Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thượng

Ta bệnh nặng một trận, Xương Mân lưu lại trước giường chăm sóc ta.

Thẩm Đệ từng đến một lần, ta chưa từng nghĩ rằng, hắn còn nhớ rõ ân huệ chủ tớ năm đó.

Thẩm Đệ nói, lão bản của Thiên Chức, ai cũng chưa thấy qua. Ngay cả Thẩm Giáp, cũng không biết ai là lão bản.

Bởi vì lão bản của Thiên Chức, là một gia hỏa thích dịch dung.

Bởi vì trong nhà quản rất nghiêm, mà lão bản Thiên Chức lại thích du đãng khắp nơi, liền bỏ một đống tiền để học thuật dịch dung, dễ dàng gạt người xuất gia đi chơi, không nghĩ đến, lúc này đây lại gạt ta hảo thảm.

Ta tâm tàn ý lạnh, nguyên tưởng rằng ta gạt y không thể nói chuyện mà áy náy, lại có người, gạt ta còn nhiều hơn.

Xương Mân nghẹn lời, chuẩn bị xe đi đến kinh đô.

Ta chính là đem bệnh dưỡng hảo.

Duẫn Hạo từng nói, nếu có một ngày, y mất ta, muốn ta đứng tại chỗ chờ y.

Lúc này đây, ta không hề nghe lời, ta muốn lên kinh đô tìm y.

Chính miệng hỏi rõ ràng, ở trong lòng y, ta đến tột cùng được coi là gì?

Ta và Tuấn Tú, rốt cuộc ai trọng ai khinh?

Y rốt cuộc, có hay không, yêu ta.

Xương Mân không lay chuyển được ta, trước tiên mang ta tới kinh đô.

Kiên trì đi suốt một ngày một đêm, ta cũng không chịu dừng lại nghỉ ngơi nhiều.

Đây – sẽ là lần đánh cược cuối cùng của ta.

Buổi tối ngủ không được, nghĩ đến Duẫn Hạo bây giờ, ôm chặt Tuấn Tú ngắm trăng sao trên trời, lòng ta liền nhói đau không ngớt.

Ánh mắt ấm áp, bàn tay ấm áp, cái ôm ấm áp như thế, đã từng thuộc về một mình ta – Kim Tại Trung.

Giờ đây ngươi lại bỏ chạy tất cả, ngươi nói làm sao ta có thể rũ bỏ tất cả đây?

Trịnh Duẫn Hạo, ngươi đã từng cứu ta lúc nguy nan, ngươi đã từng gắng sức bảo vệ sự trong sạch của ta, ta luôn tưởng rằng ngươi sẽ là chỗ dựa của ta cả đời, ta luôn cho rằng ta đã nhận được sự hạnh phúc trọn đời về sau.

Đến khi ta đem toàn bộ trái tim và thân thể của ta đưa cho ngươi, ngươi lại đột nhiên ly khai.

Trịnh Duẫn Dạo, nếu như ngay cả ngươi cũng vứt bỏ ta,

Ta có lý do gì để không vứt bỏ chính mình?

.

.

.

Chạy tới kinh thành, Xương Mân đã gầy đi rất nhiều.

Đến Thiên Chức đi tìm người, toàn bộ hỏa kế1 đều nói lão bản đi vắng, ra ngoài du sơn ngoạn thủy.

Ta ngồi trong nhà trọ chờ tin tức, lần đầu đến phương Bắc, không quen khí hậu nơi này. Xương Mân ở bên ngoài thăm dò tin tức.

Bệnh cũ tái phát, cố gắng giãy dụa đi xuống lầu ăn cơm, Xương Mân vẫn chưa trở về.

Xúc vài muỗng cơm, uống chút canh, lại ăn không vô.

Ta gọi tiểu nhị lại tính tiền, đang muốn đứng dậy lên lầu, phía sau lại có một thanh âm, vô cùng quen thuộc.

Ta chậm rãi quay đầu lại.

Quả nhiên, là vậy.

Lâm tiểu thư đứng bên cạnh người trượng phu cao to uy mãnh, như chim nhỏ mà nép vào người trượng phu.

Nàng trợn mắt nhìn ta, "Ngươi là... Kim Tại Trung?"

Ta cười cười, không biết vì sao, trong lòng đã không còn thù hận. "Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp, có khỏe không?"

Trượng phu của nàng nhìn ta, "Nương tử, nàng quen?"

Vành mắt Lâm tiểu thư đỏ lên, "Quen."

Ta rốt cuộc lại có chút không đành lòng, "Ta là thư đồng của Lâm tiểu thư, vị này, chắc hẳn là cô gia."

Trượng phu của nàng không nghi có giả dối, liền chắp tay, "Tại hạ Thôi Thủy Nguyên, không biết Kim công tử lên kinh vì chuyện gì?"

Ta nhìn Lâm tiểu thư, khẽ cười, nhân tình năm đó, ngày hôm nay, làm một cái kết đi.

"Ta lên kinh tìm người, mong Thôi công tử giúp đỡ."

"Ồ, công tử tìm người phương nào?"

Ta vuốt tay, "Đây là một câu chuyện dài, nếu như hai vị không vội, có thể ngồi xuống nghe ta nói."

Tiểu nhị đưa trà nóng lên, tinh thần ta đột nhiên tăng gấp trăm lần.

Được Mông Lâm tiểu thư giúp đỡ, ta thuận lợi tiến nhập Thiên Chức.

Thôi công tử dẫn ta đi cùng Thiên Chức đàm sinh ý, Xương Mân và ta hóa trang thành tùy tùng, lẫn vào trong đó.

Vừa vào Thiên Chức, quả nhiên ngửi thấy luồng hương khí kia, ta nhếch môi không nói, tim lại đập loạn không ngừng.

Trịnh Duẫn Hạo, chúng ta rốt cuộc cũng có thể gặp lại rồi.

Có thể gặp lại, ta có đúng hay không nên đổi xưng hô mà gọi ngươi.

Tỷ như,

Phác Hữu Thiên.

.

.

.

Thị nữ đưa trà lên, ta cùng Xương Mân hộ tống Thôi Thủy Nguyên ngồi ở bên cạnh. Lẳng lặng chờ.

Bên trong mành trúc, không thấy người, chỉ nghe thấy tiếng.

"Thôi huynh hôm nay hảo tâm tình, làm sao lại muốn đứng lên tiếp kiến một người nhàn rỗi như ta?"

Thủy Nguyên chậm rãi đứng dậy, mỉm cười chắp tay.

"Hữu Thiên huynh thật là nói giỡn, là ngươi mỗi ngày bận lừa người, đem đống bằng hữu chúng ta lãnh ở một bên."

Ta cuối cùng cũng nhìn rõ, người trong miệng Tuấn Tú đích thực là y.

Quả thực, tác phong nhẹ nhàng, hảo một người khiêm khiêm quân tử2.

Ta đột nhiên cúi đầu cười, nước mắt lại ngừng không được mà chảy xuống.

"Thôi huynh, tùy tùng của ngươi hình như... bị đau mắt sao?"

"Cái này... không cần để ý, được rồi, Tuấn Tú nghe nói đã trở về, đã lâu không thấy, ta cũng có điểm nhớ hắn."

"Ngươi nhớ hắn làm gì?"

"Hữu Thiên, những lời của ngươi nói rất..." Thủy Nguyên nhướn nhướn mi. "Nghe nói ngươi nghìn dặm cứu mỹ nhân, chúc mừng chúc mừng, tình cảm tiểu lưỡng khẩu3 lại tăng thêm một lầu rồi. Thế nhưng vẫn sợ ta nhìn dù chỉ một cái sao?"

"Cũng được, đi, gọi Tuấn Tú đến đây, nói là Thủy Nguyên tới gặp hắn."

Xương Mân ở bên cạnh siết chặt nắm tay, ta ngừng lệ, thản nhiên nhìn y.

Y nhìn ta, ngữ khí chậm rãi:

"Vị tiểu ca này, có cần cho ngươi một tấm khăn không, ngươi rơi lệ rất nhiều?"

Ta lắc đầu, nhìn y, đặc biệt bi ai.

Ngay cả quen cũng không thể quen ta sao?

Trịnh Duẫn Hạo.

Tuấn Tú từ đằng sau xuất hiện, tay tự nhiên khoác lên Hữu Thiên.

Tất cả đều như trong tưởng tượng, Liên nhi cầm mâm trái cây bước đến.

Thôi Thủy Nguyên đứng dậy, cùng Tuấn Tú chào hỏi hai câu, rồi ngồi xuống.

Ta nhìn Tuấn Tú, xuất ra toàn bộ dũng khí.

"Tuấn Tú, đã lâu không gặp."

Mâm trái cây của Liên nhi theo tiếng mà rơi xuống đất. Tuấn Tú há hốc mồm nhìn ta.

"Tại... Tại Trung, Xương Mân... Các ngươi, các ngươi làm sao lại ở đây?"

"Ngươi quen, Tuấn Tú?" Hữu Thiên nghiêng đầu nhìn ta.

"Ngươi không nhớ?" Tuấn Tú giật mình nhìn Hữu Thiên, "Tại Trung a, chính là..."

"Vương bát đản, Trịnh Duẫn Hạo!" Xương Mân đã sớm không nhịn được mà xông tới, đánh một quyền.

Phác Hữu Thiên tránh không kịp, miễn cưỡng trúng một quyền, đau đớn che mắt nhảy nhảy.

Ta kéo Xương Mân, Tuấn Tú cũng ngăn Hữu Thiên ở phía trước.

"Trịnh Duẫn Hạo ngươi là kẻ hèn nhát, ngươi cư nhiên đùa bỡn Tại Trung, ngươi có phải là người hay không hả, ngươi tìm trái tim của ngươi hỏi chính ngươi đi, ngươi không nhớ Kim Tại Trung, ngươi hôn người ta, ôm người ta trên giường như thế nào mà bây giờ khi không lại đột nhiên mất trí nhớ, ngươi..."

Ta dốc sức che miệng Xương Mân lại,

"Đừng nói, đừng nói nữa, Xương Mân."

"Vì sao không cho đệ nói, Tại Trung ca, loại người khốn nạn như hắn khi dễ huynh..."

"Hắn không phải Duẫn Hạo a, Xương Mân, đừng nói nữa."

Động tác Xương Mân dừng lại giữa không trung, trợn mắt nhìn ta.

"Huynh nói cái gì, Tại Trung ca."

Ta đột nhiên cười rộ lên,

"Huynh nói, hắn – không – phải – Trịnh – Duẫn – Hạo."

Ngồi xuống, Xương Mân có điểm xấu hổ nhìn Tuấn Tú.

"Xin lỗi, Tuấn Tú, ta tưởng rằng..."

Tuấn Tú đang dùng trứng gà luộc lăn trên vết thương của Hữu Thiên, đầu cũng không ngẩng lên:

"Không sao, Xương Mân, hắn không tự mình đi cứu ta, một quyền này coi như ngươi thay ta báo thù."

Hữu Thiên giơ cái mặt anh tuấn bị bầm một mắt lên, "Tuấn Tú, ta đã giải thích rất nhiều lần rồi, ta thực sự ôm bệnh trên giường, nếu không cũng sẽ không làm phiền Duẫn Hạo mà đi một chuyến."

Tuấn Tú nhìn hắn, thở dài.

"Cũng là ta bất hảo, khiến ngươi bực bội đến phát bệnh."

Hữu Thiên nhẹ nhàng vòng qua Tuấn Tú, vỗ vỗ hắn. Hai người liền nhìn nhau cười.

"Không sao cả, đánh nhau xong mới thành bằng hữu." Xoa dược, Hữu Thiên hào khí vỗ vỗ Xương Mân.

"Tuấn Tú, ngươi trước tiên dẫn bọn hắn đi đến quán trọ, ta đi an bài tiệc rượu."

Ta kéo Hữu Thiên, "Hữu Thiên, Duẫn Hạo ở đâu?"

Hữu Thiên sửng sốt, nhìn Tuấn Tú,

"Ta lúc sau sẽ phái người đi tìm hắn, các ngươi trước tiên đi bỏ hành lý xuống đi. Chúng ta trên bàn rượu sẽ chậm rãi nói chuyện."

Ta nhìn thân ảnh Hữu Thiên dần tiêu thất, tâm tình vừa buông lỏng lại nổi lên cảm giác không tốt.

Tại sao Hữu Thiên lại úp úp mở mở, lẽ nào?

Ta đột nhiên có dự cảm bất hảo...

_________________

(1) Hỏa kế: người làm mướn.

(2) Khiêm khiêm quân tử: người khiêm tốn (thường chỉ những người đạo đức giả)

(3) Tiểu lưỡng khẩu: vợ chồng son.



Hạ

"Xin lỗi Tại Trung, ta đi vội vội vàng vàng, cũng chưa kịp giải thích cho ngươi."

Tuấn Tú vừa vào phòng liền kéo ta chịu tội, "Duẫn Hạo không muốn đi, muốn nói ra chân tướng, kết quả đêm đó bị Thẩm Giáp nháo, ta tâm tình không khống chế được, trách móc Duẫn Hạo trọng sắc khinh hữu, Duẫn Hạo từ xưa đến này là người vì bằng hữu lượng lặc sáp đao4, hắn cùng Hữu Thiên càng thân thiết, vì thế không còn cách nào khác, hắn buộc lòng phải nửa đêm mang ta chạy trốn, ngay cả thời gian để nói lời từ biệt với ngươi cũng không có."

"Các ngươi giấu diếm tương đối lâu." Ta nhìn hắn một cái, "Nhìn ra được Hữu Thiên rất yêu ngươi, ngay cả nha hoàn tùy thân của ngươi cũng đưa đi."

Xương Mân tức giận nhìn ta, "Tại Trung ca, huynh nhìn ra người nọ không phải Trịnh Duẫn Hạo, thế nào lại không nhắc nhở đệ."

"Xin lỗi Xương Mân, huynh không biết đệ lại đánh hắn." Ta vội vàng nói lời xin lỗi.

Tuấn Tú cũng cười, giúp ta bỏ hành lý xuống, đem cửa sổ đẩy ra.

"Thế nhưng Tại Trung, các ngươi thế nào lại đem Hữu Thiên trở thành Duẫn Hạo vậy?"

Ta liền đơn giản kể lại chuyện mà ta đã nghe được, chưởng quỹ5 của Thiên Chức có khả năng dịch dung mànói cho Tuấn Tú nghe. Tuấn Tú cười ngặt nghẽo.

"Hắn có thể dịch dung, là thật, nhưng những lần hắn dùng, đều là dùng để gạt ta. Lần này, các ngươi thật sự là đã thay ta báo thù, xem hắn sau này còn dám giả thần giả quỷ với ta nữa không."

Ta cười cười, cùng Xương Mân múc nước rửa mặt.

"Thế nhưng Tại Trung, ngươi làm thế nào nhận ra hắn không phải Trịnh Duẫn Hạo vậy?" Tuấn Tú ngồi ở trên giường, nhìn ta.

Ta nhìn Tuấn Tú, "Tuấn Tú, nếu như ngày hôm nay đổi thành ngươi đến tìm Hữu Thiên, ngươi có thể nhận ra hắn không?"

Tuấn Tú ngẩn người một chút, lập tức cúi đầu cười to.

"Kim Tại Trung, ta bị lừa vào Thẩm gia, người thắng lớn nhất, đúng là Trịnh Duẫn Hạo, chiếm được người đáng giá như ngươi, hắn cả đời nhất định sẽ trân trọng ái nhân của mình."

Ta cũng bật cười, tâm tình hơi thả lỏng.

Xương Mân nhìn bộ dạng đầy tinh thần của hai người chúng ta, hoàn toàn vô ngữ,

"Vì sao lại nhận ra được chứ, hai người lớn lên đều cao gần bằng nhau, con mắt cũng nhỏ hơn so với ta..." Xương Mân tiếp tục trầm tư, ta cùng Tuấn Tú lại không khách khí mà bật cười to.

.

.

.

Tái trở lại đại đường, một bàn tiệc rượu đầy thịnh soạn.

Xương Mân lập tức vứt bỏ việc 'tranh luận đánh giá về Hữu Thiên và Duẫn Hạo', tập trung tinh thần chiến đấu vào đống đồ ăn.

Ta nhấp một ngụm rượu, "Hữu Thiên, Duẫn Hạo đâu?"

Hữu Thiên buông chén rượu, nhìn ta,

"Tại Trung, ta nói, ngươi không nên trách Duẫn Hạo, càng không nên tức giận. Có được hay không?"

Ta có chút khẩn trương, "Làm sao vậy, chẳng lẽ, Duẫn Hạo đã có vợ?"

Tuấn Tú gắp một miếng rau, nhìn ta một cái,

"Có vợ thì sao chứ, đuổi đi là được chứ gì!"

Ta hít một ngụm khí lạnh, nhìn chằm chằm vào Hữu Thiên.

Hữu Thiên cưng nựng đánh nhẹ vào đầu Tuấn Tú, "Tại sao lại nói như thế chứ, hù dọa đến Kim công tử, Trịnh Duẫn Hạo quay về trách móc thì làm sao?" Dứt lời hắn quay sang hướng ta, "Kim công tử, Duẫn Hạo chưa lấy vợ."

Ta yên lòng trở lại, "Vậy hắn ở đâu?"

"Hắn quay về Giang Nam tìm ngươi a, Kim Tại Trung."

Lúc đầu nghe đáp án này, ta dở khóc dở cười.

Lời Hữu Thiên,vòng vo một hồi, trong lòng liền dâng lên nỗi chua xót.

Lời Duẫn Hạo, dường như vẫn còn ở bên tai.

"Tại Trung, nếu có một ngày không tìm thấy ta, ngươi cứ đứng tại chỗ chờ ta, ta nhất định sẽ đến tìm ngươi."

Ta buông đũa, che mắt, không muốn để Hữu Thiên cùng Tuấn Tú nhìn thấy bộ dạng hỗn loạn của mình.

Tuấn Tú huých huých Hữu Thiên, "Còn không mau dùng bồ câu đưa tin, bảo Duẫn Hạo quay về."

Hữu Thiên ủy khuất nhìn Tuấn Tú, "Thế nhưng ta vô ích thay hắn chịu một quyền đó, cơ hội tốt như vậy... Chúng ta kéo dài thêm vài ngày nữa được không?" Hữu Thiên càng nói càng nhỏ giọng. Tuấn Tú hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

"Được rồi được rồi, ta biết rồi, Liên nhi, còn không mau đi thả bồ câu, bảo Duẫn Hạo quay về, tiện thể nói Tại Trung đang nằm trong tay ta." Lời còn chưa nói xong, đã bị Tuấn Tú đánh cho một phát.

"Cái gì mà nằm trong tay ngươi, ngươi còn muốn đem Tại Trung và Xương Mân thế nào?"

Hữu Thiên sủng nịch nhìn Tuấn Tú, không nói lời nào, chỉ cười cười.

Ta nhớ tới hôm đó Tuấn Tú đối ta nói câu kia:

"Hắn là cuộc đời của ta, là báu vật tuyệt vô cận hữu."

Ở Phác phủ mấy ngày, Xương Mân mỗi ngày bận cùng Hữu Thiên học tập về sinh ý phố vải, Tuấn Tú dẫn ta đi dạo quanh kinh thành.

Từ miệng Tuấn Tú, ta biết được một chút điều về Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo thuở nhỏ cùng Hữu Thiên giao tình thâm hậu, muội muội Duẫn Hạo được gả vào Phác phủ, làm tẩu tẩu6 Hữu Thiên. Phác phủ mấy đời kinh doanh phố vải, Phác đại ca sau khi cưới xong lại ít quan tâm đến cửa tiệm, Hữu Thiên liền thỉnh Duẫn Hạo đến hỗ trợ.

Tuấn Tú sau khi bị bắt đi, Hữu Thiên sốt ruột đến hỏa khí công tâm7, rốt cuộc bệnh không dậy nổi, Duẫn Hạo trước tiên phái Liên nhi đi trước một bước, thu xếp ổn thỏa cho Phác phủ, Duẫn Hạo rồi cũng đi, ban đầu dự định vào Thẩm phủ đoạt lại Tuấn Tú rồi quay về, ai ngờ lại gặp mặt ta, vô pháp thoát khỏi.

Duẫn Hạo một mực theo dõi ta, phát hiện nơi ở của Tuấn Tú, cùng Tuấn Tú giải thích rõ tình hình, Tuấn Tú rất vui với việc giúp người hoàn thành ước vọng, liền có ý định chờ Duẫn Hạo đem ta hàng phục, rồi ở một bên trợ giúp.

Đáng tiếc chuyện không theo thiên ý, Tuấn Tú tại Thẩm phủ bị hù dọa, Duẫn Hạo đành phải quay trở về, rồi mã bất đình đề8 trở lại tìm ta.

Ai ngờ ta rốt cuộc lại lên kinh thành, cuối cùng trở thành hai phía cách xa nhau.

.

.

.

Ngày thứ tư, Tuấn Tú cùng Hữu Thiên đi xem phố vải, ta rảnh rang buồn chán, tự mình đi lên phố.

Vừa đi vừa nhớ, đêm qua Tuấn Tú đối ta nói một hồi lâu.

"Tại Trung, ta nói cho ngươi một bí mật về Duẫn Hạo nhé?"

"Cái gì?" Ta thích thú, tiến đến bên cạnh hắn.

"Duẫn Hạo nói, hắn kiếp này cũng chỉ muốn một mình ngươi, hắn đối với ngươi a, không chỉ là nhất kiến chung tình, mà chính là nhị kiến chung tình."

Ta suy nghĩ một đêm, lời Duẫn Hạo là có ý nghĩa gì,

Nhị kiến chung tình? Ta trước đây, có gặp qua Duẫn Hạo sao?

Khí trời tháng tám, nói đổi liền đổi,

Không chỉ Giang nam, ngay cả phương Bắc nóng bức kia, cũng nói mưa, liền mưa.

Tuấn Tú chưa từng nhắc nhở ta, căn bản là không có mang dù, ta vội vàng cùng đám người chạy đi tránh mưa.

Không xong rồi, đây là chợ rau, ngay cả một chỗ che mưa cũng không có. Ta càng sợ bị lạc đường, nên đành phải đi chậm lại.

Nói mưa liền mưa như xối nước, lúc quay về, bộ đồ của Hữu Thiên sẽ hỏng mất.

Một cái ô, đột nhiên từ trên đầu che ta lại.

"Công tử, mưa lớn như vậy, không đem theo dù, sẽ nhiễm phải phong hàn đấy."

Trong lòng khẽ động, quay đầu lại, lại nhìn thấy đôi mắt vô cùng quen thuộc kia.

Trong nháy mắt, toàn bộ ký ức, đều khôi phục trở lại.

Năm mười bốn tuổi đó, trên đường phố Giang Nam, có một thiếu niên, cũng từng xòe ô như vây, đối ta nói một câu tương đồng.

Ta cười cười, "Công tử, đôi tiểu răng nanh kia của ngươi đâu?"

Y thất thàn nhìn ta, đột nhiên lại bật cười.

"Làm sao bây giờ, sớm biết đó là ký ức hẹn thề, cho dù thiên thống vạn thống, ta cũng không bao giờ nhổ nó ra a."

Nhìn đôi gò má hốc hác của y, ta yêu thương xoa lên khuôn mặt y.

Y ôm ta thật chặt, "Tới gần chút nữa, Tại Trung, đừng để bị ướt."

Chúng ta sóng vai bước đi.

"Mưa ở phương Bắc làm sao cũng như vậy, nói rơi liền rơi." Ta bĩu môi, vô cùng bất mãn.

Duẫn Hạo cười cười nhìn ta, "Vào mùa hạ, trời mưa vội, ngừng cũng mau. Có đôi khi, bên này mưa rơi, bên kia mặt trời ló dạng, cảnh quan trông rất đẹp."

"Ồ?" Ta hiếu kỳ nhìn Duẫn Hạo, "Mưa bờ tây nắng bờ đông?"

Duẫn Hạo ôm chặt ta,

"Đúng vậy, mưa bờ tây nắng bờ đông, nói rằng không tạnh lại vừa tạnh mưa."

Ta tỉ mỉ cảm nhận những lời này, mặt từ từ đỏ lên.

Duẫn Hạo kéo thấp ô, nhẹ nhàng hôn lên mặt ta.

Mưa bờ tây nắng bờ đông,

Nói rằng không 'tạnh' lại vừa 'tạnh' mưa.

____________________

(1) Hỏa kế: người làm mướn.

(2) Khiêm khiêm quân tử: người khiêm tốn (thường chỉ những người đạo đức giả)

(3) Tiểu lưỡng khẩu: vợ chồng son.

(4) Lượng lặc sáp đao: giúp bạn không tiếc cả mạng sống.

(5) Chưởng quỹ: Ông chủ buôn.

(6) Tẩu tẩu: Chị dâu.

(7) Hỏa khí công tâm: vì bị thương bị bỏng nguy đến tính mạng mà hôn mê. (cách gọi của Đông y)

(8) Mã bất đình đề: ngựa không dừng vó; tiến tới không ngừng, (ví với không ngừng tiến bộ)

                                                                                      ——–【 Hoàn 】——–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net