Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ABO sinh tử báo động trước, chủ CP Dao Trừng/Tiện Trừng, có khuynh hướng allTrừng, không thể chấp nhận xin chớ đọc, Vong Tiện phấn xin chớ đọc. Nếu như có KY bình luận, xóa hết thảy bình luận xấu, không đáng khôi phục.

Thuần túy mạc danh kỳ diệu não động mà viết, nội dung vở kịch không hề ăn khớp đáng nói.

Đặt ra: Khai Dương = Alpha, Ngọc Hành = Beta, Thiên Tuyền = Omega. Đặt tên phế cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.

--------------------

Ngụy Anh ở trong ánh nắng ban mai rực rỡ mở mắt ra.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Trừng chính nằm ngủ say ở trên chiếc giường nhỏ cách đó không xa. Mái tóc dài đen như mực tăng thêm sắc mặt của hắn càng ngày càng trắng xám, dường như cả người đều gầy đi trông thấy.

Ngụy Anh muốn đi qua nhìn Giang Trừng một chút, thân thể hơi động, liền cảm giác được không đúng --

Hắn giờ khắc này hoàn toàn không có năng lực đi lại, lại là chậm rãi bay tới bên cạnh Giang Trừng!

"Giang Trừng! Giang Trừng!"

Hắn liên thanh kêu gọi người trước mắt, nhưng lại không nhận được bất kỳ phản ứng đáp lại nào, lúc này mới ý thức được chính mình bây giờ chỉ có thể lấy cách thức hồn thể tồn tại ở thế gian, trừ khi chuông bạc bởi vì Giang Trừng gặp nạn vang lên, nếu không không cách nào tạm thời hóa thành thực thể.

Ngụy Anh mới vừa tới gần Giang Trừng, liền phát hiện mi mắt hắn run rẩy, rõ ràng người đang ngủ say có lẽ là muốn tỉnh lại, theo bản năng ngừng lại hơi thở, chờ mong đối phương có thể phát hiện ra chính mình.

Sau khi Giang Trừng mở mắt ra, chậm rãi chống đỡ lấy ngồi dậy, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, lập tức nằm ở một bên giường nôn khan không thôi.

"Ưm... Ọe -- khụ khụ, ọe..."

Hắn hôm nay vẫn chưa ăn uống, nhưng vẫn như cũ không ngừng được mà muốn buồn nôn, vừa đứng lên liền nôn đến thất điên bát đảo, khóe mắt đều nổi lên nước mắt óng ánh.

"Giang Trừng? Ngươi làm sao vậy?"

Ngụy Anh thấy thế kinh sợ, vội vàng đưa tay đi đỡ Giang Trừng, cánh tay nhưng thẳng từ trong thân thể hắn xuyên qua. Hắn nhìn dáng điệu khó chịu như vậy của Giang Trừng, không biết đối phương đây là làm sao, lại không giúp được gì, chỉ có thể dừng ở một bên lo lắng suông.

"Đều nhiều năm như vậy, vẫn là không có chút nào hiểu được chăm sóc chính mình."

Ngụy Anh một bên nói thầm, một bên giơ tay ở trên lưng Giang Trừng giả như an ủi, muốn giúp hắn đập lưng thuận khí.

"Như thế nào, còn khó chịu không?"

"Giang Trừng, ngươi khó chịu chỗ nào?"

"Những tôi tớ kia cũng quá không có mắt, Tông Chủ nôn ra thành như vậy, cũng không biết đi vào đưa chén nước."

"Cốc cốc cốc."

Một trận tiếng gõ cửa đột ngột đánh gãy Ngụy Anh lẩm bẩm nói chuyện một mình. Hắn đang muốn cất cao giọng hỏi một câu "Ai vậy?", liền nghĩ tới bản thân hiện tại không có cách nào cùng người trao đổi, đành phải thôi.

"Giang Tông Chủ, ngươi không sao chứ? Giang Tông Chủ?"

Kim Quang Dao gõ vài cái lên cửa, thấy trước sau không có người trả lời, liền trực tiếp đẩy ra cửa phòng Giang Trừng, bưng một chậu gỗ cùng một chén nước trà xanh đi vào. Y đem chậu gỗ đặt ở một bên giường, sau đó cầm chén trà trong tay đưa cho Giang Trừng.

"Trước tiên súc miệng đi, trực tiếp nhổ ra ở bên trong bồn, ta sau đó thu dọn."

Giang Trừng rõ ràng không quen được người chăm sóc như vậy, nhìn chằm chằm chậu gỗ do dự một hồi, mới ở trong ánh mắt mỉm cười của Kim Quang Dao cầm nước trà súc miệng một chút, sau đó đem nó phun vào trong bồn.

Hắn không được tự nhiên mà quay đầu qua, khẽ nói với Kim Quang Dao: "Làm phiền ngươi."

Kim Quang Dao? Y làm sao lại ở Liên Hoa Ổ?

Ngụy Anh ngơ ngác lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, trong tâm trí nhất thời có chút không tiếp thu được.

Sau khi Kim Quang Dao lấy đi chậu gỗ, lại bưng một chút món ăn thanh đạm lại đây, tỏ ý Giang Trừng gần như có thể dùng cơm trưa.

"Ta không muốn ăn, ngược lại ăn cũng là muốn nôn ra."

Giang Trừng lắc lắc đầu, trong tiếng nói là không che giấu nổi mệt mỏi. Ngụy Vô Tiện nhân cơ hội tiếp cận một chút, phát hiện đôi mắt của hắn bao phủ một mảnh màu xanh nhàn nhạt, xem ra tinh thần vô cùng không tốt.

"Giang Tông Chủ, ngươi không ăn đồ ăn, thân thể làm sao chịu đựng được?" Kim Quang Dao kiên nhẫn khuyên nhủ: "Ngươi ít nhất vì hài tử suy nghĩ một chút. Trù phòng ngày hôm nay làm món ăn mùi vị tương đối nhạt, hẳn là có thể nuốt được đi."

Giang Trừng không có trả lời, ngón tay thon dài nhưng hơi hơi động. Hắn chần chờ một lát, rốt cục cầm lên đũa trúc, gắp một miếng củ sen đưa vào trong miệng.

... Hài tử?

Ngụy Anh nghe vậy, bên tai nhất thời vang lên một trận ong ong, sắc mặt cũng thuận theo trở nên trắng bệch.

Lẽ nào là Kim Quang Dao... Không, không thể. Nếu như đúng là hài tử của Kim Quang Dao, y không thể như vậy lạnh nhạt mà gọi Giang Trừng là "Giang Tông Chủ".

Kim Quang Dao thấy Giang Trừng rốt cục bắt đầu ăn uống, liền cũng bưng một bàn đồ ăn lại đây, ngồi ở bên bàn yên tĩnh dùng cơm.

Trong phòng từ từ khôi phục một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bát đũa va chạm phát ra âm thanh nhỏ bé. Ngược lại cũng không cảm thấy xấu hổ, trái lại lại có loại cảm giác thanh thản hiếm có.

Sau khi Kim Quang Dao dùng xong bữa trưa, nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm trà Tây Hồ Long Tỉnh, thản nhiên nói: "Giang Tông Chủ. Có một việc, tại hạ thật sự nghi hoặc khó hiểu."

Giang Trừng chưa từng nâng mắt, nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì?"

"Khai Dương của Giang Tông Chủ, vì sao vẫn chưa từng hiện thân? Thời điểm như thế này, hắn lẽ ra nên bồi ở bên cạnh Giang Tông Chủ."

Kim Quang Dao lúc nói chuyện, trên mặt vẫn như trước mang theo tươi cười, trong giọng điệu nhưng mơ hồ dẫn theo một chút ý trách cứ.

Giang Trừng nét mặt cứng đờ, môi mỏng gần như mím thành một đường sắc nét thẳng tắp. Hắn dường như đã khôi phục lại tư thế bình thường mà Kim Quang Dao quen thuộc, dùng ngữ khí cực kỳ quật cường mà gượng gạo nói: "Hắn đã chết."

Kim Quang Dao sau khi nghe xong cũng là sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần, vội vã chắp tay nói: "Xin lỗi, là tại hạ nói lỡ."

Kim Quang Dao vốn cho là, đứa nhỏ trong bụng Giang Trừng là thuộc về Ngụy Anh. Nhưng mà trải qua lần thử thăm dò này, y lại hoài nghi phán đoán ban đầu của chính mình --

Dựa theo tình cảm của Giang Trừng đối với Ngụy Anh mà nói, hắn cho dù lại hận đối phương, cũng sẽ không thể lại rủa hắn đi chết. Vì lẽ đó, Khai Dương của Giang Trừng rất có thể là thật sự chết rồi.

Chẳng trách trên người Giang Tông Chủ không có để lại dấu hiệu của người kia.

Kim Quang Dao nghĩ như vậy, nhìn về phía Giang Trừng ánh mắt không tự chủ được mà nhiều hơn mấy phần thương xót.

Giang Trừng cỡ nào nhạy cảm, lập tức nhận ra tầm mắt khác thường kia hướng tới chính mình. Hắn ngẩng đầu lên, ác liệt mà cắt ngang Kim Quang Dao một chút, lạnh lùng nói: "Kim Quang Dao, thu lại thương hại buồn cười kia của ngươi."

"Xin lỗi."

Ánh mắt Kim Quang Dao cùng Giang Trừng cùng giao nhau, lập tức liền hối hận. Y nhanh chóng thu lại tâm tình nổi lên trong mắt, đem gợn sóng mạnh mẽ nổi lên ép lại vào đáy hồ, chỉ để lại trên mặt hồ kia một tia mỉm cười không thể chê vào đâu được.

"Giang Trừng, ta..."

Ngụy Anh nghe xong hai người trò chuyện, thoáng chốc như bị sét đánh, không nói ra được đến tột cùng là đau lòng vẫn là hối hận.

Sớm biết sự tình sẽ biến thành như vậy, buổi tối ngày hôm ấy hắn nói cái gì đều sẽ không cùng Giang Trừng... Không, lúc trước hắn coi như liều mạng cũng có thể sống sót, không phải vậy thì lại làm sao lại suy đồi tới mức độ này? Nhìn người mình yêu đang ở trước mắt, hắn lại ngay cả muốn chạm vào một chút cũng không có cách nào làm được.

"Giang Trừng... Giang Trừng!"

Ngụy Anh cúi đầu gọi hai tiếng, chợt thấy cảnh tượng trước mắt đột nhiên vặn vẹo, trời đất quay cuồng. Hắn không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, liền bị cuốn vào bên trong một vòng xoáy màu đen, lần thứ hai mất đi ý thức.

Cùng lúc đó, Kim Quang Dao lặng yên nâng mắt, vừa vặn nhìn thấy trên chuông bạc bên hông Giang Trừng có một vệt ánh sáng trắng nhợt nhạt chớp lên.

Y lại định thần nhìn chăm chú, tia ánh sáng màu trắng kia dĩ nhiên biến mất không còn tăm hơi, giống như tất cả chỉ là ảo giác của y.

Phỏng chừng là chính mình nhìn lầm đi.

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Đây là tuyến Dao Trừng, vì vậy đây là lần cuối cùng Ngụy Anh xuất hiện với nhiều đất diễn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net