đè chắc chúng mày vui lắm! Thằng nhãi Khương Bình, sao mày không đi làm cảnh sát của mày đi? Cấp trên của mày không nhắc nhở mày à?"

"Hiện tại chọc điên tao lên. Giảng viên già tao đây cũng không trách mày, người ta thường nói trẻ người non dạ, nhưng cũng phải có một ngày hiểu chuyện thôi." Ví dụ như ngày phải chết.

Lý Quốc Hiền nhìn Khương Bình mở miệng mà không nói lời nào, đúng ra là không thể nói vì đang bị 'người' bóp cổ, lắc đầu nói: "Mày có thể ở lại đây học tập mấy trăm năm. Đúng rồi, bên ngoài còn một tên cảnh sát nữa phải không? Vốn tao muốn dẫn nó vào vì nó cứ luôn theo dõi tao, nhưng mày lại tự dẫn xác đến đây, thôi thì để tao gọi nó vào đây ở chung với mày luôn."

Nói xong, lão cười ha ha, cũng không thèm nhìn tới Khương Bình đang trợn trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống lão. Mân mê viên Ngột Cốt nhỏ bằng hạt đậu nành trong túi áo, lão bước ra ngoài.

Vì sao Lý Quốc Hiền không bị gì cả? Vì sao lũ quỷ quái này không động vào lão ta? Chu Minh Hoa, cậu đừng ngu ngốc mà vào đây tìm tôi!

Khương Bình nhìn không thấy quỷ quái, chỉ cảm thấy tay chân như bị vô số bàn tay kéo và muốn xé nát hắn thành trăm mảnh, cảm giác được ngón tay lạnh lẽo kia ấn mạnh lên cổ rất rõ ràng. Không thở được!

Chỉ nửa phút sau, Khương Bình nghe thấy tiếng cánh tay của mình bị gãy, đau đớn dữ dội như xé rách hắn ra làm hai, nhưng cổ họng thậm chí không la lên được một tiếng.

Do không thở được và cánh tay bị bẻ gãy khiến Khương Bình không phát hiện mình bị nhấc lên cao, khi hắn nghĩ mình đã chết thì đột nhiên những cánh tay kéo xé hắn biến mất, mà hắn cũng té mạnh xuống sàn và ngất đi.

Túc Cảnh Mặc nhìn những quỷ hồn vừa thấy y xuất hiện liền bỏ chạy tán loạn liền cong môi cười, lũ quỷ này mấy ngày nay cứ xáo động bất an, ban ngày cũng dám ra cướp đoạt 'thức ăn'.

Rũ mắt thấy Khương Bình nằm trên sàn đá hôn mê bất tỉnh, Túc Cảnh Mặc nghiêng nghiêng đầu, biết rõ người trong hôn mê không thể nghe thấy, y cũng cười nói: "Tiểu tử nhà họ Ninh...Ninh Khanh?"

"Ha, thật đúng là một tên ăn hại thượng võ không thượng văn, khó trách Ninh thừa tướng không thích."

Nói xong, Túc Cảnh Mặc xoay người trở về địa cung, còn Khương Bình đang hôn mê vì đau đớn...thì liên quan gì đến y? Y không phải là người lương thiện gì, cứu thì cũng cứu rồi, sao còn phải đi lo cánh tay gãy của hắn?

Màn đêm dần buông xuống, Đàm Trình không biết Túc Nguy Nhiên đang có âm mưu gì, nhưng nếu hắn muốn cậu đi thì cậu đi là được.

Đàm Trình bị giam lỏng gần một tháng nhưng không thấy Túc Nuy Nhiên có hành động gì, cứ như là đang chờ thời cơ. Lúc đầu cậu còn không hiểu, nhưng bây giờ cậu đoán ra được có lẽ hắn đang chờ Khúc Chí Văn và Đường Gia Minh tìm được cách giải trận pháp của Đại Mộ!

Dù không biết đó là cách gì, nhưng nghĩ đến tình trạng hiện tại của Túc Cảnh Mặc và câu nói của Túc Nguy Nhiên rằng y không thể chống đỡ Đại Mộ được nữa, cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

Dù là chết thì vẫn cứ đến bên cạnh y đi...cậu cũng muốn giúp y bảo vệ cái mộ đó, suy cho cùng, y cũng đã cố gắng giữ gìn nó suốt 1600 năm, nó là bằng chứng duy nhất còn lại cho sự tồn tại của Đại Tự!

Vừa thoát ra khỏi cấm chế của Túc Nguy Nhiên, cậu ngay lập tức bắt xe chạy thật nhanh đến thôn Ninh Hóa.

Ngay khi Đàm Trình không còn bị phép thuật của Túc Nguy Nhiên khống chế, Khúc Chí Văn liền cảm nhận được hơi thở của Đàm Trình.

"Đàm Trình xuất hiện! Thuật pháp tôi hạ trên người anh ta đã có tín hiệu rồi!"

"Ở đâu?!" Đường Gia Minh nghe vậy trợn to mắt, không đợi Khúc Chí Văn trả lời vì hắn đã biết đáp án, khóe miệng nhếch lên một nụ cười man dại: "Là thôn Ninh Hóa sao? Mau! Chúng ta phải nhanh chóng đuổi theo! Không thể để cậu ta vào Đại Mộ! Tên hoàng đế kia đã sắp tiêu vong rồi, nếu cậu ta vào thì phải chờ thêm mấy ngàn năm nữa. Ông đây không thể chờ được nữa!"

Nói xong, hắn dùng thuật pháp và biến mất trước mặt của Khúc Chí Văn.

Khúc Chí Văn sửng sốt.

Tuy thuật pháp di chuyển tức thời không khó, nhưng đối với thể trạng hiện tại của Đường Gia Minh thì xem ra hắn thật đúng là không muốn sống nữa...

Cậu nghĩ như thế, một lát sau Khúc Chí Văn cũng biến mất trong đêm gió.

Đàm Trình không có thuật pháp, dĩ nhiên sẽ không nhanh bằng hai người họ.

Tài xế taxi cầm tiền rồi cũng không dám nói gì với cậu thanh niên chán sống này nữa, nhấn ga ù té chạy. Lúc Đàm Trình vào Đại Mộ trời đã về khuya.

Cả khu mộ chỉ đào một đường hầm thông vào, quả nhiên, chờ Đàm Trình bên ngoài đường hầm là Khúc Chí Văn và Đường Gia Minh.

"Đàm Trình, đã lâu không gặp."

Đường Gia Minh cất lời, nhưng Đàm Trình không nhận ra hắn ta bằng khuôn mặt...Đường Gia Minh quá khác so với lần cuối gặp nhau...

"Anh là Đường Gia Minh sao?"

"Sao? Nghe giọng cậu thấy có vẻ không tin nhỉ."

"Sao anh lại..." Nhưng nói tới đây Đàm Trình khựng lại, vì nhớ Đường Gia Minh làm gì với cậu, làm gì để đoạt được Ngột Cốt, hắn ta thành ra bộ dạng thế này cũng là báo ứng thôi.

"Sao anh lại..." Nhưng nói tới đây Đàm Trình lại ngừng, vì nhớ Đường Gia Minh làm gì với cậu, làm gì để đoạt được Ngột Cốt, hắn ta thành ra bộ dạng thế này cũng là báo ứng thôi.

"Tôi phải hao tốn vài chục năm thọ mệnh để tìm hiểu trận pháp Đại Mộ này."

"Là do anh tự chuốc lấy thôi." Đàm Trình đáp, sau đó cau mày nhìn Khúc Chí Văn bên cạnh Đường Gia Minh vẫn không nói lời nào.

Nhìn thấy hai người, Đàm Trình đã hiểu lý do Túc Nguy Nhiên yên tâm để cậu đến đây, hai người đang đợi cậu lọt vào lưới, tên Túc Nguy Nhiên kia hẳn là tính tới điểm này...

Họ nhất định sẽ không để cậu vào mộ thất nếu như muốn Ngột Cốt...

Đàm Trình nhắm mắt hỏi, "Vậy hai cậu có cho tôi vào hay không?"

"Anh vào đó thì chỉ có chết mà thôi," Khúc Chí Văn nãy giờ im lặng đã chịu lên tiếng: "Anh thật sự muốn chết như vậy sao? Túc Cảnh Mặc chỉ đang lợi dụng anh thôi! Anh có biết vì sao anh ta lại chọn anh chống đỡ Đại Mộ này sau khi anh ta tan biến hay không?"

"Tôi không biết, và tôi cũng không muốn biết!"

"Đó là bởi vì chỉ có anh mới có thể làm được! Nếu hồn phách của anh bị khóa trong Đại Mộ này thì trận pháp đại mộ vĩnh viễn sẽ không thể bị phá bỏ! Anh không thể chuyển thế, thế gian này sẽ không còn lại máu của bất kỳ ai có thể giải được trận pháp của Đại Mộ!"

"Thì sao?! Chẳng lẽ cứ để cho nó và đoạn lịch sử đó vĩnh viễn biến mất?! Sau đó thế gian này không ai biết đã từng tồn tại một vương triều như vậy, và..." Đàm Trình lạnh lùng nói, "Hơn thế nữa...Sẽ không một ai biết có một người như Túc Cảnh Mặc đã từng tồn tại...Thế giới này...có sự tồn tại của Cảnh Mặc..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net