Chương 116

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Tả là tên của vị thượng tiên khi là người phàm, là tổ tiên của nhà họ Lâm, không biết hắn đắc đạo từ bao giờ mà lại trở thành hình dạng như bây giờ.

Nhìn chằm chằm Lâm Tả, Túc Cảnh Mặc cười nhạo và nói.

"Ngươi vì trời mà làm việc, vậy cuối cùng trời cũng từ bỏ ngươi sao? Nếu ta không nhìn lầm thì đây là thân thể của Túc Cảnh Nghiên phải không?!"

Không phải Túc Cảnh Mặc chưa từng gặp qua "Túc Nguy Nhiên" này, chỉ là lần trước y bị vẻ ngoài của hắn thu hút, không chỉ giống Túc Cảnh Nghiên, mà hắn còn rất rõ chuyện của Đại Tự, hơn nữa càng biết rõ những chuyện sau khi y chết...

Do đó, cách đây không lâu Túc Cảnh Mặc đã nghi ngờ về thân phận của Khúc Chí Văn. Ngay từ lần đầu nhìn thấy Khúc Chí Văn, y cảm thấy hơi thở của cậu ta rất giống với Túc Cảnh Nghiên, chỉ là vẻ ngoài lại hoàn toàn không có điểm nào giống; nhưng bộ dáng suy nhược và âm hiểm vô tình kia thì thật sự rất giống.

Đã rất nhiều lần Túc Cảnh Mặc thăm dò Khúc Chí Văn, nhưng cuối cùng chỉ có thể kết luận là cậu ta không có ký ức của kiếp trước. Mà y cũng chỉ là dựa vào linh cảm của bản thân kết luận Khúc Chí Văn là chuyển thế của Túc Cảnh Nghiên; bởi vì người đứng trước mặt y càng giống với Túc Cảnh Nghiên hơn...

Thật ra thì Túc Cảnh mặc cũng không quá khẳng định...

"Lâm Tả? Thần tiên? Sao tam hoàng huynh lại gọi ta như vậy? Chẳng lẽ hoàng huynh đã quên, năm đó..."

Bỗng phát ra một tiếng vang lớn ở núi Quỳnh Sơn, làm ngắt đi lời nói của Túc Nguy Nhiên, một luồng linh khí ồ ạt tỏa ra phá tan quỷ khí.

Đây là linh khí của Ngột Cốt khi không còn trận pháp che dấu...

Túc Nguy Nhiên quay đầu lại nhìn về phía núi Quỳnh Sơn, hắn nhíu chặt mày như đang suy nghĩ điều gì đó. Mà tất cả hành động đó đều lọt hết vào mắt của Túc Cảnh Mặc.

"Sao thế? Ngươi không đi lấy Ngột Cốt à? Không phải người chờ đợi nhiều năm như vậy, hao tâm tổn trí như vậy để có được nó sao? Đường Gia Minh chính là hậu bối gia tộc của Hư Vân..."

Dù che dấu rất kỹ, nhưng đáy mắt của hắn vẫn lóe lên sự ghen tị khi nghe thấy tên Hư Vân; nếu nói hắn không phải là Lâm Tả thì Túc Cảnh Mặc không tin.

"Chuyện này không cần ngươi phải lo."

Không phát hiện ra ánh mắt của Túc Cảnh Mặc, Túc Nguy Nhiên quy đầu lại cười nói.

"Sẽ có người không cho hắn động vào Ngột Cốt!"

Người mà Lâm Tả nói đến là ai, đương nhiên Túc Cảnh Mặc biết rõ.

Khúc Chí Văn vẫn luôn trốn ở gần đây, nhưng cậu ta đã chạy đến núi Quỳnh Sơn khi Ngột Cốt xuất hiện.

"Ngươi muốn ngư ông đắc lợi sao?"

"Ngươi cảm thấy không thể à?"

Túc Nguy Nhiên cười nói.

"Cứ cách 200 năm, mới có một người sở hữu thiên nhãn. Thế nhưng, hiện tại lại cùng lúc xuất hiện cả hai người."

"Việc này, ta đã từng nghe Hư Vân nói qua."

Bởi vì lúc đó, người sở hữu thiên nhãn chính là Hư Vân.

"Năm đó, vì muốn chấm dứt huyết mạch hỗn loạn của Đường Gia, nên trước khi chết, Hư Vân đã tặng lại cho một tiểu đạo sĩ. Mà thiên nhãn của Khúc Gia vốn được thừa hưởng từ hắn ta. Dù thiên nhãn đã được Khúc gia thừa kế. Nhưng đến chết, hắn ta cũng không ngờ rằng, Đường gia lại chấp nhất với thiên nhãn như thế. Mỗi một thế hệ luôn lựa ra một nam, một nữ có thể nhìn thấy ma quỷ để sinh con..."

"Hơn một ngàn năm, huyết mạch đáng sợ này lại tạo cho thế gian một đôi thiên nhãn."

"..."

"Cha của Đường Gia Minh là Tề Thắng Khang, vốn là người nhà họ Đường, nhưng khi vừa sinh ra đời đã vờ như bị thất lạc, và được một cặp vợ chồng họ Tề nhặt được..."

Túc Nguy Nhiên khi nói tới đây đã cười thành tiếng, giọng điệu của hắn như đang cười nhạo huyết mạch này, hắn nói tiếp.

"Tề Thắng Khang chắc chắn cũng không thể nào tưởng tượng được rằng, vợ của mình... lại là thân thích..."

Những điều này, Túc Cảnh Mặc đều đoán được. Năm đó, Hư Vân xuất gia cũng là vì nhà họ Đường điên cuồng cầu đạo. Tham vọng muốn tạo ra một cặp nam nữ cùng có thiên nhãn, rồi kết hợp với nhau để đôi mắt đó sẽ được di truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Nhưng cuối cùng Hư Vân lựa chọn xuất gia...

"Dù hắn đã tính toán thể nào, cũng vẫn không thể xóa bỏ được cặp thiên nhãn kia và chúng vẫn tồn tại trên thế gian này."

Lời của Túc Nguy Nhiên rơi vào tai của Túc Cảnh Mặc lại mang một ý nghĩa khác. Tuy Lâm Tả là thượng tiên nhưng không có tuệ căn như Hư Vân. Mặc dù Hư Vân là người phàm, lại quy y cửa Phật, nhưng đạo pháp lại cao hơn Lâm Tả rất nhiều. Chỉ cần nhìn vào trận pháp ở thôn Ninh Hóa là có thể hiểu ngay, đến cả thần tiên đều không thể hóa giải được nó.

Lâm Tả thật sự đố kỵ với Hư Vân.

"Nhưng không phải cuối cùng ngươi vẫn thua Hư Vân sao? Bằng không thì ngươi đã không biến thành bộ dạng như thế này. Chỉ là ta không biết tại sao Túc Cảnh Nghiên lại đồng ý cho ngươi ở trong thân xác của hắn."

"Ngươi xác định ta không phải là Túc Cảnh Nghiên sao?"

"À..."

Túc Cảnh Mặc không nói tiếp mà chỉ khẽ cười.

"Không phải ngươi muốn ngư ông đắc lợi sao?"

"Như thế nào?"

"Vậy thì phải xem coi Khúc Chí Văn có giống như ngươi mong muốn hay không."

Nói đến đây, Túc Cảnh mặc bay hướng về núi Quỳnh Sơn đang tỏa ra kim quang khắp nơi, quả nhiên là tên hậu nhân Đường gia kia đã lấy Ngột Cốt ra!

Xưa nay Khúc Chí Văn không bao giờ là người ngồi chờ chết. Dù thuật pháp của Đường Gia Minh hạ trên người cậu rất mạnh, nhưng dù gì cậu cũng không phải đạo sĩ bình thường. Lúc nãy tránh trong chỗ tối, cậu đã mượn sự phản phệ của thiên nhãn, trước khi Đường Gia Minh lấy Ngột Cốt ra, đã cắn nuốt thuật pháp của hắn không còn một mảnh.

Dù sức mạnh chỉ tạm khôi phục được một nửa, nhưng cũng đủ để đối phó với Đường Gia Minh.

Ở đỉnh núi Quỳnh sơn, nơi tỏa ra kim quang mạnh nhất, Ngột Cốt không còn bị trói buộc tỏa ra kim quang tinh lọc oan hồn xung quanh.

Khúc Chí Văn nhanh chóng thu lại tất cả quỷ dẫn đường và tạo một kết giới xung quanh bản thân, sau đó mới dám bước vào kim quang này.

Bản thân Ngột Cốt không có kim quang này, vốn nó là xương của hung thú thượng cổ, tuy là thần cốt nhưng lại không thể thương tổn quỷ hồn, mà kim quang này lại có thể thanh tẩy linh hồn. Mà việc như vậy chỉ có những con lừa trọc đầu mới thích làm mấy chuyện như này.

Phật quang quá tinh khiết, không chỉ có quỷ hồn mà ngay cả con người cũng không thể tùy tiện tiến vào luồng sáng đó. Chỉ cần tâm hồn có một chút tà niệm cũng sẽ bị Phật quang thanh tẩy cả người.

Khúc Chí Văn cho rằng, người lập ra trận pháp này đã tính đến tình huống khi trận pháp bị phá, nên đã cố ý tạo ra Phật quang để đánh bại những kẻ có tà niệm muốn chiếm đoạt Ngột Cốt.

Nghĩ như vậy, Khúc Chí Văn càng kính nể người lập ra trận pháp này hơn. Người này không chỉ tinh thông đạo pháp, mà còn vận dụng thành thạo Phật hiệu, lại còn là một người rất cẩn thận.

Giữa luồng Phật quang này, không biết tình trạng của Đường Gia Minh như thế nào?

Còn chưa thấy Đường Gia Minh thì một con dao đang bay thẳng hướng về phía cậu. Khúc Chí Văn theo phản xạ nghiêng người tránh, nhưng còn chưa kịp hoàn hồn thì lại thêm một đợt tấn công hướng lưng cậu đâm tới.

Dù Khúc Chí Văn rất giỏi đạo pháp, nhưng thể lực lại rất yếu. Ngày thường chạy bộ còn không nổi, chứ đừng nói đến đánh nhau. Dù có thể nhận ra hơi thở phía sau, nhưng cũng không kịp tránh, chỉ có thể cắn răng nhanh chóng thi pháp đưa tiểu quỷ đến đỡ cho cậu đòn này.

Quả nhiên là Đường Gia Minh đang đứng phía sau cậu, hắn đang cầm Ngột Cốt trong tay, và tạo ra kết giới để che Phật quang.

"Đưa Niết Bàn cho tao mau lên!"

Niết Bàn mà Đường Gia Minh nói là thần khí sử dụng Ngột Cốt. Khúc Chí Văn luôn giấu kĩ món thần khí này, chưa từng lấy ra dùng, vì cậu không tin Đường Gia Minh.

"Tuy anh đang cầm Ngột Cốt, nhưng lại không có Niết Bàn để thúc giục. Còn tôi thì lại có Niết Bàn, nhưng không có Ngột Cốt..."

Sợ Đường Gia Minh lại tạo ra bẫy rập gì đó, Khúc Chí Văn cẩn thận chú ý xung quanh, rồi nói.

"Tôi có thể đưa nó cho anh, nhưng với điều kiện là anh phải chia một nửa Ngột Cốt cho tôi!"

Tuy nói là chia một nửa, nhưng nhìn khối Ngột Cốt trong tay Đường Gia Minh, Khúc Chí Văn cũng hiểu là không đủ cho hai ngươi dùng.

Con người sinh ra có cốt trung, cho nên mới có câu 'cân xương đoán mệnh' (*), người sinh khác thời điểm và thời gian thì trọng lượng xương cũng sẽ thay đổi, và số mệnh cũng được định ra từ đó.

(*) Đây là phép coi tử vi từ ngày tháng năm giờ sinh đổi ra trọng lượng xem mệnh tốt hay xấu. Số lượng và chỉ càng cao thì mệnh sướng và giàu.

Xương của Khúc Chí Văn nặng 3 lượng 8 chỉ, nếu muốn sửa mệnh thì cần một trọng lượng Ngột Cốt tương ứng bổ sung là được. Nhưn nếu muốn hoán cốt thì...

Nhìn thế nào thì khối Ngột Cốt trong tay của Đường Gia Minh cũng không quá 7 lượng...

Túc Cảnh Mặc đã cho Đàm Trình quá nhiều rồi...

"Hả, chia một nửa sao?"

Đường Gia Minh cười lạnh nói.

"Khúc Chí Văn à, mày cần bao nhiêu chẳng lẽ tao không biết? Khối Ngột Cốt này khoảng 6 lượng 7 chỉ, mà mày đâu phải chỉ muốn sửa mệnh, mày muốn đắc đạo thành tiên, mà đắc đạo thành tiên thì phải hoán cốt. Bản mệnh của mày vốn quá nhẹ, theo tao thấy mày cần ít nhất 6 lượng để hoán cốt."

"Anh chỉ muốn sửa mệnh! Nếu muốn sống lâu thì chỉ cần một hai mảnh Ngột Cốt là được!"

"Khúc Chí Văn, tao có từng nói cho mày nghe chuyện này chưa nhỉ?"

"Chuyện gì?"

"Cha của tao, Tề Thắng Khang, tuy đã chết nhiều năm nhưng vẫn còn thi thể..."

Đường Gia Minh nói đến đây, Khúc Chí Văn đã quá rõ ràng. Nếu Đường Gia Minh muốn cứu sống cha hắn, thì dĩ nhiên không chỉ cần một hai mảnh Ngột Cốt...

"Hơn nữa..."

Chân mày của Đường Gia Minh không giãn ra, ngược lại còn nhăn chặt hơn nói.

"Xét cho cùng thì chuyện Ngột Cốt có thể giúp con người sống lại, giúp người phi thăng thành tiên cũng chỉ là truyền thuyết, mà cho đến tận bây giờ cũng không có ai chứng minh rằng điều đó có phải là sự thật hay không..."

"Như thế nào? Chẳng lẽ anh muốn lấy cha anh ra để làm thí nghiệm sao? Ngột Cốt chỉ có một chút nên không đủ cho anh làm thế đâu, mà tôi lại càng không đồng ý."

Nói xong, Khúc Chí Văn thấy Đường Gia Minh cười đến quái dị, trong lòng cậu rung lên hồi chuông cảnh báo, vội vàng lui ra sau. Ngay lập tức tại chỗ cậu đã đứng bỗng trồi lên những cánh tay xương.

"?!"

Xương khô? Sao lại là xương khô?

Không lẽ là...

Khúc Chí Văn đột nhiên ngẩn đầu lên nhìn Đường Gia Minh đang cười khằng khặc với vẻ mặt khó tin và nói.

"Từ khi nào anh đã đánh thức hài cốt của mất ngàn người trong hố bồi tang?"

"Mày thật sự rất giảo hoạt đấy thằng oắt con. Tên Túc Cảnh Mặc kia thật sự khó đối phó, nếu tao không chuẩn bị sẵn sàng thì làm sao có được thứ này?"

Dứt lời, Đường Gia Minh vỗ tay và chỉ một lúc sau, dưới ánh phật quang hàng ngàn, hàng vạn xác chết dần bò lại gần Khúc Chí Văn.

Phật quang có thể thanh tẩy quỷ hồn, nhưng lại không cách nào thanh tẩy những bộ xương khô không có ý thức này. Đường Gia Minh trốn trong kết giới, bình tĩnh điều động đội quân xương khô.

Vì không phải là quỷ hồn nên không thể áp dụng cách đối phó với quỷ, càng không thể mê hoặc tâm chí chúng như con người. Bản thân Khúc Chí Văn nhận ra rằng so với việc đánh nhau với hàng ngàn, hàng vạn bộ xương khô này thì chi bằng...

Hơn nữa, núi Quỳnh Sơn rung lên dữ dội như vậy, có lẽ cũng sắp sụp rồi. Nếu như nó sụp xuống, chỉ sợ cậu còn chưa thành tiên thì đã bỏ mạng ở đây!

"Tôi có thể đưa Niết Bàn cho anh."

Khúc Chí Văn niệm pháp quyết, trên cổ tay đột nhiên xuất hiện một chiếc vòng tay khắc hình phượng hoàng.

"Nhưng mà Đường Gia Minh à, anh phải chia một nửa Ngột Cốt cho tôi, bằng không có chết tôi cũng không đưa vòng tay cho anh đâu."

"...Làm sao tao có thể tin mày?"

"Chia Ngột Cốt thành hai phần, ném cho tôi một phần, đồng thời tôi cũng sẽ ném Niết Bàn qua cho anh..."

Thấy Đường Gia Minh đang suy nghĩ lại tính khả thi, thì ngay lập tức Khúc Chí Văn thi pháp triệu hồi hơn một ngàn con quỷ dẫn đường. Dưới ánh Phật quang, chúng bị thanh thẩy và tỏa sáng. Đường Gia Minh theo phản xạ nhắm mắt lại, ngay lúc đó, Khúc Chí Văn chạy ra khỏi kết giới, và dịch chuyển tức thời đến trước mặt Đường Gia Minh.

Khi Đường Gia Minh tỉnh táo lại để bảo vệ Ngột Cốt thì đã bị tiểu quỷ sói trên người của Khúc Chí Văn lao ra vung chân đá bay.

"Ngột Cốt của tao!!"

Vốn Đường Gia minh muốn nhảy lên cướp lấy Ngột Cốt, nhưng cơ thể đã không thể chống đỡ nổi, hắn tức giận phung ra một búng máu. Khúc Chí Văn thấy vậy liền nhảy lên đón lấy Ngột Cốt.

Núi Quỳnh Sơn đã hoàn toàn sụp đổ, làm lộ ra toàn bộ Đại Mộ!

"Trẫm quên mất, trong mộ này còn một người sống."

Nhìn Đại Mộ sụp đổ, Túc Cảnh Mặc đi tới cười rồi nói.

"Đàm Trình nói hắn là cảnh sát của thời đại này?"

Chỉ cách trăm mét trên đỉnh đầu là con đường thành tiên dễ như trở bàn tay, dưới chân lại là mạng sống của Khương Bình... còn có Đường Gia Minh đang đuổi sát phía sau...

Quả nhiên, khi Khúc Chí Văn nghe được những lời này, cậu đã nghiến răng, vươn tay phải như muốn bắt lấy Ngột Cốt, nhưng không biết vì sao, cậu không thể với tới, mắt của cậu đang hướng về chỗ sâu trong Đại Mộ, nơi mà có một người mà cậu đã quyết định từ bỏ...

Nhìn ngọn núi sắp sụp đổ, Khúc Chí Văn cười vang cả tận trời, rồi xoay người chạy vào Đại Mộ...

Không bỏ được, cuối cùng vẫn là không thể từ bỏ được!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net